← Ch.1797 | Ch.1799 → |
Mà bên liên minh, hiển nhiên cũng có rất nhiều tính toán.
Thời điểm nhóm dũng sĩ đầu tiên điên cuồng phát động công kích, nhóm thứ hai cũng xuất động. Bất quá nhóm người này, lại không có tiến lên hỗ trợ, mà ra sức hô, bắt đầu mắng mỏ.
- Cái gì chó má Thánh Địa, một đám rùa đen rút đầu mà thôi.
- Vĩnh Hằng Thần Quốc dĩ nhiên bị bọn rùa đen rút đầu này khống chế, thật sự là bi ai của Thần Quốc a.
- Người nhu nhược, người nhu nhược, có dám ra đây chiến một trận không?
Những võ giả này, cực kỳ thô tục, cũng không biết ở đâu tìm ra một đám người như vậy, muốn bao nhiêu hèn mọn bỉ ổi có bấy nhiêu hèn mọn bỉ ổi.
Bất quá, loại chửi bậy này, tuy chưa hẳn có thể kích người của Thánh Địa đi ra, nhưng không thể nghi ngờ đối với tôn nghiêm của Thánh Địa, là một loại đả kích cực lớn.
Nếu như Thánh Địa bị một đám mặt hàng này chửi bậy, lại không dám ra ngoài, nếu truyền đi, đối với uy nghiêm của Thánh Địa không thể nghi ngờ là một loại suy yếu rất lớn.
Trong Thánh Địa, giờ phút này cũng lan tràn các loại tiếng hô.
Có người chủ trương đi ra ngoài xung phong liều chết một hồi, giết nhuệ khí của liên minh.
Cũng có người chủ trương, nhất định phải tử thủ, tuyệt đối không thể mạo hiểm, thời khắc mấu chốt, phải bảo trì bình thản, phải chịu nhục.
Giang Trần ở khu vực mình phụ trách, làm đến khí thế ngất trời. Bất quá, hắn là điển hình ra công không xuất lực, nhìn về phía trên thanh thế to lớn, trên thực tế, lại không có công kích thực chất gì.
Ở dưới đại thế, thật cũng không có lộ ra quá nhiều sơ hở.
Mà lúc này, Giang Trần càng thêm quan tâm, là tiến độ của Phệ Kim Thử nhất tộc như thế nào.
Nếu như Phệ Kim Thử có thể thành công rải Phong Vân Thất Hồn Tán đến từng nơi hẻo lánh, như vậy trận chiến này, hắn có nắm chắc thay đổi Càn Khôn.
Quy mô hai ba ngàn người, lực công kích xác thực kinh người.
Đại trận bị công kích điên cuồng, cũng xuất hiện không ít vết rạn, rất nhiều khu vực phòng thủ, đã bộc lộ ra, người Thánh Địa ở những khu vực như vậy, sẽ trực tiếp bạo lộ trong hư không, trở thành đối tượng cho đám tu sĩ công kích.
Bởi như vậy, cơ hội đánh giáp lá cà càng ngày càng nhiều.
Dù sao, cái đại trận này, một tầng hợp với một tầng, tựa như lột măng, mất một tầng, còn có một tầng, nhưng mà mỗi một tầng, đều có rất nhiều cường giả của Thánh Địa canh gác chỗ hiểm.
Một khi công phá một tầng, chém giết tự nhiên khó tránh khỏi.
Giang Trần nhìn xem loại cục diện này, trong nội tâm cũng có chút sốt ruột. Hiển nhiên, hắn biết, hiện tại Thánh Địa chịu không nổi tiêu hao quá nhiều.
Nếu như đại trận dùng loại tốc độ này tiêu hao, dù không bị công phá, cũng sẽ nguyên khí đại thương.
Nếu như hoàng thất cùng Hạ Hầu gia tộc tổ chức thêm mấy lần công kích như vậy, chỉ sợ toàn bộ đại trận sẽ có nguy hiểm bị công phá.
Một khi công phá, đại quân tiếp cận, dùng ưu thế nhân số của liên minh, tuyệt đối có thể tại chỗ tiễu sát mất đại bộ phận cường giả của Thánh Địa.
Mặc dù có số ít có thể dựa vào thần thông cá nhân chạy trốn, nhưng mà dưới loại tình huống này, trong phạm vi Thần Quốc, lại có thể trốn đi nơi nào?
- Các dũng sĩ, làm tốt lắm! Lộ Thiền lão tổ rất hài lòng, mọi người không ngừng cố gắng!
Thượng Thân Vương kia, cũng cao giọng kêu, khuyến khích các tu sĩ phía trước. Đồng thời, hắn còn liên tục không ngừng phân phối nhân thủ, không ngừng gia nhập vòng chiến.
Chỉ cần có người vẫn lạc, hắn lập tức bổ sung quân đầy đủ sức lực.
Bởi như vậy, ưu thế nhân số của liên minh liền thể hiện ra rồi. Có lẽ, Thánh Địa tử thương mười người, liền tính toán tổn thất thảm trọng.
Thế nhưng mà bên liên minh, tử thương trên trăm, bọn hắn cũng chưa chắc sẽ cảm thấy thảm trọng đến cỡ nào.
Bỗng nhiên Thượng Thân Vương nhướng mày, ánh mắt bắn về phía Giang Trần, sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Lập tức vẫy tay một cái, vài tên hầu cận lập tức theo đi lên.
Thượng Thân Vương sải bước đến trước mặt Giang Trần.
- Mấy hỗn đản các ngươi, là trêu đùa hí lộng bổn vương sao? Nhìn tiến độ của người khác, lại nhìn tiến độ của các ngươi! Đừng nói cho bổn vương, các ngươi là tiêu cực biếng nhác a?
Thượng Thân Vương giận không kiềm được, cảm giác mình bị lường gạt rồi.
- Người đâu, kéo mấy gia hỏa này ra ngoài, chém! Cầm thủ cấp thị chúng!
Thượng Thân Vương đang lo không có người gõ, mấy gia hỏa này, quả thực là đưa tới cửa.
Giang Trần kêu oan:
- Thân Vương đại nhân, thuộc hạ... thuộc hạ oan uổng a.
- Oan uổng? Oan uổng như thế nào?
Thượng Thân Vương trừng to mắt, vẻ mặt uy nghiêm.
- Đừng tưởng rằng bổn vương dễ gạt gẫm, nhìn mấy người các ngươi, rõ ràng là biếng nhác!
- Thân Vương đại nhân, thuộc hạ cảm thấy, hôm nay có điểm gì là lạ a.
Giang Trần bỗng nhiên để sát vào một bước, thấp giọng nói.
- Như thế nào không đúng?
Thượng Thân Vương hừ lạnh một tiếng.
- Thuộc hạ cảm giác, không khí hơi là lạ. Giống như có âm mưu gì đó. Hơn nữa, thuộc hạ giống như nghe thấy được trong hư không, có khí tức gì đó.
Giang Trần ra vẻ thâm trầm.
- Khí tức? Cái khí tức gì?
Cái mũi của Thượng Thân Vương có chút co lại, lại không phát giác được khác thường gì, quay đầu hỏi mấy tùy tùng.
- Các ngươi nghe thấy được sao?
Mấy tùy tùng đều mờ mịt lắc đầu, liền xưng không có.
Giang Trần nhún nhún vai:
- Có lẽ là ta đa nghi rồi, nhưng mà, Thân Vương đại nhân, xin ngươi nhất định phải coi chừng. Thuộc hạ ở bên ngoài phiêu bạt nhiều năm như vậy, loại trực giác giang hồ này vẫn phải có. Hôm nay, nhất định có âm mưu gì sẽ phát sinh. Thân Vương đại nhân nhất định phải lưu ý a.
Thượng Thân Vương vô ý thức cảm thấy, người này là giả thần giả quỷ. Nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của đối phương, lại có vài phần nghi ngờ.
Đang khi nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một hồi thanh âm ầm ĩ.
Đón lấy, có rất nhiều người, bắt đầu hô to kêu lên.
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, biết rõ Phong Vân Thất Hồn Tán rốt cục có hiệu quả rồi, trong lòng cũng đại hỉ.
Giang Trần vỗ đầu một cái:
- Không tốt, cháng váng đầu, Thân Vương đại nhân, có độc, có người dụng độc, toàn thân thuộc hạ vô lực a.
Thượng Thân Vương biến sắc quát:
- Chuyện gì xảy ra, mấy người các ngươi, đi qua xem.
Mấy thân vệ gật đầu, đang muốn đi qua, bỗng nhiên cũng thấy dưới chân lảo đảo, bước chân phù phiếm, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Thượng Thân Vương thấy thế, cũng quá sợ hãi. Cẩn thận cảm ứng, phát hiện mình vậy mà cũng toàn thân bủn rủn, thậm chí có loại cảm giác vận kình không nổi.
- Không tốt!
Trong lòng Thượng Thân Vương co lại, thần sắc đại biến.
Sau một khắc, các tu sĩ chung quanh, cũng đều nhao nhao kêu to. Rất hiển nhiên, những thứ này cũng phát hiện vấn đề.
Lộ Thiền lão tổ nhíu mày, cũng có chút giật mình.
Mấy cái lên xuống, đưa ba người phụ trách đến bên người, thấp giọng quát:
- Chuyện gì xảy ra?
Tu vi như Lộ Thiền lão tổ, Phong Vân Thất Hồn Tán vậy mà đối với hắn không có bất kỳ tác dụng.
Hai người khác, nhìn về phía trên cũng khá tốt, mặc dù có ảnh hưởng nhất định, nhưng rõ ràng còn có thể động. Ngược lại là Thượng Thân Vương thực lực yếu nhất, đã có chút bất động rồi.
← Ch. 1797 | Ch. 1799 → |