Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1308

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1308: Hoảng sợ không chịu nổi một ngày
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Vô Song đại đế cười nói:

- Không khổ cực.

- Thương Hải đại đế.

Ánh mắt Giang Trần nhìn về phía Thương Hải đại đế:

- Ngươi dẫn theo người của nhất mạch ngươi, phụ trách trấn ám ba đại tông môn tam phẩm của Xích Đỉnh trung vực, có vấn đề gì không?

Tông môn tam phẩm, người mạnh nhất bất quá cũng chỉ là Hoàng cảnh thất, lục trọng mà thôi. Tuy rằng Thương Hải đại đế xuống dốc, thế nhưng bộ hạ cũ dưới trướng hắn, thực lực lại không có bao nhiêu suy yếu, có Giang Trần hiệu lệnh, tự nhiên không có vấn đề gì cả.

- Hắc hắc, Thương Hải lĩnh mệnh, nhiệm vụ này cam đoan hoàn thành. Chỉ là trấn áp hay là giết chết toàn bộ đây? Hay là..

Thương Hải đại đế hỏi.

- Thuận thì sống, nghịch thì vong.

Giang Trần chỉ nói sáu chữ.

- Tốt, vậy trước tiên ta sẽ nắn xương gân cả đám này. Nếu như không phục thì giết chết thết hảy. Nếu như quy thuận, vậy giữ bọn chúng lại để cho thiếu chủ xử lý.

Thương Hải đại đế cười dữ tợn một tiếng.

Giang Trần gật gật đầu nói:

- Hòe Sơn nhị tiêu, các ngươi đi theo bổn thiếu chủ tiến về hoàng thành Xích Đỉnh đế quốc.

- Vâng.

Hòe Sơn nhị tiêu cực kỳ hưng phấn, chuyện này đối với bọn họ là tin tức tốt lớn nhất. Xích Đỉnh vương đô là đầu sỏ gây nên chuyện. Chuyến đi lần này nhất định máu chảy thành sông. Thứ hai huynh đệ bọn họ thích nhất là chém giết. Giang Trần đem cơ hội này lưu lại cho hai huynh đệ bọn họ, bảo sao không khiến cho hai huynh đệ bọn họ kinh hỉ vạn phần cơ chứ?

- Tạm thời cứ phân phối như vậy đi. Mọi người chuẩn bị một chút, xuất phát từng nhóm một. Lần này chỉ cho phép thắng, không cho phép thua. Đến lúc đó mọi người lại nghe ta hiệu lệnh, nếu như có gì thay đổi ta sẽ tự thông báo.

Giang Trần vung tay lên, liền quyết định như vậy.

Đan Trì cung chủ bên cạnh lại hỏi:

- Giang thiếu chủ, vậy còn hơn mười tông môn tứ phẩm trong Xích Đỉnh trung vực thì sao?

- Không cần lo lắng, chỉ cần vây quanh Xích Đỉnh trung vực, bọn chúng chính là cá trong chậu. Chờ ta mạnh mẽ bắt hoàng thất Xích Đỉnh đế quốc, lại thay mũi thương, đến bái phỏng từng thế lực một. Nhất là Lôi Âm môn và Cự Côn tông. Hai tông này chính là hung thủ trực tiếp đối phó Đan Kiền Cung.

- Mong Giang thiếu chủ mang chúng ta đi theo.

Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão đều lên tiếng chờ lệnh.

- Ha ha, chuyện lớn bực này đương nhiên phải mang theo các ngươi rồi. Chư vị theo ta đi tới Xích Đỉnh đế đô, loại khoái cảm tự tay giết chết địch nhân này sao có thể thiếu chư vị được chứ?

Xích Đỉnh trung vực gần đây nhìn như yên bình, thế nhưng kỳ thực không ngừng gợn sóng. Trong khoảng thời gian này, tin tức từ Lưu Ly vương thành không ngừng truyền về trong tai hoàng thất Xích Đỉnh đế quốc.

Ngay từ đầu người nhận được tin tức chỉ là hoàng thất Xích Đỉnh đế quốc, càng về sau thông qua con đường tán tu, tin tức truyền khắp toàn bộ Xích Đỉnh trung vực.

- Mọi người có nghe nói không, thiếu chủ Lưu Ly vương thành lại là Giang Trần của Đan Kiền Cung Vạn Tượng Cương Vực năm đó a.

- Gần đây người ta đều nói về chuyện này, không phải là thực đó chứ?

- Nghe nói Bàn Long đại đế của Lưu Ly vương thành tự mình thừa nhận việc này.

- Như vậy chuyện không ổn rồi. Lúc trước Xích Đỉnh trung vực chúng ta đối với Vạn Tượng Cương Vực người ta thế nào a? Chân thiếu chủ kia nếu như thực sự là Giang Trần, vậy hắn....

- Nhất định sẽ trả thù Xích Đỉnh trung vực.

- Mặc kệ, những tán tu thấp cổ bé họng như chúng ta có trả thù cũng không sao. Dù sao chúng ta cũng không phải là người xâm lược Vạn Tượng Cương Vực, oan có đầu nợ có chủ. Dù thế nào cũng không tới phiên chúng ta tới gánh trách nhiệm.

- Cũng đúng, ta nghe nói Chân thiếu chủ kia là người có nguyên tắc. Nhất định sẽ không xả giận lên người tán tu vô tội như chúng ta.

Những đoạn đối thoại như vậy cơ hồ đều vang lên mỗi một góc ngách trong Xích Đỉnh trung vực, không ngừng xuất hiện.

Trong hoàng thất Xích Đỉnh, Xích Đỉnh hoàng đế mấy ngày này cực kỳ không yên ổn, đã liên tục vài buổi tối hắn mất ngủ, tóc trắng đi rất nhiều.

Thám tử phái ra không ngừng đưa tin tức trở lại, không ngừng nghiệm chứng tin đồn là thực.

- Bệ hạ, lão nô đã thu được tin tức từ các thám tử báo lại. Bàn Long đại đế của Lưu Ly vương thành kia quả thực đã từng nói qua những lời kia. Nói Chân thiếu chủ của Lưu Ly vương thành chính là Giang Trần của Đan Kiền Cung năm đó.

Người nói lời này chính là Quách lão, tổng quản đại nội của Xích Đỉnh hoàng cung.

- người phái đi Bất Diệt Thiên Đô có tin tức hay không?

- Bẩm bệ hạ, tạm thời còn không có tin tức. Nhưng tính toán thời gian, có lẽ cũng sắp có kết quả.

Quách lão lại nói:

- Bệ hạ, lão nô có lời muốn nói, không biết nên nói hay không.

- Nói đi, ngươi ở cùng ta lâu như vậy, lại là tâm phúc mà trẫm nể trọng nhất, có gì không thể nói cơ chứ?

Xích Đỉnh hoàng đế có chút mệt mỏi nói.

- Thuộc hạ cảm thấy nếu như tin tức này được chứng minh là đúng, ngay cả Bất Diệt Thiên Đô cũng chưa chắc đã dám xuất đầu cho chúng ta. CHo nên...

Cho nên cái gì?

Xích Đỉnh hoàng đế ngưng trọng nói.

- Thuộc hạ cảm thấy, bệ hạ nên sớm bố trí đi.

Quách Lão than nhẹ một tiếng, thanh âm có chút trầm thấp, ánh mắt cũng né tránh.

Tuy rằng hắn đi theo Xích Đỉnh hoàng đế lâu như vậy, thế nhưng lại biết vị hoàng đế bệ hạ này tính tính nóng nảy, một câu nói không tốt, cho dù là tâm phúc cũng bị mắng té tá. t

- Sớm có bố trí sao?

Ngữ khí của Xích Đỉnh hoàng đế đắng chát, nói:

- Nếu như Chân thiếu chủ kia thực sự là Giang Trần tiểu tử, như vậy sắp xếp thì có ý nghĩa gì? Dùng chút thực lực của Xích Đỉnh trung vực ta, chống đỡ được một kích lôi đình của Lưu Ly vương thành sao?

Hạ thống lĩnh ở bên cạnh từ đầu không nói gì lúc này lại nói:

- Bệ hạ, thuộc hạ cảm thấy chúng ta không cần buồn lo vô cớ như vậy. Cho dù Chân thiếu chủ kia là Giang Trần, hắn ở trong Đan Kiền Cung được bao lâu chứ? Đối với Đan Kiền Cung có bao nhiêu cảm tình? Lại nói, đã nhiều năm như vậy, hắn muốn trả thù đã sớm tới báo thù. Cần gì phải chờ tới bây giờ? Còn nữa, hắn hiện tại chỉ là thiếu chủ của Lưu Ly vương thành, có thể điều động những thế lực của đại đế khác trong Lưu Ly vương thành sao? Hiện tại Lưu Ly vương thành không có Khổng Tước đại đế, chuyện bọn hắn còn chưa quản được, đâu có tâm tư động thủ với Xích Đỉnh trung vực chúng ta? Cho dù muốn động thủ, bọn họ cũng nên động thủ với Bất Diệt Thiên Đô trước chứ?

- Bất Diệt Thiên Đô?

Quách lão cười khổ nói:

- Theo tin tức tình báo mà nói, lần trước Long Hổ Phong vân hội kia, tám đại tông môn nhất phẩm chỉ duy nhất có một mình Bất Diệt Thiên Đô không có mặt. Điều này đã nói rõ một vấn đề.

- Vấn đề gì?

Hạ thống lĩnh kia không phục.

- Nói rõ Chân thiếu chủ này đã lộ ra nanh vuốt của mình.

Quách lão phủ phục xuống mặt đất, cầu khẩn nói:

- Bệ hạ, việc này nhất định phải nhanh chóng quyết đoán. Nếu như chậm trễ chỉ sợ đại họa ngập đầu.

*****

Nghĩ tới quái vật khổng lồ như Lưu Ly vương thành nhìn chằm chằm vào Xích Đỉnh trung vực, da đầu Quách lão lập tức tê dại.

- Quách lão, ngươi trái một câu nhanh chóng quyết đoán, phải cũng một câu nhanh chóng quyết đoán, ngươi cảm thấy bệ hạ nên làm thế nào? Nếu như Lưu Ly vương thành thực sự nhìn chằm chằm vào chúng ta. Nên quyết đoán như thế nào mới gánh được một kích lôi đình của Lưu Ly vương thành?

Quách lão cả giận nói:

- Chẳng lẽ chúng ta chỉ biết ngồi chờ chết?

Lời này chẳng khác nào là lấy dao cứa vào tim Xích Đỉnh hoàng đế.

Không bao lâu trước đó hắn chỉ điểm giang sơn, dã tâm bừng bừng. Chỉ cần lật tay đã dễ dàng hủy dệt Vạn Tượng Cương Vực.

Khi đó hắn phong quang ra sao, khí phách thế nào?

Nào biết được sau phong quang, Xích Đỉnh trung vực lập tức lâm vào một cơn ác mộng. Một đệ tử Đan Kiền Cung lại làm cho Xích Đỉnh trung vực và Bất Diệt Thiên Đô sứt đầu mẻ trán, liên tục kinh ngạc.

Cuối cùng còn khiến cho Xích Đỉnh trung vực hao binh tổn tướng. Mà Bất Diệt Thiên Đô cũng tử thương vô số.

Đả kích thảm thiết hơn chính là những tông chủ tông môn tứ phẩm của Xích Đỉnh trung vực đi theo Cung Vô Cực đuổi giết Giang Trần, kết quả toàn bộ thi thể chia lìa, thủ cấp bị người ta trực tiếp đưa tới trước mặt XÍch Đỉnh hoàng đế là hắn để thị uy.

- Bệ hạ, đừng vội nghe hắn nói lời mê hoặc. Ta cũng không tin một đệ tử Lưu Ly vương thành như tiểu tử kia có thể khống chế Lưu Ly vương thành. Tin đồn này...

- Câm miệng.

Xích Đỉnh hoàng đế không nhịn được quát lớn.

Hắn lại nhìn Quách lão đang phủ phục.

- Quách lão, ngươi đứng lên đi. Ngươi nói xem tới bước này, trẫm nên quyết đoán thế nào? ngươi có thượng sách gì không?

Quách lão khấu đầu không dứt, nói:

- Lão nô cho rằng, Xích Đỉnh trung vực chúng ta hôm nay nếu như quả thực bị Lưu Ly vương thành nhìn chằm chằm vào, nếu như cứng chọi cứng, tuyệt đối là lấy trứng chọi đá. Cho nên lão nô nghĩ, cũng không có một kế sách nào cả. Chỉ vẻn vẹn có mấy hạ sách. Mong bệ hạ định đoạt.

- Nói.

- Thứ nhất khuất phục Lưu Ly vương thành, bệ hạ chịu đòn nhận tội, đem tất cả tội lỗi đẩy lên đầu Bất Diệt Thiên Đô. Cách này cũng không nhất định có thể bảo đảm sự thống trị của Xích Đỉnh hoàng thất. Thế nhưng có thể tránh cho Xích Đỉnh trung vực chịu cảnh sinh linh đồ thán.

Quách lão vừa nói ra hạ sách này, sắc mặt Xích Đỉnh hoàng đế âm trầm. Kế sách này quả thực hoang đường. Đây là muốn hoàng đế như hắn xuống đài, khúm núm với Lưu Ly vương thành. Hơn nữa cứ như vậy, hoàng thất Yến gia vẫn không thể cam đoan có thể thống trị Xích Đỉnh trung vực hay không.

Nếu nói như vậy đây cũng coi như là một kế sách hay sao? Yến gia không thể thống trị Xích Đỉnh trung vực, vậy hắn còn chịu đòn nhận tội làm gì?

Vì cái gì? Thực sự vì muôn dân trăm họ trong Xích Đỉnh trung vực sao? Như vậy cũng quá đáng tiếc, ngồi ở ngôi vị hoàng đế đã lâu, hắn chỉ để ý tới lợi ích nhà mình, muôn dân trăm họ trong Xích Đỉnh trung vực, hắn thực sự không thèm để ý.

Nếu như Yến gia khó giữ được, hắn còn hy vọng chúng sinh Xích Đỉnh trung vực chết theo a.

- Còn có kế sách gì nữa không?

Xích Đỉnh hoàng đế có chút lạnh nhạt nói.

- Còn có một hạ sách, đó là đầu nhập vào Đan Hỏa thành, xinh Đan Hỏa thành chủ trì công đạo. Nhưng mà Đan Hỏa thành ở phía bắc, cách chúng ta thực sự quá xa, chỉ sợ nước xa không cứu được lửa gần.

- Trừ hạ sách này ra thì sao?

Xích Đỉnh hoàng đế lạnh lùng hỏi.

- Trừ hạ sách này ra chỉ có thể tạm thời giải tán XÍch Đỉnh đế quốc, giải tán tất cả thế lực lớn trong Xích Đỉnh trung vực. Xé lẻ ra, chia thành tốp nhỏ, ra ngoài tị nạn. Để cho Lưu Ly vương thành kia không có chỗ phát tiết.

- Đủ rồi.

Khuôn mặt Xích Đỉnh hoàng đế đen lại:

- Đây còn gọi là kế sách sao? Hoặc là không có khả thi, hoặc là chịu nhục mất nước. Quách lão, ngươi không có một chút ý kiến nào có cốt khí một chút hay sao?

- Có.

Lúc này Quách lão cũng hờ hững nói.

- Chỉ có tử chiến, dùng thân hi sinh cho tổ quốc. Nếu như bệ hạ chọn cách này, lão phu nguyện tiên phong.

Liều chết chiến, đây là ý kiến cực kỳ có cốt khí.

Xích Đỉnh hoàng đế thiếu chút nữa tức giận tới thổ huyết. Nếu như không phải tình huống trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, nói không chừng hắn đã trực tiếp đánh chết Quách lão rồi.

- Bệ hạ, lão nô trung thành và tận tâm với bệ hạ. Nếu như bệ hạ suy nghĩ vì muôn dân trăm họ thì nên chọn lựa chọn đầu tiên, thế như bệ hạ muốn chọn nước xa cứu lửa gần thì chọn cái thứ hai. Nếu như bệ hạ muốn tạm thời giữ tính mạng thì chọn lựa chọn thứ ba. Nếu như bệ hạ muốn có cốt khí một chút thì chỉ có thể lựa chọn tử chiến mà thôi.

Quách lão nặng nề dập đầu, miệng kêu lên:

- Lão nô hầu hạ bệ hạ, hiện tại tuổi già sức yếu cũng sắp chết, cũng không có gì cả. Chỉ là lão nô một lòng trung kiên, cho nên lão nô mới cho bệ hạ lời khuyên, cảnh báo bệ hạ. Giang Trần năm đó đối phó với Bất Diệt Thiên Đô ra sao, đã chứng minh hắn ta là dạng người gì. Bệ hạ trông cậy vào việc hắn không so đo việc này là chuyện không thực tế. Một đao kia đơn giản chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

Lời Quách lão nói tự như lỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào người Xích Đỉnh hoàng đế khiến cho hắn không có cách nào lảng tránh.

Xích Đỉnh hoàng đế cũng biết, Quách lão nói những lời này rất có đạo lý của nó. Quách lão trung tâm, Quách lão ngay thẳng như thế nào hắn biết. Cho nên Quách lão sẽ không giống như một ít nịnh thần, chỉ chọn nói lời êm tai.

- Bệ hạ, ngoài cung có đại biểu ba đại tông môn là Xích Ly tông, Vạn Phật tông và Thiên Ưng tông tới cầu kiến bệ hạ.

Thị vệ trong nội cung tiến vào bẩm báo.

Người ba đại tông môn dắt tay nhau tới cầu kiến?

Trong lòng Xích Đỉnh hoàng đế vui vẻ. Thời khắc mấu chốt, ba đại tông môn này rốt cuộc vẫn là trụ cột của quốc gia a. Ba đại tông môn này đều là tông môn Tam phẩm, nếu như bọn họ có thể đoàn kết lại ở chung quanh Xích Đỉnh trung vực, cho dù không có cách nào đối kháng với Lưu Ly vương thành, nhưng ít ra cũng có thể ổn định cục diện một chút.

Nếu như Chân thiếu chủ kia không có cách nào khống chế những đại đế khác của Lưu Ly vương thành, chỉ phái ra thế lực của Khổng Tước thánh sơn đối phó với Xích Đỉnh trung vực, có lẽ còn có thể đối kháng một chút.

Trong lòng Xích Đỉnh hoàng đế đột nhiên hiện lên chút hy vọng.

- Nhanh, nhanh mời bọn họ vào. Không được, thời khắc mấu chốt này ba đại tông môn đồng thời tới, bất ly bất khí, trẫm muốn đích thân đi nghênh đón bọn họ.

Xích Đỉnh hoàng đế rất là cao hứng nói.

Quách lão lại nói:

- Bệ hạ, người là chí tôn của đế quốc, tự mình đi tiếp đón bọn họ thì lễ nghi ở đâu? Bệ hạ không ngại mời bọn họ vào đây, nhìn xem bọn họ nói như thế nào a.

Vừa rồi đầu óc Xích Đỉnh Hoàng đế cũng nóng lên, lúc này hắn tỉnh táo lại, gật đầu nói:

- Quách lão, ngươi thay trẫm đi nghênh đón bọn họ một chút.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)