← Ch.513 | Ch.515 → |
Hắn ngồi trong toa tàu lửa cùng với Hermione được 1 lát thì có 1 thằng nhóc mặt tròn tròn mở cửa toa tàu ra.
- Xin hỏi, có ai thấy con cóc của tôi đâu không - thằng nhóc hỏi.
Hắn quay sang và nhìn thằng bé này, là Neville Longbottom, thằng nhóc đãng trí của Gryffindor.
- Xin lỗi, chúng mình không thấy con cóc nào cả nhưng mình có thể đi tìm giúp bạn - Hermione ngồi lâu trong toa tàu cũng thấy nhàm chán nên liền đứng phắt dậy và kéo tay hắn - đi nào Harry, chúng ta cùng giúp cậu ấy tìm con cóc đi.
Hắn buồn chán đứng dậy và đi theo Hermione, nói thật nếu không phải Hermione nói thì hắn chẳng hơi đâu mà đi tìm con cóc cho thằng nhóc Neville đãng trí này vì hắn biết nó sẽ tự quay lại và lại thằng nhóc này lại sẽ làm mất nó tiếp.
Hắn cùng Hermione và Neville đi qua 1 vài toa tàu và thấy được mặt 1 số học sinh của Hogwarts, kể cả đứa bạn thân vô dụng của Harry Potter là Ron Weasley.
Hắn chẳng thể hiểu nổi J. K. Rowling nghĩ gì khi để Hermiome kết hôn với 1 kẻ bất tài vô dụng như thằng nhóc Ron này.
Đố kỵ, yếu đuối, ngu dốt... theo hắn thì Ron hoàn toàn chỉ là 1 nhân vật kém cỏi dùng để tôn lên 1 nhân vật cũng chẳng có gì xuất sắc lắm là Harry Potter.
So với Ron thì hắn cảm thấy 2 người anh song sinh của cậu ta là Fred và Geogre Weasley còn thú vị hơn nhiều. Mặc dù cũng bị đè nén bởi 3 người anh trai cực kỳ xuất sắc nhưng 2 người chưa bao giờ cảm thấy tự ti cả không giống như Ron, chỉ biết than thân trách phận khi tự bản thân không cố gắng.
- Cạch!!!
Hermione mở cửa của 1 toa tàu ra và hắn liền thấy được 1 thằng nhóc có cái đầu màu bạch kim đang ngồi chém gió với 2 thằng nhóc béo ú khác.
- Có ai thấy một con cóc không? Neville mất một con cóc - Hermione lặp lại câu mà cô nói từ nãy tới giờ.
- Longbottom hả? Tao chả ngạc nhiên tí nào, có khi nó còn mất luôn cả quần lót đang mặc trên người mà không biết ấy chứ - thằng nhóc tóc bạch kim không thèm để ý đến Hermiome mà nói với 2 thằng nhóc béo rồi cùng cười phá lên.
- Chúng ta đi thôi - Neville nhận ra thằng nhóc bạch kim này nên vội vàng kéo tay áo của Hermione.
Hermione đóng cửa lại và cùng Neville đi tới 1 toa tàu khác trong khi hắn liếc nhìn thằng nhóc kia qua tấm kính trên cửa sau đó bỏ đi.
Đi hết các toa tàu mà bọn họ vẫn không thấy con cóc của Neville đâu thì liền quay trở về toa tàu của mình và Neville cũng mếu máo bỏ đi.
Quay trở lại toa tàu của mình thì hắn và Hermione liền thấy có 2 cô bé làn da hơi tối đang trò chuyện vui vẻ bên trong.
Thấy hắn và Hermione đi vào thì 2 cô bé cũng dừng cuộc trò chuyện lại và quay sang nhìn bọn hắn.
- Rương hành lý kia là của 2 bạn hả, tại chúng mình thấy toa tàu này không có ai nên vào ngồi, những toa tàu khác đều hết chỗ rồi - 1 cô bé ngồi bên ngoài nói.
- Không sao đâu 2 bạn cứ ngồi đi, 1 toa tàu vốn dành cho 4 người mà - Hermione nói và kéo hắn tới ngồi ở ghế đối diện.
- Xin chào, mình là Pavarti Patil - cô bé này nói tiếp - còn đây là em gái mình Padma Patil.
Đây chính là đôi chị em sinh đôi người Ấn Độ học cùng năm với bọn hắn, thảo nào từ nãy tới giờ đi hết những toa tàu của học sinh năm nhất mà hắn không thấy 2 cô bé này đâu hóa ra là đang ngồi ở toa bọn hắn.
Sau khi có thêm 2 cô bé thì Hermione cũng cảm thấy bớt nhàm chán hơn vì có 2 cô bé thuộc gia đình phù thủy để hỏi thăm chuyện về thế giới phù thủy.
Sau khi Pavarti và Padma nghe được hắn xưng cái tên Harry Potter ra thì cả 2 đều nhìn hắn với ánh mắt tò mò và thích thú. Cuối cùng chủ đề của 3 cô bé bắt đầu xoay quanh hắn thay vì thế giới phù thủy.
- "Chúng ta sắp đến Hogwarts trong vòng năm phút nữa. Hành lý cứ để lại trên tàu, sẽ có người mang về trường sau." - 1 giọng nói vang lên khắp đoàn tàu.
Sau khi nghe được tiếng thông báo này thì hắn bắt đầu lấy cái áo choàng của mình ra và mặc lên người. Hắn bị 3 cô gái đuổi ra ngoài 1 cách khó hiểu với lý do cần thay đồ trong khi họ chỉ cần cầm áo choàng khoác lên người là được???
Hắn chỉ biết đứng chờ ở ngoài gần 5 phút đồng hồ và khi đoàn tàu bắt đầu chạy chậm lại và dừng hẳn thì 3 cô bé mới từ trong toa tàu đi xuống nhà ga Hogsmeade.
Bốn người cùng nhau đi xuống khỏi đoàn tàu và nghe được 1 giọng nói ồm ồm của lão Hagrid đang tập hợp học sinh năm thứ nhất.
Theo truyền thống thì học sinh năm đầu tiên phải ngồi chuyến đò đi xuyên qua Great Lake (hay còn được gọi là Black Lake: Hồ Đen) để tới lâu đài Hogwarts trong khi học sinh từ năm 2 đến năm 7 đều ngồi những toa xe ngựa do Thestral kéo đi xuyên qua Rừng Cấm để tới cổng trường.
- Xin chào Harry, chào mừng cháu tới trường Hogwarts - lão Hagrid cười rất thân thiện với hắn.
Sau đó hắn và 3 người Hermione cùng nhau ngồi trên 1 chiếc đò và cùng những học sinh năm thứ nhất khác đi xuyên qua Black Lake.
Cuối cùng thì hắn cũng đã nhìn thấy tòa lâu đài Hogwarts to lớn và tràn đầy sự cổ kính ở phía trước mặt. Những chiếc đò đưa bọn hắn tới 1 bến cảng ở bên trong 1 cái hang bên dưới vách núi đá mà lâu đài Hogwarts đang ngự ở trên.
Lão Hagrid kêu bọn hắn rời thuyền rồi dẫn đi dọc theo những bậc thang đá tới trước 1 chiếc cửa gỗ.
Sau khi cánh cửa gỗ được mở ra thì hắn lại 1 lần nữa được gặp lại vị nữ giáo sư Mcgonagall đang đứng ở đó.
Bọn hắn đi theo giáo sư Mcgonagall băng qua 1 tòa lâu đài rồi tới 1 căn phòng nhỏ nghe bà phổ biến về 4 nhà của Hogwarts rồi sau đó rời đi để chuẩn bị Lễ Phân Loại.
Hắn nhìn thấy đám nhóc này đứa nào cũng nơm nớp lo sợ khi nghe thấy Lễ Phân Loại. Chẳng lẽ giới phù thủy có truyền thống thích hù dọa trẻ con hay sao mà chẳng đứa nào được bố mẹ phổ biến về Lễ Phân Loại vậy nhỉ.
Hắn đứng đó trấn an Hermione và 2 chị em Patil được 1 lát thì giáo sư Mcgonagall đã quay trở lại và dẫn bọn hắn tới Đại Sảnh Đường.
Trong Đại Sảnh Đường đám học sinh đã ngồi hết trên 4 dãy bàn dài của 4 nhà và các giáo sư và nhân viên của Hogwarts thì ngồi ở chiếc bàn dài hướng tới cửa Đại Sảnh Đường. Toàn bộ nơi này được chiếu sáng bởi những ngọn nến lơ lửng và những anh sáng từ những ngôi sao giả ở trên trần nhà khi mà chúng được phù phép để trông giống như bầu trời bên ngoài.
Sau khi nghe xong bài hát của cái mũ Phân Loại cũ nát thì lễ phân loại cũng chính thức được bắt đầu.
Toàn bộ những học sinh năm thứ nhất đều được phân về nhà của mình không khác gì trong nguyên tác cả. Và vần P trong Potter ở gần cuối nên khi chỉ còn lại vài người cũng đã đến lượt hắn.
- Harry Potter - giáo sư Mcgonagall đọc đến tên hắn.
Hắn bước lên ngồi vào chiếc ghế và đặt chiếc mũ lên đầu mình trong khi đám học sinh ở bên dưới vẫn đang ồn ào bàn tán khi biết hắn là Harry Potter.
- Hừm... - chiếc nón trầm ngâm 1 lúc lâu mà không nói gì.
Tâm trí của hắn được bảo vệ cực kỳ kỹ lưỡng nên 1 chiếc mũ rách như chiếc nón phân loại dù cho có thần kỳ đến đâu cũng chẳng thể nào đọc được tính cách của hắn.
- Tâm tư kín đáo quá đấy cậu bé... ta thấy cậu rất hợp với Slytherin đấy - chiếc nón phân loại nói với hắn.
- Nhà nào cũng được - hắn chẳng quan tâm lắm - à mà cho tôi vào Ravenclaw đi, nghe nói ở đó họ có thư viện riêng.
Chiếc nón nghe hắn nói như vậy thì lại rơi vào trầm ngâm, sau đó 1 lát thì chiếc nón bất ngờ hô lên:
- Gryffindor!!!
!?!
Tại sao vẫn là Gryffindor? Hắn dám chắc là chiếc mũ không thể nào đọc được suy nghĩ của hắn và hắn đã nói với nó mình muốn vào Ravenclaw vậy mà nó vẫn cho mình vào Gryffindor sao?
Hay việc chiếc mũ sẽ cân nhắc lựa chọn của hắn chỉ là điều vớ vẩn mà thôi?
Hắn quay sang nhìn về vị trí giữa của chiếc bàn giáo viên và thấy 1 ông lão phù thủy già râu tóc bạc phơ đang mỉm cười nhìn hắn.
-------☆☆☆☆-------
← Ch. 513 | Ch. 515 → |