Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1521

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1521: Thu hoạch cực lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Mà Giang Trần lại nhẹ nhàng vô cùng, cẩn thận thăm dò, từng chút, từng chút một xơi tái tinh hoa võ đạo của xá lợi này. Trình tự luyện hóa, tiết tấu luyện hóa vừa đúng mực lại tự nhiên.

- Chủ nhân của Minh Đà xá lợi này lúc còn sống đích thị là thiên tài. Nếu không tuyệt đối khó có thể đem tinh hoa võ đạo của mình cô đọng lại hoàn mỹ như vậy. Chỉ tiếc thời vận bất lực, vẫn lạc trong Vạn Tượng cực cảnh a.

Giang Trần một mặt luyện hóa, một mặt cảm nhận năng lượng và độ tinh khiết trong Minh Đà xá lợi này. Thậm chí trong quá trình luyện hóa Minh Đà xá lợi này, chủ nhân Minh Đà xá lợi dung nhập tình cảm của mình vào bên trong, Giang Trần cũng loáng thoáng có thể cảm nhận được, sinh ra một tia cộng minh.

Đây là một loại câu thông kỳ diệu, một loại câu thông vượt qua sinh tử.

Trong xá lợi võ đạo, cảm nhận tình cảm của chủ nhân Minh Đà xá lợi, cảm nhận con đường mà chủ nhân xá lợi trước đó đã đi qua, cùng với sự không cam lòng, tới tuyệt vọng, tới thoải mái, tới cảm ngộ.

Trong lúc nhất thời, Giang Trần chìm đắm vào bên trong.

Quá trình luyện hóa Minh Đà xá lợi này Giang Trần giống như đi theo mạch tình cảm của chủ nhân Minh Đà xá lợi mà lại cảm ngộ một lần sinh tử luân hồi.

Trong lúc vô hình, làm cho tâm tình võ đạo của Giang Trần tăng lên rõ rệt.

Trọn vẹn tốn ba ngày, Giang Trần mới đem cơ hồ tất cả tinh hoa của xá lợi võ đạo luyện hóa toàn bộ. Minh Đà xá lợi quang mang óng ánh cũng chậm rãi tiêu tan trong lòng bàn tay Giang Trần.

Đây là triệt để biến mất, cũng là một lần tiến hóa tính mạng.

Giang Trần chậm rãi mở mắt ra, cảm nhận tăng trưởng võ đạo do Minh Đà xá lợi mang tới, tâm tình không có cuồng hỉ, ngược lại còn trầm ổn hơn rất nhiều.

- Xá lợi võ đạo quả thực là bất phàm. Nếu như là một cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong, chỉ cần bị người ta hấp thu chân nguyên, sợ rằng tăng lên có hạn. Nhưng mà cô đọng thành tinh hoa võ đạo, cơ hồ là hấp thu toàn bộ.

Loại chênh lệch này cũng làm cho Giang Trần cảm thấy vô cùng rung động.

Đây là lần đầu tiên hắn luyện hóa xá lợi võ đạo, chỉ là thoáng cái lại hiểu rõ. Vì sao Chư Thiên thế giới cũng có rất nhiều cường giả trước khi vẫn lạc thích đem tinh hoa võ đạo của mình, luyện hóa thành xá lợi võ đạo.

Đây không thể nghi ngờ là chuyện không muốn làm cho tinh hoa võ đạo của mình bị lãng phí. Thường thường loại xá lợi võ đạo này sẽ lưu lại cho hậu bối.

Mà hậu bối may mắn nhận được loại xá lợi này không thể nghi ngờ chính là người may mắn, cuối cùng đều có thể đi dọc con đường thiên tài mà tiền nhân đã đi. Tiếp tục đi tới đích, tiếu ngạo phong vân.

Đương nhiên cũng không phải mỗi một võ giả đều có thể luyện hóa xá lợi võ đạo. Cô đọng xá lợi võ đạo, đây là một môn học vấn cao thâm.

Hơn nữa một ít võ giả ích kỷ bọn họ không nguyện ý thành toàn cho người khác. CHo nên xá lợi võ đạo chính thức truyền thế đã ít càng thêm ít.

Cảm nhận biến hóa lớn lao do xá lợi võ đạo mang tới, Giang Trần có thể cảm nhận được rõ ràng cảnh giới võ đạo của mình trong lúc bất tri bất giác đã đột phá tới Hoàng cảnh cửu trọng, đi thẳng tới cửu trọng đỉnh phong.

- Xá lợi võ đạo quả nhiên là công đoạt tạo hóa.

Giang Trần rất hài lòng, xá lợi võ đạo này mang tới biến hóa cho hắn cũng khiến cho hắn cảm thấy rất là hài lòng.

Đương nhiên đối với căn cơ của bản thân mình, cũng vô cùng hài lòng. Đổi lại bất luận là một thiên tài nào khác, cũng không có khả năng trong vòng ba ngày luyện hóa hoàn toàn xá lợi võ đạo này.

Có lẽ một năm, nửa năm, có lẽ là mười năm, hai mươi năm, cũng không phải là không có khả năng.

Dám can đảm trong vòng ba người luyện hóa Minh Đà xá lợi này, một mặt là bởi vì bản thân Giang Trần là Hoàng cảnh thất trọng, gần tới Hoàng cảnh bát trọng.

Một mặt khác, tự nhiên là Giang Trần có được trí nhớ kiếp trước, hơn nữa căn cơ không giống người thường.

Những nhân tố này tổ hợp lại một chỗ, mới tạo nên kỳ tích luyện hóa trong vòng ba ngày như vậy.

Giang Trần cũng cảm thấy chưa đủ, hắn rất muốn dựa vào một hơi nhảy vào Đế cảnh. Nhưng mà sau khi nếm thử một lúc, Giang Trần phát hiện ra hỏa hầu trước mắt còn không quá đầy đủ, căn cơ Hoàng cảnh còn cần tiếp tục củng cố.

Cũng có thể nói là, thời cơ trùng kích cảnh giới Đế cảnh còn chưa quá thành thục.

Giang Trần không phải là người có tính cách cố chấp, biết rõ có chuyện nên làm, cũng có chuyện không nên làm, một khi không làm được thì thuận thế dừng lại. Đạo tu luyện, có lúc cần chú ý tới việc tiến hành theo trình tự.

- Bỏ đi, Đế cảnh chỉ còn cách một bước ngắn, không cần nóng vội.

Giang Trần bỏ đi ý niệm xúc động trong đầu. Sau đó thuận tay lấy ra hai chiếc nhẫn trữ vật trong nhẫn trữ vật của hắn.

- Hắc hắc, Thư Vạn Thanh, Hạ Hầu kInh... Một là cường giả nhân tộc lánh đời, một là đệ tử hào phú của Vạn Uyên đảo. Trong nhẫn trữ vật của bọn chúng rốt cuộc có bao nhiêu thứ tốt a?

Lần trước sau khi nhận được những chiếc nhẫn trữ vật này, Giang Trần đã từng thử cưỡng ép mở ra, thế nhưng lại phát hiện ra cuối cùng còn kém một chút hỏa hầu. Mặc dù hắn có một ít bí pháp, thế nhưng cũng không có cách nào mở ra.

Hiện tại tu vi đột phá, không ngờ lại tới Hoàng cảnh đỉnh phong, cho nên Giang Trần muốn thử lại một chú. t

Lần trước thiếu một chút, còn lần này thì sao?

Giang Trần vận dụng bí pháp, thúc dục thần thức, bắt đầu chậm rãi luyện hóa nhẫn trữ vật của Thư Vạn Thanh.

Mỗi một chiếc nhẫn trữ vật đều có ấn ký của chủ nhân. Chủ nhân chết đi, ấn kỳ này sẽ tiêu tán hơn phân nửa, nhưng mà ấn ký chủ nhân lưu lại bình thường rất khó mở ra.

Giang Trần ở mặt này thực ra có rất nhiều bí pháp.

- Ồ? Lần trước tới một bước này không có cách nào tiếp tục nữa. Xem ra bước này Thư Vạn Thanh kia bố trí phong tỏa rất là cường đại. Lão nhân này quả thực đủ cẩn thận. Chết cũng không để cho người khác chiếm tiện nghi sao?

Giang Trần không nhụt chí, tiếp tục luyện hóa.

Tạch.

Đột nhiên, trong lòng Giang Trần khẽ động, phong tỏa bước tiếp theo của nhẫn trữ vật bị hắn mở ra.

- Tốt, tầng này được mở ra, cách nhẫn trữ vật này cũng không còn xa.

Tâm tình của Giang Trần có chút nóng vội. Hắn rất muốn biết trên người lão gia hỏa này có phải có cất dấu thứ tốt nghịch thiên gì hay không?

Dù sao nhẫn trữ vật của cường giả Thiên Vị lánh đời vẫn vô cùng đáng để chờ mong.

Những cường giả Thiên Vị này tuổi có lẽ đều vượt quá một vạn. Thời đại mà bọn họ trải qua viễn siêu những cường giả hiện tại của cương vực nhân loại.

Như vậy thứ tốt bọn họ đạt được tất nhiên cũng vô cùng kinh người.

Hiện tại tuy rằng tài phú của Giang Trần kinh người, nhất là sau khi càn quét Phong Vân giáo, càng nhận được số tài phú kếch xù. Nhưng mà những thứ đỉnh tiêm, vẫn càng nhiều càng tốt a.

Ken két.

Trong đầu Giang Trần vui vẻ, một đạo phong ấn cuối cùng cũng hoàn toàn mở ra.

Nhẫn trữ vật của Thư Vạn Thanh hoàn toàn bạo lộ trước mặt Giang Trần.

*****

Trong lòng Giang Trần cũng có chút kích động nho nhỏ. Thần thức bắt đầu càn quét trong nhẫn trữ vật này. Đầu tiên, Giang Trần muốn xếp hạng những thứ nguy hiểm trong nhẫn trữ vật.

Bởi vì rất nhiều cường giả đều vô cùng gian trá, thường thường sẽ để lại trong nhẫn trữ vật của mình một ít cơ quan. Loại hành động này cũng tránh cho việc sau khi mình chết, thứ tốt còn tiện nghi cho cừu nhân.

Giang Trần không phải là loại người lỗ mãng, tuy rằng cao hứng, thế nhưng không vì vậy mà đắc ý quên mình. Thần thức cẩn thận tìm kiếm một phe, sau đó tâm thần Giang Trần khẽ động, nói:

- Hay cho một Thư lão đầu, quả nhiên là vậy.

Ở biên giới nhẫn trữ vật này quả nhiên có mấy cái châm nhỏ bằng mắt thường không thể thấy được. Những cái châm nỏ này, trên mỗi cái đều có kịch độc.

Loại châm nhỏ này một khi đâm phải chưa hẳn đã có cảm giác đau đớn gì. Thế nhưng mà kịch độc một khi khuếch tán, có thể khiến cho võ giả ngay lập tức bị hạ gục.

- Thật là một lão đầu âm hiểm.

Giang Trần âm thầm tán thưởng, dùng thủ pháp đặc thù dẫn những chiếc châm này ra. Sau khi xử lý sạch, Giang Trần xác định không còn bất kỳ nguy hiểm nào, lúc này mới bắt đầu kiểm tra.

- Khá lắm.

Sau khi Giang Trần quét qua, cũng hít sâu một ngụm khí lạnh.

Giang Trần không phải là người chưa nhìn thấy một số tài phú lớn bao giờ. Hắn bây giờ là chủ nhân Lưu Ly vương thành, luận tài phú, tài phú của Khổng Tước thánh sơn vô cùng kinh người.

Thế nhưng mà hắn phát hiện ra, tài phú mà Khổng Tước đại đế lưu lại hoàn toàn kém so với lão đầu Thư Vạn Thanh này.

Phải biết rằng Khổng Tước đại đế khống chế Lưu Ly vương thành, khống chế một quái vật khổng lồ mấy ngàn năm. Mà Thư Vạn Thanh bất quá chỉ là một lão dầu tán tu, lánh đời không xuất thế mà thôi.

- Quả nhiên sống lâu cũng là một loại ưu thế a. Tài phú tích lũy được quả nhiên kinh người.

Giang Trần thở dài, nhìn qua tài phú chất đầy trong nhẫn trữ vật.

Số linh thạch kia quả thực là vô số kể.

Quan trọng nhất chính là linh thạch mà lão nhân này thu nạp không phải là Thánh linh thạch bình thường. Mà là Thiên Linh thạch cấp cap nhất.

Linh dược có linh dược Thiên cấp. Linh thạch cũng có linh thạch Thiên cấp.

Đương nhiên linh thạch Thiên cấp đối ứng với cường giả Đế cấp, mà không phải là cường giả Thiên Vị.

Một khỏa linh thạch Thiên cấp có thể so sánh với một vạn Thánh linh thạch. Mà linh thạch Thiên cấp của lão nhân này có thể dùng ngàn vạn tới hơn ức mà tính.

- Cường giả Thiên Vị quả nhiên là phú địch thiên hạ a.

Giang Trần triệt để im lặng, cũng không phải hắn chưa từng nhìn qua loại tài phú này. Kiếp trước với tư cách là nhi tử Thiên Đế, tài phú của hắn còn kinh người hơn thế này nhiều.

Thứ hắn giật mình là so với võ giả bình thường của cương vực nhân loại, tài phú của cường giả Thiên Vị quả thực quá mức kinh người. Quả thực là cách biệt một trời một vực.

- Ha ha, xem ra, giết một cường giả Thiên Vị, nguy hiểm tuy rằng lớn, tiền lời cũng lớn a.

Giang Trần tự giễu cười cười, tiếp tục kiểm kê chiến lợi phẩm.

- Ồ? Đây là một kiện vũ khí hay sao?

Giang Trần nhìn thấy một thanh dao găm, nhìn qua không có bao nhiêu sắc bén. Nhưng vừa đập vào mắt đã khiến cho người ta có cảm giác tim đập nhanh, loại sát khí thu liễm này giống như là mãnh thú ngủ đông, ở ẩn, sát khí như ẩn như hiện khiến cho người ta rung động.

Giang Trần cầm trong tay, chậc chậc tán thưởng:

- Thanh dao găm này tuyệt đối là thần binh lợi khí cấp bậc Thiên Vị. Lão nhân này quả nhiên là ẩn tàng được thứ tốt a.

Giang Trần tán thưởng, kiện binh khí này Giang Trần quyết định thu. Đương nhiên không phải thu cho mình, mà là thu cho Đan Phi. Giang Trần nhớ rõ Đan Phi am hiểu dùng dao găm.

Thanh dao găm này không thể nghi ngờ sẽ khiến cho sức chiến đấu của Đan Phi tăng mạnh.

- Ồ? Còn có phù lục?

Giang Trần nhìn thấy phía trước mắt rõ ràng còn có mấy tấm phù lục. Phù lục này có bốn cái, trong đó có hai cái tạo hình hoàn toàn giống nhau.

Hai tấm khác, lại không giống.

Giang Trần cầm trong tay, nhìn từng cái một.

- Chậc chậc, cường giả Thiên Vị quả nhiên trên người không có thứ gì là tàn phẩm. Hai tấm phù lục giống nhau này không ngờ lại là phù lục cùng loại với Đế Lâm Ngự giáp phù, chỉ là đẳng cấp là Thiên Vị.

Loại phù lục này một khi thúc dục, có thể khiến cho phòng ngự của bản thân thoáng cái tăng vọt tới trình độ Thiên Vị. Đối mặt với một kích điên cuồng của cường giả Thiên Vị cũng không tới mức bị thương.

- Ha ha, Thư lão đầu à Thư lão đầu. Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu ích kỷ? Nhiều thứ tốt nhưu vậy, rõ ràng ngươi có dùng cũng không có tác dụng, thế nhưng lại không chịu truyền cho hậu bối?

Giang Trần cầm hai tấm phù lục phòng ngự Thiên Vị. Trong lòng vui mừng, lại cảm thán, phù lục này quả thực kinh người cực kỳ.

Mặc dù là Giang Trần, hiện tại cũng tự biết mình không chế tác được phù lục cấp bậc này. Không thể tưởng tượng được trong tay lão nhân này lại có hai tấm.

Loại phù lục này bình thường đều có thể dùng ba tới năm lần. Đối với một võ giả mà nói, tuyệt đối là lợi khí phòng thân. Nhất là đối với cường giả Đế cảnh mà nói, một khi nhận được phù lục này, tuyệt đối là như hổ thêm cánh. Quét ngang cường giả cùng giai cũng không phải là nói chơi.

- Nhìn xem hai tấm còn lại là gì?

Giang Trần cao hứng bừng bừng, hắn phát hiện ra, kiểm kê chiến lợi phẩm không ngờ lại là chuyện thoải mái như vậy. Hai tấm phù lục còn lại, một tấm trong đó còn tốt hơn.

Giang Trần nhìn qua một chút, cũng nhịn không được mà cười rộ lên:

- Quả nhiên có công có thủ. Tấm phù lục này lại là phù lục có tính công kishc cùng với Đế Lâm chân cương phù. Có thể khiến cho cường giả Đế cảnh lập tức có lực công kích của Thiên Vị nhất trọng. Không tệ, không tệ.

Giang Trần nắm phù lục này trong tay, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng.

Miếng phù lục còn lại là thứ gì đây?

Giang Trần nắm tấm phù lục cuối cùng, trong lòng càng thêm chờ mong.

Tấm phù lục cuối cùng lại làm cho tâm thần Giang Trần rung chuyển mạnh mẽ.

Tấm phù lục cuối cùng không ngờ lại là một tấm Tiềm Hành phù cực kỳ hiếm thấy.

Cái gì gọi là Tiềm Hành phù?

Tiềm Hành phù này là một loại phù lục vô cùng cường hãn, một khi thi triển phù lục này, có thể khiến cho người ta tiềm hành vô tung, không có bất kỳ chấn động nào.

Mắt thường không nhìn thấy, lỗ tai không nghe được, thần thức không phát giác ra được. Hoàn toàn dung hợp vào trong tiết tấu vận hành của hư không. Không thể dùng cảm giác nhận ra.

Chỉ có loại người có thần thức siêu cường mới có thể từ trong chấn động rất nhỏ phát hiện ra được điều khác thường.

Nói như vậy, Tiềm Hành phù này đều là phù lục mà bình thường thích khách đều vô cùng ưa thích. Nhưng mà Tiềm Hành phù rất khó chế tác. Tiềm Hành phù truyền thế đã ít càng thêm ít.

Giá trị của một tấm Tiềm Hành phù vượt xa một tấm phù lục công kích hoặc là phòng ngự.

Tiềm Hành phù, không chỉ đơn giản có thể dùng để ám sát người khác, mà khi ngươi gặp nguy hiểm, khi cần chạy trối chết, cũng có thể dùng Tiềm Hành phù, né tránh đuổi giết.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)