← Ch.1514 | Ch.1516 → |
Cho nên hai quả Thiên Vị phù chiếu có nghĩa là hai cường giả Thiên Vị.
Hơn nữa trước đó tiêu diệt hai thủ hạ Bành lão và Mặc lão của Hạ Hầu Kinh kia, trong tay Giang Trần kỳ thực đã có bốn khỏa Thiên Vị phù chiếu.
Giang Trần cầm trong tay, tự nhiên phải suy xét xem nên phân phối thế nào cho tốt.
Tỉnh Trung đại đế và Vô Song đại đế tự nhiên là không cần. Bởi vì bọn họ nhận được huyết mạch Thiên Côn, đột phá Thiên Vị tỷ lệ là mười thành, căn bản không cần lãng phí Thiên Vị phù chiếu.
Hơn nữa Thiên Vị phù chiếu có một khuyết điểm, chính là cho dù ngươi luyện hóa, cũng sẽ bị trói buộc bởi cảnh giới của chủ nhân trước đó của Thiên Vị phù chiếu. Trên cơ bản không thể nào đột phá được.
Nói ví dụ như Thư Vạn Thanh là Thiên Vị tam trọng, vậy người sau đó luyện hóa Thiên Vị phù chiếu của Thư Vạn Thanh, như vậy tối đa cũng chỉ đột phá lên tới Thiên Vị tam trọng, đây là đỉnh rồi.
Muốn đột phá Thiên Vị tam trọng, độ khó so với người bình thường tự mình đột phá lên Thiên Vị còn lớn hơn gấp trăm lần.
Cũng có thể nói là luyện hóa Thiên Vị phù chiếu của người khác, cơ hồ cũng có nghĩa là thành tựu võ đạo cả đời của hắn không có khả năng vượt qua người trước đó.
Đương nhiên khuyết điểm này đối với rất nhiều cường giả Đế cảnh mà nói, căn bản không thành vấn đề.
Bởi vì rất nhiều cường giả Đế cảnh nếu như chỉ dựa vào bản thân, mười đời chưa hẳn đã có thể đột phá Thiên Vị. Chứ đừng nói là không ngừng đột phá trên Thiên Vị.
Nếu như Giang Trần đem bốn khỏa Thiên Vị phù chiếu này công khai ra, chỉ sợ vô số cường giả Đế cảnh của cương vực nhân loại đều điên cuồng.
Không thể nghi ngờ, lực hấp dẫn của Thiên Vị phù chiếu sẽ tuyệt đối vượt qua tất cả. Cái gì mà Tùng Hạc đan, cái gì mà Đế Lăng đan, trước mặt Thiên Vị phù chiếu mà nói, căn bản chỉ là mây bay.
Tùng Hạc đan, không phải là kéo dài tuổi thọ cho cường giả Đế cảnh khi ở trong thời kỳ cuối cùng của sinh mạng hay sao? Thế nhưng mà nếu như có thể bằng vào Thiên Vị phù chiếu trực tiếp đột phá, thoáng cái tấn chức lên Thiên Vị, dương thọ thoáng cái tăng vọt, khi đó cần Tùng Hạc đan kéo dài hơi tàn làm gì?
Cho nên Thiên Vị phù chiếu so với Tùng Hạc đan và Đế Lăng đan còn trân quý hơn gấp mười lần, gấp trăm lần.
Một cường giả Thiên Vị chỉ có một khỏa Thiên Vị phù chiếu.
Mà cương vực nhân loại, cường giả Thiên Vị chính là thứ hiếm hoi, lão gia hỏa giống như Thư Vạn Thanh xưa nay căn bản không xuất đầu lộ diện.
- Mạch lão ca, Huy lão ca. Hai người cảm thấy trong số Đế cảnh dưới tướng ta, ai nên nhận được một khỏa Thiên Vị phù chiếu?
Kỳ thực trong lòng Giang Trần rất khó lựa chọn.
Trong lòng của hắn đã có người chọn lựa, ví dụ như là Tịch Diệt đại đế, Bàn Long đại đế, nhưng mà hai người này tu vi còn chưa tới Đế cảnh đỉnh phong. Luyện hóa Thiên Vị phù chiếu đối với bọn họ mà nói, độ khó quá lớn.
Mấu chốt nhất chính là, bọn họ là dòng chính dưới trướng Giang Trần. Giang Trần không muốn để cho bọn họ luyện hóa Thiên Vị phù chiếu.
Với tư cách là dòng chính, Giang Trần hy vọng bọn họ dựa vào thực lực bản thân có thể tiến xa hơn một chút.
- Thiếu chủ, chuyện này cần xử lý cẩn thận. Đừng nhìn mấy khỏa Thiên Vị phù chiếu này nhiều, nhưng một khi phân phát xuống dưới sẽ khiến cho tâm tính mọi người xảy ra biến hóa. Một khi có người cảm thấy phân phối bất công, tất sẽ xuất hiện vấn đề. Sẽ dẫn tới một hồi nội chiến.
Tỉnh Trung đại đế càng già càng giống như thành tinh, nhìn vấn đề cũng xa hơn một chút.
Vô Song đại đế cũng gật đầu nói:
- Nếu như theo quan hệ sơ thân với thiếu chủ, trước tiên phát cho dòng chính mình, như là Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đê. Người khác cũng không thể nói gì hơn. Chỉ là phải đề phòng những cường giả Đế cảnh khác trong Lưu Ly vương thành như Niệm Hoa đại đế. Bọn họ rất có thể sẽ nói xấu sau lưng. Về phần tán tu và những cường giả Đế cảnh các tông môn khác, bọn họ chỉ tạm thời đầu nhập vào Lưu Ly vương thành, bọn họ cũng không thể hy vọng xa vời. Trừ phi là Thiên Vị phù chiếu trên người thiếu chủ vô cùng đầy đủ.
Giang Trần cười nói:
- Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế, hy vọng của ta đối với bọn họ giống như các ngươi. Là hy vọng bọn họ có thể tự mình đột phá. Nhất là Bàn Long đại đế, hy vọng của ta đối với hắn rất lớn.
- Ồ?
Hai mắt Tỉnh Trung đại đế sáng ngời:
- Thiếu chủ đối với Bàn Long đạo hữu còn ký thác hy vọng gì sao?
- Hắn là hậu duệ Chân Long, ta lại vừa vặn có một đầu Chân Long. Đợi Long huynh đột phá Thiên Vị, một giọt huyết mạch tinh hoa của hắn nói không chừng có thể tạo ra một chiến sĩ Long tộc cường đại. Độ phù hợp của huyết mạch Bàn Long đại đế hoàn toàn không thành vấn đề. Huyết mạch Chân long coi như là vật làm theo yêu cầu của hắn vậy.
Vô Song đại đế và Tỉnh Trung đại đế nhìn nhau, thoáng cái đã hiểu rõ.
Hiện tại hình thức đột phá của bọn họ là dựa vào huyết mạch Thiên Côn.
Huyết mạch Thiên Côn chính là huyết mạch của thần thú Côn Bằng thượng cổ. Huyết mạch Côn Bằng ở thời kỳ thượng cổ không kém hơn huyết mạch Chân Long. Chỉ là Côn Bằng nhất tộc không như Long tộc, không hiển hách như vậy. Không như Long tộc ở vị diện Chư Thiên, vô cùng nổi tiếng.
Vô Song đại đế cười nói:
- Đại thiện, đại thiện duyên a. Tất cả mọi việc thiếu chủ đã suy nghĩ rõ ràng. Như vậy nhân tộc chúng ta có lý nào mà không hưng thịnh được chứu?
Tỉnh Trung đại đế kia cũng vuốt râu cười nói:
- Lão phu đầu nhập vào dưới trướng Giang Trần thiếu chủ quả nhiên là chuẩn xác. Không thể không thừa nhận, Giang Trần thiếu chủ quả thực là thiên tài do ông trời tuyển chọn cho nhân tộc chúng ta. Mỗi lần Nhân tộc chúng ta gặp khó khăn, chắc chắc sẽ có thiên tài quật khởi, mở ra một thời đại mới. Giang Trần thiếu chủ tất sẽ dẫn đầu nhân tộc, sáng tạo ra một thời đại mới. Nhân tộc trải qua kiếp nạn này, nhất định có thể mở ra một con đường hoàn toàn mới.
Hai người này đều đã cảm nhận được thiên địa pháp tắc, cách Thiên Vị chỉ còn một bước ngắn. Cho nên đối với bọn họ mà nói, trên phương diện cảnh giới kỳ thực đã vượt qua những đại đế khác.
Cho dù là Hạo Thiên đại đế của Cửu Dương Thiên Tông và Hàn Thiên Chiến của Thiên Kiếm tông, hai tông sư Đế cảnh này mặc dù đều tới gần Đế cảnh đỉnh phong. Nhưng luận cảnh giới, lại bị Vô Song đại đế và Tỉnh Trung đại đế bỏ qua.
Mà Tử U đại đế, một trong sáu đại cự đầu tán tu năm đó, hiện tại trước mặt Vô Song đại đế, rõ ràng còn thấp hơn một cấp độ.
Lần này Tử U đại đế và những cao tầng Phong Vân giáo khác đều trở thành tù binh của Giang Trần.
Giang Trần nói tới đây, cũng cười hỏi:
- Tử U đại đế và Mặc Triết đại đế kia hiện tại phục chưa?
Tỉnh Trung đại đế nhịn không được cười lớn lên:
- Tên Tử U kia tính tính vô cùng thối, luôn đi theo hắc đạo. Nếu như ngay từ đầu hắn làm bằng hữu với thiếu chủ người, tất sẽ là thành phần tử trung với thiếu chủ. Chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi, ngay từ đầu hắn đi theo Đan Cực đại đế kia. Sau khi Đan Cực đại đế bị diệt, hắn có cừu hận với người, lại đầu nhập vào Phong Vân giáo. Hiện tại hai người hắn đầu nhập vào đều bại trong tay người. Hắn cũng mất hết can đảm.
*****
Giang Trần gật gật đầu:
- Đồng thuật của người này quả thực không tầm thường. Ta yêu tài, không đành lòng giết hắn. Chỉ cần hắn thề về sau không phản bội nhân tộc. Không để cho dị tộc lợi dụng, ta sẽ thả cho hắn tự do tự tại.
Giang Trần diệt Thư Vạn Thanh và Hạ Hầu Kinh, tâm tình khó chịu cũng khôi phục lại bảy tám phần. Đối với loại người đi theo đám phản nghịch này, sát tâm cũng không còn nặng nữa.
- Thiếu chủ nhân từ. Ta sẽ lập tức đi thả hắn.
Tỉnh Trung đại đế cười nói.
- Được, đợi lát nữa ta đi cùng với ngươi. Mặc Triết đại đế kia đâu rồi?
- Mặc Triết Đại đế đầu nhập vào Phong Vân giáo, không có bất kỳ ghi chép nào về việc ác của hắn. Nói là hắn đầu nhập vào Phong Vân giáo còn không bằng hắn bị giáo chủ Phong Vân giáo đầu độc. Ài, hắn là người yêu quý thanh danh, lần này đả kích đối với hắn rất lớn. Nhưng mà ta tin tưởng, hắn có thể vượt qua. Người này nếu như tiến hành trấn án, có lẽ có thể để cho chúng ta sử dụng. bản tâm của hắn tương đối đơn thuần.
Tỉnh Trung đại đế đối với những người nổi danh năm đó, kể cả là Tử U đại đế hay là Mặc Triết đại đế đều không có bỏ đá xuống giếng, đủ để thấy được khí độ của hắn ra sao.
Vô Song đại đế cũng phụ họa:
- Mặc Triết đạo hữu quả thực tâm tư đơn thuần, hắn say mê võ đạo, tìm hiểu đạo tính mạng. Trên phương diện đối nhân xử thế quả thực chưa đủ, nhưng mà nhân phẩm hắn tuyệt đối không thành vấn đề.
- Nếu như vậy dẫn ta đi gặp hắn.
Giang Trần thắng ngay trận đầu, tiêu diệu Phong Vân giáo, hào hứng rất lớn.
Hiện tại tuy rằng dưới trướng hắn mãnh tướng như mây. Nhưng mà hắn vẫn cầu hiền như khát như cũ.
Mặc Triết đại đế một thân áo trắng, không nhiễm hạt bụi, giống như căn bản lẽ ra hắn không thuộc về thế giới thế tục này. Trong mắt hắn vừa đơn thuần lại có chút thâm thúy khó hiểu.
- Mặc Triết đạo hữu, Giang Trần thiếu chủ tới thăm ngươi.
Tỉnh Trung đại đế cười nói.
Mặc Triết đại đế dừng suy nghĩ, nói:
- Tướng bên thua, thiếu chủ bên thắng lại tới bái phỏng? Huy đạo hữu, Vô Song đạo hữu, ta biết rõ các người thay ta cầu tình trước mắt Giang Trần thiếu chủ. Chỉ là thân ta đã dính vết bẩn...
Giang Trần cười ha hả:
- Ta nghe nói Mặc Triết đại đế ở Phong Vân giáo không làm một chuyện ác nào. Cần gì phải tự trách như vậy? Lời nói khách khí ta cũng không nói nhiều. Ngươi còn nhớ năm đó không? Những lời hứa, tạo hóa hứa cho ngươi, hôm nay cuối cùng lại là công dã tràng. Nhất định ngươi rất thất lạc, thế nhưng mà những thứ hắn đồng ý với ngươi, ta cũng có thể đồng ý với ngươi. Nhưng mà ta khác với hắn, Giang Trần ta một khi nói tất sẽ làm. Điểm này Tỉnh Trung đại đế và Vô Song đại đế có thể chứng minh rõ.
Tỉnh Trung đại đế nghe vậy cũng vui vẻ nói:
- Mặc Triết đạo hữu, Giang Trần thiếu chủ một khi nói là làm. Ta và Vô Song lão đệ hôm nay đã cảm ngộ được một tia Thiên địa pháp tắc. Sớm muộn gì cũng thành Thiên Vị. Ngươi đầu nhập vào Phong Vân giáo, cuối cùng còn không phải là vì tìm hiểu Thiên Vị, đột phá tính mạng sao? Ngươi cần gì phải hồ đồ, bỏ gần tìm xa như vậy?
Toàn thân Mặc Triết đại đế chấn động, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể nào tin nổi, lắp bắp nói:
- Các ngươi... Các ngươi đã cảm ngộ được thiên địa pháp tắc sao?
Mặc Triết đại đế và Tỉnh Trung đại đế, Vô Song đại đế nổi danh cùng nhau, bài danh của hắn thậm chí còn cao hơn Vô Song đại đế.
Hiện tại nghe nói bọn họ đã cảm ngộ pháp tắc thiên địa, trong lòng thoáng cái có cảm giác thất lạc. Tuy rằng không nói là ghen ghét, thế nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút rung động.
- Mặc Triết đạo hữu, Giang Trần thiếu chủ là dạng người thế nào, có lẽ ngươi cũng đã nghe thấy, nhìn thấy. Hiện tại trên cương vực nhân loại này, về công về tư, cũng chỉ có Giang Trần thiếu chủ mới đáng để dựa vào, đáng giá để làm nơi nương tựa. Ngươi không có cách nào chỉ lo thân mình, cũng không có khả năng tiếp tục chọn sai, hoặc là khư khư giữ mình như vậy. Ngươi đã có thể đồng ý với Hạ Hầu Kinh kia, vì sao không chịu tán đồng Giang Trần thiếu chủ?
Ánh mắt của Mặc Triết đại đế triệt để dao động.
Chỉ là trong lòng hắn vẫn còn sự ngăn cách khó có thể phá bỏ được. Hắn cảm thấy mình đầu nhập vào Giang Trần khó tránh khỏi giống như là nay tần mai sở, tráo trở bất thường.
THế nhưng mà hiện tại xem ra, bên Lưu Ly vương thành này căn bản không thèm để ý tới những chuyện này, vô cùng có thành ý.
Vách ngăn trong lòng Mặc Triết đại đế bị thành ý của Giang Trần hòa tan, hắn than nhẹ một tiếng:
- Ta tới Phong Vân giáo tìm nơi nương tựa quả thực là hồ đồ. Lần này nếu như cự tuyệt Lưu Ly vương thành chỉ sợ lại là hồ đồ thêm một lần. Giang Trần thiếu chủ, nếu như người không chê Mặc Triết ta, từ nay về sau ta nguyện đầu nhập vào dưới trướng thiếu chủ, cam lòng là một tiểu tốt dưới trướng thiếu chủ cũng đủ rồi.
- Ha ha, đây là Mặc Triết đại đế mà lão phu biết a.
Tỉnh Trung đại đế cười ha hả, vỗ vai Mặc Triết đại đế:
- Mặc Triết lão đệ, ngươi, Vô Song lão đệ, còn có lão phu, ba chúng ta vốn là người đồng đạo, tại sao phải mỗi người đi một ngả cơ chứ?
Vô Song đại đế cũng gật đầu, đồng tình nói:
- Vậy chúng ta cùng ở một chỗ, đi theo Giang Trần thiếu chủ, cùng làm ra sự nghiệp kinh thiên động địa. Cương vực nhân loại tiệt để tan vỡ rồi. Người trong loạn thế như chúng ta nếu như chỉ lo thân mình thì quá uất ức. Sao không oanh oanh liệt liệt một lần, không cầu lưu danh sử xanh, cũng cầu cho trong lòng cảm thấy thống khoái, không phải vui vẻ hơn sao?
Ba bằng hữu cũ nhìn nhau, đều cười ha hả.
Tâm ma bị cởi bỏ, đều là người trong võ đạo, kế tiếp dễ làm hơn nhiều.
Giang Trần cũng không quấy rầy ba người bọn họ ôn chuyện. Đợi sau khi ba người ôn chuyện được một lúc lâu, Giang Trần mới nói với Tỉnh Trung đại đế:
- Huy lão ca, để cho Mạch lão ca nói chuyện với vMặc Triết đại đế. Ta và lão ca đi ra đây một chuyến đi.
Tỉnh Trung đại đế ngầm hiểu.
Hai người sóng vai đi ra.
Lại nói, đãi ngộ của Tử U đại đế cũng không bằng Mặc Triết đại đế.
Thủ hạ Giang Trần đều có kỷ luật nghiêm khắc. Mặc Triết đại đế không có hành độ trợ trụ làm ngược, hơn nữa có Vô Song đại đế và Tỉnh Trung đại đế chăm sóc, Mặc Triết đại đế tuy rằng là tù binh, nhưng lại hưởng thụ đãi ngộ của khách nhân.
Mà Tử U đại đế bị dũng sĩ cự thạch nhất tộc bắt giữ, nếu không phải Giang Trần quát bảo ngừng lại, lúc đó có khả năng đã bị mất mạng.
Cho nên hiện tại Tử U đại đế đang hưởng thụ đãi ngộ của tù bình. Hơn nữa là tù binh trọng điểm phòng bị.
Hiện tại đội ngũ của Lưu Ly vương thành vẫn còn đang làm công tác dọn dẹp Phong Vân giáo, định điều chỉnh đội ngũ chừng hai ngày rồi mới trở lại Lưu Ly vương thành.
Cho nên Tử U đại đế kia bị giam giữ trong khu lao ngục của Phong Vân giáo.
- Thiếu chủ, ttđ.
Cường giả trông coi lao ngục này nhìn thấy Giang Trần đi tới, liền tiến lên phía trước thi lễ.
← Ch. 1514 | Ch. 1516 → |