Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0919

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0919: Chân Đan Vương được mọi người chú ý
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Thậm chí còn không ít người đều cảm thấy, bọn họ thậm chí còn có tư cách trùng kích hai trăm vị trí trong Thiên Tài bảng một chút.

Dù sao tổng cộng hai mươi nhóm, mỗi nhóm đều có ba người như vậy thì tổng cộng chỉ có sáu mươi người. Cho dù đệ tử thế gia đại phiệt có lũng đoạn hơn phân nửa danh ngạch, sáu mươi người này vẫn có hy vọng trùng kích một chút.

Cũng không biết có phải là bởi vì nhóm thứ này xuất hiện thiên tài kích thích hay không mà mấy nhóm kế tiếp không ngừng xuất hiện thiên tài vượt qua được hơn một thời thần.

Trong nhóm thứ tám còn có gia hỏa kiên trì được hai thời thần.

Nhưng mà cuối cùng cũng không thể nào vượt qua được hai thời thần.

Chuyện này cũng khiến cho Cơ Tam công tử có chút tiếc nuối:

- Tiểu tử này thật đáng tiếc, nếu như có thể kiên trì qua hai thời thần, rõ ràng là một cấp bậc khác. Tuyệt đối có thể trùng kính hai trăm người trên Thiên Tài bảng.

Hiển nhiên, một thiên tài như vậy ngay cả loại đệ tử tầm mắt cực cao như đệ tử đại phiệt cũng không thể không tán dương.

Những nhóm kế tiếp không ngờ đều có một ít kinh hỉ.

Nhưng mà ranh giới hai thời thần này thủy chung không có ai đột phá được.

Mãi tới khi nhóm thứ mười ba, ranh giới này rốt cuộc cũng bị người khác phá tan, có theien tài không ngờ lại kiên trì thêm một phút đồng hồ sau khi vượt qua ranh giới hai thời thần.

Thành tích này phá vỡ ghi chép trước đó khiến cho danh tự người này thoáng cái đã được người ta nhớ kỹ.

- Sở Kiến Hoan?

Cơ Tam công tử thì thào lẩm bẩm cái tên này.

- Tiểu tử này nhất định có tư cách trùng kích vào danh sách hai trăm người trong Thiên Tài bảng. Xem ra thiên tài không nhất định đều tới từ thế gia đại phiệt a.

Có thể khiến cho Cơ Tam công tử coi trọng như vậy, Sở Kiến Hoan này cũng coi như đã nổi danh. Giang Trần nhìn Sở Kiến Hoan, chí ít người này cũng có thực lực là Thánh Cảnh cửu trọng.

Giang Trần cũng âm thầm coi trọng, cũng âm thầm chú ý Sở Kiến Hoan này một chút.

Bởi vì biểu hiện của Sở Kiến Hoan, cho nên hai nhóm đằng sau tuy rằng cũng xuất hiện hai thiên tài thiếu chút nữa vượt quá hai thời thần, thế nhưng cuối cùng vẫn chênh lệch một chút như vậy.

Rất nhanh ba bốn ngày đã trôi qua.

Khi nhóm thứ mười bảy hoàn thành khảo hạch, trong lòng Giang Trần cũng sinh ra cảm giác chờ mong. Sắp tới sẽ tới phiên hắn ra trận.

- Huynh đệ, sắp tới phiên ngươi. Điên cuồng một chút, kinh diễm một chút, để cho bọn họ biết Chân Đan Vương của chúng ta là đan võ song toàn.

Cơ Tam công tử khuyến khích Giang Trần.

Ngay khi Giang Trần đang xoa xoa tay, chuẩn bị ra trận thì trong vòng thứ mười bảy lại xuất hiện dị biến.

Thiên tài gọi là Tôn Vũ Tiểu Thắng không ngờ lại kiên trì được hai canh giờ rưỡi, ghi chép này trực tiếp đánh bại ghi chép của Sở Kiến Hoan khi trước.

Thành tích này vừa mới xuất hiện, cả bốn phía Lưu Ly vương tháp đề khiếp sợ không thôi.

Thoáng cái, tên tuổi Tôn Vũ Tiểu Thắng thoáng cái đã thay thế Sở Kiến Hoan, trở thành cái tên nóng nhất lúc này.

Ai cũng biết hai canh giờ rưỡi là cái khái niệm gì, một giờ tương đương với tám khắc.

Sở Kiến Hoan kia bất quá chỉ kiên trì được thêm một phút đồng hồ sau hai canh giờ. Theo như khắc mà tính toán, chẳng khác nào là kiên trì được mười bảy khắc.

Mà Tôn Vũ Tiểu Thắng này thì trực tiếp kiên trì được tới hai mươi khắc.

Người từng tiến vào qua trận pháp cũng biết, trận pháp này càng kiên trì tới cuối cùng, lại càng gian nan. Tôn Vũ Tiểu Thắng có thể kiên trì được nhiều hơn Sở Kiến Hoan ba khắc, phần thực lực này, phần năng lực đối kháng uy áp của trận pháp này tuyệt đối còn hơn Sở Kiến Hoan một bậc.

Cơ Tam công tử cũng sợ hãi thán phục:

- Tôn Vũ Tiểu Thắng này có địa vị gì? Không phải là thiên tài của các thế lực nào quanh đây chứ? Tiểu tử này coi như là ta ra trận cũng chưa chắc có thể kiên trì được hai mươi khắc a.

Rất ít khi Cơ Tam công tử tán dương một người xa lạ như vậy, thế nhưng có thể nghe ra, hắn nói lời này hiển nhiên vô cùng bội phục với Tôn Vũ Tiểu Thắng.

Nhưng mà Cơ Tam công tử lập tức nghĩ tới, huynh đệ nhà mình sắp đi vào bên trong. Hắn tán dương Tôn Vũ Tiểu Thắng như vậy dường như chẳng khác nào là đả kích với Giang Trần.

Hắn lập tức cười khổ an ủi:

- Huynh đệ, ngươi đừng có cảm thấy áp lực về tâm lý như vậy. Chỉ cần phát huy tốt nhất xứng với trình độ của mình là được. Ta tin rằng bằng vào tố chất tâm lý đan đạo mà ngươi biểu hiện ra ngoài, chắc chắn sẽ không bị bên ngoài làm ảnh hưởng a.

Giang Trần mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Trong lòng Giang Trần cũng hiểu rõ, nếu so về thiên phú đan đạo, hắn rõ ràng là đan đạo đệ nhất nhân của Lưu Ly vương thành. Thiên phú võ đạo, người Lưu Ly vương thành không biết nhiều lắm.

Không ít người biết rõ khi Giang Trần ở Khổng Tước thánh sơn nhận được ban thưởng của Khổng Tước đại đế.

Nhưng mà lần khảo hạch kia, rốt cuộc Giang Trần phát huy ra thế nào, tất cả mọi người đều không có tận mắt nhìn thấy. Rất nhiều người hoài nghi là Khổng Tước đại đế cố ý cho Giang Trần một chút ngon ngọt, cho Giang Trần đi cửa sau.

Loại tin đồn này tuy rằng Cơ Tam công tử không tin, thế nhưng đối với thực lực võ đạo của Giang Trần, thiên phú võ đạo của hắn ra sao, Cơ Tam công tử không coi trọng bằng thiên phú đan đạo.

Dù sao cảnh giới võ đạo mà Giang Trần biểu hiện ra ngoài, so với những thiên tài đỉnh cấp kia, dường như còn có chênh lệch không nhỏ.

Tuy rằng hiện tại Giang Trần đã đột phá Thiên Thánh Cảnh, đã là Thánh Cảnh thất trọng.

Thế nhưng mà Cơ Tam công tử đã sớm là Thánh Cảnh cửu trọng đỉnh phong. Tất cả thiên tài đỉnh cấp của các đại phiệt sẽ không có một ai dưới Thánh Cảnh cửu trọng.

Về phần những thiếu chủ dòng chính của đại đế kia, không ít người đều là bán bộ Hoàng cảnh, thậm chí đã đột phá tới Hoàng cảnh.

Loại chênh lệch này ở thế giới võ đạo vô cùng rõ ràng.

Cho nên Cơ Tam công tử lần này dặn dò Giang Trần như vậy cũng không phải là cố ý xem thường Giang Trần.

Trong mật thất của Lưu Ly vương tháp, bảy đại đế hiển nhiên cũng chú ý tới lần tuyển chọn này. Tuyển chọn này nhìn như đơn giản, trên thực tế nhất mạch của bảy đại đế đều vô cùng coi trọng quá trình tuyển chọn này.

Mặc kệ thiên tài cấp bậc gì, trong quá trình tuyển chọn này đều sẽ được biểu hiện ra một cách rõ ràng.

Như Sở Kiến Hoan khi trước đã sớm được vài đại đế coi trọng.

Đến khi Tôn Vũ Tiểu Thắng xuất hiện, trừ Khổng Tước đại đế coi như là bình tĩnh ra, ngay cả Tu La đại đế cũng rất là khiếp sợ. Để cho Nguyệt Hoàng, một trong tam đại hoàng giả dưới trướng mình nhìn chằm chằm vào Tôn Vũ Tiểu Thắng này. Chỉ cần kẻ này có thể tiến vào top hai trăm Thiên Tài bảng, nhất mạch của Tu La đại đế hoàn toàn có thể thu nhận kẻ này.

Nhất mạch của Tu La đại đế những năm này thu nạp rất nhiều thiên tài, tuy rằng không phải mỗi một thiên tài nào đều bộ lộ tài năng. Nhưng mà cuối cùng cũng không làm ảnh hưởng tới việc bọn họ thu nhận thiên tài.

*****

Dù sao thu nhận càng nhiều thiên tài, tỉ lệ thành công càng lớn.

Nguyệt Hoàng gật đầu nói:

- Thuộc hạ nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào Tôn Vũ Tiểu Thắng này. Chỉ sợ tiểu tử này cũng không biết tán tưởng giống như tán tu Lâm Yến Vũ trong đan đấu kia.

Thi đấu đan tháp, tán tu Lâm Yến Vũ có thành tích đứng đầu, nhất mạch của Tu La đại đế tự nhiên đã sớm đi tới lôi kéo qua. Thế nhưng kết quả cuối cùng lại khiến cho nhất mạch của Tu La đại đế thất vọng.

Chẳng những không lôi kéo được Lâm Yến Vũ, còn đem Bộ Đan Vương của nhất mạch Tu La đại đế bồi vào.

Càng đáng hận nhất chính là, hai người này không ngờ cuối cùng đều bị Chân Đan Vương kéo đi. Mà Chân Đan Vương lại có quan hệ mật thiết với Khổng Tước thánh sơn.

Nghe nói Khổng Tước đại đế còn định trọng điểm bồi dưỡng Chân Đan Vương kia, thậm chí còn có tin đồn, chỉ cần Chân Đan Vương có biểu hiện xuất sắc ở võ đấu. Thậm chí Khổng Tước đại đế còn định lập hắn làm thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn.

Chuyện này mặc dù không có truyền bá ra ngoài, nhưng trong những đại đế lại âm thầm truyền ra. Tuy rằng tất cả mọi người hiện tại không quá rõ, nhưng loại chuyện thế này, dùng trực giác nhạy cảm của bảy đại đế, đều cảm thấy lúc này xuất hiện tin đồn như vậy tuyệt đối không phải là không có căn cứ.

Nói tới chuyện thi đấu đan tháp, trong mắt Tu La đại đế cũng hiện lên vẻ lạnh lẽo. Hiển nhiên đoạn chuyện không vui này đã trở thành một mối sỉ nhục của Tu La đại đế.

- Chân Đan Vương kia xếp ở trong nhóm bao nhiêu? Đã tham gia tuyển chọn vòng thứ nhất chưa?

Không biết vì sao lúc này Tu La đại đế đối với Chân Đan Vương đột nhiên xuất hiện này lại có chút đề phòng khó hiểu.

Nguyệt Hoàng vội nói:

Thuộc hạ đã điều tra qua, trong nhóm thứ mười tám sắp vào có tên hắn. Tiểu tử này không cần đặc quyền, từ tầng chót nhất bắt đầu tiến lên. Không biết rốt cuộc trong hồ lô hắn bán thuốc gì.

Khổng Tước đại đế cũng có chút khó hiểu, trầm ngâm nói:

- Có lẽ đây là ý đồ của Khổng Tước đại đế a. Không muốn để cho mọi người có chuyện bàn tán.

- Chẳng lẽ Khổng Tước đại đế thực sự muốn lập tiểu tử này thành thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn? Như vậy cũng quá khoa trương a. Tiểu tử này mới tới Lưu Ly vương thành bao lâu cơ chứ? Ba năm cũng chưa tới a.

Sắc mặt Tu La đại đế ngưng trọng:

- Từ đủ loại dấu hiệu cho thấy, tất cả chuyện này rất có thể sẽ xảy ra. Chỉ là thiên phú võ đạo của Chân Đan Vương này rốt cuộc sẽ thế nào.

Nguyệt Hoàng hừ một tiếng:

- Rất nhanh có thể nhìn thấy.

- Khổng Tước đại đế, rốt cuộc ngươi đang làm trò gì.

Tu La đại đế rất là khó hiểu, dùng sự lý giải nhiều năm như vậy của hắn với Khổng Tước đại đế, hắn vẫn không nhìn Khổng Tước đại đế làm như vậy là có ý gì.

Rốt cuộc là tung hỏa mù, hay là thăm dù Tu La đại đế hắn?

Nguyệt Hoàng lại nói:

- Bệ hạ, mặc kệ Khổng Tước đại đế chơi trò gì. Dù sao uy vọng của bệ hạ, chỉ cần Khổng Tước đại đế vừa mới lui về hậu trường. Quyền khống chế Lưu Ly vương thành này nhất định sẽ rơi vào trong tay bệ hạ. Những người khác căn bản không có tư cách tranh giành với bệ hạ.

Lời này mặc dù nói như vậy, thế nhưng Tu La đại đế lại không thể nào yên tâm. Từ trước cho tới này trước mặt Khổng Tước đại đế hắn đều tận lực thu liễm mình.

Hắn không muốn tạo quá nhiều ác cảm cho Khổng Tước đại đế, đề về sau hắn có thể thuận lợi tiếp quản Lưu Ly vương thành, trở thành lão đại chính thức của Lưu Ly vương thành.

Thế nhưng mà Khổng Tước đại đế chưa từng tỏ rõ thái độ muốn đem quyền khống chế Lưu Ly vương thành giao cho hắn.

Chuyện này ít nhiều cũng khiến cho Tu La đại đế có chút buồn bực, cho nên những năm này, những cảm xúc phiền muộn dần dần hóa thành mũi nhọn, không ngừng biểu hiện ra ngoài. Nhiều lần tạo thành hình thức trùng kích với Khổng Tước thánh sơn.

Nhưng mà Tu La đại đế cũng rất rõ ràng, chỉ cần Khổng Tước đại đế không ngã, tất cả mưu đồ, ý định của hắn chỉ có thể được coi là dã tâm, tuyệt đối không thể hành động.

Bởi vì mấy ngàn năm qua, Lưu Ly vương thành chính là địa bàn của Khổng Tước đại đế. Chỉ cần Khổng Tước đại đế vẫn còn, vậy thì quyền khống chế vẫn thuộc về Khổng Tước đại đế.

- Bệ hạ, tiểu tử kia đã tiến vào trong trận pháp. Thuộc hạ đã nhìn thấy hắn.

Nguyệt Hoàng nhắc nhở.

Tu La đại đế khởi động pháp nhãn, nhìn về chỗ hạch tâm. Rất nhanh đã nhìn thấy người trẻ tuổi phong vân, quấy đảo Lưu Ly vương thành.

Không thể không nói người trẻ tuổi này giống như một cõi mê vậy.

Tu La đại đế khi không có việc gì sẽ đi suy đoán thân phận của Chân Đan Vương. Các loại biện pháp đều đã làm, thế nhưng rốt cuộc vẫn không có cách nào đưa ra kết luận khiến cho bản thân tin tưởng được.

Thậm chí có lần hắn cũng hoài nghi, Chân Đan Vương này có thể là con riêng của Khổng Tước đại đế hay không?

Thế nhưng mà loại ý niệm này vừa hiện lên trong đầu lại không có cách nào chứng minh được là đúng. Hơn nữa thiên phú đan đạo của tiểu tử này cũng quả thực không phải bằng vào Khổng Tước đại đế có thể bồi dưỡng được ra.

Nếu như nói Chân Đan Vương này là một con cờ mà Khổng Tước đại đế đã sớm sắp xếp, Tu La đại đế không thể nào tin tưởng nổi.

Bởi vì quân cờ này cường đại tới mức ngoài phạm vi Khổng Tước đại đế có thể bồi đưỡng được.

Rất nhanh một giờ đã trôi qua.

Nguyệt Hoàng nhíu mày, thầm nói:

- Không ngờ tới tiểu tử này cũng kiên quyết, không ngờ lại sống sót qua một giờ. Ồ. Đám người này rõ ràng có năm gia hỏa đều vượt qua được một giờ?

Chuyện này có chút khoa trương.

Phải biết rằng, ba nhóm dự thi ban đầu ngay cả một người vượt qua được một canh giờ cũng không có a.

Quả nhiên càng về sau, tinh anh càng nhiều.

Đương nhiên, cũng không loại trừ trước đó có người ẩn dấu thực lực, hoặc là không có toàn lực chống chọi. Loại khả năng này cũng rất lớn.

Dù sao ngay từ đầu mọi người cũng không biết hết chi tiết, chỉ cần có thể thông qua lựa chọn, bảo đảm tư cách tiến vào vòng sau là được.

Không ngờ sau đó thiên tài lại không ngừng biểu hiện phong mang, mọi người cũng âm thầm tranh đấu, thành tích tốt không ngừng như bão tố xuất hiện, đó cũng là chuyện bình thường.

- Một canh giờ rưỡi vẫn còn ba người. Chậc chậc, nhóm thứ tám này chẳng lẽ lại có yêu nghiệt sao?

Hai mắt Nguyệt Hoàng híp lại, ngữ khí hết sức phức tạp.

Quan trọng nhất chính là Chân Đan Vương mà bọn họ chú ý còn chưa có bị đào thảo ra ngoiaf.

Hơn nữa khiến cho người ta tức giận nhất chính là từ biểu lộ của Chân đvxem ra, dường như cũng không nhìn ra dấu hiệu nào, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu hắn đang cố gắng mạnh mẽ chống đỡ.

- Bệ hạ, xem ra thiên phú võ đạo của Chân Đan Vương này mặc dù không bằng thiên phú đan đạo. Thế nhưng cũng không thể bỏ qua a.

Tu La đại đế cười nhạt một tiếng nói

- Một canh giờ rưỡi cũng không coi vào đâu. Chưa vượt qua ranh giới hai canh giờ, ngay cả tư cách trùng kích top hai trăm Thiên Tài bảng hắn cũng không có.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)