Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1419

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1419: Tâm tư của Ma chủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Sau đại chiến phong ma thượng cổ, trải qua mười mấy vạn năm yên lặng, thần điểu Chu Tước tuy rằng đã toàn lực áp chế năng lượng sinh mạng của mình, tận lực không vận dụng thần thông, vũ lực, để tránh việc năng lượng sinh mạng tiêu hao quá lớn, giảm bớt dương thọ.

Thế nhưng mà mười mấy vạn năm trôi qua. Chu kỳ tính mạng của nó cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi thời kỳ suy thoái.

Nếu như là ở thời kỳ thượng cổ, dùng lực lượng huyết mạch của nó, hoàn toàn có thể lần nữa tìm được cơ hội trùng sinh. Loại xác suất thành công này tuyệt đối là năm năm.

Thế nhưng mà, thế cục hiện tại, so với thời kỳ thượng cổ đã hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Muốn hoàn thành một lần dục hỏa trùng sinh, xác suất thành công chỉ sợ không được một phần ngàn.

Cho nên trong lòng thần điểu Chu Tước kì thực đã buông tha cho việc này. Sở dĩ nó còn chống chọi như vậy, chỉ bởi vì hứa hẹn với Thánh Nhất tông thượng cổ.

Trước khi tính mạng không có chấm dứt, nó nhất định phải trấn giữ, trông coi phong ấn ma chủ Thiên Ma.

Nhưng mà ở sâu trong lòng nó, nó kỳ thực đã cảm thấy không có bất kỳ hy vọng nào.

Nhưng mà, lúc này, tâm tình giống như ở đáy giếng của thần điểu Chu Tước lại bỗng nhiên sinh ra một bông hoa, xuất hiện tia nắng mặt trời.

.... .

Trong lĩnh vực của ma chủ Thiên Ma, một loạt hành động của ma chủ Thiên Ma cũng khiến cho ma thức của hắn tiêu hao rất lớn.

Dù sao hắn vẫn còn ở trong phong ấn, thông qua ma thức, chế tạo ra mùi thơm quỷ dị ở cửa Trầm Hương cốc, lại tạo ra các loại ảo giác thần kỳ, thậm chí còn thông qua Ma thức quấy nhiễu cấm chế của thần điểu Chu Tước kia, khiến cho những võ giả này có thể thuận lợi thông qua. Có thể nói, hắn lợi dụng Ma thức, đem những tu sĩ này từng bước một dẫn tới lĩnh vực Thiên Ma của hắn, có thể nói là tính toán trùng trùng, tiêu hao cực lớn.

Đến lĩnh vực Thiên ma của hắn, Thiếu Dương đại đế và Long Phách Tương kia dẫn đầu muốn trốn thoát, càng làm cho Ma thức của hắn tiêu hao quá độ, chờ tới khi hắn gieo ấn ký Ma thức ở trong thức hải đám người Vân Lan đại đế, ma thức của hắn có lẽ đã tiêu hao tới mức tận cùng.

Cho nên lúc này, Ma chủ Thiên ma kỳ thực suy yếu không chịu nổi.

Nhưng mà hiện tại những người này đã nằm trong sự điều khiển của hắn, hắn truyền thụ Ma công cũng không cần tiêu hao ma thức, chuyện này khiến cho ma thức của hắn có thời gian giảm xóc, chậm rãi khôi phục.

Hiện tại, những tu sĩ nhân tộc này bị hạ ấn ký Ma thức của hắn khống chế, triệt để trở thành ma bộc của hắn.

Đối với chuyện này ma chủ Thiên Ma vô cùng hài lòng.

Hắn tỉ mỉ chọn lựa một ít Ma công, chia làm cấp độ bất đồng, ban cho những Ma bộc này. Nhìn thấy bộ dáng như nhặt được chí bảo của đám ma bộc, trong lòng ma chủ Thiên ma cực kỳ vui sướng, thầm nghĩ:

- Nhân tộc quả nhiên là chủng tộc hiếm thấy, rất sợ chết, ham cái lợi nhỏ trước mắt. Hết lần này tới lần khác loại chủng tộc này lại có thể trường thịnh không suy. Nhưng mà, là ma bộc, nhân tộc quả thực là chọn lựa thượng đẳng a.

Trên thực tế Ma tộc thực sự xem thường nhân tộc. Nhưng mà sở dĩ bọn chúng tràn ngập bỏng, nhớ thương địa bàn nhân tộc như vậy, chủ yếu là bởi vì năng lực sinh sôi nảy nở của nhân tộc mạnh. Hơn nữa nhân tộc không đoàn kết, dễ dàng công hãm. Mấu chốt nhất chính là, rất nhiều võ giả của nhân tộc không có tín ngưỡng. Không có loại chí khí thà chết chứ không chịu khuất phục.

Nhưng mà ma chủ Thiên Ma cũng biết, loại chủng tộc như nhân tộc là một loại chủng tộc vô cùng đáng sợ. Cho dù trải qua kiếp nạn đáng sợ thế nào, bọn họ cuối cùng vẫn có thể giống như cọng cỏ non trong khe hẹp vậy, có thể bắn ra sinh mệnh lực cường đại, . Điểm này quả thực rất nhiều chủng tộc khác không thể làm được.

Thời đại thái cổ, đại chiến chủng tộc, bao nhiêu chủng tộc trong chinh chiến vô tận tan thành mây khói. Thế nhưng nhân tộc trải qua vô số kiếp nạn, chung quy vẫn có thể trở thành người cười cuối cùng.

Bọn họ có lẽ không phải là người thắng trong chinh chiến. Nhưng mà với tư cách phương thất bại, loại tộc này có thể chịu nhục, có thể sinh tồn trong khe hẹp, cuối cùng mượn năng lực sinh sôi nảy nở cường đại của bọn họ, dùng truyền thừa và thời gian đánh bại vô số chủng tộc cường đại nhất thời.

Nói ngắn lại, nhân tộc là một chủng tộc vô cùng thần bí và phức tạp.

Mỗi một lần hạo kiếp, Nhân tộc đều có thể bị áp chế gắt gao, thoạt nhìn giống như ngọn đèn heo hắt trước gió, tùy thời có thể bị dập tắt.

Thế nhưng mà mỗi một lần mưa gió qua đi, loại tộc này thủy chung đều có thể nghênh đón huy hoàng.

Nhân tộc không đoàn kết, thiếu tín ngưỡng, rất sợ chết...

Đủ loại khuyết điểm, nhìn thế nào cũng có thể thấy được đây là một chủng tộc thấp kém.

Thế nhưng mà, nhân tộc trong lúc nguy nan, chung quy sẽ xuất hiện một ít đại anh hùng, nghênh đón cường giả lưu danh sử sách, ngăn cơn sóng dữ.

Nói bọn họ sợ chết, thế nhưng lại thường xuyên xuất hiện một ít cường giả hoàn toàn không sợ chết.

Nói bọn họ không đoàn kết, trong lúc nguy nan, bọn họ thi thoảng lại có thể đoàn kết một chỗ, làm ra rất nhiều hành động kinh thiên động địa.

Nói bọn họ thiếu tín ngưỡng, bọn họ khi bảo vệ gia viên, chung quy có thể bộc phát ra sức chiến đấu đáng sợ.

Ma chủ Thiên ma nhìn qua đám ma bộc, trong lòng cảm khái ngàn vạn. Trận chiến ở thời đại thượng cổ kia, ma tộc ở trong cương vực nhân loại này, không thể nghi ngờ không tính là thành công xâm lấn.

Trận chiến này, ngay từ đầu ma tộc căn bản không coi trọng nhân tộc. Cảm thấy một chủng tộc chia rẽ như vậy, hoàn toàn có thể dễ dàng diệt sát, phá hủy.

Thế nhưng mà loại cảm giác khinh thị này làm cho bọn họ phải trả một cái giá thảm trọng. Tuy rằng trận chiến ấy, nhân tộc nguyên khí đại thương. Bao nhiêu tông môn thế lực cường đại trong nhân tộc, đều bị diệt trong trận chiến đó, tan thành mây khói.

Thế nhưng mà Ma tộc bọn họ cũng không khá hơn chút nào. Vô số đệ tử Ma tộc, vẫn lạc trong trận chiến ấy. Bao nhiêu cường giả Ma tộc bị giết, bị phong ấn.

Bởi vậy lúc này, ma chủ Thiên ma đã học khôn hơn. Hắn cảm thấy, đối phó với nhân tộc, nên để cho nhân tộc nội chiến, làm cho nhân tộc tự mình giết lẫn nhau.

Đây cũng là nguyên nhân ma chủ Thiên Ma lưu lại những người này mà không giết, mà lại thu làm ma bộc.

- Nhưng mà, tiểu tử nhân tộc kia là sao vậy? Một nhóm lớn Đế cảnh không nhìn ra bẫy rập của bổn ma chủ, tiểu tử kia không ngờ lại có thể nhìn thấy vấn đề.

Vấn đề này luôn quấn quanh trong lòng ma chủ Thiên Ma, trở thành một cọc tâm sự của hắn.

- Vân Lan, ngươi tới đây.

Ma chủ Thiên Ma nghĩ tới đây, trong lòng có chút khúc mắc. Ma thức khôi phục một chút, hắn lập tức gọi Vân Lan đại đế tới.

Vân Lan hiện tại đã được ma chủ Thiên Ma phong làm tùy tùng hỗ trợ nhất phẩm.

Tuy rằng là tùy tùng hỗ trợ, nhưng mà địa vị không thể nghi ngờ rất cao.

- Ma chủ đại nhân có gì phân phó?

Vân Lan đại đế cung kính hỏi.

*****

- Bản chủ có việc muốn hỏi ngươi, trước khi các ngươi tiến vào linh vực Thiên Ma của bản chủ, người trẻ tuổi dừng lại ở bên ngoài rốt cuộc là sao? Xảy ra chuyện gì? Nhìn qua dường như các ngươi có bất hòa, đúng không?

Vân Lan đại đế nghe thấy ma chủ Thiên Ma nhắc tới Giang Trần, cũng tức giận mà không có chỗ phát tiết.

- Ma chủ đại nhân, tiểu tử kia giảo hoạt vô cùng. Ma chủ đại nhân nếu như muốn xưng bá, kẻ này tương lai nhất định sẽ trở thành họa lớn trong lòng ma chủ đại nhân.

Vân Lan đại đế mặc kệ tất cả, trước tiên cứ chụp mũ cho Giang Trần rồi nói sau.

- Ồ? Một thiếu niên, tu vi dường như cũng không phải là Đế cảnh, tại sao ngươi lại kiêng kỵ hắn tới như vậy? Hẳn là trước đó ngươi từng chịu thiệt trong tay hắn ta sao?

Tư duy của ma chủ Thiên Ma nhanh nhẹn, thoáng cái đã nhìn qua vấn đề của Vân lan đại đế.

Vân Lan đại đế cũng bộc trực, thành khẩn nói:

- ma chủ đại nhân, năm đó khi ta còn ở Đan Hỏa thành, kẻ này đã từng..

Vân Lan đại đế không giấu diếm một chút nào, ngược lại còn thêm mắm thêm muối, đem chuyện của Giang Trần hai năm rõ mười nói ra một lần. Rất nhiều chỗ còn cố ý đề cao một chút, nói Giang Trần hết sức giảo hoạt.

- ma chủ đại nhân, tiểu tử này chưa tới ba mươi tuổi, trong cương vực nhân loại, hiện tại đã là nhân vật đỉnh cấp đứng đầu. Ma chủ đối đãi với kẻ này nhất định ngàn vạn lần không thể phớt lờ. Biện pháp tốt nhất khi đối phó với kẻ này chính là không cần nói nhảm với hắn, trực tiếp dùng thực lực trấn áp. Chỉ cần cho hắn có chút chỗ trống, chung quy hắn vẫn sẽ tìm được cơ hội bày trò.

Đây là kết luận lớn nhất từ khi Vân Lan đại đế biết tới Giang Trần.

Biểu lộ trên mặt ma chủ Thiên Ma vô cùng ngưng trọng:

- Nghe ngươi nói như vậy tiểu tử này quả nhiên khó giải quyết. Nhân tộc các ngươi mỗi khi tới thời khắc mấu chốt, chắc chắc sẽ có mấy thiên tài đáng sợ như vậy xuất hiện. Xem ra bản chủ nhất định phải đề phòng tiểu tử này cho tốt mới được.

- Ma chủ đại nhân anh minh.

Vân Lan đại đế vuốt mông ngựa.

- Đúng rồi, Vân Lan, ngươi hiện tại là tùng tùng hỗ trợ nhất phẩm của bản chủ, là nhân vật quan trọng nhất dưới tay bản chủ. Tương lai bản chủ chinh chiến Thần Uyên đại lục, còn có rất nhiều thứ cần ngươi. Chỉ cần ngươi dụng tâm làm việc, sẽ không thiếu cơ duyên cho ngươi. Dù tư chất của ngươi, đời này có thể cao hơn Đế cảnh. Chẳng lẽ ngươi không muốn tu thành Thiên Vị? Không muốn trở thành người dưới một người trên vạn người?

- Tu thành Thiên Vị?

Trong mắt Vân Lan đại đế dần dần hiện lên vẻ nóng bỏng:

- Ma chủ đại nhân, dùng tư chất của ta thực sự có thể tu thành Thiên Vị? Được Thiên đạo tán thành, đạt được Thiên Vị phù chiếu sao?

- Sao nào? Ngươi không tin bản chủ sao?

Ma chủ Thiên Ma lạnh lùng nói.

- Không, không không. Tuyệt đối không phải. Vân Lan đối với thần thông của Ma chủ đại nhân kính phục rạp đầu xuống đất. Chỉ là cương vực nhân loại chúng ta đã từ lâu không nghe nói qua có cường giả Thiên Vị, cho nên...

- Hừ, không có cường giả Thiên Vị chỉ là một loại biểu hiện giả dối. Chỉ có thể nói, cương vực nhân loại các ngươi đã bị cường giả nhân tộc các ngươi vứt bỏ, tới gần biên giới chết, hoặc là nói, đã trở thành gân gà.

- Ma chủ đại nhân, lời này nói như thế nào?

Ma chủ Thiên Ma thản nhiên nói:

- Rất đơn giản, sau đại chiến thượng cổ, cương vực nhân loại này là một trong những chiến trường thượng cổ. Rất nhiều linh mạch đã bị phá hỏng, linh lực thiên địa cũng trở nên mỏng manh, các loại tài nguyên ngày càng hi hữu. Tự nhiên nơi này gần tới biên giới chết.

- Không thể tưởng tượng được Ma chủ đại nhân trong phong ấn lại có thể biết được chuyện bên ngoài, thuộc hạ quả thực bội phục vô cùng.

Vân Lan đại đế có chút kinh ngạc.

- Nếu nói như vậy, Ma chủ đại nhân cho dù chinh phục cương vực nhân loại này thì có bao nhiêu ý nghĩa cơ chứ?

Đây là ý nghĩ trong lòng Vân Lan đại đế hiện tại.

Nếu như cương vực nhân loại đã gần như chết, như vậy Ma tộc có chinh chiến, chiếm đóng cũng không có ý nghĩa a.

Ma chủ Thiên Ma cười lạnh nói:

- Ý nghĩ rất lớn. Đầu tiên, trận chiến thượng cổ kia đối với Ma tộc ta cũng không có hạ xuống được căn cơ. Ngược lại còn tổn thương thảm trọng. Cho nên Ma tộc cần thành lập thế lực phát triển ở cương vực nhân loại này. Thứ hai, rất nhiều cường giả ma tộc ta đều bị phong ấn ở cương vực nhân loại. Chỉ có không ngừng tìm kiếm, phát hiện ra bọn họ, thế lực Ma tộc bọn ta mới có thể lớn mạnh. Thứ ba, nhân tộc các ngươi tuy rằng không mạnh mẽ, thế nhưng với tư cách là ma bộc của Ma tộc, lại vô cùng phù hợp. Linh mạch bị phá hỏng, tài nguyên thiếu thốn, những thứ này đều có thể thay đổi. Hơn nữa, Ma tộc ta cần nhân tộc, chứ không phải cần linh mạch và tài nguyên gì. Đối với Ma tộc ta mà nói, số lượng nhân tộc mới là tài nguyên quan trọng nhất.

Ma chủ Thiên Ma đã thu phục được Vân Lan đại đế cho nên cũng không định dấu giếm điều gì.

- Vân Lan, ngươi có biết, bổn đế vì sao lại coi trọng ngươi như vậy không?

Ma chủ Thiên Ma bỗng nhiên mở miệng hỏi:

Vân Lan đại đế khẽ giật mình, nói:

- Thuộc hạ ngu dốt, mong Ma chủ đại nhân nói rõ.

- Đợi sau khi ngươi học thành Ma công của ta. Ta muốn ngươi trở lại cương vực nhân loại, mang theo những người này, toàn bộ trở lại cương vực nhân loại.

- Không sai. Nhân loại các ngươi có câu nói gì nhỉ? Nhiều miệng người cũng có cũng có thể làm vàng tan chảy. Giang Trần bất quá chỉ có ba người, hắn có thể nói lại được các ngươi sao?

Vân Lan đại đế sững sờ, theo bản năng, hắn cảm thấy việc này không quá tin cậy, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn lại cảm thấy việc này có thể thực hiện được.

Cho dù tiểu tử Giang Trần kia biết ăn nói tới đâu cũng chỉ có ba cái miệng. Bọn họ nhiều người như vậy, liên quan tới nhiều tông môn trên bát vực như vậy.

Chẳng lẽ còn không nói lại một Giang Trần này?

Nhưng mà, lần này chạy trở về, không chỉ có một mình Giang Trần a.

- Ma chủ đại nhân, trừ Giang Trần ra còn có Thiếu Dương đại đế của Cửu Dương Thiên Tông, còn có một võ giả của tông môn nhỏ nữa.

- Cho dù có gộp lại cũng không phải chỉ có ba cái miệng thôi sao? Các ngươi ở đây có bao nhiêu người chứ?

Ma chủ Thiên Ma lạnh lùng nói:

- Vân Lan, đây là một lần khảo nghiệm của bản ma chủ đối với ngươi. Lần này ngươi trở lại Đan Hỏa thành, có một nhiệm vụ khác nữa, đó là nhân cơ hội cướp lấy Đan Hỏa thành, khống chế Đan Cực đại đế. Nghe ngươi nói, Đan Hỏa thành này là thế lực cường đại nhất cương vực nhân loại. Nếu như Đan Cực đại đế kia bị ngươi điều khiển, Đan Hỏa thành sẽ trở thành đại bản doanh của Thiên Ma nhất tộc ta. Đến lúc đó, kế hoạch của bản chủ sẽ làm chơi ăn thật.

Tim Vân Lan đại đế đập thình thịch, lúc trước hắn ở Đan Hỏa thành bất quá chỉ là tiểu đệ của Đan Cực đại đế. Tuy rằng ở Đan Hỏa thành cũng có quyền cao chức trọng. Thế nhưng ở Đan Hỏa thành, vĩnh viễn chỉ có một lão đại, đó chính là Đan Cực đại đế.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)