Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1504

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1504: Thương nghị thảo phạt
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Phòng ngàn phòng vạn, cuối cùng khó phòng cướp nhà.

Đối với đề nghị này tim Giang Trần đập thình thịch.

Trấn áp Phong Vân giáo?

Trong đầu Giang Trần nhanh chóng chuyển động. Không ngừng suy nghĩ tính khả thi của chuyện này. Phong Vân giáo hiện tại trải qua lần đại chiến trước đo, s nguyên khí đại thương. Nếu như không có sức hấp dẫn từ Vạn Uyên đảo kia, thực lực Phong Vân giáo tuyệt đối là con số không.

Thứ duy nhất đáng kiêng kỵ chính là cường giả nhân tộc thần bí lánh đời kia. Cường giả nhân tộc nọ, Giang Trần thủy chung vẫn nghĩ không ra, vì sao lại thiên về phía Phong Vân gióa?

Ngay khi Giang Trần trầm ngâm, bên ngoài đột nhiên vang tiếng cấp báo:

- Thiếu chủ, từ phía Tây Bắc truyền tới cấp báp, vùng tuyệt địa Tây Bắc, Khổ Man tộc xuất hiện ba đại quân của ba bộ lạc khác, treo cờ hiệu khác nhau trước sau tiến vào khu vực Tây Bắc.

- Ba đại bộ lạc khác?

Giang Trần rung động.

Một Cổ Na bộ lạc đã quá sức. Nếu như thêm ba bộ lạc nữa, tổng cộng có bốn bộ lạc. Nếu như bốn bộ lạc này liên thủ, thực lực cực mạnh, như vậy cũng đủ để quét ngang cương vực nhân loại.

Cho dù là Lưu Ly vương thành giai đoạn hiện tại chống lại bốn đại bộ lạc này chỉ sợ cũng vô cùng cố hết sức.

Nếu sau lưng có một Phong Vân giáo thi thoảng quấy rối, vậy thì sẽ càng thêm phiền toái.

- Thiếu chủ, không thể tiếp tục do dự nữa. Thừa dịp hiện tại bốn đại bộ lạc còn chưa đàm phán được điều kiện thỏa đáng, nhất định còn có thời gian ngắn cãi cọ. Đây là cơ hội duy nhất chúng ta giải quyết Phong Vân giáo.

- Đúng vậy a. Đợi bốn đại bộ lạc của Khổ Man tộc đạt thành nhất trí, khi đó đại quân của Khổ Man tộc nhất định sẽ giống như phong quyển tàn vân, tràn vào cương vực nhân loại.

- Nhân cơ hội này trước tiên diệt Phong Vân giáo.

- Đúng vậy, lần ám sát này nhất định là do Phong Vân giáo gây nên. Những súc sinh này muốn ám sát, thì làm dứt khoát một chút, làm tốt một chút. Dứt khoát tiêu diệt tên vương tử kia đi. Làm tới không chết không sống, như vậy không phải là rất buồn nôn hay sao?

Quần chúng xúc động, đều thỉnh cầu Giang Trần hạ lệnh, trước tiên trấn áp Phong Vân giáo.

Giang Trần nhìn qua bộ dáng tràn ngập phẫn nộ của mọi người, máu nóng trong người cũng bị Phong Vân giáo kích thích.

Cương vực nhân loại đã đi tới một bước này, Phong Vân giáo lại làm như vậy, quả thực Giang Trần đã không nhịn được nữa.

- Chư vị.

Giang Trần phất phất tay, ý bảo mọi người tỉnh táo lại.

Phong Vân giáo như kẻ điên, đã trở thành mối họa của cương vực nhân loại chúng ta.

- Bổn thiếu chủ mặc kệ chúng là ai. Khó mà bảo đảm sau này bọn chúng sẽ làm chuyện gì quá quát hơn.

- Bởi vậy bổn thiếu chủ quết định thảo phạt Phong Vân giáo.

Giang Trần vừa nói ra, toàn trường phấn chấn không thôi. Cả đám đều vui mừng, hiển nhiên bọn họ đối với Phong Vân giáo này cũng không nhịn được nữa.

- Thiếu chủ, cương vực nhân loại hiện tại gian nan như vậy, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Vạn nhất thảo phạt Phong Vân giáo lâm vào khổ chiến, Khổ Man tộc lại thừa dịp mà vào. Lưu Ly vương thành ta hai mặt thụ địch....

Niêm Hoa đại đế là người bảo thủ, chủ trương của hắn vĩnh viễn là nhiều một chuyện còn không bằng bớt một chuyện.

Chỉ là lúc này Niêm Hoa đại đế không có phụ họa gì. Mà ngay cả Trảm Không đại đế trước kia có quan hệ tương đối gần gũi với hắn lần này cũng không nói gì.

Bàn Long đại đế lại cười lạnh:

- Nếu như để cho người ta giẫm lên đầu, còn chú ý tới nhiều chuyện còn không bằng bớt một chuyện sao? Cái này không phải là khắc chế, mà là để cho người ta coi thường. Có câu nói, cây muốn lặng, gió chẳng ngừng. Phong Vân giáo này chưa diệt, cương vực nhân loại tuyệt đối khó có thể an bình.

Niêm Hoa đại đế lại nói:

- Giáo chủ Phong Vân giáo kia tới từ Vạn Uyên đảo, bối cảnh thâm hậu, diệt Phong Vân giáo thì dễ, tai vạ sau này, chư vị nắm chắc đối phó hay không?

Niêm Hoa đại đế nghĩ rất xa.

Bàn Long đại đế đối chọi gay gắt:

- Phong Vân giáo chưa bị diệt, cương vực nhân loại có tương lai hay không? Lưu Ly vương thành có tương lai hay không cũng khó mà nói được, còn nói gì tới tai họa sau này?

Tỉnh Trung đại đế cũng thở dài nói:

- Bàn Long đạo hữu nói có lý, phân biệt nặng nhẹ giữa hai thứ là có thể thấy rõ. HIện tại Phong Vân giáo đã trở thành khối u ác tính của cương vực nhân loại. Không diệt trừ, tất sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng. Về phần sau này..

Tỉnh Trung đại đế thản nhiên nói:

- Vạn Uyên đảo cuối cùng không phải là thiên hạ do gia tộc của Hạ Hầu Kinh kia một mình độc chiếm. Đúng sai đều có công đạo.

- Đúng vậy, chẳng lẽ bởi vì địa vị hắn lớn, mà tùy ý để cho hắn làm xằng làm bậy sao?

- Còn không phải sao? Nếu như chỉ là một ít việc nhỏ thì cũng thôi đi. Chúng ta không thể trêu vào thì cũng đi đường vòng. Thế nhưng mà tiểu tử này rõ ràng lại muốn làm loạn cương vực nhân loại chúng ta. Hủy đạo thống của chúng ta, đây là cừu hận không chết không ngớt.

- Ta ủng hộ thảo phạt Phong Vân giáo.

- Ta cũng ủng hộ.

Quần chúng đồng tình nhất trí, hiển nhiên lúc này những thanh âm khác phái cơ hồ đã hoàn toàn bị áp đảo.

Giang Trần gật đầu:

- Xem ra mọi người đã không thể nào nhẫn nhịn được với Phong Vân giáo nữa. Nếu như vậy mọi người trở về, chờ hiệu lệnh ta.

Muốn thảo phạt Phong Vân giáo, tự nhiên phải bố trí một chút.

Lưu Ly vương thành hiện tại có thể nói là cường giả tụ họp. Thiên Vị không nói tới, số lượng cường giả đế cảnh tới mức kinh người.

Bản thân cường giả Đế cảnh của Lưu Ly vương thành, lại thêm tất cả cường giả Đế cảnh của các tông môn đầu nhập vào Lưu Ly vương thành, còn có trong tán tu cũng có không ít cường giả Đế cảnh gia nhập.

Hiện tại số lượng cường giả Đế cảnh của Lưu Ly vương thành không ngờ lại vượt qua con số trăm người.

Hơn nữa số lượng này còn đang không ngừng tăng thêm.

Chính là bởi vì những cường giả này tới ngữ năm châu bốn bể, cho nên cơ hồ cần phải bố trí, thống nhất một phen.

Tất cả mọi người giải tán, rút lui, Giang Trần chỉ lưu lại mấy người tâm phúc.

Tỉnh Trung đại đế mỉm cười nói:

- Thiếu chủ, lão phu cảm thấy muốn thảo phạt Phong Vân giáo, kỳ thực không nên gây chiến. Gây chiến nhưu vậy ngược lại còn khiến cho Phong Vân giáo đề phòng sớm hơn.

Hiện tại Phong Vân giáo nguyên khí đại thương, trước khi không có dòng máu mới gia nhập, Phong Vân giáo đối mặt với sự cường thế của Lưu Ly vương thành rất khó mà đối kháng chính diện được.

Nhưng mà nếu như Phong Vân giáo mượn địa lợi, canh phòng nghiêm ngặt, tử thủ mà nói, trừ việc hao tổn ra, thế nhưng ít nhất cũng có thể ngăn chặn được bước tiến của Lưu Ly vương thành.

Lưu Ly vương thành muốn thảo phạt Phong Vân giáo, tự nhiên phải tốc chiến tốc thắng, nếu như bị bắt bài, như vậy đại quân Khổ Man tộc giết tới nơi, đối với Lưu Ly vương thành mà nói, không thể nghi ngờ là bất lợi khá lớn.

Vô Song đại đế nghĩ một lát rồi nói:

*****

- Ta cùng ý kiến với Huy lão ca. Ta nằm vùng vài năm ở Phong Vân giáo, đối với Phong Vân giáo có chỗ lý giải. Tập kích Phong Vân giáo, phòng ngự của Phong Vân giáo tuyệt đối có lỗ thủng. Năm đó sở dĩ Phong Vân giáo mạnh như vậy hoàn toàn là dựa thế. Mà đoạn thời gian trước, Giang Trần thiếu chủ vừa vặn bế quan, làm cho Phong Vân giáo thừa cơ quật khở. Trên thực tế Phong Vân giáo ở phương diện nội tình vẫn có chỗ thiếu hụt.

Hai người này trên điểm này đại khái tương đối nhất trí.

Giang Trần mỉm cười nhìn qua Bàn Long đại đế:

- Bàn Long, ngươi cảm thấy thế nào.

Bàn Long đại đế cười hắc hắc, gãi đầu nói:

- Hắc hắc, kỳ thực ta cũng đồng ý với cách nói của nhị vị đạo hữu. Gióng trống khuya chiêng thảo phạt Phong Vân giáo hiệu quả chưa hẳn đã tốt.

Giang Trần nhịn không được cười rộ lên:

- Như thế xem ra chủ trương trước đó của các ngươi cũng chỉ là trợ thanh thế cho ta chứ không phải là ý kiến phát ra từ tận đáy lòng sao?

- Đương nhiên là tự tận đáy lòng rồi.

Bàn Long đại đế vội vàng giải thích:

- Chỉ là hiện tại suy nghĩ một cách lý trí mà nói, ta cảm thấy gióng trống khuya chiêng lại không hữu hiệu bằng việc tập kích.

Đây là sự thực.

Giang Trần mỉm cười:

- Suy nghĩ của chư vị lại không mưu mà hợp với bổn thiếu chủ. Hành động của ta lần này cũng chỉ là tung hỏa mù mà thôi, trên thực tế là ngầm ra tay.

- Ồ?

Hai mắt Tỉnh Trung đại đế sáng ngời:

- Giang Trần thiếu chủ hẳn đã có kế hoạch gì sao?

Giang Trần cũng không phủ nhận:

- Ta một mặt gióng trống khua chiêng thảo phạt Phong Vân giáo, một mặt thì ngầm ra tay, bất ngờ tập kích Phong Vân giáo.

- Tập kích bất ngờ? Phái ai đây?

Hai mắt Bàn Long đại phiệt sáng ngời.

- Lần này ta không định phái ra nhiều người đi. Đội ngũ chủ lực cũng chỉ có hiệu quả tai mắt. Ta định tự mình tới đó.

Đề nghị lớn mật của Giang Trần làm cho Vô Song đại đế và Tỉnh Trung đại đế đều đồng thời kêu lên:

- Chuyện này không được.

Với tư cách là thiếu chủ Lưu Ly vương thành, một thân một mình xâm nhập vào quân địch, điều này hiển nhiên không thích hợp.

Lưu Ly vương thành hiện tại binh hùng tướng mại, dường như cũng không cần Giang Trần phải xung phong như vậy.

Dường như Giang Trần cũng ngờ tới phản ứng của bọn họ sẽ như vậy, hắn cười nhạt nói:

- Mạch lão ca, dùng lý giải của lão ca với Phong Vân giáo, lão ca cảm thấy dùng cách thông thường, trong thời gian ngắn có thể phá được Phong Vân giáo sao?

Vô Song đại đế nghĩ một lát rồi lắc đầu:

- Rất khó. Giáo chủ Phogn Vân giáo dù sao cũng tới từ Vạn Uyên đảo, có chút thủ đoạn ta cũng nhìn không thấu.

- Chủ lực của Phong Vân giáo tại trận chiến lúc trước đã bị diệt. Hiện tại Phong Vân giáo cũng không còn đáng để lo. Lần này người đánh lén Khổ Man tộc, bổn thiếu chủ hoài nghi căn bản không phải là Hạ Hầu Kinh kia mà là vị cường giả THiên Vị khó hiểu trong nhân tộc chúng ta.

Giang Trần ngưng trọng nói:

- Mục tiêu lần này của ta, một là Hạ Hầu Kinh, hai là vị cường giả Thiên Vị thần bí này.

Mọi người chấn động.

- Cường giả Thiên Vị? Hắn đã là tiền bối nhân tộc, vì sao lại đi ngược lại như vậy?

Trong giọng nói của Vô Song đại đế có chút khó hiểu.

Tỉnh Trung đại đế than nhẹ một tiếng:

- Tu sĩ tiền bối, tư chất Thiên Vị lại bạc tình bạc nghĩa như vậy, tự hủy căn cơ. hành vi như vậy quả thực không xứng với Thiên Vị.

Dùng tính các của Tỉnh Trung đại đế rất ít khi có nhận xét như vậy về người khác.

Nhưng lần này hắn cũng tức giận.

Trên thực tế hắn cũng tán thành cách của Giang Trần. Hạ Hầu Kinh kia là giáo chủ Phong Vân giáo, nhất định không đi mạo hiểm được. Cho nên người đi mạo hiểm nhất định là cường giả Thiên Vị nhân tộc kia.

Ít nhất trước mắt xem ra, vị cường giả Thiên Vị nhân tộc kia có đầy đủ động cơ cấu kết với giáo chủ Hạ Hầu Kinh của Phong Vân giáo.

Nếu nhưu hai người này cùng cấu kết, Phong Vân giáo làm loạn cương vực nhân loại cũng không có gì là lạ.

- Đường đường là cường giả Thiên Vị lại không biết xấu hổ như vậy, có đạo lý nào như thế chứ?

Bàn Long đại đế vẫn còn không chấp nhận nổi.

Trong mắt hắn, cường giả Thiên Vị nhân tộc hẳn là thế ngoại cao nhân, tiên phong đạo cốt, là nhân vật lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ a.

Thế nhưng mà vị cường giả Thiên Vị kia lại hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn.

Giang Trần khoát tay:

- Mặc kệ hắn có động cơ gì, hắn không có ý tốt với Lưu Ly vương thành ta, đối với nhân tộc ta không có lòng trung thành, chuyện này vô cùng rõ ràng.

- Nếu như việc này tra ra là hắn làm. Như vậy cho dù hắn có là tiền bối THiên Vị thì tuyệt đối cũng không thể tha thứ.

Ngữ khí của Giang Trần vô cùng nghiêm túc.

Những người khác nhao nhao gật đầu:

- Quả thực không thể tha thứ. Tiền bối nhân tộc lại sa đọa như vậy, mối nguy hại so với người bình thường còn lớn hơn nhiều.

Giang Trần gật đầu, lại đổi chủ đề khác:

- Lưu Ly vương thành ta hiện tại có rất nhiều cường giả Đế cảnh, cường giả Hoàng cảnh càng nhiều tới mức không thể đếm. Chỉ tiếc trong giai đoạn hiện tại mọi người vẫn chia rẽ. Không có cách nào hình thành lực ngưng tụ. Vạn nhất có khổ chiến, từng người chiến đấu, rất dễ dàng bị người ta đánh bại. Hiện tại ta có một chủ ý, mong chư vị hỗ trợ xem xét.

- Thiếu chủ có chủ ý gì vậy?

Tỉnh Trung đại đế gần đây vô cùng bội phục với Giang Trần, nhịn không được hỏi.

- Ta có một trận pháp thích hợp dùng trong quần chiến. Loại trận pháp này cũng có thể tạo thành sự ăn ý giữa võ giả với nhau, sức chiến đấu tăng trên phạm vi lớn. Ví dụ như cường giả Đế cảnh, nếu như đấu với cường giả Thiên Vị, trên cơ bản đều không có bất kỳ lực chống cự nào. Nhưng mà nếu như mượn nhờ trận pháp này, mấy cường giả Đế cảnh đấu với một cường giả Thiên Vị, chưa hẳn đã không có lực đánh một trận.

Quả thực Giang Trần có trận pháp như vậy, trận pháp này không phải truyền thừa từ Đan Tiêu cổ phái, mà là bên trong trí nhớ của Giang Trần kiếp trước.

Lúc trước khi hắn còn ở vương quốc thế tục, huấn luyện một đám Kim Dực kiếm từng dùng qua trận pháp này, mà đám tùy tùng của hắn cũng từng luyện qua trận pháp này.

Trận pháp này gọi là Bát Hoang Nhiếp Linh trận.

Ưu thế lớn nhất của trận pháp này chính là cấp độ có thể cao có thể thấp, hơn nữa uy lực trận pháp hoàn toàn quyết định bởi thực lực người bày trận.

Năm đó tám tu sĩ Chân khí cảnh mượn nhờ trận pháp có thể đối kháng với Linh cảnh.

Mà đổi lại, nếu như là tu sĩ Đế cảnh, tu luyện trận pháp này tới mức tận cùng, cũng có thể chiến một trận với cường giả Thiên Vị. Thậm chí còn có thể chiến thắng.

Đây là chỗ ưu thế của Bát Hoang Nhiếp Linh trận.

Mà bây giờ Lưu Ly vương thành không thiếu, chỉ thiếu cái là nên bố trí thế nào mà thôi. Giang Trần cũng biết những tu sĩ này tới từ các nơi, đều có thói quen ucra mình, đều có suy nghĩ của riêng mình. Muốn hoàn toàn làm cho bọn họ giống như là đồng tông đồng tộc, hiển nhiên là chuyện không thực tế.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)