Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0920

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0920: Muốn nghịch thiên sao?
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Nguyệt Hoàng gật đầu nói:

- Điều này cũng đúng. Càng tới cuối cùng, độ khó càng lớn. Nếu như hắn có thể vượt qua hai thời thần, đáng giá để cho chúng ta chú ý. Nếu như không vượt qua nổi ranh giới này, vậy thì hắn cũng chỉ có thể trở thành thiên tài đan đạo mà thôi.

Bên Tu La đại đế chú ý tới Giang Trần.

Kỳ thực tất cả nhất mạch của những đại đế khác giờ phút này cũng đang đàm luận về Giang Trần.

Hiển nhiên Chân Đan Vương với tư cách là đệ nhất nhân đan đạo, muốn Giang Trần không nổi bật cũng khó khăn. Không đơn thuần là bảy đại đế thảo luận, ngoài người dự thi, kể cả thế lực khắp nơi giờ phút này cũng đang thảo luận về cùng một chủ đề. Đó chính là Chân Đan Vương có thể kiên trì bao lâu trong trận pháp.

Giờ phút này tâm Giang Trần phẳng lặng như mặt nước.

Sau khi tiến vào trong trận pháp, so với lúc bên ngoài trận pháp quả thực mang tới một ít cảm giác trùng kích cho Giang Trần. Nhưng mà uy áp trùng kích của trận pháp này rõ ràng không phải là vì sát thương, mà là vì khảo nghiệm.

Loại khảo nghiệm này không đơn thuần là khảo nghiệm lực phòng ngự của võ giả, cũng khảo nghiệm ý chí võ đạo của võ giả, khảo nghiệm cảnh giới thần thức của võ giả.

Trận pháp này cũng không phải là loại sát trận sát khí mười phần. Cũng không phải là khốn trận tuyệt vọng, mà là trận pháp khảo nghiệm thuần túy.

Giang Trần ở bên trong trận pháp, tâm tính bình lặng, cảm nhận uy áp mạnh mẽ trong trận pháp, chậm rãi thích ứng loại tiết tầu này bên trong trận pháp.

- Coi như cũng được, một nửa thời thần trôi qua, không có quá nhiều cảm giác, xem ra Thần Ma cửu biến của ta rèn luyện thân thể có hiệu quả rất tốt. Cường độ thân thể ta so với đám người gọi là bán bộ Hoàng cảnh kia cũng có thể ngang hàng. Phương diện ý chí võ đạo, kiếp trước bên người phụ thân Thiên Đế, đã từng bái kiến rất nhiều cường giả Chư Thiên, tự nhiên sẽ không bị uy áp của trận pháp này khuất phục. Về phần cảnh giới thần thức, rèn luyện bàn thạch chi tâm, thần thông thất khiếu thông linh, để cho cảnh giới thần thức của ta viễn siêu võ giả đồng cấp. Như vậy trận pháp này quả thực không làm gì được ta.

Nếu như chỉ có những ưu thế này mà nói, tuy rằng Giang Trần có thể ngây ngốc trong trận pháp này rất lâu, thế nhưng cũng sẽ không vượt qua được những thiên tài đỉnh cấp thượng cổ kia.

Thế nhưng mà Giang Trần lại có thiên phú trận pháp cường đại, thiên phú trận pháp truyền thừa từ Đan Tiêu cổ phái, khiến cho Giang Trần rất nhanh đã thích ứng với tiết tấu của trận pháp này.

Thiên tài hiểu trận pháp cùng với thiên tài không hiểu trận pháp, sự khác nhau ở trong trận pháp này tự nhiên cũng có.

Tuy rằng Lưu Ly vương thành này ẩn chứa ý chí thượng cổ, trận pháp mạnh mẽ, tuyệt đối không phải là thứ mà Giang Trần có thể phá vỡ.

Nhưng mà Giang Trần ở trong trận pháp này, thực lực có thể tìm được phương thức đối phó vô cùng tốt. Những chi tiết này đủ để làm cho Giang Trần kiên trì lâu hơn những người khác.

Bất tri bất giác, Giang Trần thậm chí còn có cảm giác ưa thích khi ở trong trận pháp này.

Trận pháp này không ngừng có tầng tầng lớp lớp uy áp phủ xuống, nói là khảo nghiệm, kỳ thực cũng là một loại rèn luyện với võ giả.

Nhất là càng về sau, hiệu quả rèn luyện mà trận pháp này mang tới càng thêm rõ ràng.

- Sóng sau đè sóng trước. Uy áp của trận pháp này mỗi một lần trùng kích thân thể võ giả, trùng kích ý chí võ đạo của võ giả, trùng kích thần thức của võ giả. Như vậy cũng giống như rèn sắt thép vậy, trận pháp này là một lò lửa, là cái búa, mà ta là một khối sắt thép, tùy ý để cho trận pháp này thiên chuy bách luyện.

Giang Trần không ngừng tự nhủ với mình những câu này.

Theo thời gian trôi qua, độ cường đại của trận pháp không ngừng tăng lên.

Áp lực của Giang Trần cũng không ngừng tăng cường, thế nhưng mà những câu tự nhủ của Giang Trần lại khiến cho hắn vẫn kiên quyết đứng ở bên trong trận pháp.

Giờ phút này, bên ngoài đã tràn ngập tiếng sợ hãi thán phục.

Những thiên tài khác trong nhóm thứ mười tám này đều đã bị bài xích ra ngoài. Hiện tại bên trong trận pháp chỉ còn lại một mình hắn.

Giống như một con thuyền lá nhỏ ở biển cả mênh mông, tuy rằng chập chùng thế nhưng thủy chung vẫn không bị biển cả nuốt.

- Chân Đan Vương còn chưa đi ra, thiên tài a. Quả nhiên là người không gì không làm được.

- Hai thời thần. Không thể tưởng tượng được, thiên phú võ đạo của Chân Đan Vương cũng mạnh như vậy. Qua ranh giới hai thời thần, ít nhất hắn cũng có thể tiến vào top hai trăm Thiên Tài bảng a.

- Thật sự khiến cho người ta hâm mộ. Ta không cầu thiên phú của mình bằng Chân Đan Vương, cho dù chỉ có được một phần ba thiên phú của hắn cũng đủ để làm rạng rỡ tổ tông a.

- Ngươi nghĩ thật hay. Chân Đan Vương là đan đạo đệ nhất nhân của Lưu Ly vương thành chúng ta, ngươi có thể có được một phần ba thiên phú của hắn vậy thì ít nhất cũng có thể so sánh được với Đan Vương cửu cấp bình thường.

- Hắc hắc, đúng vậy a.

- Mọi người đoán xem, Chân Đan Vương này rốt cuộc sẽ kiên trì được bao lâu? Có thể phá vỡ ghi chép trước đó sao?

- Chỉ cần là chuyện xảy ra trên người Chân Đan Vương, tất cả đều có thể.

- Đúng vậy a. Chân Đan Vương dường như vĩnh viễn đều có thể sáng tạo kỳ tích.

Bốn phía Lưu Ly vương thành khắp nơi đều tràn ngập tiếng than thở, thậm chí có một ít người hiện tại tâm tư đố kỵ cũng có.

Chỉ là đại đa số là hâm mộ vô tận, vô tận sùng bái.

Bởi vì mọi người đều biết, Chân Đan Vương và bọn họ cuối cùng không cùng một địa vị. Ghen ghét Chân Đan Vương căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Cơ Tam công tử đứng trong đám người, đã bị những tiếng nghị luận chung quanh lấn áp. Giờ phút này trong đầu hắn có chút trống rỗng.

Đúng vậy, tâm lý hắn bị trùng kích, tuyệt đối không nhẹ hơn bất luận một người nào ở đây.

Mọi người đều biết thiên phú đan đạo của Chân Đan Vương, là đệ nhất nhân đan đạo.

Thế nhưng mà thiên phú võ đạo của hắn đều không lộ ra, người biết không nhiều lắm. Cho dù Cơ Tam công tử là huynh đệ của Giang Trần, cũng luôn cảm thấy lọt vào trong sương mù.

Giờ phút này Cơ Tam công tử cười khổ, trong lòng dở khóc dở cười nói:

- Huynh đệ à, uổng phí ca ca còn lo lắng thay cho ngươi. Không thể tưởng tượng được ngươi vẫn còn có thể bảo trì bình thản được như vậy. Nực cười trước đó ta còn an ủi ngươi.

Tự nhiên Cơ Tam công tử biết rõ, ở bên trong trận pháp này kiên trì vượt qua hai thời thần có ý nghĩa thế nào.

Phải biết rằng từ nhóm thứ nhất cho tới bây giờ, người vượt qua hai thời thần mới có mấy a. Tuy rằng không loại trừ việc sẽ có người ẩn dấu thực lực.

Nhưng mà rất rõ ràng, có thể vượt qua hai thời thần đều là thiên tài đỉnh cấp.

Huống chi bây giờ Giang Trần còn đang ở trong trận pháp, còn chưa có ra thì vẫn có khả năng phá vỡ ghi chép.

- Tiểu tử này chẳng lẽ muốn phá vỡ ghi chép của Tôn Vũ Tiểu Thắng hay sao?

*****

Cơ Tam công tử cũng cảm thấy chờ mong, nếu như thiên phú võ đạo của Giang Trần cũng xuất chúng như vậy mà nói, người cao hứng nhất chính là Cơ Tam công tử hắn.

Cơ Tam công tử không phải là loại người ghen ghét, cũng không phải là loại người không nhịn được khi người khác vượt qua. Nếu như thiên phú võ đạo của Giang Trần siêu quần như vậy, hắn nhất định sẽ càng thêm vui mừng, càng thêm tự đắc, cảm giác ánh mắt mình rất tốt.

- Cố gắng lên.

Cơ Tam công tử âm thầm nắm tay, khuyến khích Giang Trần.

Bên Tu La đại đế kia, hai hàng lông mày của Nguyệt Hoàng cũng nhíu lại tại thành một chữ Xuyên.

- Bệ hạ, tiểu tử này quả nhiên có chút môn đạo. Không ngờ đã vượt qua ghi chép của Sở Kiến Hoan. Thoạt nhìn hắn còn muốn trùng kích, phá vỡ ghi chép hai thời thần rưỡi của Tôn Vũ Tiểu Thắng.

Trên mặt Tu La đại đế không có một chút biểu hiện nào, lạnh nhạt nói:

- Người Khổng Tước đại đế nhìn trúng nếu như ngay cả hai thời thần cũng không chống đỡ được thì quả thực quá nực cười. Ngươi xem biểu hiện trên phương diện đan đạo của hắn mà xem, khi đối đầu với Kê Lang Đan Vương không có một chút khẩn trương nào. Ít nhất chứng minh tố chất tâm lý của kẻ này vô cùng vững vàng. Người như vậy ý chí bình thường đều rất mạnh, ý chí võ đạo nhất định cũng mạnh. Chỉ cần thiên phú võ đạo không quá kém, trên cơ bản thành tựu võ đạo cũng sẽ không thấp. Huống chi hắn còn may mắn được thiên phú đan đạo phụ tá.

Một thiên tài võ đạo, mặc dù có chút thiên phú đan đạo, thế nhưng sự bổ khuyết với thiên phú võ đạo cũng có hạn.

Thế nhưng mà Chân Đan Vương này lại khác, trình độ đan đạo nghịch thiên như vậy, trợ giúp đối với võ đạo tuyệt đối là vô cùng kinh người.

Trong lịch sử không thiếu đan đạo đại sư cường đại bằng vào thiên phú đan đạo nghịch thiên của mình, mạnh mẽ đền bù thiên phú võ đạo không tính là xuất chúng, đạt được thành tựu đại sư võ đạo.

Nguyệt Hoàng cau mày, hiển nhiên, đối với biểu hiện nghịch thiên của Giang Trần, hắn hoặc ít hoặc nhiều đều không chấp nhận.

Sự căm thù của hắn với Giang Trần không chút che dấu nào. Bởi vì theo hắn thấy, lúc trước Vương Đình đại phiệt bị diệt, đầu sỏ gây ra chính là Chân Đan Vương này.

Mấy nhà vui mấy nhà buồn, bên Khổng Tước đại đế, Khổng Tước đại đế khoan thai tự đắc, giống như tất cả biểu hiện của Giang Trần đều nằm trong dự liệu của hắn vậy.

Ngược lại Vân Trung Minh Hoàng kia nhìn qua biểu hiện của Giang Trần như vậy cũng thán phục:

- Bệ hạ, thuộc hạ lần nữa bị con mắt nhìn người của bệ hạ chinh phục. Không thể tưởng tượng được thiên phú võ đạo của Chân Đan Vương này cũng xuất chúng như vậy.

Ngẫm lại trước đó hắn còn có chút hoài nghi phán đoán của Khổng Tước đại đế với Giang Trần, Vân Trung Minh Hoàng có chút xấu hổ.

Đột nhiên Vân Trung Minh Hoàng hiểu rõ, vì sao Khổng Tước đại đế lại kiên định lập Chân Đan Vương làm thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn như vậy.

Xem ra cuối cùng vẫn là Khổng Tước đại đế bệ hạ nhìn xa hơn.

- Vân Trung, ngươi cảm thấy Chân Đan Vương có thể kiên trì ở trong trận pháp này bao lâu/

Khổng Tước đại đế bỗng nhiên mỉm cười hỏi.

Vân Trung Minh Hoàng trầm tư một lát rồi mới mở miệng nói:

- Có lẽ hắn có hy vọng đánh vỡ ghi chép của Tôn Vũ Tiểu Thắng, hai mươi khắc?

- Ha ha, hai mươi khắc tuyệt đối không phải có hy vọng, mà là nhất định có thể đánh vỡ.

Khổng Tước đại đế cười cười nói:

- Hiện tại bổn đế đang hiếu kỳ là liệu hắn có đạt tới ba thời thần hay không.

- Ba thời thần?

Vân Trung Minh Hoàng chấn động:

- Bệ hạ, ghi chép ba thời thần đã có hai ba ngàn năm không có xuất hiện qua a.

- Cũng là bởi vì rất lâu không có xuất hiện qua, cho nên mới đáng giá chờ mong như vậy.

Trong lời nói của Khổng Tước đại đế vô cùng có thâm ý.

Vân Trung Minh Hoàng như có điều suy nghĩ, hai mắt trầm tư, nhìn chằm chằm vào Giang Trần, trong mắt có ngạc nhiên, lại có chút bội phục.

Nếu như người trẻ tuổi kia thực sự có thể đánh vỡ ghi chép ngàn năm chưa từng xuất hiện qua, như vậy có tư cách đuổi theo thiên tài thượng cổ.

Thiên tài như vậy đừng nói là hai trăm người trong Thiên Tài bảng, coi như là ba mươi sáu người trong Thiếu Chủ bảng cuối cùng cũng không phải là không có hy vọng đi cạnh tranh.

Một khi tiến vào Thiếu Chủ bảng, bệ hạ hoàn toàn có thể danh chính ngôn thuận lập Chân Đan Vương làm thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn.

Trong lúc nhất thời Vân Trung Minh Hoàng rốt cuộc cũng hiểu rõ làm sao Khổng Tước đại đế bệ hạ lại không cho Chân Đan Vương đặc quyền, tại sao phải để cho Chân Đan Vương trùng kích từ tầng chót nhất.

Hóa ra bệ hạ muốn để cho Chân Đan Vương thông qua một loạt các cửa, khiến cho mọi người biết rõ thiên phú đan đạo của hắn. Làm cho người của cả Lưu Ly vương thành đều nhận thức tinh tế được thiên phú võ đạo của Chân Đan Vương.

Đây chỉ là bước đệm cho bước sau đó.

- Bệ hạ nhìn xa trông rộng, thuộc hạ bội phục.

Vân Trung Minh Hoàng không có ghen ghét người trẻ tuổi, hắn luôn đi theo Khổng Tước đại đế, vẫn với tư cách là tùy tùng của Khổng Tước đại đế, từ trước tới nay hắn chưa từng nghĩ qua có một ngày mình sẽ trở thành người nối nghiệp của Khổng Tước thánh sơn.

Dù sao tuổi tác của Tứ đại hoàng giả bọn họ cũng lớn, cũng không có khả năng trở thành lựa chọn lâu dài.

Hắn luôn quan tâm tới vấn đề truyền thừa của Khổng Tước thánh sơn, chỉ là không muốn tương lai Khổng Tước thánh sơn xuất hiện biến hóa, bị nhất mạch Tu La đại đế làm cho không có chỗ cắm dùi.

HIện tại nhìn thấy Khổng Tước đại đế có nhân tuyển mới, mà nhân tuyển này so với Phiền thiếu chủ năm đó ngay cả tiềm lực cũng hoàn toàn có thể sánh vai.

Chuyện này khiến cho trong lòng Vân Trung Minh Hoàng giống như được ăn một viên thuốc an thần.

- Hai mươi khắc... Quả nhiên vượt qua hai mươi khắc, bệ hạ, Chân Đan Vương văn võ song tuyệt, quả thực là kỳ tài trời giáng a.

Vân Trung Minh Hoàng nhìn qua thời gian cũng không kìm được mà phát ra tiếng tán thưởng. Đây là xu hướng muốn nghịch thiên a.

Đan võ song tuyệt.

Cơ hồ mỗi người ở hiện trường lúc này trong đầu không ngừng niệm bốn chữ này.

Tôn Vũ Tiểu Thắng phía dưới lúc này cũng dùng đôi mắt tinh tế nhìn chằm chằm vào trận pháp bên dưới Lưu Ly vương tháp, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ bất cần kia lúc này cũng lộ ra vẻ kinh nghi.

Hiển nhiên ghi chép của hắn cứ như vậy bị phá, trong lòng Tôn Vũ Tiểu Thắng cũng vô cùng tò mò về người phá vỡ ghi chép của hắn.

- Ài. Sớm biết như vậy nên kiên trì thêm một chút.

Tôn Vũ Tiểu Thắng có chút hối hận, lúc trước hắn vẫn có chút dư lực, chỉ là không muốn liều quá mức, sợ làm ảnh hưởng tới tuyển chọn phía sau. Cho nên mới không quá dốc sức liều mạng, nếu không Tôn Vũ Tiểu Thắng có cảm giác mình hoàn toàn có thể kiên trì thêm một đoạn thời gian ngắn.

Ghi chép bị phá vỡ, hiện trường càng thêm sôi nổi thảo luận.

Hiện tại nghi vấn duy nhất chính là Chân Đan Vương có thể phá vỡ ghi chép mà mấy ngàn năm gần đây không có người nào phá hay không?

Ở bên trong kiên trì vượt qua ba thời thần?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)