← Ch.607 | Ch.609 → |
Nhưng khi nghĩ lại cũng cảm thấy bình thường, dù sao nàng vẫn là siêu cấp cường giả vượt qua đại la kim tiên, bố trí một trận pháp tiên cấp cũng không xem là gì, có thể nói chỉ cần tu vi gia tăng, muốn bố trí trận pháp không phải là việc khó, nhưng đối với người thường mà nói thật không dễ dàng.
Cho nên trận pháp sư đều thập phần thần bí, thập phần tôn quý, mặc dù không bằng phù sư cùng luyện đan sư, nhưng so với luyện khí sư mà nói không kém bao nhiêu, địa vị tốt hơn tu luyện giả bình thường nhiều lắm.
Nhất là trong tông phái cùng đại gia tộc cỡ lớn, đều sẽ có hộ sơn đại trận, hơn nữa trong chiến đấu nếu có trận pháp sư trấn thủ, sẽ có hiệu quả thật lớn, bởi vậy đối với tông môn cùng gia tộc mà nói, tuyệt đối không thể thiếu trận pháp sư.
Một trận pháp sư tiên linh cấp có thể phát huy ra chiến lực tuyệt đối mạnh hơn kim tiên bình thường rất nhiều.
Mà lúc này Tô Nghiên bố trí ra trận pháp phòng ngự tiên cấp loại nhỏ, còn có một hiệu quả trọng yếu, đó là ẩn nấp, trừ phi là trận pháp sư, bằng không kim tiên bình thường rất khó phát hiện, mặc dù có phát hiện, trong nhất thời cũng không khả năng đánh vỡ trận pháp.
Sau khi trận pháp hoàn thành, Tô Nghiên nói:
- Hai người các ngươi ngoan ngoãn ở lại trong trận pháp cho ta, đừng làm chuyện xằng bậy, hiện tại ta đi thu thập hai lão gia hỏa kia.
Dương Lỗi nghe vậy vội nói:
- Sư tôn chờ một chút.
- Còn có chuyện gì, nếu như muốn đi cùng ta cũng không cần nhiều lời.
- Không, không phải.
Dương Lỗi lắc đầu, lấy ra vài đồ vật, nói:
- Sư tôn, đây là thuốc sát trùng, chuyên dùng sát trùng, không biết có hữu hiệu hay không, còn đây là Tị Độc đan, là do ta đặc biệt luyện chế, tuy rằng không thể hoàn toàn ngăn cản toàn bộ độc dược, nhưng có thể đối phó một ít, còn đây là máy đuổi chuột, sư tôn cầm theo đi. Tuy rằng ta biết mấy thứ này đối với sư tôn tác dụng không lớn, với tu vi của ngài muốn đối phó hai người kia thật dễ dàng, nhưng có đôi khi độc trùng hay con chuột thật chán ghét, dùng vật này không cần tự ra tay động thủ, có thể đối phó được hai lão gia hỏa kia là được.
- Tựa hồ thật khó đối phó, tu vi của Tô Nghiên cực cao, nghe nói đã đạt tới đại la kim tiên hậu kỳ, nếu không phải có hai tiểu tử kia đi theo, nói phỏng chừng nàng đã công tới.
Thử Vương Thử Thiên Mệnh lo lắng nói:
- Hắc Vương Thử của ta không biết bị nàng dùng biện pháp gì dọa lui, hơn nữa đã chết hơn ngàn con.
- Không có việc gì, ta cũng không tin bằng vào hai người chúng ta còn không thương tổn được nàng, hơn nữa mục đích lần này của chúng ta là dẫn dụ nàng rời đi mà thôi, không phải liều chết với nàng.
Độc Dược lão tổ nói:
- Tuy tu vi Tô Nghiên cực cao, nhưng không phải không có nhược điểm, chúng ta không thể đối phó Tô gia, nhưng hiện giờ nàng đi ra, còn mang theo hai tiểu bối kia, đây chính là cơ hội của chúng ta, hai tiểu bối kia có quan hệ không cạn với Tô Nghiên, chỉ cần bắt được bọn hắn là không sợ nàng không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Độc Dược lão tổ âm hiểm nói.
- Ha ha, không sai, Độc Dược lão tổ nói rất đúng, nghe nói Tô Nghiên còn là xử nữ, nếu có thể đem nàng áp dưới thân thể, thật sự là chuyện sảng khoái biết bao nhiêu, nàng chính là Vô Cực đại lục đệ nhất mỹ nhân ah.
Hai mắt Thử Vương lộ ra dâm quang, nước dãi chảy ra, Thử Vương này cực kỳ háo sắc, nữ nhân bị hắn làm hại nhiều vô số kể, xú danh rõ ràng, so với hắn Độc Dược lão tổ vẫn đỡ hơn nhiều.
- Đáng chết, súc sinh!
Tô Nghiên nghe vậy tức giận không thôi, lúc này nàng đang ẩn trên một thân đại thụ cách hai người không xa, vốn định ám toán bọn hắn, nhưng bây giờ nghe bọn hắn nói như vậy liền giận dữ, nàng chưa bao giờ bị người vũ nhục như vậy, không giết hai tên súc sinh này thật khó thể bình ổn lửa giận trong lòng.
- Ta muốn các ngươi chết!
Tô Nghiên giận dữ ra tay, tốc độ nhanh kinh người, đôi ngọc chưởng hóa thành bạch sắc quang mang như lưu tinh lắng xuống, đem cả đêm đen đều chiếu sáng.
Áp lực khổng lồ, nguy hiểm sinh tử làm Thử Vương cùng Độc Dương lão tổ nháy mắt phản ứng.
- Không tốt, tránh mau!
- Không còn kịp rồi, toàn lực ra tay ngăn trở một kích này.
Thử Vương thầm nhủ không ổn, không nghĩ tới lời vừa rồi bị Tô Nghiên nghe được, một nữ nhân nghe lời vũ nhục như vậy không nổi giận mới là lạ, lúc này hắn thập phần hối hận, vì sao miệng của mình tiện như vậy làm chi, phỏng chừng nếu không giết nàng căn bản không thể thoát được, hơn nữa hiện tại giết nàng, đừng nói giỡn, nếu có chuẩn bị còn hoàn hảo, hiện tại vội vàng như vậy, căn bản còn chưa chuẩn bị xong, mà hai người họ chỉ đạt tới nửa bước đại la kim tiên, nhưng nữ nhân kia lại là đại la kim tiên thực sự, đã tiến vào cảnh giới này nhiều năm, thật sự không ai biết được tu vi chân chính của nàng cường hãn bao nhiêu.
- Thử Bạo Thiên Hạ!
- Độc Long Toản!
Hai người vì tính mạng của mình xuất ra tuyệt kỹ, hi vọng ngăn trở một kích của nữ nhân điên kia, nhưng một kích này quá cường hãn, làm cho người ta sinh ra cảm giác không thể địch nổi, hai người hối hận không thôi, nhiệm vụ này thật không dễ làm, nếu sớm biết tu vi của nữ nhân này đã đạt tới trình độ như thế, đánh chết cũng sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ như vậy.
- Chút tài mọn, hai tên súc sinh, hôm nay bản tôn muốn các ngươi chết không có chỗ chôn!
Dứt lời, trên người Tô Nghiên phát ra quang mang, khí thế bạo tăng, chung quanh sáng rực rỡ.
- Thình thịch...
- A...tay của ta...
Sau một kích công tới, tiếng kêu thảm thiết của Thử Vương vang lên, mà Độc Dược lão tổ không khá hơn chút nào, mặc dù không kêu thét lên nhưng thân hình bị oanh bay, gãy vài xương sườn, nhưng hắn vẫn kiên cường không hề rên thành tiếng, nhét đan dược vào miệng, không hề quay đầu lại bỏ chạy.
Nhưng Thử Vương không may mắn như vậy, tuy hắn cũng bị đánh bay, nhưng bị Tô Nghiên tập trung, ai bảo hắn nói ra những lời bỉ ổi kia đây?
- Hỗn đản chết tiệt, lại không để ý tới bằng hữu, một ngày bỏ chạy, đáng chết!
Nhìn thấy Độc Dược lão tổ bỏ lại một mình hắn, Thử Vương nhất thời mắng to.
Thử Vương lấy ra vài viên đan dược bỏ vào miệng, nhưng Tô Nghiên không cho hắn cơ hội, tay ngọc vung lên, trong mắt nàng hiện ra tinh mang, thân hình như quỷ mị nhanh chóng bắn tới chỗ Thử Vương.
Thử Vương cảm giác không ổn, vội vàng trốn tránh.
- Ngươi trốn được sao, dám nói năng lỗ mãng với ta, không đem ngươi bầm thây vạn đoạn làm sao tiêu trừ mối hận trong lòng ta.
Tuy tốc độ Thử Vương thật nhanh, nhưng Tô Nghiên càng nhanh hơn, một quyền đánh ra sắp đánh trúng, Thử Vương thật quỷ dị vặn vẹo thân hình tránh thoát.
- Tô tiên tử, ta không phải cố ý, chỉ đùa một chút mà thôi, ngài đại nhân đại lượng tha cho ta một lần đi.
Thử Vương vừa trốn tránh vừa cầu xin.
- Nói nhiều hơn nữa chỉ vô dụng, người dám đánh chủ ý với ta phải có giác ngộ bị giết chết, hôm nay ngươi chết chắc rồi.
Tô Nghiên không hề ngừng lại, một kích cường hãn tung ra, hóa thành một đạo bạch mang bắn thẳng vào ngực Thử Vương.
← Ch. 607 | Ch. 609 → |