← Ch.311 | Ch.313 → |
- Điều này sao có thể?
Nghe được lời Dương Lỗi nói, hắn vốn đang có chút tin tưởng nhưng giờ đã không dám tin nữa, một giờ, chuyện đó căn bản không thực tế, trừ phi là tiên nhân thì còn được.
- Lục sư huynh, Dương đại ca nói chỉ cần một giờ, vậy thì khẳng định chỉ cần một giờ.
Hoàng Dung thấy bọn họ không tin, hơi có chút bất mãn, trong miệng nói.
- Ha ha, không tin cũng là bình thường, đợi lát nữa xem kết quả thì sẽ biết.
Dương Lỗi mỉm cười:
- Ở đâu có gian phòng, dẫn ta đi qua.
Lục Quán Anh thấy Dương Lỗi nói như vậy liền vội phụ giúp cha mình, sau đó nói với Dương Lỗi:
- Bên này, bên này.
Hắn cũng không lo lắng Dương Lỗi sẽ làm gì cha mình, dùng võ công của hắn, nếu như muốn đối phó cha mình thì quả thực quá dễ dàng, mặt khác hắn là trượng phu của Tiểu sư muội cha mình, tất nhiên sẽ không động thủ với cha mình rồi, không có lý do gì phải làm thế cả, cho nên cũng không lo lắng.
- Dung nhi, niệm từ, các ngươi trước ở chỗ này chờ ta một chút, ta đi một chút sẽ trở lại.
Dương Lỗi quay người nói với Hoàng Dung và Mục Niệm Từ.
- Đã biết, Dương đại ca.
Hoàng Dung gật đầu nói:
- Ngươi không cần lo lắng cho ta và Niệm Từ muội muội đâu.
Dương Lỗi sau khi đi theo Lục Quán Anh tiến vào phòng liền nói với Lục Quán Anh:
- Ngươi đi lấy chút ít nước đến đây.
Lục Quán Anh nghe vậy gật đầu, quay người đi ra ngoài múc nước.
Mà Dương Lỗi đi đến bên người Lục Thừa Phong, tra nhìn xuống, gân chân trên hai chân đều bị đánh gãy rồi, muốn nối lại cũng có chút phiền toái, bất quá cũng chỉ là có chút phiền toái thôi.
- Thế nào, Dương công tử, cái chân này của ta còn trị được không?
Thấy Dương Lỗi có chút nhíu mày, Lục Thừa Phong nói.
- Tự nhiên có thể, ngươi kéo ống quần lên, ta cần lần nữa đánh gãy hai chân ngươi, sau đó mới nối lại gân trên hai chân ngươi.
Dương Lỗi cũng không giấu diếm nhìn hắn nói thẳng.
Đương nhiên kỳ thật Dương Lỗi cũng có thể sử dụng Quang Minh Trị Liệu Phù, bất quá Dương Lỗi cũng không muốn lần nữa hao phí năm ức giá trị điểm tích lũy, nếu vậy quả thật quá lãng phí.
Nghe nói như thế, Lục Thừa Phong ngược lại do dự, đánh gãy chân, thống khổ như vậy, cũng không phải người bình thường có thể chịu đựng nổi.
Thấy Lục Thừa Phong do dự, Dương Lỗi cười nói:
- Nếu như ngươi không muốn làm như vậy, cũng không có vấn đề gì, bất quá đổi thành cách khác thì tốc độ sẽ chậm hơn nhiều.
Nếu như không trị liệu như vậy, như vậy mình phải mở ra hệ thống chữa bệnh, học tập một loại y thuật, trở thành một thầy thuốc, nếu vậy thì mình cũng cần hối đoái một bản [sách kỹ năng], châm cứu chi thuật, sau khi mình học được trung cấp châm cứu chi thuật thì liền có thể trị liệu rồi, bất quá nếu vậy thì chu kỳ trị liệu sẽ dài hơn, đây cũng không phải là điều Dương Lỗi nguyện ý.
Đương nhiên nếu như, hắn nhất định phải làm như vậy, cũng chỉ phải đợi, thì ra là chính mình một thời gian ngắn cho hắn trị liệu một lần.
- Ngươi tới đi, ta chịu được được.
Lục Thừa Phong nói.
Dương Lỗi nhìn hắn gật đầu, trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra, đáp ứng là tốt rồi, vì vậy nói:
- Ngươi kiên nhẫn một chút, ta sẽ bắt đầu đây.
Dương Lỗi một bên nói chuyện phiếm với Lục Thừa Phong, một bên lại nhanh chóng động thủ, lập tức gõ vào hay chân đã bị phế của Lục Thừa Phong, tiếp theo vận dụng chân khí lần theo kinh mạch nơi chân, sau đó liền dán xuống một tấm phù triện.
Quá trình này cực nhanh, chưa tới một phút đồng hồ đã xong xuôi.
Đương nhiên Lục Thừa Phong lúc này đang đau nhực kịch liệt, trên mặt đổ đầy mồ hôi.
- Tốt rồi, nghỉ ngơi một chút có lẽ sẽ không có chuyện gì nữa đâu.
Dưới sự điều tra của Chân Thực Ưng Nhãn, gân chân trên hai chân hắn đã được nối lại, đoán chừng nhiều nhất ba ngày nữa là hắn có thể hoàn toàn khôi phục lại, mà bây giờ, nghỉ ngơi chừng nửa giờ là đã có thể đi lại được rồi, bất quá cũng thập phần miễn cưỡng.
Lúc này Lục Quán Anh bưng nước đi đến, nhìn trên đùi phụ thân mình đầy vết máu, trong nội tâm lo lắng, đang muốn hỏi nhưng Dương Lỗi lại không cho hắn cơ hội nói chuyện
- Ngươi tới đúng lúc lắm, tẩy rửa cho phụ thân ngươi một chút đi, hắn hiện giờ trên cơ bản đã không có vấn đề gì rồi, nghỉ ngơi một chút là có thể xuống giường, bất quá muốn muốn chính thức khôi phục, còn phải cần vài ngày, bất quá sau nửa giờ là đã có thể miễn cưỡng đi lại được rồi.
Nói xong, Dương Lỗi liền quay người đi ra khỏi cửa.
Sau khi ra khỏi hòng, hỏi thăm chỗ ở của tam nữ Mục Niệm Từ Hoàng Dung Dương Lỗi liền đi qua bên đó.
Còn đi chưa được mấy bước, chợt nghe đến tiếng hệ thống nhắc nhở.
- Đinh, chúc mừng người chơi chữa tốt chõ hai chân Lục Thừa Phong, lấy được một trăm triệu giá trị kinh nghiệm, một trăm vạn giá trị điểm tích lũy.
- Đinh, chúc mừng người chơi mở ra hệ thống chữa bệnh, đạt được xanh xưng sơ cấp y giả, đồng thời đạt được kỹ năng sơ cấp châm cứu thuật.
Dương Lỗi sửng sốt một chút, vốn đang cho rằng phải hối đoái mới có, không nghĩ tới bây giờ hệ thống rõ ràng lại tự động bỏ mất, như thế quả thật có chút kinh ngạc.
Nhưng cái danh xưng y giả này đối với Dương Lỗi mà nói cũng có trợ giúp rất lớn, tuy rằng bản thân Dương Lỗi có thể chế tác trị liệu phù triện, nhưn trị liệu phù triện kia chỉ có thể trị liệu tổn thương vật lý thôi, một ít những tật bệnh khác lại không làm gì được, mà y giả lại có thể sử dụng y thuật, ví dụ như châm cứu thuật, cái này có thể trịe liệu rất nhiều tật bệnh.
Nếu như mình sớm đạt được châm cứu thuật này thì... Dương Lỗi thật đúng là muốn dùng châm cứu thử xem.
Trị liệu Lục Thừa Phong lại nhận được điểm kinh nghiệm, cũng lấy được giá trị điểm tích lũy, cái này quả thật xác thực khiến Dương Lỗi có chút kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn. Mình trước kia cũng trị liệu cho con mắt của Mai Siêu Phong, nhưng lúc ấy cũng không đạt được năng lực, cũng không có điểm kinh nghiệm, mà bây giờ lại nhận được, cho nên Dương Lỗi chung quy vẫn có chút buồn bực.
Nhưng đã không nghĩ ra chuyện gì nên hắn cũng dứt khoát không nghĩ đến nữa.
Đi tới chỗ của tam nữ Hoàng Dung, trông thấy Hoàng Dung và Mục Niệm Từ đều ở đó, bất quá tựa hồ như không có tinh thần vậy.
Bất quá vừa nhìn thấy Dương Lỗi, trên mặt hai nữ liền lộ ra vẻ tươi cười, vội vàng chạy tới chỗ Dương Lỗi.
- Dương đại ca, ngươi đã tới, chuyện sao rồi?
Hoàng Dung mở miệng trước, mà Mục Niệm Từ ở một bên, hai con mắt đen láy nhìn vào Dương Lỗi.
- Việc nhỏ mà thôi.
Dương Lỗi mỉm cười nói:
- Cũng không xem thử Dương đại ca ngươi là người nào, ta vừa ra tay thì mọi chuyện liền dễ dàng như trở bàn tay, đúng rồi, ta nghĩ xử lý tốt một chuyện là có thể rời khỏi đây rồi, đến lúc đó đến Đào Hoa đảo có được không?
- Ân.
Hoàng Dung vui mừng không thôi:
- Đào Hoa đảo rất xinh đẹp, tin rằng Dương đại ca nhất định sẽ thích.
- Đó là tự nhiên, nếu như Đào Hoa đảo không tốt, làm sao có thể dưỡng dục ra một tuyệt sắc giai nhân như Dung nhi được chứ?
Dương Lỗi nói.
*****
- Dương đại ca trêu chọc ta.
- Đây là lời nói thật, ngươi không tin thì hỏi Niệm Từ xem, Dung nhi có phải là một đại mỹ nữ không? Đương nhiên Niệm Từ của chúng ta cũng vậy.
Dương Lỗi mỉm cười nhìn hai nữ nói.
...
Vốn Dương Lỗi muốn sớm chấm dứt chuyện ở Quy Vân Trang một chút, bất quá cuối cùng nhất vẫn quyết định lưu lại thêm một tí, hơn nữa, hắn đã từng nói qua sẽ cùng Hoàng Dung Mục Niệm Từ hảo hảo đi du ngoạn phong cảnh Thái Hồ một chuyến, lúc trước bởi vì có chút gấp nên cũng không được tận hứng, cho nên buổi chiều liền lần nữa chèo thuyền du ngoạn trên Thái Hồ.
Ba người cùng một chỗ, quả thật cực kỳ vui vẻ.
Ngày thứ hai, hai chân Lục Thừa Phong đã tốt hơn phân nửa, đã sớm có thể đi lại, bất quá muốn triệt để khôi phục lại trạng thái trước khi bị thương cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, dù sao cũng phải có quá trình. Đương nhiên nếu như Dương Lỗi dùng Quang Minh Trị liệu phù thì cũng không cần thời gian dài như vậy làm gì.
Trong chính điện Quy Vân Trang, Dương Lỗi ngồi ở trên chủ vị.
- Kỳ thật lần này ta đến Quy Vân Trang, là có mục đích.
Dương Lỗi nhìn Lục Thừa Phong, ngừng chút lại nói tiếp:
- Ta muốn Quy Vân Trang các ngươi tiếp nhận sự lãnh đạo của ta, nói cách khác, ta muốn Quy Vân Trang trở thành thế lực dưới trướng ta, tranh giành thiên hạ cho ta.
- Cái này... Cái này Dương công tử có ý là?
Lục Thừa Phong trong nội tâm tuy rằng khiếp sợ, nhưng vẫn còn có chút không tin, cũng không dám đơn giản hạ quyết định, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ, ý trong lời nói thật sự quá rõ ràng, chính là muốn tạo phản, đây chính là tội lớn phải tru cửu tộc, cực kỳ đại nghịch bất đạo.
Khóe miệng Dương Lỗi có chút nhếch lên, nhìn mọi người, ngữ khí bình thản nói:
- Kỳ thật nói một cách khác, ta chính là muốn tạo phản, đả đảo Đại Tống vương triều này, đả bại Kim quốc, thu thập Mông Cổ, thành lập một vương triều thống nhất, khiến dân chúng thiên hạ không phải chịu nỗi khổ chiến loạn nữa, không bị những tên quan tham ô vơ vét bóc lột nữa.
- Nhưng... Cái này... Cái này... Dương công tử, Quy Vân Trang của ta tuy rằng là thủy tặc, nhưng nếu quả thật chống lại triều đình thì chỉ sợ cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Lục Quán Anh nghe thế tuy rằng rất kích động, nhưng lại rõ ràng, nếu như chỉ dựa vào Quy Vân Trang của mình thì căn bản không có chút khả năng nào cả.
- Ha ha, nói như vậy, hôm nay Toàn Chân giáo, Cái Bang, còn có Thiết Chưởng Bang đều đã bị ta thu vào tay.
Dương Lỗi cười nói:
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Triệu Vương Hoàn Nhan Hồng Liệt của Kim quốc cũng sẽ trở thành thủ hạ của ta, Hoàn Nhan Khang không phải vẫn còn ở đây sao? Kỳ thật trước kia Hoàn Nhan Hồng Liệt, Hoàn Nhan Khang, Âu Dương Khắc đều là thủ hạ của ta, bất quá Âu Dương Khắc chờ ta vừa rời đi liền đi tìm thúc thúc hắn Âu Dương Phong, cho rằng Âu Dương Phong có thể đối phó ta, liền phản bội, hắn là người đầu tiên phản bội ta, cho nên ta sẽ giết chết hắn.
Dừng một chút, Dương Lỗi lại nói:
- Ta biết rõ Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng không phải dễ dàng khuất phục quy thuận như vậy, bất quá hắn sợ hãi ta lấy mạng hắn, cho nên trước kia cũng là vì bảo vệ tánh mạng thôi, lần này Âu Dương Phong quy thuận, khiến hắn tin tưởng tăng nhiều, lại không nghĩ rằng Âu Dương Phong bị ta dễ dàng thu thập, qua chút thời gian nữa ta sẽ gặp đến Kim quốc xem sao, nếu như hắn gian ngoan mất linh vậy thì ta cũng chỉ có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn thôi.
Nói đến đây, Dương Lỗi toàn thân tản mát ra sát ý lạnh lùng.
- Toàn Chân giáo và Cái Bang? Cái này có thật không vậy?
Lục Thừa Phong hoàn toàn chấn kinh rồi, Toàn Chân giáo và Cái Bang, cho dù nói là đứng đầu trong chính đạo cũng không quá đáng, nếu như Toàn Chân giáo và Cái Bang cũng đã đáp ứng vậy thì Quy Vân Trang gia nhập cũng không phải là không được.
- Đúng vậy, hôm nay Toàn Chân thất tử của Toàn Chân giáo đã xuất động đi liên hệ các đại môn phái rồi, mà Thất công cũng đang tích cực làm chuẩn bị.
Dương Lỗi gật đầu nói nói.
- Phụ thân, ta thấy không bằng cứ tạo phản đi, dù sao triều đình này ta đã sớm nhìn không quen rồi, gian thần giữa đường, hôm nay quốc không ra quốc, chịu khổ đều là dân chúng.
Lục Quán Anh nhìn phụ thân mình nói.
- Cái này...
Lục Thừa Phong vẫn còn có chút do dự.
Dương Lỗi thấy bọn hắn như vậy cũng không bức bách, đây dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, suy nghĩ kỹ càng cũng là chuyện nên làm.
- Phụ thân.
Lục Quán Anh thấy cha mình còn do dự lại hô.
- Không có việc gì, nếu quả thật không muốn, ta cũng không bắt buộc.
Dương Lỗi cười nhìn Lục Thừa Phong nói, kỳ thật thực lực của Quy Vân Trang cũng không mạnh lắm, nếu như mình nguyện ý thì có thể dễ dàng thu thập hết.
Kỳ thật nếu Dương Lỗi nguyện ý thì có thể dễ dàng đánh chết toàn bộ hoàng đế, đại thần của Tống triều, Kim quốc, Mông Cổ, nếu vậy thì chỉ cần bên mình có đủ binh lực liền có thể dễ dàng thống nhất. Đương nhiên cái này phải dưới tình huống mình có đầy đủ binh lực tướng lãnh mới được, nếu như không đủ binh lực tướng lãnh, giai tầng lãnh đạo thì dù có giết hết cao cầng Tống, kim, Mông Cổ thì cũng sẽ có phiền toái.
Do dự nửa ngày, Lục Thừa Phong nhìn Dương Lỗi, lại nhìn con mình một chút, cuối cùng vẫn gật đầu:
- Được rồi, Dương công tử, không, chúa công, hôm nay Quy Vân Trang liền quy thuận chúa công, vì chúa công ra sức khuyển mã.
- Tốt, tốt, ngươi yên tâm, ta có nắm chắc, về sau tất nhiên sẽ không khiến các ngươi thất vọng, qua ít ngày nữa các ngươi sẽ hiểu, đây chính là quyết định sáng suốt nhất cả đời các ngươi.
Dương Lỗi vẫn có chút mừng rỡ, tuy rằng Quy Vân Trang đối với Dương Lỗi mà nói cũng không phải là thế lực lớn gì cả.
- Hoàn Nhan Khang?
Dương Lỗi cười nhìn hắn:
- Không nghĩ tới là ta đi?
- Thiếu... Thiếu gia?
Hoàn Nhan Khang nhìn Dương Lỗi, cũng kinh ngạc, nhưng lập tức nhân tiện nói:
- Thiếu gia, ngươi là tới cứu ta sao?
- Ngươi thật lớn mật?
Dương Lỗi chợt quát lớn:
- Đừng cho là ta không biết các ngươi nghĩ gì? Ngươi cùng phụ vương ngươi Hoàn Nhan Hồng Liệt, còn có Âu Dương Khắc căn bản không định chính thức quy thuận ta, các ngươi cho là có Tây Độc Âu Dương Phong là có thể đối phó được ta, cho là hắn có thể làm gì ta? Nói cho ngươi biết a, hôm nay Âu Dương Phong đã bị ta đánh chạy, nếu như không phải ta tha hắn một mạng thì hiện giờ Tây Độc cũng đã giống như cháu hắn Âu Dương Khắc, trở thành một cỗ thi thể rồi.
Hoàn Nhan Khang nghe vậy ngây ngốc một chút, Âu Dương Khắc bị giết, Âu Dương Phong bị đánh đi, quá kinh khủng, Hoàn Nhan Khang là một người tập võ, võ công Âu Dương Phong như thế nào, hắn rất là rõ ràng, hôm nay Âu Dương Khắc bị giết, Âu Dương Phong rút đi, có thể thấy võ công Dương Lỗi khủng bố cỡ nào, hoặc là hắn sử dụng yêu thuật quỷ dị kia, nhưng bất kể như thế nào, từ trong lời nói của hắn có thể biết được một tin tức, đó chính là Âu Dương Phong căn bản không lọt được vào mắt hắn.
← Ch. 311 | Ch. 313 → |