← Ch.451 | Ch.453 → |
- Không có việc gì, ta không sao. Tiểu Ngọc, đến đây để ta giới thiệu cho nàng. Bọn họ đều là nữ nhân của ta, cũng chính là tỷ muội của nàng. Trước đây ta đã nói với nàng, đây là Hoàng Dung, đây là Lý Tuyết Mai, Lý Thu Vận, Tạ Đạo Thanh, còn có Mục Niệm Từ.
- Các vị Thiếu phu nhân, xin chào.
Tiểu Ngọc thấy chúng nữ bèn vội vàng hành lễ.
- Thế này không được, Tiểu Ngọc muội muội, điều này sao có khả năng. Nói cho cùng, chúng ta mới hẳn là gọi nàng bằng tỷ tỷ.
Hoàng Dung đỡ Tiểu Ngọc mà nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Ngọc muội muội. Nếu nàng gọi chúng ta là Thiếu phu nhân như thế, đó chính là đang trách cứ chúng ta.
Lý Thu Vận cũng nói thêm.
Lúc này Dương Lỗi cũng nói:
- Đúng vậy, nàng gọi bọn họ tỷ tỷ là được. Dù sao Tiểu Ngọc nàng sớm muộn cũng sẽ là nữ nhân của thiếu gia.
Nghe được lời Dương Lỗi đã nói, sắc mặt Tiểu Ngọc có hơi ửng đỏ, nhưng trong lòng lại cực kì ngọt ngào. Đây là thiếu gia ở trước mặt nhiều người như vậy nói chính mình là nữ nhân của hắn, nên ngoài miệng vội nói:
- Các tỷ tỷ hảo.
- Thế này là được rồi.
- Các vị tỷ tỷ, mời vào bên.
Tiểu Ngọc đi ở một bên, rồi nói
- Để ta đi gọi Tiểu Vũ tỷ tỷ.
Tiểu Ngọc đi vào trước, còn Dương Lỗi đúng là đi ở phía sau cùng mấy nàng. Chả mấy chốc liền đã tiến vào đến chỗ nhà Dương Lỗi ở.
Mà lúc này, Tiểu Ngọc cũng mang theo Đông Phương Tiểu Vũ đi ra. Thấy các nàng phía sau Dương Lỗi ai nấy đều là quốc sắc thiên hương, nói không ăn giấm thì đó là giả tạo.
Nhưng mà Đông Phương Tiểu Vũ cũng biết, Dương Lỗi không phải cái loại nam nhân mà một nữ nhân có khả năng giữ được. Cho nên, mặc dù là trong lòng hơi bất mãn nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, ai khiến cho chính mình đã yêu vào hắn?
- Tiểu Vũ tỷ.
Dương Lỗi thấy Đông Phương Tiểu Vũ, liền nở nụ cười trên mặt mà đi tới.
Mà lúc này Đông Phương Tiểu Vũ cũng là ngoài dự liệu của Dương Lỗi, bắt đầu chạy vội rồi nhào một cái vào trong lòng Dương Lỗi:
- Tiểu Lỗi, ngươi không có lương tâm, chuyện gì cũng không nói cho ta biết.
Dương Lỗi nghe vậy có hơi lúng túng, hắn vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng nàng mà nói:
- Thật xin lỗi, Tiểu Vũ tỷ, sau này ta nhất định không để cho nàng lo lắng, có được không.
- Đây chính là lời ngươi nói.
Đông Phương Tiểu Vũ buông lỏng Dương Lỗi ra, rồi lại nói
- Còn không mau mau giới thiệu một phen cho ta các tỷ muội?
Dương Lỗi gãi gãi đầu, tiếp theo giới thiệu mấy nàng Hoàng Dung một lần.
Mà chúng nữ chính là nhanh chóng líu ríu nói chuyện với nhau chung một chỗ, chả mấy chốc liền quen thân, trái lại bỏ mặc Dương Lỗi sang một bên.
Nhìn tình huống này của chúng nữ, Dương Lỗi không khỏi tức cười. Dầu gì thì chính mình cũng là vai chính, vậy mà quăng chính mình sang một bên. Muốn tức giận cũng không có cách nào, ai khiến cho chính mình là nam nhân, mà bọn họ chính là nữ nhân của mình đây?
...
Vào lúc buổi tối, Dương Lỗi biết Đoạn Dung đã xuất quan. Nói cho cùng chính mình một thời gian đã lâu không hề nhìn thấy nàng. Không biết tu vi hiện nay của nàng như thế nào, dù sao nàng chính là nữ nhân chính mình chú ý.
Dương Lỗi cáo biệt chúng nữ, liền đi đến chỗ Đoạn Dung.
Chính lúc đi ra khỏi nhà không xa, liền thấy được một nàng. Không phải ai khác mà đúng là Cổ Tĩnh.
- Dương Lỗi.
- Tĩnh tỷ.
Chỉ thấy Cổ Tĩnh tức giận trợn mắt nhìn Dương Lỗi hỏi
- Ngươi thấy ta liền muốn đi, ta thật sự đáng ghét như vậy sao?
Vừa nói từ trong mắt đã thấy nước mắt rơi xuống lã chã.
Cổ Tĩnh vừa khóc, đúng là khiến cho Dương Lỗi luống cuống thất thần. Lúc đầu Dương Lỗi tính toán trước hết đến chỗ Đoạn Dung một phen, tiếp theo phải đi tìm Cổ Tĩnh. Dù sao chỗ Đoạn Dung ở so với nhà Cổ Tĩnh thì gần hơn rất nhiều.
Hơn nữa trước đây Cổ Tĩnh cũng là bế quan tu luyện, mà Dương Lỗi cũng không có nhận được tin tức Cổ Tĩnh đã xuất quan. Nếu như mà biết thì Dương Lỗi trước hết đã đưa tin cho Cổ lão.
- Làm thế nào lại như vậy. Làm thế nào mà nàng lại nghĩ như vậy cho được? Ta không phải chán ghét nàng, cũng không phải giống như nàng đang nghĩ vậy. Ta đang muốn đi tìm nàng.
Dương Lỗi bước nhanh đi tới bên cạnh Cổ Tĩnh, lau nước mắt cho nàng. Dù như thế nào hắn cũng thật không ngờ Cổ Tĩnh lại sẽ có biểu hiện như vậy, lại để rơi nước mắt, vì chính mình mà rơi nước mắt. Phải chăng là trước đây chính mình đã hiểu rõ Cổ Tĩnh sao?
- Ngươi... Ngươi thật sự chuẩn bị đi gặp ta?
Cổ Tĩnh tùy ý cho Dương Lỗi định đoạt, nhìn dáng vẻ dịu dàng của hắn, nỗi tủi thân trong lòng cũng đã biến mất hơn phân nửa, liền nhẹ nhàng hỏi.
Dương Lỗi vội vàng gật đầu:
- Đương nhiên là như vậy, ta sở dĩ hiện tại mới đến chỗ nàng, bởi vì nàng trước đây bế quan, ta cũng không biết chừng nào thì nàng xuất quan. Cho nên tính toán trước đến chỗ Đoạn Dung, sau đó đến chỗ nàng. Không nghĩ tới nàng đã xuất quan, hơn nữa phát sinh hiểu lầm ta.
Dương Lỗi giả bộ dáng vẻ oan uổng.
- Hừ, nói ngon nói ngọt, ta làm sao biết ngươi có đúng là đang lừa gạt ta? Hơn nữa, tại sao đến chỗ Đoạn Dung tỷ tỷ trước, mà không phải đến chỗ ta trước? Ta so ra còn kém Đoạn Dung tỷ tỷ có đúng không? Dù sao... Ta... Ta... chính là ngươi không thích ta, có đúng thế không?
Dương Lỗi vừa nghe, bất đắc dĩ nói:
- Vậy nàng muốn đi đâu, kỳ thật... Kỳ thật tình cảm của ta đối với nàng thì nàng còn không biết sao? Nếu như nàng cho rằng ta không thích nàng, vậy nàng cứ một chưởng đánh chết ta, Dương Lỗi ta cam đoan đứng im, cũng không đánh trả. Hoặc là ta thề với trời, nếu như tình cảm của ta đối với Cổ Tĩnh là dối trá, vậy thì ta sẽ chịu Ngũ Lôi giáng xuống đầu, chết không có chỗ chôn.
Cổ Tĩnh nghe vậy, vội vàng bịt kín miệng Dương Lỗi mà nói:
- Đừng nói nữa, ta tin tưởng chàng còn không kịp.
Lúc này Cổ Tĩnh trong lòng ngọt ngào, hắn vẫn lo lắng cho mình, yêu chính mình, là chính mình phát sinh hiểu lầm hắn. Chẳng qua có đôi khi tính cách đùa đùa giỡn giỡn trẻ con một chút còn thì vẫn tốt.
Xem ra ghi chép trên quyển sách kia thật đúng là hơi có đạo lý. Cổ Tĩnh mặt mày ửng đỏ, kỳ thật hành vi này hôm nay là Cổ Tĩnh đọc được từ một quyển sách. Quyển sách kia có tựa đề, làm thế nào trói được trái tim nam nhân.
- Tĩnh nhi, không tức giận nữa chứ?
Dương Lỗi nhìn Cổ Tĩnh mà hỏi.
- Người ta... Người ta chẳng qua là... chẳng qua là quan tâm ngươi thôi. Dương Lỗi, ngươi đừng nóng giận?
Cổ Tĩnh nói nũng nịu, nghe thấy Dương Lỗi gọi chính mình là Tĩnh nhi, trong lòng Cổ Tĩnh càng là hoan hỉ.
Dương Lỗi thấy tình huống này thì trong lòng sửng sốt, tình cảm, đây đều là nàng đang thử dò xét chính mình, hắn bất đắc dĩ không thôi:
- Được rồi, ta cũng không hề tức giận. Nhưng mà, Tĩnh nhi, nàng không cần phải... thay đổi cái gì trước ta. Nếu như thay đổi, vậy nàng không phải Cổ Tĩnh kia trong lòng ta, biết không?
- Dương Lỗi, ta đã biết.
← Ch. 451 | Ch. 453 → |