Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1400

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1400: Cuối cùng cũng vào bí cảnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Biến cố quỷ dị như vậy khiến cho tất cả mọi người có mặt ở hiện trường há hốc mồm.

Đợi tới khi bọn họ kịp phản ứng, hai cường giả Hoàng cảnh kia đã đáp xuống phía đối diện, cười ha hả, vẻ mặt điên cuồng.

- Tới rồi, ha ha ha, không ngờ lão tử lại xuyên qua được.

Long Phách Tương biến sắc, hô:

- Thiên Long phái, đuổi theo cho lão phu.

Long Phách Tương xung trận phóng ngựa lên trước. Thừa dịp cơ hội này xông qua đạo cấm chế kia.

Thế nhưng mà sau một khắc, phong vân lần nữa biến đổi, đạo cấm chế vắt ngang hư không phía trước lại một lần nữa kịch liệt chấn động.

Sau khi chấn động qua đi, đạo cấm chế này không ngờ lại giống như mặt nước đang nhộn nhạo, lần nữa khôi phục bình thường. Cấm chế kia vậy mà lại một lần nữa hoàn hảo, không tổn hao gì xuất hiện trước mặt mọi người.

Nếu như nói một màn biến cố trước đó làm cho mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, như vậy biến cố giờ phút này tuyệt đối khiến cho tất cả mọi người ngây ngốc.

Tại sao lại có thể như vậy?

Cấm chế này sau khi bị quang trụ kia phá vỡ, lại nhanh chóng tự động khép lại như vậy soa?

Bí cảnh Trầm Hương cốc này rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu bí mật cổ quái? Một cấm chế, không ngờ lại có thể trêu đùa người khác như vậy?

Trong chốc lát bị phá vỡ, trong chốc lát lại khép lại. Loại tiết tấu này quả thực giống như người bị bệnh tâm thần phân liệt, làm cho người ta căn bản không có cách nào thích ứng được hteo.

Giờ phút này ánh mắt Giang Trần thâm trầm, như có điều suy nghĩ.

Một loạt biến cố xảy ra ở trước mắt, hắn cũng nhìn thấy. Nếu như nói lúc trước hắn có suy đoán mà nói, như vậy, giờ phút này cơ hồ trong lòng hắn đã hình thành một khái niệm.

Hắn cảm thấy, bí cảnh Trầm Hương cốc này có lẽ không chỉ có một đạo lực lượng điều khiển.

Đúng vậy, Giang Trần cảm thấy, Trầm HƯơng cốc này có lẽ có hai đạo lực lượng điều khiển. Hai đạo lực lượng này hẳn là hai đạo lực lượng hoàn toàn trái ngược nhau.

Một loại lực lượng là cực lực phản đối có người tiến vào bí cảnh Trầm Hương cốc này.

Mà đổi lại một đạo lực lượng khác thì trăm phương ngàn kế muốn hấp dẫn người ta tiến vào bí cảnh Trầm Hương cốc.

Loại tình huống này, tuyệt đối không thể nào là đến từ một loại lực lượng. Nếu không, cái này căn bản không giải thích được.

- Rốt cuộc cấm chế Trầm Hương cốc có bí mật gì? Tại sao lại có hai loại lực lượng hoàn toàn bất đồng, hai thái độ hoàn toàn bất đồng như vậy?

Giang Trần cũng đang cực lực tự hỏi, không hề gián đoạn mà tìm kiếm chi tiết, tỉ mỉ xác minh suy đoán của mình.

Cơ hồ hắn có thể kết luận, suy đoán của mình có lẽ không sai. Cấm chế trên đường tới đây, còn có nhiệt lực cường đại kia, còn có nham thạch nóng bỏng trước mắt có lẽ đều thuộc một loại lực lượng trong đó, đạo lực lượng này là lực lượng cự tuyệt nhóm tu sĩ này tiến vào trong.

Một đạo lực lượng khác là thuộc về bảy đạo quang trụ, thuộc về màn nước giống như lưu ly kia. Đạo lực lượng này hiển nhiên trăm phương ngàn kế hy vọng tu sĩ nhân loại tiến vào.

Rốt cuộc hai cỗ lực lượng này ai là chính, ai là tà? Giang Trần cũng không thể nào biết được. Thậm chí rốt cuộc có chính nghĩa hay không, Giang Trần cũng không thể nào phán đoán được.

Dù sao giai đoạn hiện tại, trừ những cấm chế và cảnh tượng này ra, còn không có bất kỳ manh mối nào có thể xác định được thái độ và lập trường của hai loại lực lượng này.

Cấm chế lần nữa khép lại, hai tên cường giả Hoàng cảnh kia cũng đã tới bờ bên kia cấm chế. Thoáng cái như cá gặp nước, cao hứng bừng bừng biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Hiển nhiên sau khi may mắn đột phá cấm chế, bọn họ đã hoàn toàn dứt bỏ cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng trước đó. Nghĩ tới việc phía trước rất có thể là một cơ duyên lớn đang đợi bọn họ. Trong lúc nhất thời hai người này tràn ngập cuồng nhiệt, đâu còn ý thức được hành động cưỡng ép ném bọn họ vào trong cấm chế của Long Phách Tương trước đó nữa chứ?

Thậm chí bọn họ còn muốn cảm tạ Long Phách Tương một chút.

Nếu như không phải Long Phách Tương xuất lực như vậy, nói không chừng bầu không khí ở hiện trường vẫn là cương cứng như trước.

Long Phách Tương vừa rồi cũng tới gần biên giới, cũng may kịp thời dừng cương trước bờ vực, mới có thể đảm bảo những người của Thiên Long phái không có lao vào trong cấm chế.

Trong lòng Long Phách Tương còn sợ hãi, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào trong cấm chế. Trong lúc nhất thời vô cùng căm tức, xanh mặt, sát khí mười phần.

Nhìn thấy hai gia hỏa bị động, bị hắn ném vào trước đó đã xuyên qua cấm chế, tiến vào trong bí cảnh thượng cổ, hơn nữa còn biến mất trong tầm mắt.

Nghĩ tới hai người kia có thể như cá gặp nước trong bí cảnh, tùy tiện nhặt chỗ tốt. Trong lòng Long Phách Tương có một loại lửa giận khó hiểu.

Hắn không cho rằng hành động trước đó của mình có gì sai. Nhưng mà nhìn thấy loại kết quả này, không thể nghi ngờ là kết quả mà hắn ghét nhìn thấy nhất. Hành động của hắn lại thành toàn cho người khác, ngẫm lại cũng cảm thấy giận dữ.

Trong lúc đó, ánh mắt Long Phách Tương phát lạnh, quay đầu nhìn về phía đám người phía sau.

Những người bị ánh mắt đáng sợ của Long Phách Tương quét qua, cả đám đều tái mặt, kìm lòng không được mà lui về phía sau.

Hiển nhiên mọi người đối với hành động bá đạo của Long Phách Tương đều vô cùng kiêng kỵ.

Long Phách Tương cười một tiếng quái dị, nói:

- Các ngươi lo lắng cái gì? Bổn đế vừa mới đưa vào hai người. Bình yên vào trong, tại sao trước mặt phú quý? Các ngươi lại không có dũng khí như vậy?

Kỳ thực, Long Phách Tương nhìn thấy một màn như vậy, hắn rất muốn tự mình dẫn người, dẫn đầu tiến vào.

Thế nhưng mà hắn lại lo lắng, vạn nhất một màn vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn gì sao? Vạn nhất bảy đạo quang trụ kia không có mở ra cấm chế kia nữa thì sao?

Hắn cũng nhìn ra được, đạo cấm chế này vừa rồi trong giây lát ngắn ngủi không khống chế được. Hoàn toàn là vì bảy đạo quang trụ kia đột nhiên bắn ra lực lượng cường đại, mở cấm chế kia ra.

Nào nghĩ tới cấm chế này lại có năng lực phục hồi đáng sợ như vậy? Năng lực phục hồi như cũ quả thực có thể so với nước chảy, sau khi rung động lại khôi phục như lúc ban đầu.

Trình độ đáng sợ của cấm chế này quả thực khiến cho người ta không rét mà run.

Người càng cường đại, thông thường càng là người sợ chết. Long Phách Tương vẫn không muốn tự mình đi thử, mà định lần nữa bắt hai cường giả Hoàng cảnh đi thăm dò một chút.

Nếu như lại có cơ hội, hắn nhất định sẽ nắm lấy cơ hội ngắn ngủi kia, một lần hành động vọt qua bờ bên kia.

chỉ là những tu sĩ phía sau bị ánh mắt của Long Phách Tương tập trung, cả đám đều không tự chủ được mà lui về phía sau, ai cũng không muốn trở thành quân cờ dò đường cho Long Phách Tương.

Long Phách Tương cười khặc khặc một tiếng quái dị. Pháp thân nhoáng lên một cái, tốc độ nhanh như thiểm điệnm giống như một đầu cự long xoay tròn, bắn vào trong đám người, trái phải chộp một cái, hai tên cường giả Hoàng cảnh căn bản không có cách nào chạy thoát khỏi tay hắn. Bị lĩnh vực Đế cảnh cường đại khóa chặt, bị bắt lại.

*****

- Đi thôi.

Long Phách Tương không nói hai lời, làm giống như lúc trước, lại đem hai người này ném vào trong cấm chế.

Trong lúc nhất thời những thế lực phía sau đều kinh sợ. Bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, một tông môn nhất phẩm như Thiên Long phái, trong lúc thời khắc mấu chốt này ngang ngược. Mềm không được, trực tiếp mạnh bạo, cứng rắng không được, trực tiếp dùng biện pháp dã man.

Thế nhưng mà trước mặt một Long Phách Tương cường thế, ai dám nói ra nửa câu hờn giận cơ chứ?

Trong lúc nhất thời trong lòng mọi người bất an, lo lắng Long Phách Tương lần nữa gây khó dễ, lại không muốn cứ như vậy mà rời khỏi đây.

Đã đi tới một bước này, nói rời khỏi quả thực có chút không cam lòng.

Dù sao bí cảnh thần bí kia đã ở gần ngay trước mắt. Nếu như cứ như vậy bỏ qua, có lẽ cuộc đời này cũng không có khả năng gặp cơ duyên cường đại như vậy nữa.

Cấm chế ngay cả nhiều cường giả Đế cảnh cũng sứt đầu mẻ trán như vậy, một khi thông qua, thu hoạch tuyệt đối là trước nay chưa từng có.

Dùng phần tín niệm này, ý nghĩ này chống đỡ nội tâm những võ giả này. Ở trong sợ hãi cực độ, cũng không có bỏ cuộc giữa đường.

Lúc này hai tên cường giả Hoàng cảnh kia cũng dựa theo kinh nghiệm hai người trước. Cũng không có vội vã xuyên qua cấm chế này, phương thức tự bảo vệ mình này là phương pháp thông minh nhất.

Hiển nhiên hai người này được bảy đại quang trụ kia cỏ vũ, thầm mong bảy đạo quang trụ kia lần nữa đưa bọn họ sang bờ bên kia.

Lúc này, Đan Hỏa thành, Cửu Dương Thiên Tông, cường giả của những thế lực này đều không hẹn mà gặp đều chăm chú nhìn vào cấm chế, nhìn không rời mắt, không nói lời nào.

Bọn họ cũng nhìn ra chút môn đạo, cũng đang âm thầm xúc thế. Chỉ chờ bảy đạo quang trụ kia đánh vào cấm chế, bọn họ sẽ lập tức xông qua.

Giang Trần nháy mắt ra hiệu với Tử Yên tông lão. Giang Trần đã suy đoán ra bí cảnh này có cục diện hai đạo lực lượng điều khiển, trong lòng hắn càng thêm nắm chắc.

Biết rõ loại thế cục này, thì phải lợi dụng nó thật tốt.

Nếu như lần này bảy đạo quang trụ kia còn tiếp tục công kích cấm chế này, làm cho trong thời gian ngắn cấm chế này không khống chế được, như vậy nhất định phải nhân cơ hội này nhanh chóng thông qua.

Đây là quyết định của Giang Trần, cũng là quyết định của những cường giả Đế cảnh trên bát vực.

Tử Yên tông lão nhìn thấy Giang Trần nháy mắt với hắn, hắn lập tức ngầm hiểu, nhắm mắt theo đuôi, đi tới đằng sau thế lực các tông bát vực.

- Tử Yên, đợi lát nữa bảy đạo quang trụ kia bắt đầu công kích cấm chế kia, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua đạo cấm chế kia.

Giang Trần phân phó.

Tử Yên tông lão nhịn không được mà hỏi:

- Qua đạo cấm chế này có thể tới bí cảnh sao? Nhưng không biết rốt cuộc nơi đó có thứ gì tốt?

- Ngươi đừng có nghĩ nhiều như vậy, thông qua cấm chế này đã, lo lắng những thứ này nữa làm gì? Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, bí cảnh này tuyệt đối không đơn giản, thậm chí so với trong tưởng tượng của những người này còn phức tạp hơn nhiều.

Giang Trần cũng không có giải thích quá nhiều mà chỉ dặn dò vài câu.

Quả nhiên như Giang Trần suy đoán, bảy đạo quang trụ kia yên tĩnh một hồi, giống như chuẩn bị khí thế, lại chuẩn bị lần công kích tiếp theo.

Không tới nửa canh giờ, bảy đạo quang trụ kia lần nữa quang mang đại thịnh. Quang mang chói mắt hiện lên, lưu quang đáng sợ giống như lưu tinh điên cuồng đánh vào trên cấm chế.

- Đi.

Trong lúc nhất thời, vô số tu sĩ dùng tốc độ nhanh nhất giống như cá diếc sang sông, chen chúc mà phóng tới. Từng đạo thân ảnh dùng tốc độ nhanh nhất, có nhanh có chậm, đều vọt về bờ bên kia.

Giang Trần trà trộn vào trong đám người, không có thi triển Thiên Côn Lưu Quang độn, nhưng tốc độ của hắn vượt qua trình độ bình quân. Trong đám người không quá chú ý, nhưng cũng không vì vậy mà ảnh hưởng tới tốc độ.

Oanh.

Sau một khắc, khi cấm chế lần nữa khép lại ít nhất đã có hơn phân nửa số tu sĩ nhân cơ hội này xuyên qua đạo câm chế vắt ngang hư không.

Mà nơi mọi người đặt chân lúc này không ngờ là trong địa bàn bí cảnh Trầm Hương cốc. Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác với cảnh tượng lúc trước mọi người nhìn thấy.

- Ha ha, tới, thực sự tới rồi.

- Bí cảnh này quả thực đủ giày vò người ta a. Lúc thì không cho chúng ta qua, lúc thì lại để cho chúng ta qua. Giày vò quả thực quá sức nha.

Những tu sĩ hiện tại xông qua cấm chế lúc này cuồng hỉ không thôi.

Cho dù là những cường giả Đế cảnh kia thông qua cấm chế đáng sợ này cũng vui mừng tới mức nhướng mày.

Trong lòng Giang Trần lại vô cùng yên tĩnh. trái lại hắn càng thêm cảnh giác. Hắn biết rõ, nói là xông qua đạo cấm chế kia, còn không bằng nói, trong bí cảnh này có một cỗ lực lượng muốn thả bọn họ tiến vào.

Thừa dịp lúc mọi người vẫn còn phấn khởi, Giang Trần bắt đầu mở mắt ra, điều tra tình hình bốn phía.

Phiến bí cảnh này so với cảnh tượng mà bọn họ chứng kiến lúc trước quả thực bất đồng.

Trong thoáng chốc, tất cả mọi người còn tưởng rằng tiến vào tiên cảnh. Từ xa xa, sương mù bao phủ, ở chỗ sâu có một tòa cung điện tráng lệ, nhìn qua tráng lệ vô cùng, tản ra bảy đạo quang trụ phóng lên trời/

- Ở phía trước.

Những thế lực lớn như Đan Hỏa thành và Thiên Long phái lúc này đã không bình tĩnh được nữa. Ánh mắt kích động nhìn qua tòa cung điện phía xa. Gióng như cơ duyên thượng cổ đã ở gần ngay trước mắt bọn hắn.

- Chúng ta đi.

- Đi, đừng chậm trễ, nhanh.

- Cơ hội lần này vô luận thế nào cũng không được bỏ qua.

Lúc này trừ Giang Trần ra, tất cả mọi người đều có ý nghĩ giống nhau. Bọn họ đã hoàn toàn bị bí cảnh này hấp dẫn.

Trong suy nghĩ, tưởng tượng vô tận của bọn họ, bí cảnh này nhất định ẩn chứa cơ duyên muôn đời. Nhất định là thánh địa truyền thừa cường đại nhất thượng cổ.

Thánh địa như vậy nhất định có vô số bảo vật ở bên trong.

Nghĩ tới bảo vật thượng cổ, nghĩ tới truyền thừa thượng cổ, những tu sĩ này đâu còn có thể bình tĩnh được nữa?

Cho nên..

Trong lúc đó, phía xa loáng thoáng truyền đến một tiếng chuông du dương.

Tiếng chuông du dương nghe qua cổ xưa này giống như là truyền tới từ thời thượng cổ, xuyên việt thời không, hiện tại mới rơi vào bên tai mọi người.

Nghe thấy tiếng chuông cổ xưa này, mọi người cảm thấy vui vẻ thoải mái, giống như cơ hồ tất cả sợ hãi, cơ hồ tất cả bất an lập tức biến mất.

Mà chuyển biến thành vẻ yên lặng, hài hòa, một loại cảm giác an nhàn, đi vào nơi an toàn vậy.

Trong lúc bất tri bất giác, ánh mắt của mọi người, bên trong sự cuồng nhiệt có thêm mấy phần bình thản, thiếu đi vài phần nghi kỵ và nghi hoặc.

Giang Trần thấy một màn như vậy, sự cảnh giác trong lòng càng tăng cao. Giờ phút này đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải hắn đang kịch liệt kháng cự tiếng chuông này mang tới chấn động cảm xúc cho Giang Trần.

Cũng có thể nói là, đạo dây chuyền phong ấn này rất bài xích tiếng chuông này.

Đối với đạo dây chuyền phong ấn này, từ trước tới nay Giang Trần chưa từng hoài nghi, đối với nó tin tưởng không chút nghi ngờ. Bao nhiêu lần, chính là đạo dây chuyền phong ấn thần kỳ này, từng lần, từng lần giải nạn cho hắn.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)