← Ch.0089 | Ch.0091 → |
Đương nhiên, đây chỉ là một loại dư luận ở vương đô.
Cùng cái phiên bản này hoàn toàn trái lại, còn có một loại nghe đồn khác, thì là nói thao túng trận đấu chính là Giang Hãn Hầu Giang Trần.
Loại thuyết pháp này, đem Giang Trần nói thành Chưởng Khống Giả phía sau màn thao túng trận đấu, đem nguyên nhân chư hầu truyền nhân hao tổn, tất cả đều đổ lên trên đầu Giang Trần.
Hơn nữa, cái nghe đồn này, còn nâng lên một tin tức cực kỳ mẫn cảm, là Giang Trần đánh lén Long thị huynh muội, ý đồ cướp Long Đằng Hầu đệ nhất Chư Hầu Lệnh!
Hai loại thuyết pháp, đại biểu cho hai cỗ thế lực ở vương đô đối kháng!
Tuy nhiên, loại thuyết pháp thứ nhất, rõ ràng càng có sức thuyết phục, càng tiếp cận chân tướng. Nhưng mà vương đô hôm nay, một trăm lẻ tám lộ chư hầu, có hơn nửa đã chấp nhận Long Đằng Hầu phủ cường thế.
Cho nên, loại thuyết pháp này, tuy tiếp cận với chân tướng, lại dần dần bị áp chế.
Mà loại thuyết pháp thứ hai, bởi vì người trong cuộc Giang Trần mất tích, nên có xu thế càng diễn càng liệt. Ở trên trình độ nhất định nào đó, cũng là tượng trưng cho vương thất cùng Long Đằng Hầu tranh đấu, thiên hướng đã từng bước nghiêng về phía Long Hầu.
Mà trong Giang Hãn Hầu phủ, tuy Giang Phong có thể ổn định cục diện. Nhưng đối mặt với ngoại giới đồn đãi, dùng lực uy hiếp của Giang Hãn Hầu, đã vô lực ngăn cản.
Dù sao, Giang Phong hắn căn cơ cạn, ở vương đô, căn bản không có một phần mười năng lượng của Long Đằng Hầu.
Nói cách khác, nếu như một khi chỗ dựa vương thất triệt tiêu, Giang Phong liền trở thành người cô đơn, toàn bộ Giang Hãn Hầu phủ, sẽ như thuyền cô độc trong biển rộng, phải một mình đối mặt vây cánh của Long Đằng Hầu trùng kích.
Thế cục Vương đô, càng ngày càng vi diệu.
Trong Long Đằng Hầu phủ, Long Đằng Hầu Long Chiếu Phong hăng hái, cái đinh trong mắt Giang Trần, rốt cục đã trừ đi. Tuy trước khi huynh muội Long Ngâm Dã ly khai địa quật, không có tận mắt thấy Giang Trần tử vong.
Nhưng mà, Long Đằng Hầu rất yên tâm, Giang Trần kia xâm nhập tầng không gian thứ tư, cái kia được công nhận là cấm địa, một khi tiến vào, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Cho nên, ở trong mắt Long Đằng Hầu, Giang Trần không thể nghi ngờ đã là một người chết rồi.
- Ngâm Dã, Tuyết Nhi, các ngươi đem tình hình lúc đó, cùng mọi người nói một câu đi.
Long Chiếu Phong vì chứng nhận Giang Trần chết, lần nữa nói.
Long Ngâm Dã đem tình hình lúc đó nói một lần, Long Cư Tuyết ở trên chi tiết, lại bổ sung một ít.
- Ân, chiếu nói như vậy, Giang Trần này là chết chắt rồi.
Ngay cả Long Nhất gần đây cẩn thận, cũng gật đầu.
- Hầu gia, Giang Trần vừa chết, quân cờ của Đông Phương gia liền không còn, bọn hắn chẳng khác nào không có quân cờ gì có thể đi. Chúng ta có nên...
Long Chiếu Phong cười nhạt một tiếng, thượng vị giả tự tin càng thêm thong dong rồi.
- Ngâm Dã, ngươi không phải nói, ở trong vô tận địa quật, Giang Trần này đánh lén ngươi sao? Đây là Giang Hãn Hầu phủ khiêu khích Long Đằng Hầu chúng ta. Chúng ta thân là đứng đầu chư hầu, há có thể để cho hạ đẳng chư hầu khiêu khích, mà như vậy bỏ qua?
Cái gọi là đánh lén, tự nhiên là bọn hắn lập ra.
Bất quá Long Ngâm Dã ngộ tính rất cao, lập tức lĩnh ngộ ý ở ngoài lời của phụ thân. Đây là muốn hắn đem tình thế làm lớn, mượn cơ hội tìm Giang Hãn Hầu sinh sự, tiến thêm một bước thăm dò thái độ của vương thất!
Lúc này, thái độ của vương thất liền mập mờ rồi.
Giang Trần chết, Giang Hãn Hầu phủ này còn đáng giá Đông Phương Lộc đại lực ủng hộ sao?
Long Chiếu Phong chính là muốn dò xét điểm mấu chốt của Đông Phương Lộc thoáng một phát. Nếu như Đông Phương Lộc tiếp tục ủng hộ Giang gia, Long Chiếu Phong hắn hoàn toàn có thể dùng chư hầu mâu thuẫn làm văn, đến áp bức Đông Phương Lộc.
Cái danh hào đệ nhất chư hầu này, là Đông Phương gia ngươi ban cho. Nếu như hạ đẳng chư hầu khiêu khích đệ nhất chư hầu, lại không bị trừng phạt, cái kia pháp luật Vương Quốc ở đâu?
Nếu như Đông Phương Lộc lựa chọn buông tha cho Giang gia, Long Chiếu Phong hắn có thể thừa cơ diệt trừ Giang gia, gạt bỏ một con cờ của vương thất, thứ hai là đả kích uy vọng của vương thất, giết gà dọa khỉ, uy hiếp những chư hầu chưa đầu nhập vào Long gia hắn kia!
Long Ngâm Dã với tư cách người nối nghiệp Long Đằng Hầu, đối với những chuyện này, vừa nghĩ liền thông.
Trên mặt lộ ra vẻ vui mừng:
- Phụ thân, Giang Trần kia đánh lén hài nhi, đại biểu chính là Giang Hãn Hầu, khiêu khích chính là biển chữ vàng Long Đằng Hầu phủ ta. Hài nhi mang theo một đám tinh nhuệ, tiến đến Giang gia lấy cái thuyết pháp!
- Ân, Giang gia tiểu nhân đắc chí, làm càn như vậy, việc này nhất định phải lấy cái thuyết pháp. Long Nhất, ngươi cùng Ngâm Dã đi xem a!
Long Nhất chính là đệ nhất cao thủ trong Long gia hộ vệ, là mười một mạch Chân khí đại sư danh xứng với thực! Tu vi của hắn, thậm chí tiếp cận bản thân Long Đằng Hầu!
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Long Nhất khom người lĩnh mệnh.
Lập tức, bộ đội tinh anh Long gia xuất động, dưới sự dẫn dắt của Long Ngâm Dã cùng Long Nhất, 3000 giáp sĩ hùng hổ, hướng Giang Hãn Hầu phủ áp đi.
Mà những chư hầu đầu nhập vào Long gia kia, nghe nói tin tức này, cũng nhao nhao tìm một cái cớ giống nhau, phái ra đội ngũ thân vệ, cùng đội ngũ tinh anh của Long gia hội hợp.
Trong lúc nhất thời, đội ngũ lên án công khai Giang Hãn Hầu, liền vượt qua hai vạn người!
Tại vương đô, ngoại trừ vương thất, ai dám điều động hai vạn đội ngũ?
Cho nên, khi hai vạn người xuất hiện ở trên đường cái, toàn bộ vương đô lại lần nữa lâm vào trong hỗn loạn, lòng người bàng hoàng.
Tuy đội ngũ này đập vào cờ hiệu thảo phạt Giang Hãn Hầu, thế nhưng mà mặc cho ai cũng tinh tường, tại vương đô, điều động nhiều nhân mã như vậy, vốn chính là đi quá giới hạn, là vượt qua quyền hạn chư hầu.
Cử động lần này của Long Đằng Hầu, là khiêu khích quyền uy của vương thất!
...
Trong vương cung, Đông Phương Lộc mấy ngày nay, cũng là sống khó bình an.
Thí luyện khảo hạch, chư hầu truyền nhân hao tổn vượt qua ba thành, tuy Đông Phương Lộc khiếp sợ, nhưng cũng không quá mức bất an.
Thế nhưng mà, quan trọng nhất là, Giang Trần không có trở lại.
Lúc này chưa trở về, ý vị như thế nào? Ý nghĩa Giang Trần rất có thể đã bị Long gia huynh muội cạo chết rồi!
- Long gia!
Khuôn mặt Đông Phương Lộc đen lên, hắn rất phiền muộn, cũng rất bàng hoàng. Giang Trần cái quân cờ đột nhiên xuất hiện kia, vì hắn ở trong khoảng thời gian này, tranh thủ đến rất nhiều thời gian giảm xóc.
Thế nhưng mà, ở thời khắc mấu chốt, Giang Trần mất tích, hơn nữa tám chín phần mười là chết rồi!
Cái này chẳng khác nào để cho tất cả kế hoạch của hắn, thoáng cái lâm vào cục diện bế tắc. Tựa như một dây xích bỗng nhiên đứt, không cách nào vận chuyển.
Hơn nữa, hiện tại thế cục của vương đô, tất cả đại chư hầu lòng người bàng hoàng, rất nhiều chư hầu vốn là trung lập, cũng bởi vì các loại nguyên nhân, nhao nhao quăng về phía Long Đằng Hầu.
Vương thất, ở mấy ngày thời gian, thế cục lại trở nên thập phần bị động.
Không chỉ là thế cục bị động, Đông Phương Lộc cũng đau lòng con gái, nếu như Giang Trần chết rồi, bệnh của con gái, lại tìm ai đây?
*****
- Giang Trần a Giang Trần, ngươi không thể lại sống một hồi sao?
Đông Phương Lộc thập phần ảo não, nếu như không cân nhắc những nguyên nhân này, Giang Trần có chết hay không, hắn mới sẽ không quan tâm.
Thế nhưng mà, thế cục vương đô cần Giang Trần.
Giang Trần còn, tối thiểu có người có thể kiềm chế lực chú ý của Long Đằng Hầu thoáng một phát, để cho cục diện bế tắc duy trì một thời gian ngắn.
Giang Trần chết, cục diện cân đối phá vỡ, Long Đằng Hầu tâm không yên ổn, có lẽ sau lần Tiềm Long thi hội này, sẽ sớm quyết chiến!
Đông Phương Lộc rất phiền muộn, hắn không phải là không muốn trấn áp Long Đằng Hầu, thế nhưng mà, thế cục hôm nay, hắn không có nắm chắc, thời cơ cũng còn chưa tới.
- Bệ hạ, xảy ra chuyện lớn!
Ngay khi Đông Phương Lộc sứt đầu mẻ trán, một gã nội thị vội vã chạy đến, miệng lớn thở phì phò.
- Vừa mới đạt được Thiên Đô đại nhân cấp báo, nói đảng đồ của Long Đằng Hầu, tổ chức hai ba vạn đội ngũ, đập vào cờ hiệu thảo phạt Giang Hãn Hầu, đã bao vây Giang Hãn Hầu phủ!
- Cái gì?
Đông Phương Lộc là vua của một nước, sau khi nghe tin tức như thế, cũng là sợ ngây người.
Động thủ?
Trong nháy mắt này, hắn cơ hồ cho rằng Long Đằng Hầu đã động thủ, đã tạo phản rồi!
Bất quá lý trí nói cho hắn biết, Long Đằng Hầu tạo phản, còn chưa tới thời cơ tốt nhất.
- Bọn hắn thảo phạt Giang Hãn Hầu, có lý do gì?
- Lý do là ở trong vô tận địa quật thí luyện, Giang Trần đánh lén Long gia huynh muội. Nói là hạ đẳng chư hầu, mạo phạm uy nghiêm của đệ nhất chư hầu. Nếu không nghiêm trị, luật pháp Vương Quốc không dung.
Trong lúc này tùy tùng cũng rất khẩn trương.
- Trẫm đã biết, ngươi lui xuống trước đi.
Tùy tùng này vừa lui ra ngoài, Câu Ngọc công chúa liền vội vàng chạy đến.
- Vương huynh, Long Đằng Hầu phủ đây là tuyên chiến sao?
Câu Ngọc công chúa ngọc dung sinh giận, hiển nhiên cũng thập phần tức giận, về công về tư, nàng đều không hy vọng Giang Hãn Hầu phủ bị xung kích.
- Câu Ngọc, ngươi đã đến rồi. Trẫm quá phiền a.
Đông Phương Lộc cũng chỉ có ở trước mặt cô muội muội này, mới khó được lộ ra nội tâm.
- Vương huynh, chuyện này, tuyệt đối không thể để cho Long Đằng Hầu giương oai!
Thái độ của Câu Ngọc công chúa rất kiên quyết.
- Ai, Câu Ngọc, đại cục làm trọng a.
Tuy thái độ của Đông Phương Lộc không rõ, nhưng Câu Ngọc công chúa nghe ra một điểm gì đó.
- Vương huynh, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy buông tha cho Giang Hãn Hầu?
Câu Ngọc công chúa thất thanh nói.
- Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu loại trung thần như Giang Hãn Hầu cũng vứt bỏ, còn lại mấy chư hầu trung lập kia, thậm chí chư hầu thuần phục Vương huynh, trong nội tâm sẽ nghĩ như thế nào?
- Thế nhưng mà, Câu Ngọc ngươi có nghĩ tới hay không, hiện tại Long gia đập vào cờ hiệu luật pháp Vương Quốc, bọn hắn đứng ở chính nghĩa. Nếu như chúng ta che chở Giang gia, Long Đằng Hầu có thể mượn đề tài để nói chuyện, bức hiếp trẫm. Cuối cùng nhất, bọn hắn vẫn có thể đập vào cờ hiệu luật pháp, để cho trẫm tự mình động thủ đối phó Giang gia. Nếu tình thế phát triển như vậy, chẳng lẽ không phải là sớm ngả bài, cùng Long gia quyết chiến?
- Quyết chiến liền quyết chiến, Vương huynh, ngươi luôn cân nhắc quá nhiều. Nếu sớm trấn áp, há sẽ để cho Long Chiếu Phong đi đến một bước hôm nay?
Khẩu khí của Câu Ngọc công chúa cũng nóng nảy.
Đông Phương Lộc hừ nói:
- Quyết chiến? Ngươi nói nhẹ nhàng quá, hôm nay lão tổ bế quan, còn phải hai tháng sau, mới có thể xuất quan. Vì cái gì chúng ta không nhịn một chút, nhẫn đến lão tổ xuất quan, đến lúc đó Linh Đạo cường giả ra mặt, thiên hạ chư hầu ai dám lỗ mãng? Không chiến mà khuất người, dừng can qua, trấn áp Long Đằng Hầu, lại không dẫn phát nội chiến, không cần thiết hao tổn quốc lực, chẳng lẽ không phải phúc của Giang Sơn xã tắc? Lê dân bách tính được sống yên ổn sao?
Đông Phương Lộc làm vua của một nước, cân nhắc là lợi ích quốc gia, có thể không nội chiến, liền không nội chiến.
Dù sao nội chiến, tiêu hao vô số, quốc lực tất sẽ trên phạm vi lớn bị hao tổn, dù vương thất thắng trận này, đó cũng là thắng thảm!
Thắng thảm là một cái giá quá lớn, quốc lực hạ thấp, cường địch ngoại quốc tất sẽ nhìn chằm chằm.
Khiên một phát mà động toàn thân!
- Vương huynh, binh giả là hung khí, Thánh Nhân bất đắc dĩ mà dùng. Nhưng mà, đạo làm vua, không dễ dàng động binh, cũng không thể tận lực trốn tránh. Nếu ngươi chỉ cân nhắc quốc lực, cân nhắc cái này cân nhắc cái kia, không có quyết tâm chiến một trận. Ta chỉ sợ, chờ thời điểm ngươi muốn chiến, ngươi sẽ phát hiện, bên cạnh ngươi đã không có binh có thể chiến.
Cũng không phải Câu Ngọc công chúa nói chuyện giật gân, ngươi làm vua của một nước, lại không có dũng khí quyết chiến. Ngươi để cho thủ hạ làm sao khăng khăng một mực với ngươi?
Nhân tâm di động, cái cục diện này, kỳ thật đã xuất hiện.
Vì cái gì thế cục gần đây, không ngừng hướng bên Long Đằng Hầu dựa vào? Chính là cùng thái độ của Đông Phương Lộc có quan hệ. Ngươi làm vua của một nước, đối mặt chư hầu cường thế, thủy chung cầm không ra cử động tương ứng, để cho chư hầu cùng quần thần nhìn ngươi như thế nào, phục ngươi như thế nào?
Đông Phương Lộc im lặng không nói, Câu Ngọc công chúa là muội muội của hắn, những lời này, cũng chỉ có Câu Ngọc công chúa mới có thể rõ ràng nói cho hắn nghe.
Chỉ là, Đông Phương Lộc vẫn cảm thấy, Giang gia, không có Giang Trần, đã không đủ để cho hắn hiện tại cùng Long Đằng Hầu quyết chiến.
Hắn cần thời gian, chờ lão tổ xuất quan!
Hai tháng, chỉ cần đợi hai tháng nữa.
- Vương huynh, không thể do dự, ngươi lại do dự...
Đông Phương Lộc ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên quyết:
- Câu Ngọc, ta biết rõ ngươi thưởng thức Giang Trần, bất quá, hôm nay Giang Trần hiển nhiên đã chết. Giang gia trên ý nghĩa chiến lược, đã không quan trọng gì nữa. Ta ý đã quyết, để cho Thiên Đô rút quân. Đây là ân oán giữa chư hầu bọn hắn, do chư hầu bọn hắn xử lý đi!
Vốn là, Đông Phương Lộc phái Thiên Đô quân thường trú ở phụ cận Giang Hãn Hầu phủ, bảo hộ Giang Hãn Hầu phủ.
Một tiếng rút quân này, liền ý nghĩa, Đông Phương Lộc muốn vứt bỏ Giang gia rồi.
Câu Ngọc vô cùng đau lòng, sắc mặt trắng bệch, thất vọng nhìn Đông Phương Lộc:
- Vương huynh, cái này là quyết định cuối cùng của ngươi? Ngươi cứ như vậy nhận định, Giang Trần thật đã chết rồi?
- Hắn đã chết, dù không chết, cũng đã không cách nào ngăn cản tình thế xảy ra. Trẫm cần thời gian, trẫm hiện tại, còn không muốn tiêu hao lực lượng cả nước, đi đánh một hồi quyết chiến! Câu Ngọc, ngươi cũng biết, chỉ cần lão tổ xuất quan, hết thảy đều được giải quyết...
- Đã đủ rồi!
Câu Ngọc công chúa hoàn toàn nghe không vô, phương nhan biến sắc, cả giận nói.
- Ta không thích nghe! Vương huynh, ngươi giảng những thứ này, ta nghe đã đủ rồi! Lão tổ, lão tổ! Ngươi là vua của một nước, nếu như cái gì cũng cần nhờ lão tổ, vị trí quốc quân này, ai làm không được?
Nói xong, Câu Ngọc công chúa dậm chân, thở phì phì đi ra ngoài.
Lưu lại Đông Phương Lộc sắc mặt khó chịu, lúc trắng lúc xanh, ngây ra như phỗng. Hắn không thể tưởng được, muội muội tôn trọng và ủng hộ hắn nhất, lúc này, vậy mà cũng là thái độ như thế.
← Ch. 0089 | Ch. 0091 → |