Vay nóng Tinvay

Truyện:Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng - Chương 294

Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng
Trọn bộ 881 chương
Chương 294: Cửu Âm Chân Kinh quyển thượng
0.00
(0 votes)


Chương (1-881)

Siêu sale Lazada


Nói xong bàn tay lớn c ủa Dương Lỗi lại lần nữa đặt nơi bờ mông Lâm Lung.

- Ngươi... Ngươi không nên cử động, ta... Ta không nói còn không được sao.

Thân thể Lâm Lung run lên, mềm yếu xuống, thở hổn hển nói.

Thấy nàng như vậy, Dương Lỗi ngược lại cực kỳ kinh ngạc, mình còn chưa làm gì cả, cô nàng này rõ ràng đã thở hổn hển rồi, cái này cũng quá nhạy cảm đi? Khiến cho trong lòng Dương Lỗi cũng nổi lên một mảnh lửa nóng, Dương Lỗi cũng người từng trải, nhưng ở kiếp này, còn chưa bao giờ thân mật qua với bất kỳ nữ nhân nào, hôm nay chính là lần đầu tiên, nó đã khởi gợi lên dục hỏa của Dương Lỗi.

Nội tâm cũng rục rịch.

Dương Lỗi hít một hơi thật sâu, yên lặng vận khởi Băng Tâm Quyết, lúc này mới áp chế dục niệm xuống, Lâm Lung này tuy rằng tuổi đã hơn ba mươi, nhưng dáng người lại nhất lưu, thoạt nhìn cũng chỉ chừng hai mươi, làn da trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, so với những tiểu cô nương hai mươi tuổi chỉ có hơn chứ không kém.

- Lâm tiền bối, ta nói, ngươi nếu lại động thì ta sẽ không khách khí nữa đâu.

- Ngươi... Làm sao ngươi biết ta họ Lâm, có phải Mạc Sầu nói cho ngươi không?

Lâm Lung cũng không dám lại động nữa, sợ Dương Lỗi sẽ có cử động quá phận gì đó.

- Cái này... Tự nhiên không phải, về phần ta làm sao biết ngươi họ gì thì nếu ta nói đây là do Thượng Thiên an bài, ngươi có tin không?

Dương Lỗi lộ ra một tia cười nhàn nhạt:

- Kỳ thật ta không chỉ biết rõ tên của ngươi, ta còn biết rõ tất cả mọi thứ trong Cổ Mộ nữa.

- Hừ, không nói đừng nói, có gì đặc biệt hơn người chứ, ta thấy nhất định là đám đạo sĩ lỗ mũi trau kia của Toàn Chân giáo nói cho ngươi.

Lâm Lung khẽ kêu nói.

- Không phải.

- Ngươi thả ta xuống, ngươi đã vào được, còn muốn thế nào?

Sau khi tiến vào trong Cổ Mộ, Lâm Lung rốt cuộc không chịu được nữa, nếu tiếp tục như vậy thì sao được, trong lòng Lâm Lung cảm thấy mình rõ ràng có chút hưởng thụ vòng tay của Dương Lỗi, cái này khiến trong lòng nàng cả kinh.

Nam nhân không có một ai tốt, Vương Trùng Dương kia chính là một ví dụ, mình không thể giẫm lên vết xe đổ được, Lâm Lung trong lòng thầm nói với mình.

- Tốt, ta thả ngươi xuống, bất quá ngươi không nên động thủ, bằng không ta sẽ không khách khí đâu.

Dương Lỗi vẫn còn có chút lo lắng, nàng động thủ, tuy rằng nàng tất nhiên không tổn thương được mình, nhưng dù sao cũng sẽ tạo thành phiền toái.

- Yên tâm, ta sẽ không sẽ làm phiền ngươi đâu, ngươi thả ta ra đi, Lâm Lung ta tự nhiên không phải là loại người nói không giữ lời như thế.

Lâm Lung liếc Dương Lỗi nói.

- Tốt nhất là vậy.

- Tiểu thư, hắn là?

Lâm Lung còn chưa được buông ra liền gặp được một lão bà bà chừng năm mươi tuổi vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người Dương Lỗi.

Dương Lỗi giả khai huyệt đạo cho Lâm Lung, để xuống, Lâm Lung đỏ mặt lên, liên tục giải thích nói:

- Tôn bà bà, không phải như ngươi nghĩ, ngươi đã hiểu lầm. Uất ức293

- Ta biết rõ, là ta đã hiểu lầm, là hiểu lầm, ta đi làm cơm đây.

Tôn bà bà nói xong liền quay người rời đi, nhưng trong lòng lại âm thầm cao hứng, tiểu thư có thể có người như vậy, cũng là một chuyện tốt, nữ nhân, dù sao cần một chỗ dựa.

- Thật sự là đã hiểu lầm.

Thấy Tôn bà bà như vậy, Lâm Lung liền khó thở, cái này bị hiểu lầm rồi, ngược lại nhìn Dương Lỗi:

- Đều do ngươi, đều do ngươi, khiến Tôn bà bà đã hiểu lầm.

- Cái này liên quan gì đến ta?

Dương Lỗi mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ:

- Nếu như sớm đáp ứng ta một chút vậy thì cũng không có nhiều chuyện vậy rồi.

- Hừ, ta... Ta...

Lâm Lung cũng đành chịu rồi, mình đánh không lại nhưng vẫn còn có thể sử dụng cơ quan.

Mới nghĩ tới đây, chợt nghe Dương Lỗi nói:

- Lâm Lung tiền bối, ngươi cũng đừng có xằng bậy, ta nói rồi, cơ quan ở đây không thể gạt được ta đâu.

Chỉ thấy hắn đi đến chỗ mở ra cơ quan, tùy ý xoay chuyển liền mở ra cửa đá.

- Ngươi... Ngươi làm sao biết cơ quan ở đây chứ?

Lâm Lung không thể tin được, đây là thật sự, hắn không nói sai.

- Ta nói rồi, tất cả mọi thứ trong Cổ Mộ ta đều rõ ràng, cho nên ngươi đừng có đùa nghịch trò gì, nếu không ngươi chỉ có chịu thiệt thôi, đương nhiên ta cũng không thèm để ý đâu.

Dương Lỗi cười hắc hắc:

- Ta là một nam nhân, cái gì cũng không sợ, cái gì cũng không quan tâm cả.

- Ngươi... Ngươi... Tức chết ta rồi, mau đi tìm thứ ngươi muốn đi, tìm được rồi thì mau cút đi cho ta.

Lâm Lung không có bất cứ biện pháp nào đối với Dương Lỗi cả, tức giận đến lửa giận ngút trời.

- Sư tôn, hắn là ai thế?

Lúc này có một tiểu cô nương đi đến, lớn lên giống hệt như búp bê vậy, vô cùng đáng yêu.

Dương Lỗi con mắt sáng ngời, đây là Tiểu Long Nữ sao, quả nhiên là một mỹ nhân, với tuổi như vậy mà đã lộ ra khí tức tuyệt thế mỹ nữ rồi, xem ra Kim đại hiệp nói quả nhiên không sai, Tiểu Long Nữ trưởng thành, dung mạo chỉ sợ còn hơn Hoàng Dung một chút.

- Long Nhi, đừng quản hắn, hắn là một xú nam nhân

Lâm Lung cực kỳ tức giận nói.

- Xú nam nhân, hắn chính là nam nhân sao?

Tiểu Long Nữ tò mò nhìn Dương Lỗi hỏi.

Dương Lỗi thấy Tiểu Long Nữ quả thực đáng yêu, liền mỉm cười nói:

- Đúng vậy, ta là nam nhân, bất quá không phải xú nam nhân, không tin, ngươi có thể tới ngửi xem, tuyệt đối không thúi đâu, còn thơm hơn sư tôn ngươi nhiều ấy chứ, nàng mới là thúi

- Ngươi... Ngươi...

- Ngươi là người xấu, hừ.

Tiểu Long Nữ nhíu mũi một cái:

- Ta không thèm để ý tới ngươi đâu.

Thấy nàng bộ dạng như vậy, Dương Lỗi ha ha cười cười, không để ý chút nào:

- Nói cho ngươi biết, nếu như ngươi đi theo ta thì ta sẽ có thứ tốt cho ngươi đây?

Dương Lỗi nghĩ nghĩ, lấy ra một chuỗi vòng cổ, đây là Dương Lỗi chế tác lúc nhàm chán, vốn chuẩn bị cho Hoàng Dung, bất quá lúc này dùng để trêu chọc Tiểu Long Nữ một chút cũng là một chuyện rất vui vẻ.

- Thật xinh đẹp?

Không chỉ Tiểu Long Nữ, Lý Mạc Sầu và Lâm Lung cũng nhìn đăm đăm vào đó, Luyện Khí Thuật của Dương Lỗi, tăng thêm đây chính là dùng ma hạch của ma thú để chế tác nên tuyệt đối thuộc hàng đỉnh cấp, cực kỳ xinh đẹp, nhìn chiếc vòng cổ lóe lóe lên kia, tam nữ đều không nháy mắt lấy một cái.

Thấy tình huống như vậy, Dương Lỗi không khỏi nở nụ cười, hiểu quả thật không sai.

- Thế nào, Tiểu Long Nhi, nếu như ngươi đi cùng ca ca vậy thì sợi dây này có thể tặng cho ngươi, hơn nữa còn rất nhiều thứ tốt hơn, nhiều đồ vật hấp dẫn hơn nữa đấy.

Dương Lỗi ý định tiếp tục dụ dỗ Tiểu Long Nữ.

- Hỗn đãn, ngươi là tên khốn kiếp, mau đi tìm thứ ngươi muốn rồi cút đi, bằng không ta sẽ khiến ngươi đẹp mắt đấy.

Lâm Lung tức giận tới mức phát run, tuy rằng nàng cũng muốn cái vòng cổ kia, nhưng thấy Dương Lỗi bộ dạng như vậy thì lại càng thêm tức giận, một bả ôm lấy Tiểu Long Nữ:

- Long Nhi, đừng để ý đến hắn, hắn là đại phôi đản, đại phôi đản đáng chết, nếu như ngươi đi cùng thì sẽ bị hắn ăn sạch sẽ đấy.

*****

Dương Lỗi nghe vậy lập tức im lặng.

- Aizz... Vốn cũng định cho người nào đó một cái, nhưng nếu người nào đó đã không muốn vậy thì.. , quên đi.

Nói xong hắn liền tiến về trước.

Lâm Lung cũng là nữ nhân, đối với các loại đồ trang sức xinh đẹp tự nhiên cũng rất muốn đấy, nhưng tuy rằng muốn cũng không thể khuất phục được.

Hơn nữa nàng còn nhớ kỹ tao ngộ của tiểu thư Lâm Triều Anh.

Bất quá nàng cũng không bỏ đi, giao Tiểu Long Nữ giao cho Lý Mạc Sầu, bản thân thì lại đuổi theo Dương Lỗi.

- Đuổi theo rồi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không đi theo nữa chứ?

Thấy Lâm Lung đuổi kịp, Dương Lỗi cười ha ha.

- Hừ, nhanh lên, ta ngược lại muốn xem thử có thật có Tiên Thiên Công, Cửu Âm Chân Kinh gì đó không. Lâm Lung ta ở tại Cổ Mộ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng biết đến, ngươi làm sao có thể biết được.

Lâm Lung hừ lạnh một tiếng, theo thật sát sau lưng Dương Lỗi.

Dương Lỗi cứ đi mãi đi mãi, rốt cục tới trong một mộ thất, bên trong đặt mấy cổ thạch quan.

- Ngươi... Ngươi tới nơi này làm gì?

Lâm Lung thấy hắn rõ ràng đến nơi này, không khỏi tức giận:

- Ngươi đừng xằng bậy.

- Yên tâm, ta sẽ không xằng bậy đâu.

Dương Lỗi cười cười, dựa theo tin tức trong Thần Điêu nội dung cốt truyện đã nói, hắn liền xốc lên chiếc thạch quan thuộc về Tiểu Long Nữ kia.

- Ngươi...

Thấy động tác của Dương Lỗi, trong lòng Lâm Lung tức giận, liền muốn quát lớn, lại nghe Dương Lỗi nói:

- Xem đi, những thứ này đều là do Vương Trùng Dương lưu lại, sau khi tiểu thư Lâm Triều Anh của ngươi chết đi hắn đã từng quay lại nơi này.

- Cái này... Không có khả năng, ngươi đang gạt ta.

Lâm Lung lắc đầu:

- Hắn từng phát thệ qua, sẽ không tiến vào trong Cổ Mộ mà.

- Ta lừa ngươi làm cái gì, ngươi xem sẽ biết.

Dương Lỗi chỉ chỉ nắp thạch quan.

- Cái này... Đây là thật, Vương Trùng Dương quả nhiên không phải thứ tốt lành, rõ ràng lưu lại mật đạo tại đây.

Trông thấy chữ viết trên thạch quan kia, Lâm Lung cực kỳ giận dữ, trong lòng mắng Vương Trùng Dương đến mấy lần.

- Đi thôi, chúng ta xuống dưới, xem thử Cửu Âm Chân Kinh kia.

Dương Lỗi cũng không quay đầu lại, vươn tay khẽ động, liền mở cơ quan ra đi xuống dưới.

- Đây là mật đạo, quả nhiên là Cửu Âm Chân Kinh?

Dương Lỗi quét qua xem, lập tức liền nhớ kỹ Cửu Âm Chân Kinh.

- Kỳ thật Cửu Âm Chân Kinh vốn cũng không phải là võ công của Vương Trùng Dương, cho nên tiểu thư của các ngươi vẫn rất lợi hại, bất quá ta còn có thể nói cho ngươi biết một chuyện, kỳ thật Ngọc Nữ Tâm Kinh mà tiểu thư các ngươi sáng tạo ra cũng không phải là vì khắc chế Toàn Chân kiếm pháp của Vương Trùng Dương, mà là để phối hợp với Toàn Chân kiếm pháp, hình thành một bộ tuyệt thế kiếm pháp chính thức, chỉ có Ngọc Nữ kiếm pháp và Toàn Chân kiếm pháp song kiếm hợp bích, đây mới thực sự là kiếm pháp lợi hại.

Dương Lỗi thấy nàng vẫn còn nhớ Cửu Âm Chân Kinh, liền giải thích nói:

- Lại nói tiếp, Vương Trùng Dương cũng thật có phúc khí, có một nữ tử si tình như Lâm Triều Anh thích hắn, chẳng qua bản thân hắn lại không biết quý trọng, nếu như đổi là ta thì nào để ý đến những chuyện khác, trước tiên thu lấy Lâm Triều Anh đã nói sau.

- Ngươi hỗn đãn.

Lời Dương Lỗi khiến Lâm Lung nổi giận, hỗn đản này, rõ ràng dám nói như vậy, lời này, rõ ràng chính là đùa giỡn tiểu thư nhà mình.

- Đừng động thủ, đừng động thủ, ngươi đánh không lại ta đâu.

Dương Lỗi một phát bắt được tay của nàng.

- Ngươi... Thả ta ra.

Lâm Lung nổi giận, lập tức cắn lẩy cổ tay Dương Lỗi.

- Ah... Ngươi là là chó sao?

Dương Lỗi tuy rằng tu luyện Thiết Bố Sam, hơn nữa đạt đến cảnh giới Đại viên mãn, nhưng trong lúc bất ngờ không kịp để phòng cũng khó chống được.

- Ngươi hỗn đãn, mau buông ta ra, bằng không ta cắn chết ngươi.

Lâm Lung nào giống một nữ tử ba mươi tuổi chứ, quả thực chính là một đầu sư tử cái nổi giận.

- Ra.

Dương Lỗi phát hỏa, một tay chặn lấy nàng, tiếp theo "Ba ba ba" mấy phát đánh vào bờ mông đầy đặn của nàng.

- Hỗn đãn, sắc lang, vô sỉ, hạ lưu, hỗn đãn...

Thân thể Lâm Lung không ngừng vặn vẹo, trong miệng không ngừng mắng, chửi, bất quá lật qua lật lại cũng chỉ có mấy từ ngữ như vậy.

Thấy nàng như vậy, Dương Lỗi biết rõ, nếu như đánh nàng chỉ sợ sẽ không chịu thua, tiếp theo tròng mắt khẽ đảo, không hề đánh nữa, mà không ngừng vuốt ve bộ vị đầy đặn kia của nàng.

Cái này khiến Lâm Lung lập tức cảm nhận được khác thường, cũng kinh hoảng lên:

- Ngươi... Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Đừng có xằng bậy ah, ta... Ta... Ngươi nếu xằng bậy, ta chết cũng sẽ không bỏ qua ngươi.

- Ai bảo ngươi không nghe lời, ai bảo ngươi cắn ta chứ, không tìm lại chút mặt mũi, ta chẳng phải lỗ lớn rồi sao?

Dương Lỗi cười hắc hắc:

- Nếu như ngươi lại lộn xộn vậy thì hậu quả khó mà lường được đấy, vạn nhất ta nhịn không được thì... , hắc hắc... Phải biết rằng ngươi tuy rằng lớn tuổi một chút, nhưng thoạt nhìn vẫn rất ra dáng, đối với nam tử còn trẻ như ta lực hấp dẫn cũng không hề nhỏ. Nếu như không muốn ngoài ý muốn, vậy thì chịu thiệt sẽ là ngươi đấy.

- Ngươi... Ngươi dám.

Lâm Lung cũng sợ rồi, tiểu tử này quả thực không phải người, lúc này mình mơ hồ trong đau đớn có chút cảm giác khác thường trong lòng.

- Nếu như ta đoán đúng vậy thì đây chính là một cái mật thất khác mà Vương Trùng Dương lưu lại.

Dương Lỗi và Lâm Lung sau khi ra khỏi thông lộ kia liền đi tới thạch thất bên cạnh, Dương Lỗi thông qua Chân Thực Ưng Nhãn đã thấy được chỗ thạch thất bí mật kia, mà lối vào đúng lúc là ở đằng sau bức họa của Lâm Triều Anh.

- Ở chỗ này?

Lâm Lung nói:

- Ngươi không phải đang gạt ta đấy chứ?

Đối với Dương Lỗi Lâm Lung tuy rằng hận đến ngứa răng nhưng lại không thể làm được gì.

- Đúng vậy chính là ở chỗ này, ta cũng không cần phải đi lừa ngươi, đằng sau chính là mật thất mà lúc trước Vương Trùng Dương chứa đựng tài vật, bên trong có Tiên Thiên Công hay không, ta ngược lại không rõ ràng lắm, nhưng, trong đó quả thật có đại lượng vàng bạc tài bảo, nếu như có được tài vật trong mật thất này vậy thì ta cũng không cần lo lắng đến quân phí nữa rồi, nó đủ để giúp ta thành lập một chi quân đội cường đại rồi.

Khóe miệng Dương Lỗi nhếch lên.

Dương Lỗi nói xong, tay phải đặt lên tảng đá bên cạnh bức họa, nặng nề gõ ba cái, lúc này liền bghe được tiếng trát trát, một cái cửa đá mở ra.

- Nhìn đi, ta không lừa ngươi đây chứ?

Dương Lỗi cười nói.

- Làm sao ngươi biết được, chẳng lẽ Vương Trùng Dương để lại bản vẽ cơ quan sao?

Lâm Lung hiện giờ đối với Dương Lỗi càng ngày càng hoài nghi, nếu như không có được bản vẽ của Vương Trùng Dương thì sao có thể rõ ràng nơi này như vậy được.

- Không phải.

Dương Lỗi cũng không định giải thích, dù sao đây là bí mật của mình, tuyệt đối không thể nói ra, huống chi nàng còn là Lâm Lung, coi như là Tiểu Ngọc, mình cũng không nói được.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-881)