← Ch.397 | Ch.399 → |
Thông cáo có hai bản.
Bản đầu tiên là thông cáo dùng ngôn từ khẩn thiết và điều kiện hậu đãi để mời chào. Bản thứ hai, lại là thông điệp về việc nghiêm khắc giải tán tất cả tổ chức phi pháp.
Hai bản thông cáo này lấy danh nghĩa bộ chỉ huy liên quân Đông Nam tuyên bố, cũng có Fischella và Trình Chí Hiên kí tên, hiển nhiên trải qua cân nhắc cặn kẽ, diễn đạt vô cùng cao minh.
Trong bản thông báo thứ nhất, bọn họ thản nhiên nhắc nhở các thế lực lớn tại Mars về sự thực là Mars hiện tại nằm trong tay Phỉ Minh, ngay sau đó, lấy danh nghĩa đứng đầu bộ chỉ huy liên quân Đông Nam của Fischella, đưa ra lời mời chào đặc biệt đối với cơ sĩ của các đại lưu phái, hứa hẹn từ việc cấp thân phận công dân chính thức của các quốc gia Phỉ Minh đến việc khen thưởng chức vụ, quân hàm cá nhân tùy theo quân công, hơn nữa còn cấp đãi ngộ vũ khí và trang bị theo bậc quân nhân cấp A, vô cùng hậu đãi. Không chỉ có như vậy, thông cáo còn tuyên bố hoan nghênh các lưu phái đứng đầu tham gia vào thành lập chính quyền tự trị Mars. Nếu như nguyện ý tuân theo, sẽ nhận được sự giúp đỡ to lớn từ Phỉ Minh.
Nếu như bản thông cáo thứ nhất ví như củ cà rốt, như vậy, bản thông cáo thứ hai hiển nhiên chính là một cây gậy nhằm vào Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái.
Trong bản thông cáo này, bộ chỉ huy liên quân Phỉ Minh Đông Nam tuyên bố Mars trở thành quận của Phỉ Minh, tất cả các tổ chức chưa được Phỉ Minh lập hồ sơ phê chuẩn đều quy về các tổ chức phi pháp. Để thành lập một chính quyền tự trị thống nhất, tất cả các lưu phái, xã đoàn, lính đánh thuê và đoàn buôn đều phải đăng ký xin lập hồ sơ, bằng không sẽ lập tức tiêu diệt. Lại xét thấy hình thái xã hội đặc thù của Cảng Tự Do Mars, Hội Đồng minh Lưu phái chỉ có thể có một. Không lâu sau quyết định, Phỉ Minh sẽ chiếu theo truyền thống của Mars, cử hành giải thi đấu robot, xác định ra ban lãnh đạo của Hội Đồng minh ngang cấp với chính phủ tự trị Mars.
Hai bản thông cáo cũng không dài, xem hết cũng không quá mười mất phút, thế nhưng ý tứ hàm xúc trong đó, chính là khiến cho người ta có bàn tán hơn mười ngày cũng không hết được.
Tô Khắc Chu thừa nhận, với hai bản thông cáo này, Trình Chí Hiên và Fischella thật sự đã đánh ra một bộ tổ hợp quyền thật đẹp nhằm vào mập mạp.
Danh nghĩa và lợi ích của bản thông cáo đầu, mập mạp cũng không đưa ra được, cũng khiến cho các lưu phái robot phổ thông không cách nào cự tuyệt được. Mà bản thông cáo thứ hai, lại càng chém vào tử huyệt của mập mạp. Một cái danh nghĩa phi pháp có thể khiến cho bất cứ lưu phái nào không chịu nghe lời phải đối mặt với nguy cơ bị Phỉ Minh tấn công, nếu muốn tiếp tục giữ gìn được trọn vẹn lưu phái, bọn họ nhất định phải lập hồ sơ xin đăng ký. Mà phi pháp hay hợp pháp, đó chẳng phải là do Fischella định đoạt sao?
Hơn nữa, lại lấy một giải thi đấu robot tranh đoạt quyền lãnh đạo Hội Đồng minh ra để làm mồi dụ, thiên đường hay địa ngục chỉ trong một ý niệm, bất kể lưu phái nào mà lại không phải cân nhắc tính đi tính lại?
Mập mạp bất quá chỉ là một cá nhân mà thôi, không những không thể đưa ra được những điều kiện này, mà chính bản thân hắn, cũng còn nằm dưới sự lãnh đạo của Fischella. Một người là cấp trên thống lĩnh Quân đồng minh Đông Nam, có quyền đưa ra điều kiện hậu đãi, một người là cấp dưới đang lưu lạc ở thế giới Tự Do, bị chèn ép một cách công khai. Nên lựa chọn ai, ngoại trừ kẻ ngu ngốc ra, những người nào có chỉ số thông minh hơn 80 đều rõ ràng!
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác người mà Fischella cùng Trình Chí Hiên tính toán, lại là mập mạp!
Nhìn biểu lộ híp mắt dâm đãng kia của mập mạp, Tô Khắc Chu thật muốn nắm đầu cái tên ngu ngốc Trình Chí Hiên này mà chửi cho một trận!
Trình Chí Hiên và Fischella cố sức phối hợp đánh cho thật đẹp thật hoành tráng, bất quá cũng chỉ như đánh vào không khí. Trước mắt gã mập mạp đang ngồi ở chỗ kia, chẳng phải là đang giống như ngồi xỉa răng mà xem xiếc khỉ sao!
Phỉ Quân sớm đã bị di dời rồi, với thủ đoạn của gã mập, những lưu phái đã rời khỏi Mars kia làm sao có thể thoát khỏi được lòng bàn tay của hắn. Huống hồ, ban đầu mấy đại lưu phái trong tình trạng nguy hiểm như vậy lại vẫn còn gióng trống khua chiêng đến nương tựa tại thị trấn Prue vốn đang rất nhỏ yếu, mặc cho mập mạp có phá tan rồi lập lại biên chế lực lượng vũ trang lưu phái của bọn họ, khi đối mặt với thế tiến công của Bắc Minh, cũng vẫn thề sống chết đi kháng cự, nếu nói trong tay mập mạp không có thứ gì hấp dẫn bọn họ, ai mà tin được đây?
Trình Chí Hiên và Fischella chế ra bản thông cáo này viết càng hay, sợ rằng đến lúc đó bọn họ thổ huyết lại càng nhiều.
"Ra lệnh cho ta ký tên trên thông cáo? " Mập mạp tùy tiện lật qua lật lại thông cáo và mệnh lệnh truyền đến, chìa tay ra: " Đem bút tới đây!"
Tham mưu đưa lên một cây bút, mập mạp cầm lấy, nghiêng đầu méo miệng nghiến răng nghiến lợi viết lên ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo "Điền Hành Kiện" vào phía sau chữ ký của Fischella. Nhìn thấy chưa cân đối, liền làm ngay một nét gạch vào chữ "Kiện", mặt khác viết lại một cái, toát mồ hôi đầy mặt nói: ".... Lão tử thật lâu rồi cũng chưa có kí tên."
Đem chữ ký của mình giơ lên lật qua lật lại xem xét nửa ngày, mập mạp thở dài một tiếng: "Không hổ là Fischella tướng quân nha, đa mưu túc trí, cứ như vậy, ta xem cái Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái kia còn giãy dụa thế nào được nữa. * * *, cái đám qua sông đoạn cầu này, hiện tại, cũng không biết chạy đi đâu rồi. Để cho ta tìm được, ta nặn cho phòi bi!"
Nói xong, tiện nhân này liền nghểnh cái mặt bánh bao đang nút hai cục giấy ở lỗ mũi, giơ bản thông cáo gốc trong tay lên với Tô Khắc Chu: "Lão Tô, hay là.... lão cũng ký một cái đi?"
Tô Khắc Chu cười khổ một tiếng, lắc đầu nói nói "Ta thuộc về quân bộ Trenock, không liên quan tới Quân liên hợp Đông Nam của tướng quân Fischella, văn kiện này, ta không cần phải ký tên."
"Tất cả mọi người đều là liên quân Phỉ Minh mà. Coi như luyện chữ...." Mập mạp ân cần nói: "Đến đây đi, ký một cái, cơ hội khó có được nha."
Tô Khắc Chu liền im lặng. Cái tên bát nháo này, còn đâu hình tượng của một vị tướng quân thống lĩnh quần hùng nữa chứ.... Ông ta thực sự cảm thấy bi ai cho Trình Chí Hiên. Làm bằng hữu lâu năm, ông ta không cách nào tưởng tượng ra được biểu lộ của Trình Chí Hiên sau khi biết kết quả thì sẽ như thế nào.
Chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác lại chọc tới cái gã mập mạp này?
Tô Khắc Chu nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của mập mạp, chỉ cảm thấy cả người vô lực. Gã mập mạp này trời sinh ngây ngô mà vô lại, đầu óc lại như thiên mã hành không, muốn làm gì thì làm nấy, bản lĩnh chơi xấu càn quấy ăn vạ thiên hạ đệ nhất, bất kỳ thủ đoạn gì bày trước mặt hắn đều không có chút tác dụng nào.
Tri thức gặp phải lưu manh, có lý cũng nói không được, huống chi lại không có lý.
Thở dài xong, Tô Khắc Chu liền đứng dậy cáo từ.
Khi vừa đi tới cửa, đột nhiên ông ta lại nghe thấy mập mạp ở phía sau lẩm bẩm.
" Đạo lý đoàn kết đồng tâm hiêp lực, thầy cô đã từng dạy qua."
Tô Khắc Chu dở khóc dở cười quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt bánh bao với cái mũi tắc của mập mạp, bỗng nhiên cảm thấy, cái người này, kỳ thực cũng không phải không biết nói lý lẽ.
Còn chưa kịp nói gì, đã thấy mập mạp sắc mặt biến đổi cực nhanh, trở nên có chút nịnh nọt:" Mọi người nếu như đã cùng ngồi trên một thuyền rồi, khi Trenock tiếp tế trang bị vật tư, hay là cũng nên suy xét cho chúng ta một chút nha?"
*******
Trong vũ trụ sâu thẳm, một viên hằng tinh màu da cam khổng lồ đang dùng ánh sáng của nó để xác định lãnh địa của mình. Ở xung quanh nó, chính là mấy chục tiểu hành tinh hoặc xa hoặc gần hoặc lớn hoặc nhỏ. Những hành tinh này cũng có các vệ tinh, hộ tinh và vành đai thiên thạch đang vờn xung quanh, cùng nhau tạo thành khoảng không vực này. Trong vũ trụ bao la, bọn chúng đều nhỏ bé tới mức không đáng kể. Thế nhưng, so với các chiến hạm nhân loại đang qua lại xung quanh chúng, bọn chúng lại khổng lồ vô cùng.
Hai hạm đội Long Thương và Loan Đao của tinh hệ Trường Chinh Trenock đang dựa vào trận hình con thoi tạo thành đội hình trước sau, lặng lẽ di chuyển giữa các tinh cầu khổng lồ.
Ánh sáng của hằng tinh đang chiếu rọi bên trái mạn tàu của những chiếc chiến hạm bằng kim loại khổng lồ, các chiến hạm nửa tối nửa sáng, trông giống như một cơ thể hỗn hợp của thiên sứ và ác ma. Đầu hạm hùng tráng, pháo hạm dữ tợn, thân hạm và lớp thiết giáp ngoài lạnh lẽo đang phơi bày ra sự mạnh mẽ của những kẻ chinh phục vũ trụ này. Sáu mươi chiếc chiến hạm lần lượt bơi qua bên cạnh một tinh cầu màu vàng đất khổng lồ. Ánh sáng xanh thẫm từ động cơ i-on của dàn chiến hạm đang kéo thành từng vệt ánh sáng thật dài trên phần đuôi của chiến hạm, trông có vẻ đặc biệt mê hồn.
Các cửa sổ bọc thép bên mạn trái chiến hạm đã hoàn toàn được đóng kín. Dưới ánh đèn không hắt bóng (*) trên tàu sân bay chỉ huy {Achilles}, vô số quân nhân Trenock đang mặc quân phục màu đen thẫm, vội vội vàng vàng qua lại. Cánh cửa tự động ra vào khoang liên tục đóng vào mở ra, trong hệ thống phát thanh được lắp đặt ở khắp nơi, âm thanh điện tử đang thục giục một sĩ quan nào đó lập tức đi tới phòng họp một cách không biết mệt. Trước đài điều khiển trung ương, hoa tiêu, nhân viên rada, nhân viên liên lạc, lái tàu... đang khẩn trương bận rộn, thỉnh thoảng lại trượt ghế, xử lý các chỉ lệnh và tin tức đang hiện lên liên tiếp không ngừng trên màn hình máy tính điều khiển.
(*hiện tại hay dùng trong phẫu thuật)
Trên màn hình mặt phẳng rada to lớn và trong suốt trên đỉnh đầu bọn họ, tất cả các tinh cầu trong tinh vực mà hạm đội đi qua đều đã được thu nhỏ lại vô số lần, đang nhấp nháy tại vị trí của mình, xuôi theo đường quỹ tích di chuyển mờ ảo trên màn hình. Mà các chữ số và chữ cái rậm rạp ở bên cạnh chúng, chính là các thông số về chất lượng, khu vực xuất hiện lực hấp dẫn và số hiệu của bọn chúng...
Hạm đội đang chuẩn bị tiến vào khu vực quá độ Bước nhảy của cái hệ hằng tinh này.
Trên ghế chỉ huy, chỉ huy hạm đội điều phái đặc biệt Trenock Jonathan Wilks đang dùng ngữ điệu gấp gáp giống như súng máy của ông ta để nói gì đó với viên tham mưu, khiến cho người này liên tục gật đầu. Ở bên cạnh, hạm trưởng Achilles và vị phó hạm trưởng của ông ta cũng không nhàn rỗi, đang nhỏ giọng nói chuyện với viên lái tàu chính, thỉnh thoảng lại hướng về thiết bị dẫn đường mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mặc dù đang bận rộn, tuy nhiên, thi thoảng những nam sĩ quan Trenock này lại không biết vô tình hay hữu ý, đều đưa ánh mắt hướng về mấy sĩ quan Phỉ Minh ở phía chếch bên kia của đài chỉ huy. Nhất là vị nữ thiếu tướng với biểu tình vĩnh viễn lạnh như băng sương kia của bọn họ - Carolina Morning.
Sự tình phát sinh tại Mars, tất cả mọi người đều đã nghe nói.
Tuy rằng không biết tình hình cụ thể, bất quá, từ một số chi tiết rời rạc, mọi người vẫn có thể đoán ra được vài thứ.
Một gã thượng tá Leray, sau khi lăn lộn ở Mars nửa năm đã như kỳ tích mà khống chế được các thế lực lớn tại Mars, cũng trải qua một chiến dịch không thể tưởng tượng nổi mà đánh bại địch nhân mạnh hơn hắn nhiều lần, tiếp đó khống chế toàn bộ tinh cầu Mars. Tất cả mọi chuyện đều là do người Leray tự mình hoàn thành, bọn họ không hề nhận được bất cứ sự trợ giúp gì từ Phỉ Minh. Nghe nói, ngay cả trong báo cáo của Long Hưng Hội chuyển cho quân bộ cũng đã thừa nhận, toàn bộ quá trình Long Hưng Hội cũng không hề có bất cứ ác dụng quyết định gì.
Giành lấy tuyến đường bay Tự Do Mars vào tay Phỉ Minh ngay dưới mí mắt của Sous, tin tức này đã khiến cho rất nhiều người trở nên hưng phấn. Nhất là dưới cục diện Trenock đang phản công tinh hệ Reske, ý nghĩa của việc nắm giữ tuyến đường bay Mars càng trọng đại hơn nữa. Vì lẽ đó, hành trình này cũng đã có vị nữ thiếu tướng Phỉ Dương này đồng hành.
Nguyên bản hạm đội Trenock đã sớm đi sâu vào trong tuyến đường chính, thế nhưng để đón tiếp nàng và bộ hạ, bọn họ đã phải nán lại mấy ngày ở tinh vân Đuôi Ngựa. Bất quá, vị thiếu tướng với biểu tình nghiêm túc và thường xuyên cau mày này lại không hề có ý tứ cảm kích gì về việc này, giống như một lẽ đương nhiên vậy. Quân nhân Phỉ Dương Cộng hòa, con mẹ nó đều sở hữu loại đức hạnh ngạo mạn này.
Leray cũng coi như không may. Đối mặt với sự vây công của Tây Ước, đau khổ chống đỡ bốn năm, đánh tới sơn cùng thủy tận rồi mà cuối cùng cũng vẫn thất bại. Vì Phỉ Minh làm ra cống hiến lớn như vậy, thế nhưng lại bị phá tan bởi một cuộc chính biến. Leray hiện tại, không chỉ đã đánh mất thủ đô của mình, ở trong Phỉ Minh, cũng không được người đối xử tử tế.
Ai cũng biết, nếu như Leray muốn phục quốc, muốn bảo trụ lại cái tinh vực duy nhất còn lại của bọn họ, vậy thì chỉ có cách là thành thành thật thật đi theo sát phía sau Phỉ Minh, chờ các quốc gia trong liên minh này giành được chiến thắng trong cuộc chiến tranh này.
Quốc gia đều đã như vậy, một gã thượng tá của bọn họ lại có thể ra sao được nữa?
Đánh hạ Cảng Tự Do Mars, cuối cùng cũng vẫn phải giao cho Phỉ Dương. Là siêu cường quốc cực mạnh trong xã hội loài người, đối với loại cưỡng đoạt này, Phỉ Dương đã thành thói quen. Trong mắt bọn họ, Phỉ Dương đại biểu cho Phỉ Minh, còn các quốc gia cái khác, bất quá chỉ là phụ thuộc Phỉ Minh mà thôi, nếu muốn cái gì, chỉ cần tới cầm về là được.
Các sĩ quan liền cảm thấy may mắn, may mà mình không phải là đám người Leray đáng thương. Cộng hòa Phỉ Dương cho dù bá đạo, bọn họ cũng phải thương lượng với Trenock, luận chiến tranh, mấy nghìn năm qua, Trenock vẫn còn chưa để ai vào mắt!
Chiến hạm sau một chút nhỏ đình trệ, động cơ phản trọng lực liền khởi động, tiến vào trạng thái Bước Nhảy, toàn bộ tàu sân bay đều rung lên nhè nhẹ.
Carolina nghiêm mặt lạnh lùng ngồi ở trên ghế vũ trụ hình trứng rộng rãi trên đài chỉ huy cao cao, lẳng lặng nhìn văn kiện phân tích thế cục Mars do bộ chỉ huy liên quân Đông Nam phát tới, đối với ánh mắt của các sĩ quan Trenock, nhìn như không thấy.
Hiện tại, toàn bộ tâm tư của bà ta đều đặt ở trên người cái tên thượng tá Leray Điền Hành Kiện kia.
Cái tên mập mạp Leray này trong chiến dịch Mosky tại Gatralan đã từng công nhiên cãi lại quân lệnh, tự ý rời bỏ phòng tuyến, đem phía sau lưng của sư đoàn thiết giáp số 6 Phỉ Dương phơi ra trước mặt địch nhân. Lần này, lại tiếp tục kháng lệnh, mượn cớ vì ngoài vùng quản lý, từ chối giao ra đội ngũ mà hắn lãnh đạo, lại dung túng cho bộ hạ, trắng trợn cướp bóc, tranh giành vật tư tại Mars.
Một kẻ cặn bã như vậy vì sao lại còn được bổ nhiệm làm quân đoàn trưởng cánh quân Mars số 1?
Carolina lạnh lùng nhìn ảnh chụp của Điền Hành Kiện trên văn kiện điện tử. Có lẽ, để chỉnh đốn cái địa phương Mars tập hợp đầy rẫy hải tặc, trộm cắp, lừa đảo cùng với đủ loại dân tứ xứ này, xách cái gã mập mạp này ra khai đao sẽ là một khởi đầu tốt.
← Ch. 397 | Ch. 399 → |