Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0519

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0519: Sư tử khai miệng lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Vân Niết trưởng lão lại bỗng nhiên nói:

- Ta ngược lại cảm thấy, không nên triệt tiêu lôi đài a.

- Ân?

Ba người khác đều có chút khó hiểu nhìn Vân Niết trưởng lão, không phải đã thỏa đàm điều kiện sao?

Vân Niết trưởng lão gật gật đầu:

- Lần đan đấu này, thế đã phải làm, triệt tiêu lôi đài, sẽ không cách nào diệt trừ Tâm Ma của bọn hắn. Ta ngược lại cảm thấy, đây là một cơ hội.

- Cơ hội? Chỉ giáo cho?

Liên Thành trưởng lão trầm ngâm hỏi.

- Thẩm Thanh Hồng này, tâm cao khí ngạo, nếu như Giang Trần triệt tiêu lôi đài, hắn tất còn có thể gây sóng gió, cảm thấy Giang Trần e ngại hắn, cái này đối với Giang Trần không ổn; mà Thẩm Thanh Hồng không gặp được một chút ngăn trở, tính cách tự cao tự đại, tất cũng không cách nào đạt được thay đổi, kỳ thật chẳng khác gì Tâm Ma không trừ, cái này đối với Thẩm Thanh Hồng mà nói, đồng dạng cũng không ổn. Ta cảm thấy, trận chiến này nên tiến hành, cục diện tốt nhất là bất phân thắng bại. Hai đại Thần Đỉnh quyết đấu, thiên cổ giai thoại, hai đại thiên tài quyết đấu, thế tất khiến cho Đan Càn Cung hiếu kỳ, để cho bọn hắn đối với thiên tài tông môn càng thêm hướng về, cái này đối với người trẻ tuổi đồng dạng có tác dụng xúc tiến, có thể tăng cường cảm giác quy túc tông môn của bọn hắn.

- Bất phân thắng bại?

Đan Trì cung chủ cùng Liên Thành trưởng lão liếc nhau, ẩn ẩn cảm thấy Vân Niết trưởng lão nói, cũng có phần đạo lý.

- Đúng, là bất phân thắng bại, để cho Thẩm Thanh Hồng biết khó mà lui, lại không đến mức quét mặt mũi. Đã giữ lại mặt mũi của Thẩm Thanh Hồng, lại bảo toàn mặt mũi của Giang Trần. Đồng dạng, có thể làm cho Thẩm Thanh Hồng hiểu rõ một chút, sơn ngoại hữu sơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Cái này đối với tương lai hắn phát triển, rất có lợi.

Vân Niết trưởng lão bổ sung nói.

Thẩm Thanh Hồng phát triển đến nay, vấn đề lớn nhất là quá mức tự đại, trong trẻ tuổi tông môn, không có người chính thức để cho hắn cảm nhận được cảm giác bị thất bại, không có người để cho hắn cảm thấy không thể chiến thắng.

Từ chính diện mà nói, để cho hắn càng tự tin.

Nhưng từ góc độ mặt trái xem, kỳ thật cũng dưỡng thành tính cách tự đại mù quáng của Thẩm Thanh Hồng.

Đan Trì cung chủ ung dung cười cười, tựa hồ đã minh bạch cái gì.

- Vân Niết, đề nghị này của ngươi không tệ. Bất quá, muốn bất phân thắng bại, nói dễ vậy sao?

Liên Thành trưởng lão cũng gật đầu:

- Đúng vậy, kết quả ngang tay, cố nhiên là hoàn mỹ. Nhưng vạn nhất không đắn đo tốt, liền có khả năng phân ra thắng bại.

Ánh mắt của Vân Niết trưởng lão khoan thai, nhìn về phía Giang Trần, trên mặt giống như cười mà không phải cười nói:

- Có thể làm được hay không, phải hỏi Giang Trần rồi.

Giang Trần sờ lên mũi, cười khổ nói:

- Vân Niết trưởng lão, ngươi cũng quá khảo nghiệm ta đi à nha?

- Ha ha, Giang Trần, ta biết rõ, ngươi khẳng định có biện pháp làm được.

Giang Trần thở dài:

- Ta sao có loại cảm giác lên phải thuyền giặc a?

Đan Trì cung chủ cười ha hả:

- Giang Trần, sảng khoái một chút đi, ngươi nói có được hay không.

- Ta có thể nói không được sao?

Giang Trần buồn khổ hỏi.

Liên Thành trưởng lão cười nói:

- Nếu như trận chiến này thế hoà không phân thắng bại, điều kiện trước kia, lão phu tăng thêm ba thành.

- Ta thêm vào năm ngàn thượng phẩm Nguyên Linh Thạch.

Đan Trì cung chủ cười ha ha nói.

Vân Niết trưởng lão thấy thế, cười nói:

- Ta cũng không thể keo kiệt, lại thêm năm ngàn thượng phẩm Nguyên Linh Thạch a.

Đan Trì cung chủ cười nói:

- Giang Trần, hiện tại được chưa?

Giang Trần mặt mày hớn hở:

- Cái này không sai biệt lắm đã thành a? Ta từ tục tĩu nói trước, sau đó không cho phép quỵt nợ.

Đan Trì cung chủ cũng cố ý xụ mặt:

- Nhớ kỹ, phải là thế hoà không phân thắng bại. Không phải thế hoà, ta sẽ không nhận nợ.

Giang Trần cười hắc hắc:

- Yên tâm yên tâm, vì phát tài, khẳng định thế hoà không phân thắng bại.

Đan Trì cùng Vân Niết trưởng lão chứng kiến Giang Trần như vậy, đều cười một tiếng. Tuy Liên Thành trưởng lão cũng tươi cười, nhưng lại cảm thấy hoảng sợ.

- Kẻ này, đến cùng thiên phú đan đạo cao bao nhiêu? Hắn dám đáp ứng như vậy, thiên phú cùng tu vi đan đạo, đích thị là viễn siêu Thanh Hồng. Nếu không, hắn ở đâu ra lực lượng đáp ứng? Thế hoà không phải ngươi muốn là được. Nếu như không có thiên phú cùng thực lực hơn người, làm sao đắn đo tốt hỏa hầu?

Cảm thấy rung động, nhưng ngoài miệng lại nói:

- Tốt, lão phu ở trong động phủ chờ tin lành.

Liên Thành trưởng lão cũng thừa nhận, đề nghị của Vân Niết trưởng lão là tốt nhất.

Huỷ bỏ lôi đài, kỳ thật còn không bằng lẫn nhau chiến một trận. Mà thế hoà không phân thắng bại, là lựa chọn tốt nhất.

Đã có thể làm cho Thẩm Thanh Hồng biết khó mà lui, lại không đến mức mất mặt xấu hổ, để cho trong nội tâm Thẩm Thanh Hồng bịt kín bóng mờ.

Sau khi Tam đại cự đầu rời đi, Giang Trần thật sự là mở cờ trong bụng.

Lần này thật đúng là thu hoạch cực lớn.

Tam đại cự đầu, tổng cộng xuất ra hai vạn khối Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, hơn nữa những Linh Thạch nguyên lai kia, đủ phát huy năm thành công lực của Cửu Môn Phần Thiên Trận.

Vốn Giang Trần tưởng tượng, là thúc dục ba thành uy lực của trận pháp.

Nếu như có thể thúc dục năm thành, vậy thì càng hoàn mỹ, đủ phòng ngự cường giả Thiên Thánh rồi.

Cái này đối với Giang Trần mà nói, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.

Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão trở về không lâu, liền đưa thượng phẩm Nguyên Linh Thạch tới, hiển nhiên, bọn hắn đối với Giang Trần rất có lòng tin, sớm đưa Linh Thạch đến.

Dù Giang Trần không hoà, bọn hắn cũng quả quyết không cần trở về.

Đây là một loại cổ vũ của hai vị cự đầu đối với Giang Trần, bọn hắn rất hiểu rõ Giang Trần, biết Giang Trần lấy Linh Thạch làm thẻ đánh bạc, đáp ứng yêu cầu của Liên Thành trưởng lão, nhất định là bởi vì nhu cầu cấp bách Linh Thạch.

Cho nên, bọn hắn làm như vậy, thật ra là biến tướng trợ giúp Giang Trần, dùng một loại phương thức không để lại dấu vết cho Giang Trần một ít ủng hộ.

Giang Trần tự nhiên biết rõ điểm này.

- Đan Trì cung chủ, Vân Niết trưởng lão, đều là hiền giả quang minh lỗi lạc. Bọn hắn đối với ta như thế, Giang Trần ta cũng không phải người vô tình. Nhất định phải toàn lực trợ giúp bọn hắn thực hiện nguyện vọng vĩ đại.

Giang Trần biết rõ, bất kể là Đan Trì cung chủ hay Vân Niết trưởng lão, bọn hắn đều kỳ vọng Đan Càn Cung phồn vinh mạnh mẽ, phát triển trở thành Tam phẩm tông môn, trùng kiến Vạn Tượng đế quốc, nhất thống Vạn Tượng Cương Vực.

- Ngày khác, nếu như ta muốn ly khai Đan Càn Cung, nhất định phải giúp bọn hắn hoàn thành tâm nguyện này.

Trong lòng Giang Trần thầm hạ quyết tâm.

- Liên Thành trưởng lão, thoạt nhìn cũng không phải loại đại gian đại ác, chỉ là một lão giả so sánh bao che cho con. Bất quá, hắn là lão sư võ đạo của Thẩm Thanh Hồng, nhất định không có khả năng như Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão cùng ta thành khẩn tương đối như vậy. Hắn hứa hẹn thù lao, nhất định phải sau ta và Thẩm Thanh Hồng đánh một trận xong, mới có thể đưa tới.

Thế hoà không phân thắng bại

*****

Không thể không nói, cái này đối với Giang Trần mà nói, là một ván bài chưa bao giờ có.

Cái này đồng dạng là một lần khảo nghiệm.

Bất quá Giang Trần có lòng tin.

Đã có ước định, Giang Trần tự nhiên càng thêm nhiệt tình. Đây chính là quan hệ đến hai vạn Linh Thạch, còn có một đống lớn thù lao a.

Đồng thời, Giang Trần cũng vì Thẩm Thanh Hồng cảm thấy bi ai. Một thiên tài Chí Tôn, vậy mà hỗn đến trình độ lão sư võ đạo âm thầm thu mua đối thủ.

Thẩm Thanh Hồng này, cũng không biết là mệnh tốt, hay là quá ít bị gõ rồi.

Xế chiều hôm đó, Thẩm Thanh Hồng liền bắn tiếng.

Sáng sớm ngày mai, Thẩm Thanh Hồng sẽ đích thân đến ngoài động phủ Giang Trần, cùng Giang Trần quyết sống mái.

Tin tức này vừa phóng xuất, toàn bộ Đan Hà Cốc sôi trào.

Thẩm Thanh Hồng ở Đan Hà Cốc, là tồn tại chí cao vô thượng, là tồn tại gần như Thần Thoại.

Cơ hồ từng người trẻ tuổi Đan Hà Cốc, nếu như cần phải để bọn hắn lấy ra một thần tượng làm mình hâm mộ ghen ghét, trong mười cái, chí ít có bảy tám người chọn Thẩm Thanh Hồng.

Những người còn lại, hoặc lựa chọn Quân Mặc Bạch, hoặc lựa chọn Giang Trần gần đây danh tiếng cực thịnh.

Nhưng mà, Thẩm Thanh Hồng trải qua thời gian dài hình thành ưu thế, hơn nữa hắn xuất thân hiển hách, chỗ dựa cường đại, cơ hồ khiến người trẻ tuổi Đan Hà Cốc đều đạt thành nhận thức chung...

Thẩm Thanh Hồng này, có nhiều khả năng là Đan Càn Cung cung chủ đời sau.

Dù không phải, cũng là một trong những người được đề cử.

Mà thiên tài đỉnh cấp độc nhất vô nhị như vậy, lại muốn cùng Giang Trần quyết thắng đan đấu.

Trong lúc nhất thời, ở Đan Hà Cốc, tràn ngập các loại kinh ngạc, ngờ vực vô căn cứ, khiếp sợ, cuồng nhiệt...

- Giang Trần này, thực sự lợi hại như vậy? Ngay cả Thẩm sư huynh cũng phải đích thân xuất thủ?

- Thiên phú đan đạo của Thẩm sư huynh đến cùng như thế nào, vẫn là mê đề. Lần này, hắn rốt cục muốn xuất thủ sao?

- Thực hâm mộ Giang Trần kia a, cho dù lần này hắn bại, cũng là tuy bại nhưng vinh.

- Hoàn toàn chính xác, Giang Trần này thật sự là thần kỳ, cơ hồ là một bước lên mây.

- Người ta là có bản lĩnh, bằng không thì không tiến vào động phủ Chí Tôn khu được. Hơn nữa, nghe nói gần đây người đi khiêu chiến hắn, kể cả Thân Tam Hỏa, đều bại trận a.

- Đều là tin đồn, có mấy người tận mắt nhìn thấy? Ta không phục Giang Trần này.

- Ta cũng không phục, một đệ tử từ bên ngoài đến, dựa vào cái gì đoạt danh tiếng?

- Còn có Mộc Cao Kỳ kia, ta cũng rất kỳ quặc. Như thế nào bỗng nhiên tầm đó liền thành Tiên Thiên Mộc Linh thể thượng thừa?

- Giang Trần này, sẽ không thật sự có người hỗ trợ ăn gian chứ? Nhìn xem lần này Thẩm sư huynh hành hạ hắn như thế nào.

Từ trong đáy lòng, những đệ tử hạch tâm của Đan Hà Cốc này, nhất thời vẫn là không tiếp thụ được Giang Trần.

Bọn hắn cùng Giang Trần không có tư oán gì, chỉ là thuần túy không tiếp thụ được một nhân vật mới, đột nhiên trở nên mạnh như vậy, áp qua toàn bộ bọn họ.

Cái này thuần túy là một loại cảm xúc không phục, có khả năng là hâm mộ, có khả năng là ghen ghét, cũng có khả năng là đỏ mắt.

Bất quá, vẫn còn có một bộ phận đệ tử hạch tâm có lý trí, thông qua bọn hắn quan sát, xác định Giang Trần tuyệt đối không thể nào ăn gian, mà là có thực học.

Đương nhiên, loại đệ tử hạch tâm có lý trí này, bọn hắn tự nhiên không có khả năng đứng ra thay Giang Trần phân biệt.

Giang Trần cũng không để ý ngoại giới dư luận xôn xao, những tin đồn kia, trong mắt hắn đều là phù vân. Chỉ có hai vạn khối Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch kia, mới là chỗ tốt thật sự.

Hắn đã không thể đợi được chờ Thẩm Thanh Hồng đến cửa khiêu chiến.

Sau khi Thẩm Thanh Hồng lấy được Thiên Cực Đỉnh, cũng không có trước tiên đi tới chỗ Giang Trần, mà trở về nghỉ ngơi dưỡng sức, đem trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất.

Sáng sớm hôm nay, Thẩm Thanh Hồng mang theo rất nhiều thủ hạ, giết đến động phủ của Giang Trần, chuẩn bị cùng Giang Trần quyết sống mái.

Đến cửa ra vào, lại phát hiện Giang Trần căn bản không có chờ ở nguyên chỗ.

Cái này để cho Thẩm Thanh Hồng có chút chuẩn bị không kịp.

Ngày hôm qua hắn đã phát ra thông cáo, muốn khiêu chiến Giang Trần. Ở hắn xem ra, Giang Trần nên chờ đợi mình mới đúng.

Nào nghĩ đến, hắn lại phát hiện, mình có chút một bên tình nguyện rồi. Giang Trần này, so sánh với thiên tài khác của Đan Hà Cốc, căn bản là không theo như lẽ thường an bài.

Nếu như đổi lại bất kỳ một thiên tài nào của Đan Hà Cốc, nghe nói Thẩm Thanh Hồng muốn giá lâm, nhất định sẽ sớm chờ ở chỗ đó.

- Tiểu tặc Giang Trần này, quả nhiên là đáng giận.

Nhung Tử Phong thấy thế, thật sự là tức không chỗ đánh.

Nhiếp Trùng nói với Thẩm Thanh Hồng:

- Thẩm sư huynh, ta đi gọi trận.

Thẩm Thanh Hồng khoát tay chặn lại, sắc mặt lạnh lùng:

- Đừng nóng vội, tiểu tử này là cố ý chơi tâm lý chiến, muốn tiêu hao nhuệ khí của ta, ta há có thể như hắn mong muốn?

- Chúng ta đợi sao?

Nhiếp Trùng có chút không xác định hỏi.

- Đợi?

Thẩm Thanh Hồng vung tay lên:

- Các ngươi thông cáo toàn bộ Đan Hà Cốc, nói ta canh giữ ở trước cửa ra vào động phủ của Giang Trần, chờ Giang Trần xuất chiến. Nếu như hắn không ra, là chột dạ e ngại.

Nhung Tử Phong đại hỉ:

- Diệu a, Giang Trần muốn chơi tâm lý chiến, chiêu này của Thẩm sư huynh ngươi, lại đem áp lực đổ qua bên kia, xem hắn còn làm rùa đen rút đầu thế nào.

Thẩm Thanh Hồng cười ngạo nghễ, khoanh chân mà ngồi, không hề lên tiếng.

Hiện tại hắn so với ai khác đều tinh tường, Giang Trần không phải một đối thủ đơn giản.

Trận chiến này, mình phải nghỉ ngơi dưỡng sức, bảo trì trạng thái đỉnh phong.

Bọn người Nhung Tử Phong vừa muốn đi thông cáo, động phủ của Giang Trần liền ung dung mở ra. Giang Trần ngáp một cái, đưa tay ra vỗ lưng mỏi, vẻ mặt nhập nhèm chưa tỉnh đi ra.

- Tới sớm như vậy?

Vẻ mặt Giang Trần mờ mịt liếc nhìn Thẩm Thanh Hồng, ngữ khí đột nhiên cả kinh:

- Ơ, đây không phải Thẩm sư huynh sao?

Thẩm Thanh Hồng sao lại không biết Giang Trần là cố ý.

- Giang Trần, không cần nói nhãm. Một trận chiến này, ngươi trốn không được.

Giang Trần lại duỗi lưng một cái, ân cần hỏi thăm:

- Thẩm sư huynh, ngươi mang theo bao nhiêu Linh Thạch?

Sắc mặt Thẩm Thanh Hồng trầm xuống, Giang Trần này tựa như thần giữ của, ba câu không rời Linh Thạch, nào có phong độ như một đệ tử thiên tài a.

- Không có Linh Thạch, ta sẽ không phụng bồi a.

Giang Trần lầm bầm một câu.

- Đợi một chút, ta đi rửa mặt đã. Từ tục tĩu nói trước, dùng địa vị của Thẩm sư huynh ngươi, không có một vạn Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, ta sẽ không bồi ngươi chơi.

Nói xong, Giang Trần chậm rãi đi vào.

Chứng kiến động phủ của Giang Trần đóng cửa lần nữa, Thẩm Thanh Hồng tu dưỡng lại tốt, cũng nhịn không được có loại xúc động bạo tẩu.

Giang Trần này, cũng quá bại hoại đi. Cái thái độ kia, hoàn toàn xem đệ nhất thiên tài như mình là cỏ rác a. Ngay cả tôn trọng cơ bản nhất cũng không có.

Mở miệng ngậm miệng là Linh Thạch, Giang Trần này là tiền quỷ nhập vào thân sao?


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)