← Ch.1391 | Ch.1393 → |
Giang Trần khoan thai cười cười, vỗ tay cười nói:
- Tỉnh Trung Đại Đế, chúc mừng ngươi. Cơ duyên Thiên Vị, trên thế giới này, đại đa số người, là nhất định cả đời cũng gặp không được. Ta có ba giọt Thiên Côn huyết mạch, hai giọt trước đã có chủ, theo thứ tự là Khổng Tước Đại Đế cùng Vô Song Đại Đế. Ngươi là cái thứ ba.
- À?
Tỉnh Trung Đại Đế hơi có chút ngoài ý muốn.
- Lão phu lại có vinh hạnh này?
Tỉnh Trung Đại Đế quả thật có chút ngoài ý muốn, hắn còn tưởng rằng, Thiên Côn huyết mạch này, có lẽ Giang Trần có không ít. Lại không nghĩ rằng, cũng chỉ có ba giọt.
Hơn nữa ba người có được, lại để cho hắn rất giật mình.
Khổng Tước Đại Đế là Lưu Ly Vương Thành chi chủ, hắn đạt được một giọt, là đương nhiên.
Trước kia Vô Song Đại Đế đầu nhập vào Giang Trần, cùng Giang Trần tình như huynh đệ, ở thời điểm Giang Trần cần, Vô Song Đại Đế cũng vì Giang Trần làm rất nhiều sự tình. Cho nên, Vô Song Đại Đế đạt được một giọt, cũng không có bất kỳ lo lắng.
Thế nhưng mà giọt cuối cùng, lại cho Tỉnh Trung Đại Đế hắn. Cái này lại để cho hắn rất khó hiểu. Dù sao, Tỉnh Trung Đại Đế cảm thấy, mình sắp xếp đến sắp xếp đi, ở trong nội tâm Giang Trần có lẽ cũng sắp xếp không đến vị trí thứ ba a.
Cơ duyên như vậy, sao sẽ cho hắn?
Chứng kiến Tỉnh Trung Đại Đế có chút kinh ngạc, Giang Trần cũng là thấy nhưng không thể trách.
- Huy lão ca, ngươi nhất định cảm thấy kỳ quái, Thiên Côn huyết mạch này đã quý hiếm như thế, vì cái gì giọt thứ ba, lại tặng cho ngươi?
Giang Trần mỉm cười hỏi.
Tỉnh Trung Đại Đế cười hắc hắc, mặt già đỏ lên. Trong lòng của hắn đang nghĩ chuyện này, lại không nghĩ rằng bị Giang Trần đoán trúng.
- Giang Trần Thiếu chủ nhìn rõ mọi việc, điểm ấy tâm tư của lão phu, không thể gạt được ngươi a.
Tỉnh Trung Đại Đế cũng không phủ nhận.
Giang Trần ý vị thâm trường nói:
- Chư vị Đại Đế của Lưu Ly Vương Thành, người có tu vi xứng với huyết mạch này, cũng không nhiều. Thực lực của Niêm Hoa Đại Đế tiếp cận nhất, nhưng tâm tính của hắn, nhất định cùng giọt Thiên Côn huyết mạch này vô duyên. Bàn Long Đại Đế cùng Tịch Diệt Đại Đế ta thưởng thức nhất, ngày sau bọn hắn sẽ có cơ duyên khác. Thiên Côn huyết mạch này ở trên thời cơ, cùng bọn họ còn không phải đặc biệt phối hợp.
- Như vậy còn lại, có khả năng lựa chọn nhất, là Hòe Sơn Nhị Tiêu. Chỉ có điều, Hòe Sơn Nhị Tiêu có hai người, nhưng Thiên Côn huyết mạch chỉ còn một giọt, cho người nào, đều chia rẽ tình huynh đệ của bọn hắn.
Tỉnh Trung Đại Đế nghe Giang Trần phần tích như vậy, ngược lại có chút rộng mở trong sáng.
Bất quá hắn vẫn có một nghi vấn chưa hiểu:
- Giang Trần Thiếu chủ, đã như thế, vì sao Thiên Côn huyết mạch này, ngươi không lưu một giọt cho mình?
Tỉnh Trung Đại Đế ngược lại có chút ngượng ngùng:
- Quân tử không đoạt người yêu thích, giọt Thiên Côn huyết mạch này, có lẽ Giang Trần Thiếu chủ nên giữ lại, mới là tốt nhất a.
Giang Trần khoan thai cười cười:
- Ta muốn đột phá Thiên Vị, sẽ có biện pháp, phương pháp. Không cần dựa vào giọt Thiên Côn huyết mạch này để hoàn thành.
Đây là tự tin, làm cho không người nào có thể hoài nghi.
Nếu như là thiên tài tuổi trẻ khác nói loại lời này, Tỉnh Trung Đại Đế nhất định sẽ cho rằng người kia điên rồi. Thế nhưng mà Giang Trần nói, Tỉnh Trung Đại Đế lại không cách nào cãi lại.
Nhìn quá trình Giang Trần Thiếu chủ quật khởi, ai dám nói tương lai kẻ này không cách nào đột phá Thiên Vị? Sáng tạo huy hoàng cho Nhân loại cương vực?
- Tặng quả đào, báo quả mận. Trước đó vài ngày, Huy lão ca ngươi triệu tập những Đại Đế tán tu kia, ủng hộ Giang mỗ ta, phần ân tình này, người khác có lẽ không biết, nhưng Giang Trần ta không phải loại người vong ân phụ nghĩa. Lúc ấy, trong nội tâm của ta cũng đã có ý nghĩ này.
- Nhưng mà, nguyên nhân chính thức để ta triệt để định ra ý nghĩ này, tuyệt không phải Huy lão ca ngươi ủng hộ ta, mà là ta ở trên người Huy lão ca, thấy được một ít tính cách đặc biệt của Khổng Tước Đại Đế năm đó. Trên người các ngươi, đều có loại bi thiên thương người, có cái nhìn đại cục mà người bình thường không có.
Tỉnh Trung Đại Đế hơi có chút kinh ngạc.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng được, nguyên lai mình có thể được cơ duyên, không phải vì mình ủng hộ hắn, mà là vì nguyên nhân này.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tỉnh Trung Đại Đế cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Sĩ vì người tri kỷ mà chết.
Cho dù Tỉnh Trung Đại Đế là cường giả Đế cảnh sống mấy ngàn tuổi. Sống đến cái tuổi này, rất nhiều sự tình đã có thể thấy rõ.
Nhưng mà có chút sự tình, nhất định là không cách nào nói rõ.
Mà Giang Trần nói, không thể nghi ngờ để cho Tỉnh Trung Đại Đế sinh ra một loại cảm giác "vì tri kỷ mà chết".
- Huy lão ca, chính như ngày đó ngươi nói, Nhân loại cương vực đã đến một tình trạng phi thường nguy hiểm. Chỉ là, đại đa số tu sĩ của Nhân loại cương vực, thậm chí kể cả cự đầu của những đại tông đại môn kia, quá nhiều người đều u mê, hoặc là nói, bọn hắn đều chết lặng.
- Nhân loại cương vực hiện tại, người có thức quá ít, người có chí thì càng ít đến thương cảm. Không khách khí nói một câu, nếu như ngày mai Ma kiếp bộc phát, Nhân loại cương vực, tất sẽ bị Ma tộc huyết tẩy, thất bại thảm hại, hơn nữa là sụp đổ tan tác.
Những điều này đều là tình hình thực tế.
Nhân loại cương vực hiện tại, tông môn tầm đó, cường giả tầm đó, quá nhiều tâm tư phí ở lục đục với nhau, mà không phải suy nghĩ vận mệnh của Nhân tộc đi con đường nào.
Người không có thức, đa số là được chăng hay chớ. Loại tình huống này, Nhân tộc tựa như chia rẽ, cuồng phong đánh úp lại, nhất định là thổi tan.
Tỉnh Trung Đại Đế cảm động, thở dài:
- Nói không sai, từ cuộc chiến Thượng Cổ Phong Ma đến bây giờ, Ma tộc mai danh ẩn tích, cơ hồ không có đi ra tàn sát bừa bãi. Đây cũng là nguyên nhân khiến những tông môn của Nhân loại cương vực không coi trọng Ma kiếp. Chờ đại họa lâm đầu thật sự, muốn coi trọng, chỉ sợ cũng đã muộn.
- Đúng vậy.
Giang Trần gật gật đầu, phóng khoáng đứng lên, trong mắt tràn đầy chí khí:
- Huy lão ca, mặc dù ta thế đơn lực bạc, nhưng hôm nay lấy được nhiều người như vậy ủng hộ. Đối với Huy lão ca, Giang Trần ta cũng phi thường coi trọng. Hi vọng tiền bối như Huy lão ca, có thể giúp ta một tay.
- Lão phu vẫn là câu nói kia, cái thân già này, giao cho Giang Trần Thiếu chủ rồi. Về sau núi đao biển lửa, tuyệt không chối từ.
- Huy lão ca quả nhiên là người phúc hậu. Hy vọng ở tương lai không xa, bên người Bổn thiếu chủ, có thể xuất hiện cường giả Thiên Vị phụ tá, ha ha ha.
Giang Trần đối với người lấy được Thiên Côn huyết mạch, là tràn ngập chờ mong.
Vô Song Đại Đế, Tỉnh Trung Đại Đế, loại nhân vật cự đầu tán tu giới này, hôm nay bị hắn thu cho mình dùng, cái này đối với triệu tập cùng chỉnh hợp tán tu, không thể nghi ngờ là phi thường có lợi.
Mấu chốt nhất là, nếu như hai Đại Đế này thật sự đột phá Thiên Vị, đến lúc đó bên cạnh hắn liền thật sự có trụ cột rồi. Đối với hắn bố trí bước tiếp theo, có tác dụng rất trọng yếu.
← Ch. 1391 | Ch. 1393 → |