Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Y Thánh Thủ - Chương 0706

Thần Y Thánh Thủ
Trọn bộ 1025 chương
Chương 0706: Nghiên cứu siêu nhiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1025)

Siêu sale Lazada


Long Thành đã đến trước cái giá, và nhìn rất chăm chú.

Cái giá này được xây tạm nên để cố định thi thể của Kim Quan Mãng, rất đơn sơ, cả cái giá là kết cấu bằng gỗ, giờ đây thi thể của Kim Quan Mãng không còn nữa, chỉ để lại một cái giá trống.

Trên cái giá, vẫn còn dính chút vết của thi thể Kim Quan Mãng.

Long Thành đeo găng tay, nhìn chầm chậm, một lúc sau lông mày của anh ấy đã nhíu lại với nhau.

Bên cạnh Long Thành là Thường Phong, giờ đây Thường Phong cũng đang trừng lớn mắt.

Thường Phong dù sao cũng là cảnh sát, nên đã nhìn ra vấn đề rất nhanh.

Vóc dáng của Kim Quan Mãng không nhỏ, lúc trước họ đều tận mắt nhìn thấy, một thứ lớn như vậy, di chuyển nhất định phải để lại dấu vết, ví dụ như cọ sát vào trên chiếc giá gỗ, để lại chút thịt trên những vị trí khác của cái giá, hoặc để lại vết cọ sát trên giá.

Nhưng mọi nơi trên chiếc giá, đều chỉ là dáng vẻ cố định trước đó, ngoài ra không nhìn thấy điều gì hết. -

Điều này quả là bất thường.

Long Thành cũng đã phát hiện ra điểm này, hai người nhìn sang lẫn nhau, trong mắt đều có một sự chấn động.

Cũng không phải không thể làm được chuyện này, chỉ là khả năng làm được chuyện đó rất ít, vì vậy hai người mới trở nên như vậy.

Không để lại chút dấu vết nào, chỉ có một khả năng, đó là thi thể con cự mãng này bị người ta lấy ra từ phía giữa, hơn nữa sức mạnh vừa lớn vừa khéo léo, một phát đã kéo lên được trong không trung, vì vậy mới không để lại chút dấu vết nào.

Đây là một con trăn lớn đến mười mấy mét, một thứ lớn thế này, không ai có thể nhấc lên một cách dễ dàng, trừ phi là sử dụng cần cẩu.

Nhưng đây là gần Dã Nhân Sơn, không chỉ không có cần cẩu, dù là có, thì cũng không thể nào che mắt được nhiều người ở đây như vậy.

Khi thi thể của Kim Quan Mãng vẫn còn, ở đây có rất nhiều người trông coi.

Thường Phong không hiểu, Long Thành càng nghĩ nhiều hơn.

Mới bắt đầu anh ấy còn nghi ngờ rằng đây là do người tu luyện nội công làm, nhưng lúc này sự nghi ngờ này cũng đã dao động.

Lực lượng của người tu luyện nội công rất lớn, thật sự có thể mang con trăn lớn này đi mà không dùng bất kỳ máy móc nào, nhưng cũng không thể không để lại một dấu vết nào, ít nhất nếu như họ lấy con trăn ra khỏi chiếc giá, thì cũng phải để lại dấu ấn cọ sát.

Nhưng giờ đây xem ra không phải như vậy, người tu luyện của loài người, dù là cường nhân tứ tầng, cũng không thể nào lấy con trăn lớn như vậy ra thẳng bên ngoài, trừ phi trực tiếp đá lên, nhưng làm vậy cũng phải để lại vết tích, tuyệt đối không thể như cảnh tượng trước mắt được.

Không phải là người, chẳng lẽ là linh thú sao?

Long Thành đột nhiên rùng mình, không thể không nói rằng, anh ấy là người rất thông minh, Trương Dương thông qua sự thay đổi của môi trường để phát hiện ra điều kỳ lạ, còn anh ấy lại thông qua những chi tiết nhỏ nhặt để phát hiện ra những thứ này.

- Anh xem chút đi, tôi đi qua kia!

Long Thành nói với Thường Phong, rồi ngay lập tức vội vàng đến bên Trương Dương, Trương Dương vẫn chưa đến bên chiếc giá, mà ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Nói cho chính xác, thứ hắn nhìn là nơi sâu thẳm của Dã Nhân Sơn.

- Trương Dương, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, thật là kỳ lạ, di cốt của con trăn lớn không phải do người thường lấy đi, có lẽ không phải là người thường!

Long Thành nói nhỏ, khi nói đến đây anh ấy còn nhìn Trương Dương với ánh mắt hơi sợ hãi.

Không phải là con người, chỉ cần không phải là con người, dù là linh thú gì, anh ấy đều không phải là đối thủ của nó, anh biết rất rõ sự lợi hại của linh thú, tu vi của anh quá thấp.

Trương Dương quay đầu lại, nhìn anh ấy hơi ngạc nhiên, một lúc sau mới gật đầu, rồi nói:

- Ở đây có rất nhiều linh thú qua lại, những linh thú rất mạnh mẽ.

Linh thú đã từng đến đây, Trương Dương có thể chắc chắn điều đó, mặc dù hơi hướm của linh thú để lại rất nhẹ rất nhẹ, nhưng cũng không thể nào giấu được Vô Ảnh.

Con linh thú này mạnh đến cỡ nào, Trương Dương vẫn chưa biết, nhưng có một điểm có thể khẳng định, đây là một linh thú không thấp dưới tầng bốn, có điều chưa đột phá khỏi tầng năm.

Nếu như đã đột phá khỏi tầng năm, nó không thể để lại sóng năng lượng mà Trương Dương có thể phát hiện ra, và cũng không cần phải đích than đến đây, mà có thể phân thân năng lượng để đem thi thể Kim Quan Mãng đi rồi.

- Thật sự là linh thú!

Long Thành trừng lớn mắt, anh ấy không nghi ngờ gì về lời của Trương Dương.

Nghĩ đến việc linh thú đã đem con trăn lớn đi, Long Thành chợt trở nên run bắn, quay đầu lại nhìn Vương Trấn và những người khác đang đứng bên cạnh.

Linh thú đã đến đây, mà những người này lại không bị gì, đúng là mạng lớn.

Có điều sau khi biết là linh thú đã đem thi thể của con trăn lớn đi, sự tò mò của Long Thành đã hoàn toàn biến mất, điều này đã vượt khỏi phạm trù hỏi của anh ấy, và anh ấy cũng không thể hỏi thêm.

Đang nghĩ vậy, Long Thành lại ngẩng đầu lên, hai người đang cầm máy ảnh đã đến trước mặt họ.

- Hai vị, con ngựa này của hai vị thật đẹp, trông không giống ngựa châu Âu, có phải là ngựa của Mông Cổ không?

Một người đàn ông trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi trong số đó cười hà hà nói, khi nói đến đây ông ta còn nhấc máy ảnh lên, chụp ảnh Truy Phong.

Trương Dương đã chú ý đến một việc, chiếc máy ảnh trong tay ông ta là máy ảnh kỹ thuật số đời mới nhất, giá trị của đời máy ảnh này không thấp, và còn không mua được trong nước.

- Xin lỗi, phiền ông xóa giùm tấm ảnh, Truy Phong không thích bị chụp ảnh!

Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, may mà chiếc máy ảnh này không có đèn flash, Truy Phong không biết là thứ gì, nếu không chẳng ai có thể chắc chắn rằng hậu quả của người này là gì.

Truy Phong?

Người cầm chiếc máy ảnh hơi ngớ ra, ngay lập tức hiểu ra, rồi cười gật đầu, và nói:

- Tôi hiểu rồi, xin lỗi, chúng tôi thật thô lỗ, tôi sẽ xóa ngay!

Người này vừa nói, vừa thao tác trên máy, Trương Dương đã chú ý đến việc đó, hắn chắc chắn rằng người đó đã xóa tấm ảnh trên chiếc máy tiếng Anh này.

- Tôi xin giới thiệu một chút, tôi là Diêm Diệp Phi, người Tấn Tây, hiện tại là hội trưởng hiệp hội nghiên cứu năng lực siêu nhiên ở Tấn Tây.

Người đàn ông trung niên xóa xong tấm ảnh, rồi chủ động giơ tay ra với Trương Dương.

- Nghiên cứu năng lực siêu nhiên?

Trương Dương cũng giơ tay ra, và còn hơi ngạc nhiên, cái tên này thật sự rất mới mẻ.

Người đàn ông mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích:

- Chúng tôi cho rằng, trên thế giới loài người có một vài năng lực siêu nhiên, ví dụ như linh hồn, người ngoài hành tinh, hoặc yêu ma quỷ quái, hiệp hội chúng tôi chủ yếu nghiên cứu những thứ này!

Nói đến đây, ông ta lại nhìn Trương Dương, rồi cười nói:

- Có phải anh cảm thấy không thể tin nổi không, cảm thấy chúng tôi giống như bị bệnh thần kinh, hoặc bị điên?

- Không phải vậy, chỉ là tôi rất hiếu kỳ, không biết các ông nghiên cứu đến đâu rồi?

Trương Dương cười lắc đầu, hiệp hội nghiên cứu siêu nhiên, hắn đã nghe đến cái tên này vào kiếp trước, nhưng không ngờ giờ đây lại gặp những người này.

Nói thẳng ra, những người này tin tưởng về sự tồn tại của thần ma quỷ quái, tin rằng có thế giới sau khi chết, hoặc tin có người ngoài hành tinh, họ tin rất nhiều, và quy nạp tất cả những điều đó là hiện tượng siêu nhiên.

Ngoài những điều này, năng lực đặc biệt, và người tu luyện nội công cũng là đối tượng nghiên cứu của những người này, với họ, những thứ vượt ngoài tầm hiểu biết của mọi người, đều là hiện tượng siêu nhiên, và đều là thứ họ nghiên cứu.

Đương nhiên, trong đó cũng phân làm nhiều loại, ví dụ hiệp hội UFO chỉ tin về người ngoài hành tinh, hoặc còn có hiệp hội thần quái, hiệp hội năng lực đặc biệt...

- Không thể nói rõ ràng, chúng tôi có một phần thành quả nghiên cứu, đáng tiếc rằng chưa đủ chứng cứ để chứng minh!

Diêm Diệp Phi cười lắc đầu, rất nhiều người sau khi biết được thân phận của ông ta, đều hỏi câu hỏi giống như Trương Dương.

Họ biết rằng người khác không tin tưởng họ, nhưng chỉ cần họ tin là đủ rồi.

Quay đầu nhìn lại, Diêm Diệp Phi lại nói:

- Ví dụ như thi thể của con trăn lớn lần này, rất nhiều người chỉ nhìn thấy con mãng xà rất lớn, lớn hơn cả con mãng xà lớn nhất thế giới, nhưng chúng tôi lại phát hiện ra rất nhiều điều khác nhau trong đó!

- Đầu tiên, chưa bao giờ xuất hiện con mãng xà lớn như vậy, tại sao nó lại lớn được như thế này, và thuộc vào loại nào, đây là một câu hỏi, thứ hai, tại sao nó chết, tại sao sau khi chết chỉ còn một nửa xương cốt, một nửa còn lại đâu mất rồi, còn nữa, da trên người nó cũng không còn nữa, đó là do người lột ra, hay bản thân nó không có da?

Diêm Diệp Phi nói một mạch không dừng lại, ông ta lại nói tiếp:

- Đây chỉ là một phần phát hiện thôi, từ lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của con mãng xà này tôi đã có một cảm giác, con mãng xà này không phải loài động vật bình thường, hơn nữa nhất định có người đã giết nó, và người giết nó nhất định không phải người thường!

- Ông nói, con mãng xà lớn thế này, bị người giết chết ư?

Cuối cùng Trương Dương đã nói xen vào một câu, Long Thành thì nhìn sang Trương Dương.

Diêm Diệp Phi hơi phấn chấn, ông ta gật đầu, rồi lại nói tiếp:

- Ngày đầu tiên ra tờ báo có đăng tin con mãng xà này tôi đã xem ngay, tôi còn liên lạc với phóng viên, mua được rất nhiều ảnh từ anh ta, để tôi lấy cho các anh xem!

Diêm Diệp Phi ngay lập tức lấy một chiếc túi từ trên ngựa, rồi lấy ra rất nhiều ảnh.

Đây đều là ảnh màu, không giống với những tấm ảnh đen trắng trên báo.

Diêm Diệp Phi lấy ra một bức ảnh chụp phần đầu con trăn, con trăn đã chôn trong đất lâu như vậy, con mắt còn lại đã mục nát, trông không đáng sợ vậy nữa.

- Các anh xem ở đây, ở đây rõ ràng có vết đao, còn ở đây nữa, ở đây cũng có, còn có phần đầu, những vết tích này không rõ ràng, nhưng tôi đã tìm chuyên gia để giám định, đây thật sự là vết đao!

Diêm Diệp Phi chỉ vào rất nhiều phần ở trong ảnh, rồi nói nhẹ nhàng, Trương Dương nhìn vào tấm ảnh, mắt trừng lớn lên.

Những chỗ này, đều là những vết thương mà hắn gây ra cho Kim Quan Mãng, thật sự có vết tích của đao.

- Còn ở đây nữa, các anh có chú ý đến chỗ này không, dấu vết ở đây rất mờ, nhưng tôi nghi ngờ rằng đây là vết súng!

Diêm Diệp Phương lại chỉ vào một chỗ, lần này là bên cạnh miệng cự mãng, ở đó thật sự có vết tích của súng săn.

- Vì mối nghi ngờ này, tôi đã đến Dã Nhân Sơn từ rất sớm, và đã lục soát một lần rất cẩn thận trong núi, cuối cùng tôi đã tìm ra những thứ này!

Diêm Diệp Phi lại lấy ra hai cái túi từ trong ra, Trương Dương nhíu mắt, càng ngạc nhiên hơn nữa.

Lần này thứ mà Diêm Diệp Phi lấy ra là hai cái vỏ đạn, ngoài ra còn có nửa lưỡi đao.

Hai vỏ đạn này, chính là vỏ đạn trên chiếc súng săn của họ, còn về mảnh đao kia, thì là đoản đao mà lần trước Trương Dương mang ra, phần nhỏ bị gãy ra, thật không ngờ, lại tìm được ở trong cánh rừng này.

Long Thành cũng đã chú ý đến những thứ này, đặc biệt là hai vỏ đạn kia.

Anh ấy lại nhìn sang Trương Dương một cánh không tự nhiên, giờ đây anh ấy hoàn toàn có thể khẳng định rằng, người lần trước giết con cự mãng này chính là Trương Dương, nhưng với thực lực của Trương Dương, cũng không khó để làm được những điều này, dù sao thì giờ đây Trương Dương đã là cường nhân tứ tầng, đó là tứ tầng, là đỉnh cao của người tu luyện.

Long Thành không biết đến sự tồn tại của ngũ tầng, vì vậy với anh ấy tứ tầng đã là người mạnh nhất.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1025)