← Ch.1239 | Ch.1241 → |
Hi Viên thánh nữ cười nói:
- Còn nói không dám. Vẻ mặt cũng hồng như vậy rồi. Cũng khó trách a, Chân thiếu chủ là chủ nhân tương lai của Lưu Ly vương thành, thiếu niên thiên tài, danh tiếng vô lượng, lại là Bá Nhạc của San Nhi muội muội. Trong lòng San Nhi muội muội nhất định đã coi Chân thiếu chủ là đệ nhất thiên tài trong đám người trẻ tuổi a.
Từ Thanh Tuyền lại lạnh lùng nói:
- Hi Viên thánh nữ, sức tưởng tượng của ngươi dường như hơi quá a. Chân thiếu chủ kia có ân tình với Hứa San, nhận ân huệ của người ta, suy nghĩ thay người ta, đây cũng là chuyện thường tình của nhân tính. Tại sao tới miệng ngươi lại có mùi vị khác thường như vậy?
Hi Viên thánh nữ đối với Từ Thanh Tuyền cũng không có hảo cảm gì. Từ Thanh Tuyền được xưng là đệ nhất thánh nữ của Nguyệt Thần giáo, nhân khí trong ngoài Nguyệt Thần giáo cao hơn nàng không ít.
Thanh niên tài tuấn khắp nơi tới Nguyệt Thần giáo, đại đa số đều muốn gặp Thanh Tuyền thánh nữ. Thậm chí còn có người uvjng
Nhị giáo chủ nói vậy, thế nhưng trong lòng Từ Thanh Tuyền lại không cho là đúng. Từ Thanh Tuyền tuy rằng đối với sư tôn vô cùng tôn trọng, thế nhưng nàng không phải là loại người ngu trung.
Bằng không mà nói, nàng cũng không ở sau lưng sư tôn lén mang mẫu thân gặp phụ thân và huynh trưởng. Nói cho cùng Từ Thanh Tuyền bị tẩy não nhiều năm như vậy, kỳ thực cũng không có bị tẩy não thành công, trên phương diện tinh thần nàng vẫn có chủ kiến của mình.
Nghe thấy không ngờ sư tôn lại nói ra những lời này, nói về nhân quả, loại biểu hiện này của sư tôn chính là vong ân phụ nghĩa. Từ Thanh Tuyền tự nhiên không cho là đúng.
Dù sao vì Nguyệt Thần giáo cứu sống Nguyệt Thần bảo thụ, đây lại là huynh trưởng của nàng.
Thanh Tuyền thánh nữ cân nhắc vấn đề cũng rất xa. Kể từ khi biết phụ thân mình còn, nàng đã bắt đầu cân nhắc khả năng người một nhà đoàn viên.
Muốn người một nhà đoàn viên, nhất định phải khiến cho bên Nguyệt Thần giáo trên phương diện tâm lý tán thành Lưu Ly vương thành, tán thành Chân thiếu chủ. Chỉ có Nguyệt Thần giáo tán thành Chân thiếu chủ, có tiền đề lớn như vậy, chuyện người một nhà đoàn tụ sau đó mới có thể thực hiện được.
Nếu không dùng tình huống trước mắt, muốn người một nhà đoàn tụ, khó khăn trùng trùng điệp điệp. Nếu như là Đại giáo chủ còn đỡ một chút, ít nhất Đại giáo chủ không có cố chấp như vậy.
Thế nhưng mà sư tôn của nàng, Thanh Tuyền thánh nữ rất rõ ràng. Đó là người thành kiến rất nặng. Trong mắt sư tôn nàng, mẫu thân Từ Mộng của nàng chính là phản đồ, là sỉ nhục của nhất mạch này.
Không giết nàng hoàn toàn là sợ ảnh hưởng tới Từ Thanh Tuyền, nếu không sư tôn tuyệt đối sẽ không để cho mẫu thân Từ Mộng của nàng ở trong hàng ngũ thánh nữ của Thanh Nguyệt nhất mạch.
Nhưng mà sư tôn rốt cuộc là sư tôn, tuy rằng trong lòng Từ Thanh Tuyền không cho là đúng, thế nhưng lại không có khả năng phản bác ý kiến của nàng.
- Lão tam, nói một chút đi.
Đại giáo chủ mỉm cười không cho ý kiến, chỉ hỏi ý của Tam giáo chủ.
Tam giáo chủ mỉm cười nói:
- Khổng Tước thánh sơn quả thực cách xa chúng ta một chút. Nhưng mà nếu như có thể chứng minh Chân thiếu chủ kia lúc chính là Thiệu Công tử lúc trước cứu sống Nguyệt Thần bảo thụ, ta cảm thấy phần nhân tình này chúng ta phải nhớ kỹ. Có lẽ chúng ta không thể cung cấp được trợ lực thực chất, thế nhưng trên phương diện đạo nghĩa vẫn nên ủng hộ. Ít nhất chúng ta nên phát biểu một chút, nói rõ, tỏ thái độ ủng hộ Chân thiếu chủ khống chế Lưu Ly vương thành.
Tính cách Tam giáo chủ dịu dàng, thị phi rõ ràng. Nàng cũng không có đem chuyện nhận ân huệ báo đáp là chuyện đương nhiên.
- Ủng hộ Chân thiếu chủ? Như vậy sao được?
Nhị giáo chủ nhịn không được nói.
Đại giáo chủ nhìn qua Nhị giáo chủ, nói:
- Vì sao không được? Nhị giáo chủ có ý kiến gì không?
- Cái nhìn của ta rất đơn giản, chúng ta không thể chứng minh Chân thiếu chủ chính là Thiệu Uyên công tử. Đã không có cách nào chứng minh là đúng, vậy dứt khoát giả bộ hồ đồ thì tốt hơn. Không phải ta keo kiệt, thế nhưng một khi ủng hộ như vậy sẽ liên quan quá nhiều. Lưu Ly vương thành và Đan Hỏa thành là đối thủ một mất một còn. Mà Chân thiếu chủ càng là người đối đầu với Đan Hỏa thành. Nếu như chúng ta ủng hộ Chân thiếu chủ, có nghĩa là đắc tội với quái vật khổng lồ bên người a.
Cái nhìn của Nhị giáo chủ quan tâm tới sự thực, so sánh hiệu quả và lợi ích, tất cả đều xuất phát từ lợi ích của Nguyệt Thần giáo.
Đan Hỏa thành ở ngay bên cạnh Tà Nguyệt Thượng vực. Từ Đan Hỏa thành đi về phía Tây Bắc chính là Tà Nguyệt Thượng vực, chính là địa bàn mà Nguyệt Thần giáo bọn họ khống chế.
Bọn họ và Đan Hỏa thành hoàn toàn có thể coi là hàng xóm. Tuy rằng bọn họ cũng rất kiêng kỵ với hàng xóm này, thậm chí có lúc còn chịu sự cường thế của Đan Hỏa thành.
Thế nhưng mà không quản bọn họ nghĩ thế nào, đầu quái vật khổng lồ như Đan Hỏa thành cũng ở cạnh Tà Nguyệt Thượng vực, điều này không thể thay đổi.
Đã không có cách nào sửa đổi, vậy cũng chỉ có thể thích ứng, quen với việc có một hàng xóm bá đạo như vậy.
Dù có đôi khi phải ăn một chút thiệt thòi. Cũng phải nhắm mắt nhắm mũi nhận lấy. So với Đan Hỏa thành, tông môn nhất phẩm như Đan Hỏa thành, nội tình và thực lực cuối cùng còn không phải cùng một cấp bậc. Quái vật khổng lồ như vậy, tuyệt đối không phải là thứ mà Nguyệt Thần giáo bọn họ có thể dây vào.
Hi Viên thánh nữ lúc này lại mở miệng nói:
- Sư tôn, đệ tử cảm thấy Nhị giáo chủ nói có lý. Lưu Ly vương thành cho dù thế nào, Chân thiếu chủ là thiên tài ra sao, cuối cùng vẫn cách Nguyệt Thần giáo chúng ta quá xa. Xa tới mức cơ hồ không làm cho trong lòng chúng ta sinh ra bất kỳ gợn sóng nào. Tất cả chuyện phát sinh, đều giống như bên kia cầu vậy. Đối với sinh hoạt của chúng ta bên này không có một chút ảnh hưởng nào. Nhưng mà Đan Hỏa thành lại ở ngay bên cạnh chúng ta, quái vật khổng lồ này cho dù dậm chân một cái cũng đủ để khiến cho Nguyệt Thần giáo chúng ta rung chuyển.
Ý tứ của Hi Viên thánh nữ rất rõ ràng, đó là không có khả năng ủng hộ Chân thiếu chủ. Quản ngươi có ân với Nguyệt Thần giáo hay không, đều mặc kệ a.
Hi Viên thánh nữ nói vô cùng công tâm, trên thực tế, cuối cùng nàng vẫn bị tư tâm quấy phá. Nàng nói tới Chân thiếu chủ lập tức giận dữ trong lòng.
Nếu không phải tiểu tử kia xen vào việc của người khác, vậy sẽ có việc nữ nhân Hứa San này thượng vị hay sao? Làm sao nữ nhân Hứa San này có thể uy hiếp vị trí của nàng được?
Tiểu tử ngươi chữa cho Nguyệt Thần bảo thụ của Nguyệt Thần giáo thì chữa đi, đang êm đẹp lại đào móc ra huyết mạch Ngịch Âm dương làm gì? Ngươi có biết làm như vậy là rất không công bằng với những người khác hay không?
Đây là lời trong lòng của Hi Viên thánh ữn. Nàng không phục, cho nên đối với gia hỏa xen vào việc của người khác như Chân thiếu chủ cũng hận luôn.
Hiện tại Chân thiếu chủ gặp khó khăn, nàng hận không thể làm cho chuyện này náo loạn một chút. Tốt nhất là trong nội bộ Lưu Ly vương thành cháy to một chút, chết bớt một nhóm người đi.
*****
Muốn nàng ủng hộ Chân thiếu chủ, đó quả thực chính là nằm mơ.
Nghe thấy Hi Viên thánh nữ nói vậy trong mắt Hứa San hiện lên vẻ ảm đạm. Bất quá khi ánh mắt nàng đảo qua Từ Thanh Tuyền, lại ngoài ý muốn phát hiện ra Từ Thanh Tuyền đang đánh mắt nhìn nàng, trong mắt không ngờ lại có ý tứ cổ vũ nàng lên tiếng.
Bản thân Hứa San thiếu một chút tự tin, sau khi nhận được ánh mắt ủng hộ của Từ Thanh Tuyền, trong lòng nàng đã có chút tin tưởng.
- Lời của Hi Viên sư tỷ nói, tiểu muội không dám gật đầu nói bừa. Ân oán rõ ràng, tu sĩ như chúng ta hàm dưỡng hàng ngày. Nhỏ là phẩm tính một người, lớn là thanh danh tông môn. Nếu như chúng ta giả bộ hồ đồ, tuy rằng có chút thông minh nhỏ, thế nhưng mà tất sẽ trở thành trò cười cho tất cả tu sĩ trong thiên hạ. Người trong thiên hạ khi nói Nguyệt Thần giáo chúng ta, đến lúc đó sẽ tăng thêm một câu không có tình cảm, vong ân phụ nghĩa.
Lời này của Hứa San vô cùng lưu loát, trình độ lưu loát khiến cho chính bản thân nàng ta cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Đại giáo chủ kỳ thực luôn muốn làm cho Hứa San tự tin hơn, chỉ là nàng biết đây cũng không phải là chuyện trong một sớm một chiều có thể hoàn thành.
Hiện tại nhìn thấy Hứa San chính miệng phát biểu ý kiến, hơn nữa lại phản bác ý kiến của Hi Viên thánh nữ, chuyện này khiến cho Đại giáo chủ chẳng những không cảm thấy khó chịu, mà trong lúc vô hình lại còn có chút cao hứng.
Thiên phú võ đạo của Hứa San đã được chứng minh, thiên phú huyết mạch Nghịch âm dương quả nhiên siêu quần. Nếu không có cách nào làm cho nàng tự tin hơn, dù cho thiên phú võ đạo tốt tới đâu cũng là không hoàn mỹ.
Bởi vậy có bốn người phát biểu ý kiến, hai ủng hộ Chân thiếu chủ, hai có ý kiến phản đối.
Đại giáo chủ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Từ Thanh Tuyền thánh nữ:
- Thanh Tuyền, tiểu ny tử nhà ngươi không phải vừa rồi nói rất sinh động sao? Ngươi thử nói ý kiến mình một chút đi.
Thanh Tuyền thánh nữ cười hì hì nói:
- Đại giáo chủ, ta không mắc mưu đâu. Ta sợ ta nói xong, sư tôn lại mất hứng.
Nhị giáo chủ mặt đen lên:
- Xú nha đầu, con muốn nói thì cứ nói, đừng có chuyện gì cung đổ lên đầu vi sư ta.
- Vậy con nói thật nha.
- Có rắm thì mau đánh.
Tính tình của Nhị giáo chủ rất là dữ dằn.
- Hắc hắc, đệ tử cũng thấy có lẽ chúng ta nên ủng hộ Chân thiếu chủ. Lý do trừ việc hắn có ân với Nguyệt Thần giáo chúng ta, còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác.
- Cái gì?
Tất cả mọi người đều hiếu kỳ.
Ngay cả Nhị giáo chủ cũng trừng mắt nhìn Từ Thanh Tuyền. Hiển nhiên đối với việc đệ tử không phối hợp nàng cảm thấy có chút căm tức. Nhưng mà nàng vì chuyện của Từ Thanh Tuyền thánh nữ không biết đã đau đầu bao nhiêu lần. Cho nên loại chuyện như thế này nàng đã sớm quen rồi.
- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi thì biết cái gì? Còn có lý do gì nữa? Nếu như con không nói những lý do chính đáng, ta sẽ lập tức trị tội con.
Nhị giáo chủ xụ mặt nói.
- Hì hì, lý do mà đệ tử muốn nói rất quan trọng nha. Trước khi con nói nguyên nhân ra, con muốn hỏi mọi người. Thế lực đan đạo mạnh nhất trong cương vực nhân loại hiện tại có phải là Đan Hỏa thành và Lưu Ly vương thành hay không?
- Lưu Ly vương thành đâu có thể so được với Đan Hỏa thành? Nhiều lắm thì chỉ có một phần ba nội tình Đan Hỏa thành, thậm chí còn không đạt được a.
Hi Viên thánh nữ lập tức phản bác.
- Vậy thì nói, trừ Đan Hỏa thành ra, tiếp theo là Lưu Ly vương thành đúng không? Điểm này mọi người không có gì dị nghị chứ?
- Rốt cuộc ngươi muốn nói tới cái gì?
Hi Viên thánh nữ lạnh nhạt cười nói.
- Điều ta muốn nói rất đơn giản. Bây giờ nhìn lại, Đan Hỏa thành quả thực đã vượt qua Đan Hỏa thành rất nhiều. Thế nhưng mà nếu như so sánh ở phương diện truyền nhân, Kê Lang Đan Vương kia chỉ có mẽ ngoài, ăn tục nói phét, chuyện này mọi người đều được chứng kiến. Mà Chân thiếu chủ ổn trọng hào phóng, mọi người cũng đều được chứng kiến. Hai người như vậy so với nhau, ai số mệnh lớn hơn ai? Có lẽ đều rõ. Ta không biết là, trong giới đan đạo tương lai Đan Hỏa thành có thể địch nổi mình Chân thiếu chủ hay không. Chân thiếu chủ này tuyệt đối là một thiên tài trong giới đan đạo một vạn năm không có lấy một người. Không phải có một loại đan dược gọi là Tùng Hạc đan sao? Có thể kéo dài tuổi thọ cho cường giả Hoàng cảnh, thậm chí là đế cảnh một ngàn năm. Đan dược như vậy Đan Hỏa thành sao có thể luyện chế ra? Đừng nói là cái Tùng Hạc đan này, ngay cả Vạn Thọ đan lúc trước cũng đã khinh thường Đan Hỏa thành. Mà tu vi đan đạo của Chân thiếu chủ kia, đáng sợ nhất không phỉa là tất cả mọi người đều không hiểu đan dược của hắn, mà là học vấn của hắn quá cường hãn. Trị liệu Nguyệt Thần bảo thụ, mọi người đều rõ như ban ngày đúng không?
Nàng thao thao bất tuyệt, nhận được sự khen ngợi của Đại giáo chủ.
- Đúng vậy, Thanh Tuyền, ngộ tính của ngươi quả thực không tầm thường, góc độ nhìn vấn đề quả thực rất sâu. Theo bổn tọa thấy, số mệnh của Kê Lang Đan Vương so với Thiệu Uyên công tử kia, nhiều lắm chỉ được một phần năm của hắn, thậm chí là một phần mười. Nếu Thiệu Uyên công tử kia chính là Chân thiếu chủ, bổn tọa coi trọng Lưu Ly vương thành tương lai, cũng coi trọng học viện đan đạo kia.
Không ngờ Đại giáo chủ lại mở miệng tỏ thái độ, chuyện này khiến cho Nhị giáo chủ có chút kinh ngạc.
- Đại giáo chủ, ý của người là, chẳng lẽ phải thực sự tỏ thái độ ủng hộ Chân thiếu chủ hay sao? Cho dù tương lai hắn có thể nghịch thiên, thế nhưng mà trước mắt chúng ta cũng không thể đắc tội với Đan Hỏa thành a?
Đại giáo chủ thản nhiên nói:
- Chuyện này không tồn tại cái gọi là đắc tội hay không. Chúng ta chỉ cần tỏ thái độ rõ ràng là được. Chân thiếu chủ đối với Nguyệt Thần giáo chúng ta có ân, chúng ta xuất phát từ nguyên nhân báo ân, ủng hộ Chân thiếu chủ khống chế Lưu Ly vương thành, đây là chuyện thường tình của nhân loại. Cho dù Đan Hỏa thành mất hứng, bọn họ cũng không có cách nào lấy cớ này để chèn ép Nguyệt Thần giáo chúng ta. Huống hồ Nguyệt Thần giáo chúng ta đường đường là tông môn nhất phẩm, một quyết định nho nhỏ như vậy cũng không cần phải chuyện gì cũng quan tâm tới cảm nhận của người khác. Đan Hỏa thành chính là hàng xóm của chúng ta, mà không phải là mẫu quốc của chúng ta.
Thái độ của Đại giáo chủ thoáng cái quyết định thái độ của Nguyệt Thần giáo.
Đại giáo chủ Nguyệt Thần giáo một khi lên tiếng, coi như là Nhị giáo chủ nổi tiếng tính cách cố chấp cũng không dám chống đối.
- Đại giáo chủ, việc này vẫn nên nghĩ lại a.
Nhị giáo chủ chỉ có thể khuyên nhủ.
Đại giáo chủ khoát khoát tay nói:
- Việc này cứ quyết định nhưu vậy đi. Nhưng mà tất cả mọi chuyện cũng chờ sau đại hội tán tu mới nói sau.
Nghe thấy Đại giáo chủ quyết định như vậy. Tự nhiên mọi người không có khả năng tiếp tục phát biểu ý kiến phản đối.
Trong lòng Thanh Tuyền thánh nữ cũng âm thầm cao hứng. Thái độ của Đại giáo chủ cũng làm cho nàng nhìn thấy một chút hy vọng.
← Ch. 1239 | Ch. 1241 → |