Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1339

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1339: Tin tức của Khổng Tước đại đế
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Mà Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế cũng thi triển ra sở học bình sinh, không ngừng đánh về phía người này.

- Ah...

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền tới, lúc này phù lật phòng ngự gia trì bên ngoài cơ thể của tu sĩ có bướu thịt kia đã bị kiếm trận của Giang Trần ầm ầm phá vỡ.

Sau một khắc, vô số kiếm quang xoắn lại một đoàn, bắn ra quang mang chói mắt.

Oanh.

Sau một khắc, tu sĩ có cái bướu thịt kia trực tiếp hóa thành tro tàn, vẫn lạc, không còn một chút máu thịt nào. &Giang Trần giết chết tu sĩ có cục bướu thịt này xong cũng chưa hết giận. Kiếm quang biến đổi, không chút do dự bắn về phía tên tu sĩ có khuôn mặt giống như cương thi gọi là Ma lão kia.

Trước đó không phải là Ma lão không có ý niệm chạy trốn trong đầu. Chỉ là ý niệm kia vừa mới xuất hiện trong đầu thì đồng bạn của hắn đã bị giết chết.

Chờ tới khi hắn kịp phản ứng thì kiếm trận của Giang Trần đã đánh tới đỉnh đầu hắn.

Giang Trần bố trí Đại Mộng Xuân Thu trận, đã sớm phong tỏa hư không bốn phía, cường giả Đế cảnh muốn đột phá cũng phải phí một phen trắc trở, tuyệt đối không có muốn độn thì độn dễ dàng như vậy.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Giang Trần lại nắm chắc giết chết hai người này tới vậy.

Tu vi Ma lão kỳ thực so với tên tu sĩ có cục bướu kia cao hơn một bậc, lúc trước hắn bị Thương Hải đại đế dây dưa thực ra đã có cơ hội chạy trốn.

Chỉ là hắn không ngờ tới tình thế lại thay đổi nhanh tới như vậy.

Cho nên trong lúc nhất thời hắn không kịp phản ứng. Chờ tới khi hắn kịp phản ứng thì một trận pháp công, một trận pháp vây khốn đã tập trung vào hắn.

Mà ba đại cường giả Đế cảnh càng điên cuồng phát động công kích trí mạng với hắn.

Có thể nói phiền toái mà Ma lão này gặp phải còn hơn xa tu sĩ có cục bướu kia nhiều. Dù sao hiện tại đám người Giang Trần chuyên tâm đối phó với một mình hắn mà thôi.

Trừ trận pháp của Giang Trần, ba đại đế công kích ra còn có một đầu chân long, lực công kích không kém hơn cường giả Đế cảnh bình thường. Chuyện này khiến cho Ma lão cơ hồ có xúc động muốn phun ra máu tươi.

Loại chiến đấu này cơ hồ không có một chút hy vọng nào. mặc dù hắn là người tâm cao khí ngạo của thế hệ trước, là Đế cảnh cấp cao cũng không thể làm nên chuyện gì.

Tu vi đơn thể, Thương Hải đại đế không sai biệt lắm với hắn, còn có Vô Song đại đế lợi hại hơn hắn.

Bàn Long đại đế tấn chức đại đế không lâu, nhưng mà hắn có huyết mạch CHân long, có được lực lượng huyết mạch đáng sợ. Hơn nữa còn có một đầu Chân Long, trận pháp đáng sợ.

Rất nhiều lực lượng tụ họp lại một chỗ, tuyệt đối là lực lượng gấp bốn năm lần hắn.

Ma lão cho dù có thần thông thông thiên cũng không có lực xoay chuyển trời đất.

Trận chiến không có bất kỳ ngoài ý muốn nào mà chấm dứt.

Hai cường giả Đế cảnh lại vẫn lạc ở địa phương vô danh như Thiên Quế vương quốc. Đây cũng là cường giả Đế cảnh vẫn lạc hiếm thấy trong gần mấy trăm năm qua của cương vực nhân loại.

Những tán tu xem xét trận chiến bên dưới nhìn thấy một màn rung động nhân tâm này, chỉ sợ cả đời cũng đừng mơ quên được.

- Đám tu sĩ tới từ bên ngoài các ngươi, tự tiện xông vào vương quốc thế tục, vốn là tội chết. Bổn thiếu chủ sẽ tha cho các ngươi một lần, không giết các ngươi. Nhanh chóng rời khỏi, từ nay về sau không được bước vào nơi này nửa bước.

Thanh âm lạnh lẽo của Giang Trần giống như là cơn sóng cuồn cuộn lan tràn, truyền khắp cả vương đô của Thiên Quế vương quốc.

Những tu sĩ kia vốn đã bị Thương Hải đại đế cảnh cáo, cũng chuẩn bị rời đi rồi. Chỉ là sau đó Thương Hải đại đế lập tức bị người ta công kích, không rảnh đi quan tâm tới bọn họ, cho nên những kẻ này mới có gan dừng lại, cũng không phải là bọn bọn không sợ, mà là tò mò muốn nhìn một chút.

Dù sao cường giả Đế cảnh đối chiến, cả đời này của bọn họ cũng khó có cơ hội nhìn thấy.

Những tu sĩ này vốn là tán tu khắp nơi, sở dĩ dừng lại ở Thiên Quế vương quốc là bởi vì những năm gần đây cục diện của Vạn Tượng Cương Vực này không khống chế được. Nơi này cơ bản luôn nằm trong trạng thái không khống chế, không người quản lý.

Một quốc quân của Thiên Quế vương quốc nho nhỏ, căn bản không quản được những tu sĩ này.

Hiện tại Giang Trần lại dọa một phen, phối hợp với thân phận thiếu chủ Lưu Ly vương thành của hắn, tự nhiên khiến cho những tu sĩ này sợ tới mức tè ra quần, chỉ hận phụ mẫu không sinh nhiều thêm hai cái chân mà chạy trốn đi.

Thương Hải đại đế lại có chút buồn bực nói:

- Những hổn đản này, ngày hôm qua lúc ta tới đã cảnh cáo, đuổi bọn chúng đi. Lại có nhiều người dừng lại như vậy. Vẫn là lời nói của thiếu chủ người có tác dụng.

Giang Trần cười cười:

- Nếu không có đám khốn khiếp Đan Hỏa thành tới quấy rầy, bọn chúng đã sớm đi. Làm sao dám đợi tới bây giờ? Đúng rồi, phía dưới còn có ba gia hỏa, đi xem một chút.

Ba tên cường giả Hoàng cảnh kia bị Vô Song đại đế cấm chế, ném ở trên mặt đất.

Nhìn thấy hai vị tiền bối Đế cảnh không ngờ trong chốc lát đã bị tu sĩ Lưu Ly vương thành chém giết, chuyện này khiến cho ba người này sợ tới mức hãi hùng khiếp vía.

Nếu không phải bị cấm chế, thậm chí bọn họ còn mặc kệ hai vị tiền bối Đế cảnh, đã sớm bỏ chạy từ lâu.

- Mang đi, thẩm vấn cho tốt.

Ánh mắt Giang Trần lạnh nhạt, nói.

Ba người kia vốn cũng không phải là khúc xương cứng gì, bị thủ đoạn mạnh mẽ thẩm vấn, lập tức giống như hận không thể khai báo tất cả tổ tông của mình, hai năm rõ mười nói ra tất cả.

- Cái gì? Các ngươi phụng mệnh canh giữ ở cửa vào Man Hoang, điều tra sinh tử của Khổng Tước đại đế?

Giang Trần nghe thấy đối phương nói vậy cũng chấn động.

Ánh mắt hắn lập tức nhìn về phía Thương Hải đại đế.

- Thương Hải, lúc trước Tu La đại đế kia bày ra việc này, rốt cuộc ở nơi nào?

Thương Hải đại đế nghĩ một lát rồi nói:

- Việc này lúc ấy Tu La đại đế không có nói kỹ, nhưng mà hắn nói là Khổng Tước đại đế sau khi bị thương dùng thủ đoạn đặc thù xuyên qua cấm chế trận pháp, trốn vào địa phương phong ma ở Man hoang. Có lẽ thực sự ở gần đây cũng không biết chừng.

Giang Trần nghĩ tới Khổng Tước đại đế lại có chút bực bội.

Khổng Tước đại đế là một tiền bối mà trong lòng Giang Trần vô cùng bội phục. Người này đạo đức tốt, nhìn vấn đề và độ cao quả thực vượt qua tất cả đại đế của Lưu Ly vương thành. Thậm chí vượt qua tất cả những người mà hắn từng gặp.

Nhân vật như vậy không lẽ lại cứ như vậy mà uất ức chết đi?

- Đan Cực đại đế phái các ngươi tới đây là điều tra sinh tử của Khổng Tước đại đế bệ hạ sao? Nói như vậy Đan Cực đại đế kia cũng không có nắm chắc?

Giang Trần trầm giọng hỏi.

Vương Hạc kia vội nói:

- Đan Cực bệ hạ nói, theo như lẽ thường mà suy đoán, Khổng Tước đại đế dù sao cũng sẽ vẫn lạc. Thế nhưng mà hắn lại lo lắng, Khổng Tước đại đế kia có thủ đoạn đặc thù gì bảo vệ tính mạng. Vạn nhất không chết, lưu lại mối họa lớn trong lòng. Cho nên Đan Cực đại đế mới phái ra Ma lão và Đại Giác, phái ra nhị vị tiền bối Đé cảnh này bí mật tới đây, định tìm tòi tới tột cùng.

*****

- Vậy các ngươi có tìm hiểu ra thứ gì không?

Giang Trần trầm giọng hỏi.

- Không có.

Vương Hạc lắc đầu:

- Chúng ta đi tìm rất nhiều nơi, thế nhưng lại không tìm thấy một chút dấu vết, manh mối nào. Mà địa phương phong ma ở Man hoang kia có trần pháp ngăn đường. Ma lão và Đại giác, hai vị tiền bối này cũng không có cách nào thông qua.

Trận pháp kia tự nhiên Giang Trần biết rõ, là trận pháp mà hắn tự tay bố trí sau khi rời khỏi địa phương man hoang khi đó.

Trận pháp kia dùng biện pháp thông thường tự nhiên không có cách nào qua được. Giang Trần không rõ, rốt cuộc Khổng Tước đại đế bệ hạ dùng biện pháp nào thông qua? Dưới tình huống bản thân bị trọng thương, có thể đi vào bên trong trận pháp kia sao?

- Thiếu chủ, những kẻ này do Đan Cực đại đế phái tới, nhát định biết rõ địa phương chiến đấu ở nơi nào. Không bằng để cho bọn chúng dẫn đường, chúng ta đi xem xét trên đường vậy.

Vô Song đại đế đề nghị.

Giang Trần nghe vậy hai mắt cũng sáng ngời.

Hắn đang muốn xoay người nói gì đó với Đan Phi, Đan Phi rất chủ động nói:

- Đi đi, Khổng Tước đại đế bệ hạ đối với chúng ta đều ân trọng như núi. Nếu như không đi nhìn xem một chút, trong lòng khó có thể bình an được.

- Đan Phi, địa phương Man hoang kia ta đã từng đi qua, vô cùng hung hiểm. Ta để cho Bàn Long đại đế mang nàng trở về Đan Kiền Cung trước, mấy ngày nữa ta sẽ cùng nàng trở về Lưu Ly vương thành. được chứ?

Đan Phi đối với Khổng Tước đại đế cũng có cảm tình rất sâu.

Theo như ý của nàng là muốn cùng với Giang Trần đi tới đó. Thế nhưng mà nàng lại lập tức nghĩ tới, thực lực và địa vị của nàng nếu như đi theo, lại làm vướng tay vướng chân Giang Trần.

Cho nên nàng nghĩ một lát, vẫn gật đầu đòng ý với đề nghị của Giang Trần:

- Khổng Tước đại đế bệ hạ phúc duyên thâm hậu, người nhất định sẽ không có việc gì. Nhưng mà chàng cũng phải cẩn thận, mọi thứ không nên vọng động, chàng phải nhớ kỹ.

Giang Trần giao phó Đan Phi cho Bàn Long đại đế, Bàn Long đại đế không nói gì mà mang theo Đan Phi trở về Đan Kiền Cung trước.

Về phần bên Thiên Quế vương quốc, Giang Trần cũng không có ý định dừng lại quá lâu. Hiện tại Giang Trần hắn đã bạo lộ thân phận chân thật. Những người vốn thuộc về Bảo Thụ tông và Thiên Quế vương quốc, có lẽ sau khi nghe được tiếng gió cũng sẽ trở về.

Những chuyện này tạm thời không cần quan tâm quá.

Việc cấp bách chính là tìm manh mối về Khổng Tước đại đế.

Dưới sự dẫn đường của ba tu sĩ Đan Hỏa thành, Giang Trần và Vô Song đại đế cùng đi tới nơi Khổng Tước đại đế chiến đấu với đám người Tu La đại đế.

Chỗ kia ở trong liên minh thập lục quốc hoang tàn vắng vẻ, vài trăm dặm chung quanh đều là một mảnh vắng vẻ.

- Kỳ quái, nơi này hoang vu, sao Khổng Tước đại đế lại bị bọn chúng đánh lén ở nơi này chứ?

Vô Song đại đế nhìn hiện trường, cũng thấy có chút kỳ quái.

Hiển nhiên Giang Trần còn hiểu Khổng Tước đại đế hơn Vô Song đại đế, hắn điều tra bốn phía, than nhẹ một tiếng:

- Khổng Tước đại đế nhân hậu, nhất định là người cố ý dẫn đối thủ tới đây. Đánh việc bọn họ động thủ ở nơi thế tục, làm bình dân vô tội mất mạng.

Vương quốc thế tục, miệng người vô số.

Nếu như khai chiến ở vương quốc thế tục, một đám cường giả Đế cảnh giao thủ, không biết sẽ ảnh hưởng tới bao nhiêu người.

Vô Song đại đế nghe vậy lại càng thêm kính nể.

- Khổng Tước đại đế có nghĩa cử cao đẹp như vậy, thật không hổ là nhân vật cấp bậc cao nhất cương vực nhân loại.

Vô Song đại đế nói những lời này cũng là tán thưởng tới từ tận đáy lòng.

Bởi vì nơi này tương đối hoang vu, cho nên mặc dù cách trận chiến đã lâu, nhưng hiện trường còn chưa bị phá hỏng toàn bộ. Giang Trần dùng biện pháp truy tung của hắn, cũng tìm được một chút manh mối, không ngừng tiến lên phía trước.

Cuối cùng quả nhiên đi tới trước cửa vào Man hoang.

Giang Trần trở lại chốn cũ, nhìn thấy trận pháp mà hắn bố trí rõ ràng bị người ta công kích qua. Nhưng mà ít nhất từ trạng thái trước mắt xem ra, coi như vững chắc.

Giang Trần điều tra bốn phía một phen, vô cùng khó hiểu nói:

- Mạch lão ca, huynh nói xem Khổng Tước đại đế bệ hạ làm sao có thể xuyên thẳng qua trận pháp phong ấn này vậy? Trận pháp nơi này là do đệ bố trí, đệ cảm thấy cũng không có lỗ thủng, cũng không có ai động tay động chân gì a.

Vô Song đại đế thở dài nói:

- Thời kỳ thượng cổ có một bảo vật vô cùng trân quý để xuyên qua các trận pháp, có lẽ Khổng Tước đại đế bệ hạ vừa vặn có một kiện bảo vật như vậy a.

Giang Trần cẩn thận ngẫm lại cũng cảm thấy chỉ có thể giải thích như vậy mà thôi. Rốt cuộc trận pháp của hắn cũng không tính là hoàn mỹ, lúc bày trận, tu vi võ đạo còn xa không bằng hiện tại.

Ánh mắt Giang Trần kích động không thôi.

Vô Song đại đế lắc đầu khuyen nhủ:

- Thiếu chủ, không biết Khổng Tước đại đế đi đâu, thời gian dài như vậy, mặc dù chúng ta đi vào cũng chưa chắc đã tìm được. Nơi này một khi bị mở ra, hậu hoạn vô cùng a. Ngươi hôm nay là thiếu chủ Lưu Ly vương thành, nếu như ngươi bị vây khốn trong này, thiên hạ tất sẽ loạn. Cơ hồ tất cả cố gắng trước đây của ngươi sẽ lập tức sụp đổ. Những người bên cạnh ngươi cũng sẽ bị thế lực đối địch không chút lưu tình trấn áp.

Những lời này của Vô Song đại đế giống như là một chậu nước lạnh dội lên đầu Giang Trần, làm cho hắn lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.

Trong nháy mắt vừa rồi, hắn quả thực có xúc động muốn hủy diệt trận pháp mà mình bố trí, tiến vào Man hoang xem xét.

chỉ là nhìn từ đại cục, hiện tại hắn tiến vào bên trong không thể nghi ngờ là một lựa chọn rất không sáng suốt.

Thấy Giang Trần vẫn còn do dự, Vô Song đại đế lần nữa khuyên nhủ:

- Thiếu chủ, thời gian còn dài. Khổng Tước đại đế nếu như phúc duyên thâm hậu, tất sẽ giữ được mình. Nếu như phúc duyên không đủ, cho dù bây giờ ngươi đi vào chỉ sợ cũng đã muộn. Thế cục hiện tại của cương vực nhân loại nhìn như bình tĩnh, thế nhưng kỳ thực vô cùng nóng bỏng. Trên người của ngươi là sự cân bằng của thế cục cương vực nhân loại.

Lời nói của Vô Song đại đế không phải là nói ngoa.

Hiện tại Giang Trần luận địa vị, tuyệt đối quan trọng hơn Khổng Tước đại đế lúc trước. Dù sao địa vị của hắn hiện tại không đơn thuần là chúa tể Lưu Ly vương thành, còn quan hệ tới rất nhiều tông môn thân cận với Lưu Ly vương thành. Hiện tại trên cương vực nhân loại này ít nhất các thế lực lớn trong lúc mơ hồ đã cơ bản phân thành ba nhóm.

Một đám là thân với Lưu Ly vương thành hắn. Một bên là thân với Đan Hỏa thành. Còn có một đám hiện tại chưa quyết định, còn chưa quyết định đứng ở bên nào.

Nếu như hiện tại hắn làm ra một chút chuyện sai lầm, hoặc xảy ra chuyện. Đừng nói là gặp chuyện không may trong địa phương Phong ma, cho dù bị nhốt tại địa phương Phong ma này, Lưu Ly vương thành tất sẽ lâm vào đại loạn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)