← Ch.0854 | Ch.0856 → |
Bổn Nhất trong lúc toàn lực chống lại liền kinh ngạc phát hiện, luồng hào quang ngũ sắc vô cùng cổ quái, tuyệt đối không gây chút tổn hại trực tiếp lên thân thể bản thân, cũng không áp chế chân nguyên của mình, nhưng lại giữ chặt lấy hắn, cho dù bản thân vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được sức mạnh ép phải từ từ thu nhỏ, hơn nữa còn chầm chậm hút vào.
Thời khắc này, Bổn Nhất hệt như một con thuyền nhỏ giữa dòng nước xoáy, cho dù hắn thi triển sức lực thế nào, đã ở trong đó rồi không thể thoát được sức cuốn hút của dòng xoáy.
Nhìn khoảng cách giữa thân thể Bổn Nhất và miệng hồ lô càng lúc càng ngắn lại, Lý Trường Xuân đắc ý cười nói:
- Quả thật là quá tốt, huyền diệu như vậy, cho dù là Kiếm Vô Trần gặp phải cũng đã định sẵn khó mà thoát được, ha ha ha ...
Khuôn mặt Bổn Nhất vốn bình tĩnh đã xuất hiện vẻ kinh hoàng, hắn cảm giác được nguy hiểm, đáng tiếc hắn không có cách nào thoát được, chỉ còn tiếng thở dài trì kéo.
Thiên Mục Phong ẩn thân không xa nhìn thấy cảnh này, trong lòng rất kinh ngạc. Về mọi chuyện của "Tụ Linh hồ", hắn biết không ít, chuyện này đã được ghi lại trong bí lục của Thiên Tà tông.
Trước đây hắn đã từng nhìn qua, nhớ được đại khái vật này là một trong hai mươi bốn thần khí, nhưng lại là một dạng thần khí vô cùng tà môn, cũng một dạng như Huyết Hà đồ có khí huyết sát ép người, đều có những chỗ quỷ dị.
Bổn Nhất gặp nguy cơ, Thiên Mục Phong không có lòng nhớ nhiều. Cho dù lập trường đối địch, hay là không nhẫn tâm để Bổn Nhất chết trong tay Lý Trường Xuân, Thiên Mục Phong đều không thể ngồi im được.
Vì thế, Thiên Mục Phong âm thần sấn tới, lợi dụng lúc Lý Trường Xuân không để ý, múa chưởng phát ra hung hăng đánh thẳng vào lưng của lão. Sau đó thân thể mượn phản lực xuất hiện tại vùng lân cận Bổn Nhất, phát ra một luồng ánh sáng sắc kim đánh trúng hồ lô ngọc, hất bắn nó đi.
- A... Thiên Mục Phong, lại là ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi được!
Lý Trường Xuân mím môi cắn răng, một chưởng vừa rồi khiến lão rỉ máu ở khóe miệng, rõ ràng đã bị trọng thương.
Cứu được Bổn Nhất, Thiên Mục Phong hận thù nói:
- Ta cũng không tính bỏ qua cho ngươi. Nếu không phải vì ngươi, Ngạo Tuyết cô nương hẳn không bị hôn mê, Thương Nguyệt cũng không vì thế mà chết trong tay Kiếm Vô Trần.
Bóng người lóe lên, Thiên Mục Phong một phân thành bốn xuất hiện bốn bề Lý Trường Xuân, tám cánh tay đồng thời múa lên phát ra chưởng lực mạnh mẽ, hướng thẳng vào Lý Trường Xuân ở giữa.
Gầm lên một tiếng, khuôn mặt Lý Trường Xuân uốn éo, dưới tình hình không thể vùng vẫy được, miệng rống lên giận dữ điên cuồng, hai tay phát xuất ra chiêu thức cổ quái thúc động hồ lô ngọc quay về trên đầu mình.
Hồ lô ngọc vừa đến, Lý Trường Xuân quát lên tàn bạo:
- Tụ linh thành tiên, vi ngã sở nguyện, đồ thần diệt quỷ, nhất triển uy nghiêm! (1)
Hồ lô ngọc rung lên, miệng bắn ra một luồng sáng đón gió hóa thành một người nam anh tuấn, toàn thân lấp lánh ánh sao.
Người nam đó quét mắt qua Lý Trường Xuân, khuôn mặt mờ hiện một chút không tình nguyện, nhưng không hề biểu lộ quá nhiều, sau đó phân thành bốn phóng thẳng đến Thiên Mục Phong.
Ánh mắt biến hẳn, Thiên Mục Phong la lên kỳ quái:
- Thật cổ quái, vật này còn có thể phát ra linh hồn để phát động công kích, quả thật không đơn giản.
Còn đang nói, hình bóng của Thiên Mục Phong hợp nhất lại, hai tay phát ra ánh Phật Ma. Người đàn ông đó cũng theo vậy hành động, hình bóng cũng hợp thành một, hai tay đưa ra đón lấy, bất quá lại phát ra ánh sao rực rỡ.
Bốn chưởng đối đầu vào nhau, chân nguyên cuồn cuộn tuôn ra, sức mạnh không cùng thuộc tính va chạm vào nhau, sau đó liền phát nổ, lập tức hất bắn Thiên Mục Phong.
Giữa không trung, người nam đó ngạo nghễ khác hẳn, sau khi đã đánh bay Thiên Mục Phong rồi, tay phải múa lên không trung, một luồng ánh sao cuồn cuộn phóng đến, cuốn thân thể Thiên Mục Phong còn chưa rơi xuống bay lại. Thấy vậy, Thiên Mục Phong thất kinh, thân thể mượn thế xoay tròn, cả thân hình chỉ chớp mắt đã gia tăng chân nguyên đến cực hạn, phát ra một chiêu kinh trời.
Chiêu này do Thiên Mục Phong toàn lực phát ra, uy lực của nó cực mạnh, với tu vi của Lý Trường Xuân tuyệt đối không thể tiếp nổi. Nhưng người nam thần bí hiện nay là ai, hắn có thể tiếp nổi chăng?
Kết quả xuất hiện rất nhanh, người nam đó thấy Thiên Mục Phong phản kích, khóe miệng mờ hiện một nụ cười lạnh lùng không thèm để ý, tay phải thuận thế xoay chuyển, một luồng sức mạnh xoay tròn đột nhiên từ tĩnh lặng gia tăng đến cực hạn, tương phản hoàn toàn phương hướng xoay tròn của Thiên Mục Phong.
Hai luồng sức mạnh nghịch chiều tất nhiên giằng co, hai bên càng lúc càng cuốn chặt, cuối cùng hợp thành một khối, phát nổ liên hoàn. Bốn bề, cuồng phong thổi vùn vụt, rừng rậm dưới sức nổ đáng sợ cũng vỡ vụng, phân chia, tiêu hủy, tiêu tan.
Trên mặt đất, bụi đất bay lên, đá vụn vỡ bị bắn tung lên tạo nên tiếng hô chói tai, cứ mãi vang vọng ở vùng phụ cận.
Giữa chiến trường, thân thể Thiên Mục Phong đang chuyển động rất nhanh bị luồng khí lưu trói buộc theo chiều nghịch lại ở bên ngoài, cuối cùng dừng lại, sức mạnh giữa hai bên hội tụ, khi đạt đến điểm giới hạn, phát nổ mang tính hủy diệt.
Cứ như thế, Thiên Mục Phong bị trọng thương, thân thể bị hất bắn ra giữa không trung, rơi xuống trên tay của Bổn Nhất. Người nam đó cũng bị trọng thương, bất quá tình huống tốt hơn Thiên Mục Phong, rõ ràng tu vi của hắn cao hơn Thiên Mục Phong. Cao thủ như người này trên thế gian không nhiều, tu vi tuyệt đối ở trên mức Quy Tiên, người nam này thật ra là ai đây?
- Thiên Mục Phong, ngươi thế nào rồi, bị thương nặng không?
Nhìn người đang ôm trong lòng, Bổn Nhất cất giọng quan tâm hỏi.
Thiên Mục Phong yếu ớt nói:
- Đừng hỏi nữa, chạy nhanh đi, chần chừ là không kịp.
Bổn Nhất nghe vậy tỉnh lại, lập tức bắn mình đi mất trong lúc miệng nói:
- Ngươi yên tâm, ngươi đã vì cứu ta mà bị trọng thương, ta nhất định sẽ không làm cho ngươi có chuyện gì.
Để ý tình huống của hai người, Lý Trường Xuân giận dữ rống lên:
- Bổn Nhất, Thiên Mục Phong, các ngươi chạy không thoát đâu, sớm muộn cũng có ngày ta sẽ nắm các ngươi trong tay, trở thành con rối của ta, nghe ta hiệu lệnh, vì ta mà làm việc ...
Thu hồi lại hồ lô ngọc, Lý Trường Xuân nhìn người nam đó, cười ha hả nói:
- Đừng có trừng mắt nhìn ta như vậy, ngươi là con rối của ta, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phải nghe lệnh. Quay về đi.
Hồ lô ngọc dương lên, người nam đó hừ một tiếng nhẹ không cam, liền bị Lý Trường Xuân thu hồi vào trong.
**************
Thời gian không gian yên lặng, một vùng tối đen. Bốn bề không trăng không sao, đó là hắc ám vĩnh cửu.
Là ai, đang hô hoán nhẹ nhàng?
Là ai đang than khóc đến tim nát phổi tan?
Là ai cất tiếng giữa đêm đen?
Là ai đầu óc mãi xoay tròn?
Nỗ lực suy nghĩ, trong não chỉ một vùng trắng xóa?
Đây là đâu, ta là ai, vì sao ký ức không một chút?
Thời gian không gian chỉ một màn đen, ta lơ lửng, nơi nào mới kết thúc, lúc nào mới có thể rời khỏi?
Thân thể lấp lánh ánh sáng chiếu tỏ bốn bề âm u lạ thường. Đó là một hình bóng mông lung, toàn thân lấp lánh ánh sáng màu tro nhàn nhạt, căn bản không nhìn rõ được dung mạo.
Người đó lơ lửng giữa vùng hắc ám yên lặng tĩnh mịch, hệt như bụi trần ai, không một chút dao động của sức sống, cũng không có nét tiêu tan, cảm giác thật cổ quái.
Nơi này là đâu, không một người hiểu rõ. Bởi vì từ trước đến giờ chưa có một người nào đến nơi đây, vì thế cũng không thể nói rõ ra được điều gì.
Màn đêm, khiến cho thời gian trở nên ngừng lặng không thay đổi. Hình bóng lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt cứ mãi lơ lửng trong không trung, không biết rất ngắn tợ một sát na hay đã vượt qua cả ngàn năm.
Nơi đây không một dấu vết thời gian, đây là một không gian rất đặc thù, ngăn cách với mọi thứ trần thế, ngay cả dấu vết năm tháng cũng không thấy xuất hiện.
Không gian như vậy làm sao tồn tại, mà lại tồn tại, vậy sức mạnh nào duy trì sự vận chuyển của nó đây?
Thời gian nơi đây chưa từng biến đổi, mãi đến khi bốn bề bắt đầu xuất hiện những làn sáng nhàn nhạt, ánh sáng đỏ rực nào đó thay thế cho màn đêm, lúc đó thời gian mới xuất hiện rõ ràng trước mắt.
Hình bóng đó vẫn mơ hồ khó phân biệt, bởi vì dưới ánh sáng đỏ hồng chiếu rọi lên hình bóng là một vùng đỏ máu, những tia sáng chiếu lên đó không mạnh, vì thế nhìn không rõ được. Sắc thái không gian lúc này đã có thay đổi, tiếp theo có còn biến đổi nào nữa chăng?
Thế giới âm thầm, hào quang màu đỏ rực, hình bóng lơ lửng, nhìn xa xa như một bức họa. Giữa yên lặng, màn đỏ phân bố khắp nơi bắt đầu có chút thay đổi. Ban đầu là gợn sóng nhè nhẹ, hệt như những cơn sóng trên mặt biển, sau đó lại giống như một dòng xoáy to nhỏ, hình thành một cột gió xoay tròn, toàn bộ trông thật hài hòa mà thanh nhã.
Cảnh tượng này cứ mãi kéo dài, phảng phất không bao giờ ngừng hệt như cảnh đen tối trước đó, khiến người ta trong lúc chuyển động có cảm giác yên lặng tĩnh mịch.
Trầm tĩnh như nước, yên lặng như núi, trong không gian bình tĩnh ngập đầy cảm giác cô độc. Hình bóng đó hệt như một lá cây rơi rụng, tới lui vượt qua vô số dòng suối, hệt như có ý thức, không biết trôi lạc về phương hướng nào.
Thời gian vĩnh hằng, đến cả khoảng cách xa xôi cũng như nhỏ lại. Hình bóng đó không biết đã trôi dạt bao lâu rồi, khi đến vùng biên của một dòng xoáy to lớn, nhanh chóng bị cuốn vào trong.
Dòng xoáy này không giống như trước đó, nó hệt như nguồn động lực của mọi thứ, không những to lớn vô cùng mà tốc độ cũng rất nhanh, có sức mạnh thôn tính mọi thứ. Hình bóng đó rơi vào giữa dòng xoáy, chớp mắt liền biến mất, phảng phất như đã tiêu tan, cả không gian hoàn toàn được tịnh hóa, không có bất cứ một tạp chất nào.
Nhưng mà có thật là như vậy chăng? Kỳ thật không phải như vậy. Hình bóng đó khi vào giữa dòng xoáy rồi, lập tức cũng bắt đầu vận chuyển tốc độ cao theo dòng xoáy. Nhưng không lâu sau, hình bóng đó đã chìm xuống đáy dòng xoáy, không khí nơi đó không ngờ lại yên tĩnh không thay đổi, yên yên lặng lặng đưa hình bóng đó vào không gian kỳ diệu.
Dòng xoáy không ngừng xoay tròn, ánh sáng đỏ hồng hội tụ thành cột gió, khi đến một tốc độ nhất định liền tự động tan ra. Như vậy, dòng xoáy và cột gió cứ nối tiếp nhau như thủy triều, cả không gian liền giữ được sự quân bình không thay đổi. Nhưng tình huống này kể từ lúc bóng hình đó rơi vào trung tâm dòng xoáy liền bắt đầu phát sinh biến đổi.
Trước hết, vùng sáng màu đỏ rực hội tụ bốn bề vẫn dùng hình thái cột gió để tồn tại, nhưng cột gió lúc này không tan ra nữa, mà lại tụ mãi không tan, hơn nữa còn dần dần thu nhỏ, càng lúc càng sáng rực chói mắt.
Kế tiếp, tốc độ dòng xoáy cũng tự động tăng nhanh, sức mạnh hấp thu bốn bề cũng từ từ tăng mạnh, hơn nữa phạm vi của dòng xoáy cũng nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.
Thứ ba, lân cận vùng ánh sáng đỏ rực chịu ảnh hưởng của dòng xoáy to lớn này, đều phân ra hội tụ vào một phía, khiến cho vùng sáng đỏ rực ở phía trên dòng xoáy bắt đầu tập trung mật độ, cuối cùng hình thành một biển lửa.
Quá trình này hoàn toàn không nhanh lắm, ngược lại kéo dài rất lâu. Đợi khi mọi thứ đã định hình rồi, giữa trung tâm dòng xoáy mờ hiện một luồng lửa màu hồng phấn, trong khung cảnh bốn bề đỏ rực càng tỏ ra trong suốt, phảng phất như một tấm voan.
Ngọn lửa này nằm ở giữa trung tâm dòng xoáy, không ngừng dao động qua lại, hệt như có sức sống, hấp thu năng lượng của vùng sáng đỏ rực xung quanh, chầm chậm mạnh mẽ lên.
Ghi chú:
(1) Tụ linh thành tiên, vi ngã sở nguyện, đồ thần diệt quỷ, nhất triển uy nghiêm! = Tụ Linh thành tiên theo nguyện vọng của ta, giết thần diệt tiên, lập tức thi triển uy nghiêm!
← Ch. 0854 | Ch. 0856 → |