Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghĩa Hải Hào Tình - Chương 138

Nghĩa Hải Hào Tình
Trọn bộ 370 chương
Chương 138: Nguy hiểm
0.00
(0 votes)


Chương (1-370)

Siêu sale Shopee


Ngay khi bốn gã thành viên trong Thiên Tự Đầu di chuyển, đồng thời Lý Dật cũng động, mà tốc độ so với bọn chúng còn nhanh hơn!

"A.... Các người muốn làm gì thế?" Bốn gã thành viên Thiên Tự Đầu trực tiếp chen qua các vị lữ khách, lập tức khiến cho mọi người bất mãn. Tuy nhiên bọn chúng không thèm quan tâm, mà phóng thẳng đến nơi Phượng tỷ đứng.

Lúc này, Lý Dật đã tới bên người Phượng tỷ rồi, đồng thời cũng hạ giọng nói: "Không nên nói lung tung, phối hợp cùng tôi."

Dứt lời, Lý Dật vươn tay ôm chiếc eo thon nhỏ của Phượng tỷ, thuận thế hôn lên khuôn mặt phấn nộn một cái, dùng giọng bản địa Thượng Hải nói: "Anh sớm đã khuyên bảo em rồi, thời điểm đến tháng làm nhiều sẽ rất đau, nhưng em một mực không chịu nghe lời! Hơn nữa còn nói phải làm ba lần, hiện giờ biết đau chưa?"

Thanh âm Lý Dật phi thường lớn, lời vừa xuất khỏi miệng, tức thì mọi người chung quanh đem ánh mắt quẳng ném lại nơi này.

Làm nữ tiếp viên hồng bài của Phượng Hoàng dạ tổng hội, Phượng tỷ có thể dựa vào khuôn mặt cùng dáng người để kiếm cơm, hiểu rõ phương pháp nhanh nhất khiến cho khách nhân thỏa mãn, vẻ tươi cười luôn ở trên khuôn mặt cũng là một trong những tuyệt kỹ sở trường của nàng.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi hành khách, Phượng tỷ đánh một cái phấn quyền lên ngực Lý Dật, tựa như thẹn thùng mà tựa như giận dữ: "Anh thực chán ghét, nhiều người như vậy mà còn nói nữa..."

Thanh âm lạc lạc, nhãn tình dụ hoặc, Phượng tỷ diễn xuất phải nói là không thể chê vào đâu được!

Bốn gã thành viên trong Thiên Tự Đầu vốn dĩ chuẩn bị tiếp cận đến nơi, nhưng bỗng dưng nghe được hai người ăn nói "không biết liêm sỉ" nhất thời dừng cước bộ.

Trong suy nghĩ của bọn chúng, cái người thanh niên kêu "Dật ca", từng ở trên lôi đài khổ chiến giết chết Điền Đằng Cương, làm cho hắc đạo hai miền nam bắc không bị mất mặt, như thế nào lại sẽ nói như vậy đây?

Hơn nữa bọn chúng cũng nghe được giọng phát âm chính tông bản địa Thượng Hải, mà trong kí ức, dường như Lý Dật không có nói kiểu này.

So sánh cùng bốn tên Thiên Tự Đầu mà nói, thì hành khách chung quanh đều trợn tròn mắt. Nhất là bác gái kiểm soát vé, thậm chí còn quên không đi kiểm tra hành khách. Có vài người không mua vé, nhân cơ hội chuồn vào bên trong.

Đối với ánh mắt của mọi người, Phượng tỷ giống như con chim nhỏ nép sát vào bên cạnh Lý Dật, tiếp theo trừng mắt nhìn lại những người đó. Phàm là nam nhân bị trúng điện của Phượng tỷ, đều ngây ngẩn tại chỗ!

Mà hiện tại Lý Dật cũng mặc kệ Phượng tỷ tựa như mèo ba tư nép ở trên người mình, cực kì tự nhiên ôm chiếc eo thon nhỏ của nàng, đi qua cửa kiểm soát vé.

"Ê, hai người còn chưa xuất vé đâu!" Đợi khi hai người đi thật xa, bác gái kiểm vé dường như mới nhớ ra, nhất thời rống lớn tiếng, nhưng mà bóng dáng của hai người cũng đã biến mất.

"Lý Dật, thật không ngờ là anh!" Chứng kiến thoát khỏi phạm vi tầm mắt của bốn tên đại hán kia, Phương tỷ biểu tình hưng phấn nói.

Nguyên bản lúc trước nàng chỉ cảm giác bóng lưng kia rất quen thuộc, theo bản năng gọi thử một tiếng, thế nhưng thật không ngờ lại đúng là hắn. Trong lúc nàng sững sờ, đồng thời cũng trông thấy bốn tên đại hán vẻ mặt bất hảo hướng nàng đi tới, tiếp theo nàng liền nghe được Lý Dật cảnh báo.

Mặc dù không biết Lý Dật đang gặp nguy hiểm gì, nhưng Phượng tỷ vẫn một mực phối hợp cùng hắn diễn kịch.

Nhìn khuôn mặt Phượng tỷ vẫn dụ hoặc như ngày nào, Lý Dật miễn cưỡng cười nói: "Cám ơn cô."

Khi nói chuyện đồng thời Lý Dật cũng buông tay đang ôm ngang eo của nàng ra. Ngay khi chứng kiến bốn tên thành viên của Thiên Tự Đầu hướng tới phía Phượng tỷ, trong đầu Lý Dật bỗng nhiên nảy sinh biện pháp cuối cùng, dùng cách diễn kịch để thông qua. Bởi vì hắn quyết định đánh cược một lần, hơn nữa hắn tin tưởng kĩ năng diễn xuất của Phượng tỷ. Có khả năng trở thành hồng bài của Phượng Hoàng dạ tổng hội, tự nhiên nàng không phải hạng người ngu ngốc.

Kết quả minh chứng, Lý Dật đã thành công!

Cảm nhận được bàn tay buông ra, Phượng tỷ có chút tức giận phao một cái mị nhãn: "Tỷ tỷ mới vừa giúp cậu là đại ân, ôm người ta lâu hơn một chút thì chết hay sao?"

Giờ khắc này, Phượng tỷ giống như tưởng nhớ lại tình huống lúc trước ở Phượng Hoàng dạ tổng hội, không tự chủ được muốn trêu ghẹo Lý Dật.

Nên nhớ rằng, lúc trước chính nàng xuất khẩu nói trong vòng một tháng sẽ phá thân xử nam của Lý Dật, cuối cùng thất bại, hơn nữa bị các chị em ở dạ tổng hội chê cười không ngớt.

Chứng kiến nhãn tình tiêu hồn kia của Phượng tỷ, Lý Dật cười khổ: "Hiện tại tôi đang có phiền toái trên người, cho nên tốt nhất cô không nên thân cận cùng tôi."

"Phiền toái của anh tôi biết." Phượng tỷ thần bí nói.

Lý Dật cũng không tin với thân phận Phượng tỷ lại biết được phiền phức của mình, hắn quay sang nhìn chằm chằm vào Phượng tỷ, chậm rãi nói: "Chẳng lẽ cô không sợ nguy hiểm ư? Hoặc có thể cô đang muốn tiếp cận tôi, sau đó nhân cơ hội thông tri cho người nào treo giải thưởng?"

"Đúng nha, tỷ tỷ quả thực đang muốn mật báo đây!" Phượng tỷ không trốn tránh ánh mắt của Lý Dật, ngược lại cố tình kề đôi môi tím nhạt tới gần hắn, thổi một ngụm nhiệt khí: "Dật ca, có phải anh đang muốn sát nhân diệt khẩu hay không vậy?"

Phượng tỷ nói xong mở trừng hai mắt, mười phần mang hương vị khiêu khích. Lý Dật nhìn chằm chằm vào đôi mắt tiêu hồn kia của nàng, sau vài giây đồng hồ thấy bên trong không phát sinh chút nào gợn sóng, trực giác nói cho hắn biết, nữ nhân trước mặt này sẽ không bao giờ bán rẻ hắn.

Nhưng sau khi trải qua chuyện tình của Tiêu Thanh Sơn, Lý Dật tự nhiên sẽ không tiếp tục tin tưởng vào trực giác, hắn chỉ phân tích và phán đoán mà thôi.

Hiện tại có thể nói rằng toàn bộ giới hắc đạo phương nam đang treo danh Lý Dật. Mặc dù hắn không biết Đái Hồ cùng Tiêu Thanh Sơn treo tên mình bao nhiêu tiền thưởng, nhưng khoản tiền này tuyệt đối sẽ không nhỏ!

"Tuy rằng vừa rồi cô giúp tôi, nhưng nếu cô dám hành động như vậy, cô nhất định sẽ phải chết trước." Lý Dật thở dài nói.

Phượng tỷ cười "khanh khách" hai tiếng: "Làm sao tôi hại chết anh đây? Thật lòng tôi còn muốn cùng anh kết hôn hưởng thụ nhân sinh nữa kia. Mùi vị ban nãy tôi rất tưởng niệm đó nga!"

Trong lúc nói chuyện, Phượng tỷ hung hăng đem hai tòa thánh nữ cọ xát vào bả vai Lý Dật. Trên người nàng chỉ mặc thêm một chiếc áo len cổ rộng hình chữ V, không khỏi phơi lộ nước da trắng ngần, cùng với chiếc rãnh sâu như ẩn như hiện ở trước bộ ngực. Thời gian nàng cọ xát ở trên người hắn, những nam hành khách chung quanh đều phải mở lớn hai mắt.

Nhìn bộ dạng không biết kiêng nể ai của Phượng tỷ, thậm chí Lý Dật không biết nên đối phó với nữ nhân trước mặt này như thế nào.

Tối chung lý trí, biện pháp an toàn nhất là một mực giữ Phượng tỷ ở bên cạnh mình, cứ như vậy, hắn mới dám cam đoan nàng sẽ không nhân cơ hội đi gọi điện thoại mật báo.

Trầm ngâm, bỗng nhiên Lý Dật nói: "Vì phải cẩn thận, nên tôi muốn cô theo tôi đi Quảng Châu một chuyến."

"Nha! Vốn tỷ tỷ cũng đi Quảng Châu mà, xem ra, nhất định là thượng đế muốn an bài cho chúng ta phát sinh tình cảm." Phượng tỷ vui vẻ cười nói.

Nghe Phượng tỷ nói như vậy, biểu cảm của Lý Dật không khỏi có chút cổ quái, tựa như hắn thật không ngờ nàng cũng muốn đến Quảng Châu.

Phượng tỷ chứng kiến bộ dạng nghi ngờ của hắn, liền xuất ra cuống vé: "Bởi phòng ngừa nửa đêm có người muốn gây bất lợi, nên tỷ tỷ đã bao nguyên cả một ghế lô đó!"

Nói xong, Phượng tỷ biến hóa khôn lường, từ trong túi móc ra bốn cuống vé đi Quảng Châu. Mà khi chứng kiến tấm vé là hàng thật giá thật, Lý Dật cũng hơi sững sờ.

Phượng tỷ thân mật khoác cánh tay hắn, dụ hoặc nói: "Đi thôi, Lý đại xử nam, tỷ tỷ đang chờ sau khi vào phòng, liền cho cậu khai bao đây."

Lý Dật vốn tính toán để cho Phượng tỷ đi Quảng Châu cùng mình, dù sao, hắn đã mua hai tấm vé, hiện giờ thấy nàng mang ra cả bốn vé, tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Luận tình huống hiện tại của Lý Dật mà nói, hắn quả thực cũng không muốn chung đụng với nhiều người. Trong một ghế lô tổng cộng có bốn giường nằm, được Phượng tỷ bao trọn, coi như ở bên trong truy hoan, chỉ cần động tĩnh không quá lớn, cũng chẳng người nào đi quản.

Lý Dật không đến toa hành khách của hai vé đã mua, mà cùng Phượng tỷ lên khoang hạng nhất.

Sở dĩ lúc trước hắn mua hai vé, chính là không muốn đám người Thiên Tự Đầu đứng canh ở bên cửa sổ điểm bán vé nghi ngờ mà thôi. Dù sao, tình hình lúc đó trực tiếp mua hai tấm, sẽ giảm lực chú ý của những người đó xuống tới mức thấp nhất.

Sau khi tiến vào trong ghế lô, Phượng tỷ duỗi lưng một cái, tiếp theo nói: "Trong này nóng quá đi mất!"

Nói xong, Phượng tỷ cởi bỏ áo khoác bên ngoài, lộ ra chiếc áo đan len bó sát người ở bên trong. Những sợi vải len rất mỏng, hoàn toàn phơi bày được dáng vẻ tiêu hồn của nàng. Hai ngọn nhũ phong cao ngất, dưới bụng phẳng lặng, phối hợp cùng kiều đồn vểnh cao, Phượng tỷ quả thật có tư chất làm nữ tiếp viên hồng bài.

Trước kia Lý Dật đối với Phượng tỷ không có tâm tư, hiện giờ tao ngộ biến cố lớn như vậy, tự nhiên lại càng không muốn.

Phượng tỷ chứng kiến Lý Dật móc bao thuốc lá ra, chậm rãi vươn tay nói: "Tỷ tỷ mời cậu ngủ giường đệm, cho tỷ tỷ một điếu thuốc cũng không quá đáng đi?"

Lý Dật không đáp, mà trực tiếp đưa thuốc lá cho Phượng tỷ, đồng thời tự châm lửa, hung hăng nuốt mây nhả khói.

Dường như Phượng tỷ nhận ra tâm tình của hắn không tốt lắm, liền thu hồi vẻ tươi cười ngả ngớn trên mặt, nói: "Bên ngoài đồn đại anh ngủ với nữ nhân của Tiêu Thanh Sơn, cô nàng Gia Cát Minh Nguyệt kia được xưng là nữ thần trong mộng của các nam nhân tại Thượng Hải, chính bản thân tôi cũng không tin tưởng."

"Tại sao?" Mặc dù Lý Dật không muốn nói đến chuyện này, nhưng lại có chút tò mò, cổ quái liếc mắt nhìn Phượng tỷ hỏi.

Phượng tỷ cười khổ: "Tuy rằng tôi không dám nhận là hoa Mẫu Đơn, nhưng vô luận dung mạo hay dáng người thì tôi cũng đủ tiêu chuẩn của mỹ nữ. Tuy rằng tôi làm gái bán hoa, nhưng chỉ cần nam nhân trong đầu không có bệnh, tựu sẽ không lạnh nhạt với tôi!"

"Nhưng...Mặc dù anh không có bệnh, thế nhưng lại không hứng thú đối với tôi." Phượng tỷ nói xong phun ra một vòng tròn khói thuốc tâm trạng, tiếp tục: "Tôi liên tục quyến rũ anh thất bại, tôi biết không phải phương diện kia của anh có vấn đề. Mà là anh có khả năng khống chế được dục vọng trong lòng."

Nghe Phượng tỷ nói một tràng, Lý Dật cũng không khỏi nghi hoặc, hắn thật không ngờ nàng lại hiểu rõ mình như vậy. Phải biết rằng số lần giao tiếp giữa hắn cùng Phượng tỷ, chỉ có thể đếm ở trên đầu ngón tay mà thôi.

"Tôi nghĩ, đây cũng là nguyên nhân để anh có thể trong một đoạn thời gian ngắn trở thành nhân vật quan trọng ở Thượng Hải đi?" Phượng tỷ nói xong, nhìn thẳng vào hắn.

Lý Dật hút một hơi thuốc, trầm ngâm: "Hiện tại, tôi chỉ như một con chó nhà tang."

"Chó nhà tang thì như thế nào? Hàn Tín có thể nhịn nỗi nhục chui háng, trước khi phong vương Lưu Bang cũng phải mang cái tiếng tôn tử*? Lịch sử có kiêu hùng nào không từng trải qua khó khăn mài luyện?" Phượng tỷ vẻ mặt khinh thường nói. (*: cháu trai. )

Nếu trước kia ở trong mắt Lý Dật, Phượng tỷ chỉ là một nữ tử phong trần, như vậy lúc này nàng khiến cho Lý Dật có cảm giác bí hiểm khôn lường.

"Có lẽ anh không biết, sau khi anh rời khỏi Phượng Hoàng dạ tổng hội, tôi cùng Dương Phàm từng uống rượu qua rất nhiều lần. Dương Phàm giải thích tính cách con người anh, hắn căn bản không giữ nổi miệng, chỉ cần uống quá nhiều, nhất định sẽ nổ tận lên trời!" Phượng tỷ mỉm cười giảo hoạt: "Cho nên, chuyện cậu rời khỏi Phượng Hoàng dạ tổng hội, tỷ mặc dù không phải thấu hiểu rõ ràng, nhưng cũng biết được bảy tám phần."

"Cô hỏi thăm chuyện của tôi làm gì?" Lý Dật không khỏi nhíu mày, giờ phút này, cư nhiên hắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm ở trên người của nàng.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-370)