Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1316

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1316: Trận pháp đáng sợ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


- Nhị vị đạo hữu, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Đệ tử tinh anh của ba đại tông môn chúng ta chịu không được thương vong như vậy a.

Tông chủ Xích Ly tông ca thán.

- Ài, Yến gia này thống trị Xích đỉnh trung vực mấy ngàn năm, từng đời, từng đời, không biết đã vơ vét bao nhiêu của cải của dân chúng. trận pháp này tuyệt đối là dựa vào linh thạch để gây dựng lên.

Tông chủ Thiên Ưng tông tức giận nói.

Tông chủ Vạn Phật tông thì lại lắc đầu:

- Bằng không thì sao? Trận pháp này tuy rằng rất hao phí linh thạch, thế nhưng tuyệt đối không chỉ có dựa vào linh thạch thuần túy mà tạo nên trận pháp được. Trận pháp này có thủ bút thượng cổ, thập phần thâm ảo, ta đoán, trận pháp này ngay cả Giang Trần thiếu chủ kia chỉ sợ cũng khó giải quyết. Bằng không tại sao lại phái chúng ta ra xung phong? Nói trắng ra còn không phải là muốn hi sinh người trong nhà, làm cho tam tông chúng ta làm bia đỡ đạn cho bọn họ hay sao?

- Hừ, ngươi nói nhỏ một chút. Bị bọn họ nghe được chính là đại họa ngập đầu a.

- Hừ, ta sợ cái gì? Nhưng mà hoàng thất Xích Đỉnh quốc này cũng không phải vật gì tốt. Nói cho cùng đây là phiền toái mà hoàng thất Xích Đỉnh tự mình gây nên.

- Đúng vậy a, nếu như không phải bọn họ can tâm làm tay sai cho Bất Diệt Thiên Đô, bị Bất Diệt Thiên Đô xui khiến đi đối phó với Vạn Tượng Cương Vực, nào có cục diện ngày hôm nay.

Ba đại tông chủ này thấp giọng nghị luận, bọn họ cảm thấy chiến trường bên này chém giết rung trời, bên Giang Trần thiếu chủ kia nhất định không nghe được lời bọn họ nói.

Thế nhưng mà bọn họ vẫn như cũ không dám nói bậy về Giang Trần. Người trẻ tuổi này trong lòng bọn họ đã thành lập đủ uy nghiêm, làm cho trong lòng bọn họ không tự chủ mà sinh ra sự kính sợ.

- Cẩu hoàng đế kia tới lúc này còn muốn kéo một nhóm người lớn chết với bọn hắn sao?

Tông chủ Thiên Ưng tông thở phì phì, tay chộp một cái, một thanh trường đao đen sì xuất hiện trong tay hắn:

- Nhị vị, không thể tiếp tục như vậy được, chúng ta đành phải tự mình ra trận vậy.

Nhìn thấy thủ hạ, đệ tử tinh anh không ngừng thương vong. Ba đại tông chủ này cảm thấy trong lòng nhỏ máu.

- Tốt, chúng ta đồng loạt ra tay, phá vỡ trận pháp bên ngoài này, xung phong liều chết đi vào trong. Đem hôn quân vô đạo kia bắt ra giao cho Giang Trần thiếu chủ.

- Nói đúng, cùng tiến lên.

Ba đại tông chủ tự mình ra trận, lập tức chung quanh vang lên tiếng ủng hộ rung trời. Ba đại tông chủ ra trận, đám người cao tầng của ba đại tông môn cũng nhao nhao thi triển các loại thần thông gia nhập chiến trường.

Trong lúc nhất thời các loại vũ khí tung bay, thần quang bay tán loạn, văng tung toé.

Công kích cường đại va chạm với trận pháp phòng ngự. Tạo thành sóng xung kích cực lớn khiến cho mặt đất chung quanh chấn động không thôi, lay động không ngừng.

Nội viện hoàng cung, Hạ thống lĩnh ngự lâm quan đứng chỗ hạch tâm của trận pháp bên ngoài, nhìn thấy ba đại tông môn ở bên ngoài đang điên cuồng không ngừng công kích trận pháp bên ngoài.

Ngay cả ba đại tông chủ cũng tự mình ra trận, chuyện này khiến cho người kiệt ngạo như Hạ thống lĩnh lúc này trong đầu không khỏi sinh ra một tia kiêng kỵ.

Ba đại tông môn, bất luận một nhà nào đều kém hoàng thất, đây là chuyện không thể nghi ngờ.

Nhưng mà ba nhà liên thủ, không ngừng công kích bên ngoài trận pháp, lực trùng kích liên hợp lại quả thực có thể tạo thành uy hiếp cực lớn với trận pháp bên ngoài của hoàng cung.

Sau khi ba đại tông chủ đồng loạt ra tay, trận pháp phòng ngự bên ngoài xuất hiện các lỗ thủng nhỏ không ngừng xuất hiện trên bề mặt trận pháp.

Những lỗ thủng nhỏ này đều cần linh thạch không ngừng bổ sung vào. Trong lúc nhất thời, số linh thạch tiêu hao cũng cực kỳ kinh người.

Chỉ là, những lổ thủng nhỏ này theo công kích tăng lên, tất sẽ không ngừng mở rộng. Số linh thạch cần cũng đạt tới tình trạng không có cách nào bù đắp nổi. Khiến cho trận pháp bên ngoài quả thực tràn ngập nguy cơ.

Trong lúc nhất thời Hạ thống linh nghiến răng nghiến lợi, híp mắt nhìn chằm chằm vào ba đại tông chủ giống như đang nổi điên công kích trận pháp bên ngoài, hắn dậm chân nói:

- Các ngươi nhìn cho bổn thống lĩnh, ta đi bái kiến bệ hạ.

- Cái gì?

Trong hoàng cung, ngoài trận pháp phòng ngự mà Hạ thống lĩnh thủ hộ bên ngoài ra còn có một trận pháp bên trong. Đối với chuyện bên ngoài bị công kích, bên trong mọi người cũng chỉ có thể dựa vào tin tức mà Hạ thống lĩnh không ngừng bẩm báo ma thôi.

Nào có biết được Hạ thống linh này lại vội vàng gấp rút trở lại, lại còn mang tới tin tức kinh người như vậy.

- Hạ ái khanh, ngươi xác định ba đại tông môn kia không phải là người Lưu Ly vương thành cải trang chứ?

Xích Đỉnh trung vực dường như còn có người không chấp nhận sự thực hiện tại.

- Bệ hạ, tuyệt đối sẽ không sai, ba đại tông chủ kia tự mình dẫn đầu. Rất tích cực, cả đám đều giống như nổi điên vậy. Bệ hạ, chúng ta nên ứng phó sớm một chút. Tốt nhất là tiên hạ thủ vi cường, phái ra một ít cường giả đỉnh cấp ra ngoài chém giết một phen. Tốt nhất là có thể giết mất một trong ba đại tông chủ kia. Bằng không mà nói, không đủ để chấn nhiếp ba đại tông môn này.

Hạ thống lĩnh dùng vẻ mặt phẫn hận nói.

- Ba đại tông môn này, trẫm tự hỏi mình đối xử không tệ với bọn họ. Thời khắc nguy cấp, bọn họ không giúp trẫm phân ưu, lại còn với địch nhân cấu kết với nhau. Ăn cây táo rào cây sung.

Xích Đỉnh hoàng đế tức giận mà không biết phát tiết vào đâu:

- Quách lão, ngươi đi cùng Hạ thống lĩnh, mang theo mấy đại nội cao thủ, tìm cơ hội giết bọn chúng đi.

- Vâng.

Quách lão lặng lẽ ra khỏi hàng, quỳ xuống nói với Xích Đỉnh hoàng đế.

- Bệ hạ, lão nô xuất chiến, sinh tử không biết. Bệ hạ bảo trọng thân thể. Nếu như lão nô một đi không trở lại, không thể tiếp tục phục thị bệ hạ, mong bệ hạ nhất định phải lấy triều cương làm trọng, không thể rối loạn.

Quách lão nói xong liên tục dập đầu vài cái, vung tay lên rồi nói:

- Võ giả đại nội chúng ta chịu hoàng ân. Hôm nay chính là lúc chúng ta dùng khí tiết mình báo ân quân chủ. Ai nguyện ý xuất chiến cùng với lão phu?

- Ta nguyện ý.

- Ta.

Quách lão là tổng quản đại nội, cao thủ đại nội dưới trướng hắn như mây, cũng là người cường đại nhất bên cạnh XÍch Đỉnh hoàng đế, cũng là tri kỉ, là trung thần.

Bọn họ khi vừa mới ra đời đã bị tẩy não, dùng thân phận thân vệ hoàng đế mà lớn lên. Bảo hộ hoàng đế, cống hiến sức lực cho hoàng đế. Đây là nhiệm vụ cả đời bọn họ, là truy cầu duy nhất trong đời.

XÍch đỉnh hoàng đế nhìn Quách lão mang theo một đám cao thủ đại nội mang theo tư thế nghĩa không chùn bước rời khỏi, trong lúc nhất thời, cho dù hắn có ý chí sắt đã cũng hơi chút áy náy.

Lúc hồn loạn, thời khắc nguy cấp mới biết được ai trung thành nhất với mình.

Trừ Quách lão và Hạ thống lĩnh ra, văn võ cả triều, người vì hắn phân ưu đã ít càng thêm ít. Hoàng thất nuôi nhiều người như vậy cũng không có bao nhiêu người có thể đứng ra phân ưu thay hắn.

*****

Xích Đỉnh hoàng đế cảm thấy miệng lưỡi đắng chát, hắn vẫn cảm thấy Xích Đỉnh đế quốc rất cường đại, cảm thấy mình là quân chủ vĩ đại. Văn hóa, võ lực, có thể nói là quân chủ trước nay chưa từng có. Cho nên dã tâm của hắn rất lớn, luôn lấy việc khai cương liệt thổ làm mục tiêu. Vì thế hắn căn bản không tiếc danh tiếng gì đó, mà chỉ tôn sùng bốn chữ - không từ thủ đoạn.

Lúc trước hắn diệt Vạn Tượng Cương Vực căn bản không nói tới áy náy gì, hắn cảm thấy, mạnh được yếu thua là pháp tắc tự nhiên.

Chỉ là hôm nay khi người ta là đao thớt, hắn là thị cá, hắn mới biết được pháp tắc mạnh được yếu thua này tàn khốc tới cỡ nào.

Hiện tại Xích Đỉnh hoàng đế không ai bì nổi như hắn đã trở thành thị cá trên thớt gỗ. Lúc này tới phiên hắn mặc người ta chém giết.

Trước trận pháp bên ngoài, Giang Trần quan sát trận pháp kia đã được một giờ, đột nhiên Giang Trần vẫy tay một cái:

- Tiêu Vân, Tiêu Phong, hai người các ngươi tới đây. Ta truyền cho các ngươi một đạo bí pháp, đi công kích hạch tâm trận pháp này. Chỉ cần phá vỡ hạch tâm trận pháp này là trận này không công tự tán.

Thứ như trận pháp kỳ diệu vô cùng. Nếu như ngươi không nhìn thấy sự ảo diệu của trận pháp, mặc kệ ngươi công kích thế nào cũng không thể xông trận thành công.

Nếu như có thể nhìn ra chỗ kỳ diệu của trận pháp, như vậy sự uy hiếp của trận pháp này sẽ giảm bớt trên phạm vi lớn.

Trận pháp nhất đạo, nội tình của Giang Trần không bằng đan đạo, cũng không nghịch thiên như vậy. Cho nên trận pháp bên ngoài này, ban đầu hắn cũng không có thủ pháp vẹn toàn để phá vỡ.

Mãi tới khi quan sát quá trình ba đại tông môn công kích, hắn mới chậm rãi nhìn ra chút mánh khóe, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ hạch tâm của trận pháp này.

Tìm được hạch tâm trận pháp, có Hòe Sơn nhị tiêu này bên cạnh, phá vỡ trận pháp là việc rất nhỏ.

Giang Trần truyền tâm đắc cho Hòe Sơn nhị tiêu, Hòe Sơn nhị tiêu nghe vậy hai mắt sáng ngời.

- Đi đi, nhưng mà phải cẩn thận, chớ để trước ngựa mất yên.

Giang Trần dặn dò.

Ba đại tông chủ thấy Hòe Sơn nhị tiêu giá lâm, vội vàng nghênh tiếng.

- Nhị vị đại đế tiền bối, trận pháp phòng ngự của hoàng cung rất nghịch thiên, chúng ta đã toàn lực công kích. Mong hai vị tiền bối yên tâm, ba đại tông mông chúng ta mặc kệ thế nào, trận pháp phòng ngự này nghịch thiên ra sao, chúng ta chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp...

Tiêu Vân lại cười lạnh:

- Không cần.

- Thiếu chủ nhà ta cho các ngươi cơ hội, chỉ muốn nhìn biểu hiện của các ngươi một chút. Hiện tại xem ra, cái gọi là ba đại tông môn cuối cùng cũng chỉ có vậy. Thiếu chủ nhà ta đã không còn kiên nhẫn, phái hai chúng ta tới phá trận. Các ngươi ở một bên lược trận, đợi sau khi công phá trận pháp, lại dùng đại quân tiến lên.

- Ồ?

Ba đại tông chủ nghe vậy nhìn lẫn nhau, bọn họ có cảm giác vui sướng như được giải thoát. Lần này trong chiến đấu, tuy rằng bọn họ không tới mức dốc sức liều mạng, thế nhưng tuyệt đối có thể nói là dốc hết sức.

Thế nhưng mà kết quả vẫn không được như ý người, trận pháp kia tuy rằng không ngừng bị bọn họ đánh ra lỗ thủng, nhưng người ta mỗi một lần đều có thể thong dong bổ sung lại.

Hiện tại hai vị đại đế tiền bối này tự mình tới phá trận? Vậy thực sự đã giúp cho bọn họ giảm bớt thương vong khá lớn.

- Hai vị tiền bối, trận pháp này rất quỷ di, hơn nữa trong trận pháp thi thoảng sẽ phát ra công kích đáng sợ. Xin nhị vị tiền bối cẩn thận một chút.

Đây vốn là lời nịnh nọt Hòe Sơn nhị tiêu, nhưng mà đại đế tán tu như Hòe Sơn nhị tiêu ghét nhất chính là việc người khác hoài nghi thực lực hai người bọn họ.

Hừ lạnh một tiếng, Tiêu Vân kia cười quái dị, nói:

- Hai huynh đệ chúng ta há có thể bằng vào những phế vật như các ngươi có thể so sánh được? Cứ nhìn là được rồi, xem hai huynh đệ chúng ta phá trận thế nào.

Hòe Sơn nhị tiêu ở chỗ Giang Trần đã nhận được chỗ huyền ảo của trận pháp, cũng nhận được bí pháp phá trận. Hơn nữa bản thân bọn họ lại có thủ đoạn siêu cường. Tự nhiên sẽ không đặt một trận pháp vào trong mắt.

Cho dù Giang Trần chưa cho bọn họ bí pháp phá trận, bọn họ cũng hoàn toàn có thể dùng thực lực bản thân cưỡng ép phá trận.

- Huynh đệ, ngươi trái ta phải, lên trên.

Tiêu Vân mời Tiêu Phong.

Hai người hóa thành đạo lưu quang phân biệt bay về hai phía trái phải của trận pháp. Hai đạo thân ảnh giống như lưu quang nhanh chóng chui vào trong trận pháp.

Tay Tiêu Vân chộp một cái, tay xuất hiện một chiếc chùy màu đỏ, chiếc chùy màu đỏ ở trong tay Tiêu Vân lại giống như đồ chơi vậy.

Khi lòng bàn tay hắn chuyển động, lập tức có quang mang dị sắc tràn ra, cực kỳ đẹp mắt, giống như là cầu vồng ở chân trời.

- Phá cho ta.

Chiếc chùy màu đỏ kia giống như một ngọn núi mang theo thần quang, đánh về một phía trong hư không.

Mà cùng lúc đó, một thanh kiếm rộng bản trong tay Tiêu Phong cũng giống như lưu tinh trên trời, sáng chói không thôi, giống như là dẫn động nhật nguyệt, mang theo quang mang sáng chói chém về một phía trong hư không.

- Chém.

Một kiếm một chùy của hai huynh đệ đánh xuống.

Hai đạo công kích kinh người không ngờ lại hướng về một phía đồng nhất mà hội tụ. Một giống như hổ đói vồ mồi, vô cùng hung mãnh, một giống như cự long bá chủ một phương đang rít gào.

Ầm ầm.

Hai đạo công kích gặp nhau trên hư không, giống như đánh vào một bức tường vô hình, phát ra một tiếng nổ mạnh rung trời.

Sau một khắc cả hư không giống như sụp đổ, điên cuồng rung động.

Khí lưu cường đại không có chút quy tắc nào mà lan tràn ra bốn phía, gió lạnh rít gào, khí lưu hỗn loạn trong hư không giống như tìm được nơi phát tiết, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.

Mà trong hư không, từng đạo phù văn giống như một bình hoa bị đánh vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, nhao nhao rơi xuống rồi biến mất.

Những phù văn này chính là đường vân của trận pháp phòng ngự, bị hai huynh đệ này dùng lực lượng cường đại phá vỡ mắt trận, thoáng cái đánh nát toàn bộ hoa văn trận pháp.

Không đơn thuần là phá hủy vòng phòng ngự của trận pháp, càng trực tiếp phá hỏng căn cơ của trận pháp. Không có trận cơ, những đường vân của trận pháp này đã bị phá hủy, những phù văn giống như nòng nòng từ trong sáng ngoài tối đều biến mất không còn tung tích.

Khi hư không loạn lưu từ từ biến mất, ba đại tông môn bên ngoài trận pháp, từ tông chủ cho tới đệ tử bình thường đều trợn mắt há hốc mòm.

Đây là thực lực tiền bối Đế cảnh sao?

Bọn họ, người trong tông môn của Xích Đỉnh trung vực này cũng đã từng nghe nói qua cường giả Đế cảnh, nhưng không có ai tận mắt nhìn thấy qua cường giả Đế cảnh thi triển thần thông.

Cho dù là ba đại tông chủ này cho dù là tiếp kiến cường giả Đế cảnh cũng không có cơ duyên nhìn thấy cường giả Đế cảnh ra tay.

Giờ phút này nhìn thấy, cả đám ngây ngốc nhìn trân trối, thật lâu không nói nên lời.

- Một kích của cường giả Đế cảnh không ngờ uy lực lại tới vậy.

Ba đại tông chủ nhìn nhau, trong lòng đều xuất hiện cảm giác sợ hãi khó hiểu.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2349)