Vay nóng Tinvay

Truyện:Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương 404

Mạo Bài Đại Anh Hùng
Trọn bộ 793 chương
Chương 404: Nét cười giảo hoạt
0.00
(0 votes)


Chương (1-793)

Siêu sale Shopee


Ngày 25 tháng 7 năm 2063, Tây Ước và chính quyền Brodie tổ chức họp báo, tuyên bố sẽ tiến hành xét xử tiền Tổng Thống Leray Hamilton vào ngày 28 tháng 7.

Ngay sau khi buổi họp báo được truyền thông các quốc gia Tây Ước trắng trợn tuyên dương và phối hợp nêu câu hỏi, khiến cho trở nên vô cùng náo nhiệt này kết thúc được mười lăm tiếng đồng hồ, Hamilton đã tự sát ở trong nhà giam, hưởng thọ 57 tuổi. Ông ra vô cùng thẳng thắn dùng cái chết để từ chối đi vào tòa án của kẻ địch.

"Không thể khiến cho ta cúi đầu mà nghe theo sự sắp đặt của các ngươi trên tòa án, chắc các ngươi sẽ rất thất vọng!" Đây chính là câu nói cuối cùng mà ông ta dùng bút viết lên trên trường. Những lời này, không thể nghi ngờ là đã tát một cái tát thật vang dội vào mặt của Tây Ước và Brodie.

Mà sau khi nhận được tin tức Hamilton tử vong, Hội nghị Liên hợp Phỉ Minh đã lập tức cho ngừng các cuộc họp đang được tiến hành, rồi làm ra quyết định. Treo cờ rủ, để tưởng niệm nhà chính trị đã lãnh đạo Leray anh dũng chống lại xâm lược này.

Khi lá cờ Liên hợp Phỉ Minh ở ngay trước tòa nhà Hội nghị Phỉ Minh phía Tây Nam quảng trường Vô Úy thủ đô Heidfeld của Phỉ Dương từ từ được hạ xuống, các quốc gia thành viên Phỉ Minh cũng đồng thời tuyên bố treo cờ rủ để tưởng niệm Hamilton. Hạ xuống quốc kỳ của quốc gia mình vì một vị lãnh tụ ngoại quốc, trong lịch sử của rất nhiều quốc gia, xưa nay chưa từng có.

Thống soái Bộ Thống soái tối cao Quân liên hợp Phỉ Minh, Tổng thống Cộng hòa Phỉ Dương - Francis, chủ tịch thường trực tháng 7 của Phỉ Minh, tổng trưởng Liên hợp Liên minh Tự do Tartanya - Đường Trăn Hải, cùng với Tổng chỉ huy Bộ chỉ huy tối cao Quân liên hợp Phỉ Dương - Hastings đã phân biệt phát biểu, tán dương cống hiến phi thường mà Hamilton đã làm ra cho Phỉ Minh khi chống lại quân Tây Ước xâm lược, khẳng định địa vị và tác dụng của Liên Bang Leray trong Phỉ Minh, đồng thời phát thệ, tất cả các quốc gia thành viên Phỉ Minh sẽ cố gắng hết sức để giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh này. Hamilton trên trời có linh thiêng, xin vì một Liên Bang Leray toàn vẹn, giàu có mà tự do.

Lập tức, tại quảng trường Vô Úy (dũng cảm, không biết sợ) đối diện tòa nhà Hội Nghị Phỉ Minh, Phỉ Minh đã cử hành lễ mít tinh tưởng niệm Hamilton. Dưới ánh mặt trời của tháng 7, khi Tổng Thống chính phủ lưu vong Leray, Flavio đi lên bục phát biểu, toàn bộ thế giới phảng phất như đã trở nên yên lặng trong giờ khắc này.

Mấy trăm nghìn người dân tập trung ở quảng trường Vô Úy, rồi người dân ở các quốc gia khác xem trên truyền hình trực tiếp, giờ phút này tất cả đều đã im lặng như tờ.

Đối với đại đa số người trong bọn họ mà nói, cái tên Hamilton chính là vô cùng xa lạ. Đó không phải là Tổng Thống của bọn họ. Nếu như ở thời bình, bọn họ sẽ ngẫu nhiên được nhìn thấy trong tin nóng, sau khi quan tâm một chút thì liền vứt qua sau đầu.

Mà hiện tại, cái cuộc chiến tranh này, đã đem con người này liên hệ lại chặt chẽ với bọn họ.

Một vị Tổng thống của một nước đồng minh đã bị buộc phải tự sát!

Mỗi người, trong sự khiếp sợ và thương cảm đều đang cảm thấy hoang mang.

Liên Bang Leray, ấn tượng về cái quốc gia nhỏ bé không đáng nhắc tới trong Phỉ Minh này lưu lại cho bọn họ thực sự quá ít rồi. Mặc dù là cuộc chiến tranh này bắt đầu từ Leray, bọn họ cũng vẫn cảm thấy xa lạ với cái quốc gia xa xôi này. Chiến tranh vệ quốc ở Leray, tựa hồ như một chuyện ở một thế giới khác, một thời đại khác vậy.

Cho đến bốn năm sau, vào ngày hôm nay, bọn họ mới cảm nhận được sự thay đổi mà chiến tranh đã mang lại cho cuộc sống của bọn họ.

Chẳng qua, đó cũng gần như chỉ khiến cho bọn họ đem sự chú ý đặt lên thế cục chiến tranh của quốc gia mình mà thôi. Đối với sự đổ nát thê lương của Leray, đối với vô số người dân đang trôi giạt khắp nơi của Leray, đối với cuộc sống và cuộc kháng chiến của người Leray, bọn họ hoàn toàn không hay biết gì cả.

Flavio đứng trước di ảnh của Hamilton, sau khi hít sâu vào mấy hơi, thanh âm lập tức chậm rãi vang lên trên loa phóng thanh: "Hắn đang đứng ở phía sau ta, ta vẫn như cũ có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, cùng với nét mỉm cười của hắn."

"Đối lập với sự ca ngợi và thương tiếc của ta đối với hắn, ta càng biết được hắn muốn nói cái gì... Như vậy, để cho ta và hắn cùng nhau nói cho các ngươi biết, về một cuộc chiến tranh mà các ngươi không biết."

Thanh âm của Flavio, thông qua loa phát thanh của quảng trường rộng lớn đang quanh quẩn trên bầu trời quảng trường. Xuyên thấu qua thanh âm đang run rẩy kia, mọi người có thể cảm nhận được rõ ràng về sự phẫn nộ và bi thương áp trong tận đáy lòng của vị lão nhân sắc mặt tái nhợt mà tiều tụy trên màn ảnh này.

"Mọi người đều biết, Leray, đã đánh trận được bốn năm. Thế nhưng, không có mấy người biết được, về số liệu cụ thể tới nay mới chấm dứt của cái cuộc chiến tranh vẫn chưa kết thúc này." Flavio giơ lên một bản danh sách trong tay: "Bản danh sách này, ta vẫn luôn muốn quên đi. Thế nhưng, những số liệu này vẫn giống như con dao găm đang đâm vào trong lòng của ta. Để ta nói cho các ngươi biết, trong bản danh sách này viết về cái gì."

"Để ta nói cho các ngươi biết, bốn năm qua, Leray có 1026 thành trấn lớn nhỏ trở thành phế tích. Để ta nói cho các ngươi biết, Leray có 650 triệu người không có nhà để về! Để ta nói cho các ngươi biết, Leray có gần 200 triệu người đã chết trong chiến tranh, lại để ta nói cho các ngươi biết, chúng ta có 30 triệu chiến sĩ đã hi sinh trên chiến trường!"

Thanh âm của vị lão nhân càng lúc càng cao càng lớn. Rất nhiều người đã khiếp sợ mà bưng kín miệng lại.

Những số liệu này đã khiến cho bọn họ run rẩy.

"Cảm thấy thông cảm sao?" Flavio ngẩng đầu nói: "Không! Đừng rơi lệ vì chúng ta! Chúng ta không cần sự thông cảm! Chúng ta cảm thấy kiêu ngạo vì quốc gia của chúng ta, vì dân tộc của chúng ta! Đây là cái giá mà người Leray phải bỏ ra để được độc lập, để bảo toàn lãnh thổ, để chống quân xâm lược! Chúng ta cũng không hối hận!"

"Không ai có thể hiểu được sự gian khổ và tàn khóc của cái cuộc chiến tranh này." Ánh mắt của Flavio nhìn về phía chân trời sáng lạn. Ở trước mặt ông ta, con đường chính rộng lớn giữa quảng trường vẫn luôn kéo về phía xa, giờ phút này đã chật kín người. Thanh âm của ông ta cũng như xa tận chân trời: "Tổng thống của chúng ta đã lãnh đạo 1 tỷ 700 triệu người Leray chống lại Gatralan, chống lại Deseyker, chống lại Sous, chống lại Jaban! Cho dù thực lực quân sự tổng hợp của bọn hắn gấp mười sáu lần chúng ta..."

"Leray đã có 30 triệu tướng sĩ hi sinh, thế nhưng, bọn họ đã bảo vệ được quốc thổ của chúng ta được tròn bốn năm. Bọn họ đã tiêu diệt được số địch nhân gấp đôi bọn họ!" Khóe miệng vị lão nhân lộ ra một nụ cười, nước mắt đã lăn vòng quanh hốc mắt, thế nhưng vẫn quật cường không chảy xuống: "Ngày hôm nay... Chúng ta lại mất đi một người chiến sĩ." Lời nói của Flavio, giống một chiếc búa tạ nện vào trong lòng của tất cả mọi người. Khi vị lão nhân này đang cố kìm nén nước mắt, vô số người dân Phỉ Minh tập trung ở đương trường, tập trung ở trước màn hình TV công công to lớn đã khóc không thành tiếng. Những số liệu kia đã khiến cho bọn họ khiếp sợ, đó là một tràng hạo kiếp, một hồi tai họa!

Mọi người bỗng nhiên phát hiện ra, cái tên Leray này, nhờ có bức chân dung đã mỉm cười của Hamilton treo ở giữa hội trường kia, đã trở nên chân thực hẳn lên. Bầu trời ngập lửa đạn kia, màn khói súng cuồn cuộn kia, rồi tiếng súng, tiếng pháo, đang như ở trước mắt, như ở bên tai. Bọn họ thấy được, nghe được thật rõ ràng, người Leray đang chống cự, người Leray đang gầm thét.

"... Một năm trước, ta đang ngồi ở trong nhà của hắn. Nhìn hắn cuộn mình, bưng mặt, giống như vô số gia đình Leray khác mà khóc thương cho đứa con trai cả tử trận của hắn... Đó là một chàng trai anh tuấn. Hắn tử trận ở điểm Bước nhảy Không Gian tinh hệ Newton." Thanh âm của vị lão nhân đang run rẩy: "Mà ngày hôm nay, hắn cũng đã đi rồi."

" Hắn là một gã luật sư, một chính trị gia thành thục, là Tổng Thống của Leray, và cũng là chồng của một người phụ nữ và cha của hai đứa con trai." Flavio quay đầu lại, lẳng lặng dừng ở trên ảnh chụp của Hamilton, kiêu ngạo mà rơi lệ đầy mặt: "Thế nhưng xét cho cùng, hắn là một người Leray, là một chiến sĩ trời sinh!"

Trên quảng trường đang lặng ngắt như tờ. Trong dòng nước mắt chảy tràn, mọi người nghe thấy thanh âm của Flavio đã trở nên trầm thấp, ông ta đang nói nhỏ với Hamilton: "Ông bạn, nhà Hamilton sẽ vĩnh viễn là niềm kiêu hãnh của Leray."

"... Bọn chúng đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ. Bọn chúng, sẽ phải vì thế mà trả một cái giá thật đắt!" Xóa đi nước mắt, Flavio xoay người lại. Màn hình lập tức đặc tả vào vị lão binh chỉ đem nước mắt dành cho Hamilton ở trên bục phát biểu này.

"Chúng ta sẽ làm cho tất cả mọi người biết được, Leray, vẫn còn chưa ngã xuống!" Flavio nắm chặt nắm tay, thanh âm, giống như một khối sắt cứng rắn.

"Chúng ta chưa bao giờ kiên cường như bây giờ!"

Ông ta dùng một câu nói khí phách này mà kết thúc diễn thuyết.

Một khắc đó, khi nhìn Flavio ngẩng cao đầu mà bước xuống bục phát biểu, mỗi người, đều đã nhận thức được về Leray.

Một Leray, chưa bao giờ rõ ràng hơn thế.

((Khi Leray chiến đấu gian khổ, chúng ta đang làm cái gì?)), (( luận diễn biến chiến cuộc tinh vực Đông Nam)), ((Một cái vũng xoáy chính trị dơ bẩn)), ((Ai sẽ chịu trách nhiệm?)), ((Nói cho các ngươi biết về một Leray chân thực)), ((Đoàn kết, hay là phân liệt?))

Phong trào ngẫm lại về chiến tranh Leray đã nhanh chóng tràn ngập tất cả các quốc gia Phỉ Minh. Mọi người cảm thấy bi thương cho Leray, đồng thời, cũng cảm thấy phẫn nộ về rất nhiều hành vi của các quốc gia thành viên Phỉ Minh. Vô số tư liệu bị đào móc, mọi người kinh ngạc mà phát hiện ra, ngoại trừ hai hạm đội quân viễn chinh không tính là cái gì đối với Phỉ Minh ra, bất kể là vật tư hay là viện trợ về các phương diện khác, sự giúp đỡ của Phỉ Minh dành cho Leray đều xa xa không đủ để cho Leray chống đỡ cuộc chiến tranh này!

Nhất là khi nhiều người biết được, chính phủ lưu vong Leray hiện tại không có được sự tôn trọng cần có, thậm chí rất nhiều hội nghị, tình báo, quyết sách, cũng bởi vì nguyên nhân chính quyền Brodie mà gạt bỏ chính phủ lưu vong Leray ra ngoài, khi đó, các tiếng nói phẫn nộ hầu như đã bao phủ toàn bộ hội nghị Phỉ Minh.

Sự bộc phát của phong trào đã khiến cho hội nghị Phỉ Minh không thể không suy nghĩ lại, đại biểu của các quốc gia họp nghiên cứu thâu đêm suốt sáng để xác định cống hiến và địa vị của Leray, từ đó xuất ra hàng loạt các nghị quyết mang tính chất bồi thường và trấn an.

Căn cứ vào những nghị quyết này, hai đại tinh hệ của tinh vực Atlantis thuộc quyền lãnh đạo của chính phủ lưu vong Leray hiện nay sẽ được ưu tiên viện trợ vật tư từ Keneville và Gatralan. Dân chạy nạn Leray sẽ được các quốc gia tiếp nhận và an trí vô điều kiện. Yêu cầu tiếp tế của quân đội Leray cũng sẽ được ưu tiên xét duyệt, tiêu chuẩn xét duyệt, so với trước đây cũng nới rộng hơn rất nhiều.

Thống soái Bộ Thống soái Liên quân tối cao Francis lại càng hạ lệnh, yêu cầu Bộ chỉ huy liên quân do Hastings lãnh đạo đề ra phương cụ thể để bảo đảm cho sự an toàn của hai tinh hệ cuối cùng của Leray.

Chân dung của Hamilton, được vĩnh viễn treo ở trong đại sảnh Hội nghị Phỉ Minh.

Trong chân dung của mấy chục nhân vật đã có cống hiến kiệt xuất cho Phỉ Minh, ông ta đang lẳng lặng mà mỉm cười.

Một nét cười giảo hoạt.

******

"Mỹ Đóa...." Thanh âm của mập mạp như sói xám dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.

" Gì vậy?" Mỹ Đóa ôn nhu mà cười nhẹ, đôi mắt phượng xinh đẹp giống như dòng sông xuân.

"Ngươi phải kiên cường hơn một chút..." Mập mạp tình ý sâu xa nói: "Nhân sinh vẫn còn rất dài, ngươi cần thể hiện giá trị của chính mình... Mặc vào bộ trang phục y tá của ngươi đi, cố gắng tập trung vào công việc và chiến đấu đi!"

"Ít có lắm!" Mỹ Đóa cắn môi.

" Ha ha ha ha..." Trên bàn cơm, Helen và Audrey cười đến còng cả lưng không dậy nổi, nĩa thức ăn trong tay cũng run rẩy.

Mập mạp nhẹ nhàng bỏ một miếng thịt bò vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt, vẫn đang duy trì vẻ đạo mạo. Da thịt trên mặt, vậy mà lại đang giần giật.

Đến căn cứ được mấy ngày rồi, khi gặp lại Mỹ Đóa, không hề có cảnh nước mắt lưng tròng ôm hôn nồng nhiệt triền miên tháng ngày gì cả. Hai người, giống như là hai người bạn nghìn năm chưa gặp nhưng vẫn hiểu rõ về nhau. Mỹ Đóa thủy chung vẫn như thế, ôn nhu động lòng người, nàng tựa hồ cho tới bây giờ cũng sẽ không chủ động mà biểu lộ cảm tình của mình một cách nồng nhiệt.

Chính vì như thế này, thế nên mập mạp càng không dám tưởng tượng, người thiếu nữ này khi một mình mạo hiểm đến tìm mình, cần có dũng khí lớn tới mức nào.

Thật là một chú hươu non ngoan hiền a.

Mập mạp dùng sức mà nhai thịt, nhìn Helen và Audrey đang cười đến ho khù khụ.

Hai người này, kỳ thực cũng là hươu non. Thế nhưng, vì sao ba chú hươu non đến cùng nhau, mình ngay cả nguyện vọng muốn nhìn bộ trang phục y tá một chút cũng đều không thể thực hiện được vậy?

Đang lúc miên man bất định, Markevitch đã bước nhanh vào nhà ăn, đi tớis trước mặt mập mạp: "Tướng quân, vừa mới nhận được tin tức truyền về từ Mars, Carolina đã Cảng Tự Do Mars rồi!"

Vừa nói, hắn đem một tập văn kiện đưa cho mập mạp: "Còn đây, là do tướng quân Bernardote truyền đến."

"Hử?" Mập mạp buông dao nĩa, lau miệng rồi tiếp nhận văn kiện, dùng quyền hạn của mình để giải mật mã, vừa xem vừa rời khỏi nhà ăn.

Bỗng nhiên, hắn liền khựng lại, sắc mặt đã trở nên trắng bệch.

" Tướng quân?" Markevitch chưa bao giờ thấy mập mạp có dáng vẻ như thế này, liền cảm giác không đúng nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Mập mạp quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt.

" Tổng Thống Hamilton... Tự sát."

-------*-------

----------oOo----------

Hạ xuống quốc kỳ của quốc gia mình vì một vị lãnh tụ ngoại quốc, trong lịch sử của rất nhiều quốc gia, xưa nay chưa từng có...

Ài, hồi trước đọc trong box CV truyện Mạo Bài có một bài viết cảm nhận của độc giả (bác Bookgrinder) về cái chết của Hamilton, tiếc là đã bị xóa mất, nếu không cũng đưa ra đây để cho anh em đọc.

Tiếp nữa, 2 chương này mình đã đọc nhiều lần, thêm cả lúc dịch nữa, mà lần nào cũng rưng rưng, thật cảm khái cho số phận của Hamilton, và cả của Leray nữa. Giờ ngẫm lại đáng nhẽ phải cho 2 chương này lên vào ban đêm, thời khắc suy ngẫm và thoát khỏi mọi thứ xô bồ của cuộc sống, có lẽ anh em sẽ được tập trung và cảm nhận được rõ ràng hơn. Bản thân làm nhiều thứ mà tự nhiên sau đó lại hối tiếc. Nếu do mình mà làm mất đi cái hay của một câu chuyện thì thật đúng là phải hối hận.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-793)