← Ch.1635 | Ch.1637 → |
Những thế lực lớn trong thập đại thần quốc, không dễ dàng thuê một khách khanh nào đó. Những khách khanh của các thế lực lớn, hơn phân nửa đều có năng lực đặc biệt ở các lĩnh vực.
- Ha ha, nếu như được thân phận khách khanh, Thiệu mỗ nguyện ý gia nhập Yến gia. Nương nhờ cánh chim Yến gia chở che.
Giang Trần cố ý hạ thấp tư thế, bợ đít đối phương vài câu.
Trong lúc hai bên nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ.
- Yến Hà, Yến Tuyền, lăn ra đây cho lão phu.
Thanh âm giống như sấm sét này chính là Canh lão của Hạ Hầu gia tộc. Trước đó người này đã không đại náo thành công ở cửa Hoàng Long lĩnh.
- Sao hắn lại tới đây?
Trong mắt Hà lão và Tuyền lão hiện lên vẻ kiêng kỵ. Có thể nhìn ra được, đối với Hạ Hầu gia, cho dù bọn họ là tộc lão, thế nhưng sợ hãi là phản xạ có điều kiện.
- Đi ra xem.
Mặc kệ thế nào, Hạ Hầu Canh này náo loạn tới đây, chỉ mặt đặt tên muốn bọn họ cút ra ngoài, bọn họ cũng không có cách nào trốn tránh được.
- Canh huynh, chuyện gì làm huynh nóng giận như vậy a? Tới đây, tới đây, vào bên trong uống chén trà hạ hỏa.
Hà lão cũng không để ý tới việc Canh lão kia có bao nhiêu giận dữ, chỉ cười cười ra mặt.
- Đừng giả mù sa mưa, lão tử không có hứng thú.
Canh lão mặt đen lên:
- Gọi Yến Thanh Tang gia tộc các ngươi ra đây.
- Thanh Tang làm gì vậy?
Hà lão không nhịn được mà hỏi.
- Hừ, lão phu hoài nghi Yến Thanh Tang phụ kích Hạ Hầu Hi chúng ta. Lão phu đã từng điều tra qua, lần này Yến Thanh Tang đào được rất nhiều nguyên thạch cổ ngọc, phát tài lớn. Lão phu vô cùng hiếu kỳ, những nguyên thạch cổ ngọc này của hắn dựa vào tự tay mình đoạt được hay sao?
Phải thừa nhận năng lực tình báo của Hạ Hầu Canh này rất mạnh, trong thời gian ngắn như vậy đã điều tra ra được nhiều chi tiết, tỷ mỉ như vậy quả thực không phải dễ dàng.
Tuyền lão và Hà lão nhìn nhau, lại cười khổ nói:
- Canh huynh, thực lực Thanh Tang đâu có thể uy hiếp được Hạ Hi hiền chất chứ? Ta thấy chư vị nhất định đã nghe tin đồn nhảm rồi.
- Vô nghĩa, chúng ta đã điều tra ra được, tìm rất nhiều người hỏi. Nói khu vực Hạ Hầu Hi biến mất, trước đó Yến Thanh Tang của Yến gia các ngươi cũng từng đi qua đó.
Lời nói ăn khớp này cũng rất là bá đạo.
Chẳng lẽ cứ đi qua đó là hung thủ sao? Đây quả thực là giống như bá vương a.
Yến Thanh Tang rất nhanh bị kêu tới, nghe nói việc này, hắn lập tức la lên như bị ủy khuất cực lớn:
- Ta nói các vị tộc lão a, các ngươi cũng quá để mắt tới Yến Thanh Tang ta. Hạ Hầu Hi có tu vi ra sao? Yến Thanh Tang ta phục kích được sao? Hạ Hầu Hi kia Yến Thanh Tang ta có thể làm gì được hắn chứ?
Thực lực của Yến Thanh Tang so với Hạ Hầu Hi rõ ràng thấp hơn không ít?
- Hừ, vậy vì sao ngươi lại xuất hiện ở khu vực này?
Hạ Hầu Canh lạnh lùng hỏi.
- Canh lão hỏi khu vực nào? Một tháng qua ta hoạt động ở rất nhiều khu vực. Lúc ra ta cũng không có dừng lại ở một nơi quá dài. Hơn nữa ta đi ra rất sớm. Tính toán thời gian có lẽ không giống a? Ta chưa từng thấy qua Hạ Hầu Hi.
Yến Thanh Tang chỉ phủ nhận, hơn nữa lại có lý có cứ.
Những lời này cho dù là Hạ Hầu Canh thì trong lúc nhất thời cũng không có cách nào nói được gì.
Tuy rằng rất không thoải mái, Hạ Hầu Canh cũng không tìm thấy được chứng cớ nào nữa. Tự nhiên cũng không có cách nào làm gì đưuọc Yến Thanh Tang, cuối cùng chỉ đặt ra một hồi nghi vấn, đành phải oán hận rời đi.
Người Yến gia đối với sự hung hăng càn quấy của Hạ Hầu Canh cũng không thể làm gì được.
Hà lão và Tuyền lão cũng cực kỳ phiền muộn. Bọn họ bị Hạ Hầu Canh điểm mặt mà chửi, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể phát tác. Chỉ có thể thầm hận trong lòng.
...
Hoạt động khai thác cổ ngọc chấm dứt, nhưng mà bầu không khí cuồng nhiệt của cổ ngọc trong Kỳ tích chi thành Lam Yên đảo vực cũng không có vì vậy mà biến mất.
Cả Kỳ tích chi thành, những cửa hàng kia những ngày này cực kỳ náo nhiệt. Hơn nữa thi thoảng sẽ xuất hiện tin tức kinh thiên, lại có người khai phá ra hoang ngọc thượng cổ, thậm chí là hoang ngọc cực phẩm.
Lại có người nhận được truyền thừa thái cổ.
Có thể nói, cả Kỳ tích chi thành, đều lâm vào trong bầu không khí cuồng nhiệt này. Các loại đấu giá hội, các loại giao dịch lớn cũng điên cuồng diễn ra.
Ngay cả những người này của Yến gia cũng khó tránh khỏi bị bầu không khí này làm ảnh hưởng. Cũng đi tham dự mấy lần náo nhiệt.
Quả thực lần thịnh hội khai thác cổ ngọc này có một số ít nguời may mắn nhận được truyền thừa thái cổ, hơn nữa là truyền thừa vô cùng khả quan.
Chuyện này khiến cho rất nhiều người cực kỳ hâm mộ, lại ghen ghét.
Phải biết rằng có một ít truyền thừa, ngay cả thiên tài thập đại thần quốc cũng chưa chắc đã có.
- Tin tức lớn, tin tức lớn, ngươi đã nghe qua chưa? Công chúa hoàng thất của Lam Yên đảo vực kén phò mã. Hoàng thất đã đồng ý, nếu như có vị thiên tài nào đó của Thập đại thần quốc có thể chinh phục tâm hồn thiếu nữ của công chúa điện hạ. Hoàng thất Lam Yên đảo vực nguyện ý dâng một khỏa hoang ngọc tuyệt phẩm. Ở trong chứa truyền thừa thái cổ. Là kỳ ngộ vạn năm khó có được.
Tin tức này vừa truyền bá ra ngoài, cả Kỳ tích chi thành lâm vào trong bầu không khí cuồng nhiệt.
Công chúa chiêu thân, lại nói, đây tuyệt đối là chuyện lớn. Mà lại xen lẫn với thịnh hội vừa mới kết thúc. Bầu không khí cuồng nhiệt càng không phải nói.
Tin tức này tiếp tục lên men, làm cho rất nhiều đệ tử trẻ tuổi đứng ngồi không yên.
Bên Yến gia, Yến Thanh Tang có chút rục rịch, nói:
- Thiệu Uyên huynh đệ, ngươi thấy ta có xứng với công chúa Lam Yên đảo vực kia hay không?
- Đủ, quá đủ, hơn nữa là bọn họ trèo ca. Nhưng mà ta tin rằng, rất nhiều thiên tài thập đại thần quốc lần này tới Lam Yên đảo vực, chỉ sợ trong lòng đều có ý nghĩ giống ngươi. Có lẽ bọn họ không có bao nhiêu hứng thú với công chúa. Nhưng đối với truyền thừa lớn thái cổ, là hoang ngọc vạn năm khó cầu, nhất định sẽ vô cùng khát vọng. Công chúa, có lẽ chỉ là vật tặng kèm theo khối hoang ngọc này mà thôi.
Những lời này của Giang Trần lại là lời nói thật.
- Sao lại nói vậy? Yến Thanh Tang há là loại người vì lợi ích bán đứng tình cảm của mình? Nhưng mà nếu như công chúa kia lớn lên giống như con heo mẹ, vậy thì khác.
- Ngươi không tới nhìn qua, làm sao biết được công chúa này có dung mạo thế nào chứ? Nói không chừng, công chúa đẹp như thiên tiên, khuynh quốc khuynh thành thì sao?
- Hắc hắc, nghĩ tới việc ta ngọc thụ lâm phong như vậy, nếu như tự mình đi một chuyến, chỉ sợ liếc mắt đã bị công chúa kia nhìn trúng. Khi đó chẳng phải rất bị động hay sao?
Yến Thanh Tang có chút tự kỷ nói.
Giang Trần lập tức im lặng.
...
Trong nội viện hoàng cung của Kỳ Tích chi thành, vài đại biểu của hoàng thất Lam Yên đảo vực đang khẩn trương chuẩn bị thứ gì đó. Lần này bọn họ định rèn sắt khi còn nóng, định lợi dụng tốt cơ hội thịnh hội cổ ngọc này, đem lực ảnh hưởng của Lam Yên đảo vực tăng lên lớn nhất.
*****
Mà công chúa hoàng thất chiêu thân, như vậy cơ hội khá lớn.
Cho nên mấy tên đại biểu hoàng thất này đang gióng trống khua chiêng chuẩn bị.
Lúc này một tên thái giám vẻ mặt trắng nõn, từ trong nội viện vội vàng đi ra.
- Thân Vương đại nhân. Công chúa đã tuyệt thực rất nhiều ngày. Dường như nàng rất cực lực chống lại lần chiêu thân này.
- Ha ha, Cổ công công, ngươi hầu hạ công chúa nhiều năm như vậy, nên biết tính tình công chúa chứ? Nhưng mà ngươi bán mạng vì hoàng thất, có lẽ còn lâu hơn a. Tâm tư của ngươi rốt cuộc là thiên về phía công chúa hay là thiên về phía hoàng thất?
Một đại biểu trung niên của hoàng thất nhàn nhạt cười hỏi.
Tên thái giám kia biến sắc, nói:
- Nô tài tự nhiên là trung với hoàng thất, công chúa và hoàng thất vốn là một thể, trung với công chúa chính là trung với hoàng thất a.
- Ha ha, công chúa... Hy vọng nàng ta biết cân nhắc a. Hoàng huynh bồi dưỡng nàng ta như vậy, thời khắc mấu chốt, nếu như nàng không phối hợp, vậy nàng ta cũng phải làm công chúa tới tận cùng.
- Không phải huyết mạch hoàng thất ta, trong lòng tất sinh dị tâm a.
Một đệ tử hoàng thất khác cũng thở dài nói:
- Cũng không biết bệ hạ nghĩ thế nào, vị công chúa đại nhân này lạnh lùng như băng, ai gặp cũng xa cách. Nếu như không phải dung mạo thực sự xuất chúng, chỉ sợ chó cũng không muốn phản ứng tới nàng a.
- Được rồi, ít nói đi. Dù sao cũng là công chúa do chính miệng bệ hạ thụ phong. Hơn nữa bệ hạ đối với nàng cũng có chút coi trọng. Công chúa tài mạo song toàn, tính tình tuy rằng lạnh lùng chút ít, nhưng mà loại khí chất này không phải là loại khí chất mà đám đệ tử thế lực lớn kia thích nhất hay sao?
- Hắc hắc, nói cũng đúng. Nghe nói rất nhiều đệ tử thế lớn trong thập đại thần quốc đều là kẻ đê tiện, những nữ nhi dễ dàng nắm trong tay bọn họ sẽ không có một chút hứng thú nào. Đối với những nữ nhân cao ngạo, lạnh lùng, hết lần này lại lần khác lại truy đuổi giống như cái gì ấy nhỉ.
- Nói cũng đúng, vị công chúa này của chúng ta là thứ rất hợp khẩu vị của bọn họ.
- Hy vọng nàng ta thức thời phối hợp a.
Những thành viên hoàng thất này không ngừng nói chuyện. Nghe thanh âm của bọn họ, dường như cũng không quá tôn trọng vị công chúa này.
Thậm chí cũng không quá đặc biệt coi trọng.
Hơn nữa vị công chúa này dường như không phải là huyết mạch hoàng thất, mà là một vị công chúa được nhặt về.
Trong nội cung, vị công chúa của Lam Yên đảo vực này mặc bộ y phục trắng như tuyết, đứng ở cửa sổ, lông mày nhíu lại, nhìn qua phương xa, ánh mắt đẹp đẽ mà tịch mịch, lộ ra khí chất lạnh lùng, giống như không hòa hợp với thế giới này vậy.
Bên trong ánh mắt đẹp đẽ và tĩnh mịch của nàng ngẫu nhiên hiện lên một tia đau thương, giống như nhớ tới chuyện cũ thương tâm gì đó, xúc động tiếng lòng của nàng.
- Đã nhiều năm như vậy, ta lưu lạc tới đây. Không biết những người trong nhà có khỏe không? Năm đó từ biệt, hắn hẳn không tránh được một kiếp kia a.
Vị công chúa này tâm sự mênh mông, ở trong nội cung, tâm tư không biết đã bay tới phương nào.
Tuy rằng nàng là công chúa của Lam Yên đảo vực, thế nhưng ở nơi này nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ nàng không có bất kỳ cảm giác tương thích nào, cũng chưa bao giờ dung nhập thực sự vào nơi này.
Nàng đăm chiêu suy nghĩ, nghĩ về cố thổ, nghĩ về những gương mặt quen thuộc, những người làm cho nàng nhớ thương kia.
Đội ngũ Yến gia vốn tới tham dự thịnh hội cổ ngọc này xong sẽ lập tức rời khỏi, trở lại Vĩnh Hằng thần quốc. Nhưng mà nghe nói công chúa của Lam Yên đảo vực chiêu thân, hơn nữa điều kiện còn phong phú như vậy. Người trẻ tuổi của Yến gia đều rục rịch.
Mấy tộc lão âm thầm thương lượng, cảm thấy dù sao ở thịnh hội cổ ngọc cũng không xảy ra việc gì, ở lại vài ngày cũng không có sao. Lần chiêu thân náo nhiệt như vậy, để cho mấy người trẻ tuổi này đi tham dự cũng tốt.
Vạn nhất một người trẻ tuổi nào đó của gia tộc thực sự lấy được công chúa hoàng thất Lam Yên đảo vực, cũng là một chuyện không tệ.
Dù sao lần này, những người trẻ tuổi tới tham dự thịnh hội cổ ngọc, trừ Hoàng Nhi ra, mấy người khác đều không tính là thiên tài cao cấp nhất Yến gia.
Bọn họ cũng không chuẩn bị vốn liếng thông gia với các đại thế gia khác. Nên nếu như có thể thông gia với loại thế lực nhị lưu như Lam Yên đảo vực, trên phương diện tâm lý có ưu thế, lại có thể nhận được chỗ tốt lớn như vậy, cớ sao không làm chứ?
Lam Yên đảo vực này cũng cực kỳ biết tạo ra bầu không khí cuồng nhiệt.
Công chúa chiêu thân, cũng dùng phương thức thông tục nhất, luận võ chiêu thân.
Không thể không nói, chiêu này vô cùng thông tục, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại là phương thức sôi nổi nhất.
Điều kiện tham dự chiêu thân là tham dự thịnh hội cổ ngọc lần trước, hoàn toàn không kém bao nhiêu. Cũng yêu cầu thiên tài trẻ tuổi, tuổi hạn chế cũng giống nhau.
Nếu như là người trước đó tham dự thịnh hội cổ ngọc thì không cần báo danh lại, trực tiếp có thể tham dự lần luận võ chiêu thân này.
Mà nếu như trước đó không có tham dự thịnh hội cổ ngọc, thì cần phải báo danh, chỉ cần thông qua xét duyệt là được.
Chuyện này càng thêm kích thích lòng nhiệt tình của đám thiên tài trẻ tuổi.
Tin đồn về công chúa Lam Yên đảo vực trên phố cũng càng ngày càng nhiều. Các loại tin đồn đều miêu tả vị công chúa này là khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc nhân gina.
Điều này cũng khiến cho đám thiên tài trẻ tuổi này bị nhen nhóm máu nóng trong người sôi sục.
Hai ngày qua Giang Trần rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của Yến Thanh Tang rất là phấn chấn. Bộ dáng như nhất định phải chiếm được vị công chúa này vậy.
- Thiệu Uyên huynh đệ, nói lời thật tình một chút đi, ngươi cảm thấy ta tham dự luận võ chiêu thân này có bao nhiêu hy vọng?
Đây đã là lần thứ mười tám Yến Thanh Tang hỏi Giang Trần vấn đề này.
- Ta nói Yến huynh này, ngươi sao cứ hỏi mãi vậy? Ngươi muốn biết có bao nhiêu hy vọng chẳng phải cứ đi thử là biết sao? Lần này thiên tài Thập đại thần quốc tới bao nhiêu chứ? Không phải ngươi đều gặp rồi sao? Bọn họ có bao nhiêu thực lực, có bao nhiêu người sẽ tham gia? Ngươi không đi thử xem thì làm sao biết mình có bao nhiêu hy vọng?
- Ài..
Yến Thanh Tang thở dài một hơi.
- Lần này thập đại thần quốc có hơn mười thế gia tới đây, thực lực vượt qua chúng ta có lẽ chí ít có hơn mười. Huynh đệ, nếu như ta có được thực lực của ngươi...
Nói tới đây, hai mắt Yến Thanh Tang bỗng nhiên sáng ngời, đẩy cửa ra, nhìn quanh bốn phía một hồi, lúc này mới thần thần bí bí đi tới phía trước, hạ thấp giọng hỏi:
- Huynh đệ, Hạ Hầu Hi kia...
Giang Trần nhíu mày:
- Ta nói rồi, ta chưa từng gặp người này.
- Hắc hắc, tiểu tử ngươi giả heo ăn thịt hổ a. Thâm tàng bất lộ nha.
Yến Thanh Tang nện một đấm qua vai Giang Trần, cười hắc hắc nói:
- Nhưng mà nghĩ tới tên hung hăng càn quấy kia đã mất mạng, trong lòng ta cảm thấy rất là thoải mái, rất là hả giận a.
Nghĩ tới Hạ Hầu Hi, trong lòng Yến Thanh Tang không thiếu sự khinh bỉ.
← Ch. 1635 | Ch. 1637 → |