← Ch.111 | Ch.113 → |
"A!Lĩnh chủ đại nhân tha mạng!" Cả đám quý tộc ngay tức khắc bị dọa đến mất mật, vốn là khi đến thì lòng đầy hy vọng, lại không tưởng được là chính mình lại gặp họa diệt thân, ngay lập tức "phạch", "phạch" quỳ xuống, cả lũ quý tộc nước mắt đầy mặt, than khóc trông rất thương tâm mà rằng: "chúng tôi cũng là vì bất đắc dĩ thôi, tất cả đều là do Khải Lực Tây đại nhân bức bách chúng tối cả, lĩnh chủ đại nhân khai ân!"
Ngoài cửa, một đám đông Thiết Huyết Thân Vệ thảy đều nhìn về phía Lâm Phong.
An Đức Liệt tâm thần chấn động, thầm tự nhủ với lòng mình, sau này ngàn vạn lần không nên dây vào lũ quý tộc này.
Lâm Phong khiển trách: "Lũ ngốc các ngươi còn đợi gì nữa?"
Đám thân vệ liền lập tức nhào đến, lôi xềnh xệch lũ quý tộc đang la hét đến thiên hôn địa ám ấy đi như kéo chó.
Lâm Phong thảy một danh sách ghi dày những tên tuổi cho Lâm Trùng: "Tra theo danh sách này, phàm là những ai có tên là chém đầu rồi treo lên bắc môn để thị chúng, gia nhân thì đày đi làm phu khai hoang vùng biên ải, rồi tra tội lỗi của đám cặn bã này viết thành thông báo dán lên bảng thiếp tại cửa chính của thành thủ phủ, tiếp đó ghi thêm: sau này những thân binh của giới quý tộc ở Khắc Khố Sâm Đạt đều không được vượt quá con số 100, tất cả kẻ vi phạm đều bị giáng xuống làm dân thường!"
Lâm Trùng quét mắt qua danh sách, tức thì hồn bay phách lạc, ngước lên nhìn vào khuôn mặt đang hầm hầm giận dữ của Lâm Phong, đáp ứng một tiếng rồi nhanh chóng chuồn thẳng.
Lâm Phong cẩn thận dò xét An Đức Liệt, rồi nói: " Sau này nếu còn để những sự việc như thế này phát sinh nữa thì hãy mang cái đầu của nhà ngươi đến để gặp ta! "
An Đức Liệt len lén lau mồ hôi lạnh, rồi vội vàng gật đầu đáp ứng.
Đến buổi trưa, không khí ở Khắc Khố Sâm Đạt đã náo động đến gần như sôi lên, vài quý tộc thường ngày ra vẻ cao quý bất thình lình bị Thiết Huyết Thân Vệ phá cửa xông vào, kéo ra chặt đầu treo lên bắc môn thị chúng, gia nhân toàn bộ bị gông lại rồi đày đi làm phu khai hoang vùng biên ải, trong thời gian ngắn giới quý tộc ở Khắc Khố Sâm Đạt nhân tâm kinh hoảng, nhà nào nhà nấy cũng xấc bấc xang bang đi điều tra nội tình.
Bất tố khuy tâm sự, bất phạ quỷ xao môn. (Ngày không làm điều ác, đêm không sợ quỷ gõ cửa)
Nhân tính vốn tham lam, dù luật của Khắc Khố Sâm Đạt không phải là không nghiêm, nhưng lũ quý tộc tâm lí bại hoại này kì thực làm sao có thể không động thủ động cước chứ? Ai có thể nhìn thấy cả đống vàng trước mắt, nhưng lại không một hai bí mật đút vào túi cơ chứ?
Có lẽ có rất ít người có khả năng khắc chế dục vọng tham lam cường liệt của bản thân.
Còn nhắc đến thường dân, dĩ nhiên là bọn họ vỗ tay vui mừng, dù cho dân thường của Khắc Khố Sâm Đạt có đời sống sinh hoạt vật chất cao hơn dân thường của các lãnh địa khác cả ngàn lần, nhưng dân thường dù sao thì vẫn chỉ là dân thường. Vẫn là lĩnh chủ đại nhân anh minh, mọi chuyện lớn nhỏ trong lãnh địa có tới 800 vạn nhân khẩu đều do lĩnh chủ tự thân quản lý, những chuyện quý tộc khi áp bình dân này quả là khó tránh.
Vì thế giới thường khi nhìn thấy bọn quý tộc ngày thường cao cao tại thượng nay bỗng dưng bị phán án tử, nên ai ai cũng đều hưng phấn.
Ngay sau đó, cổng chính của thành thủ phủ liền dán thông cáo ghi rõ tội ác của lũ quý tộc kèm cả chứng cứ một cách chi tiết, thế là thường dân của thành Khắc Khố Sâm Đạt mới biết lũ quý tộc này bị phán tử là có nguyên nhân, thành ra vừa chửi bới xỉ vả bọn lạm quyền vừa ca ngợi lĩnh chủ đại nhân đích thị là anh minh thần, vũ vân vân và vân vân.
Việc phán tử hình lũ quý tộc xui xẻo vốn bị Khải Lực Tây xui khiến đó, quả thật có hiệu quả chấn nhiếp phi thường, pháp lệnh vừa được ban ra, lũ quý tộc đang bị thần hồn át thần tính đó liền trở nên thông minh hơn lập tức giao ra ngay số kim tệ đã tham ô từ các nguồn khác nhau, động tác nhanh lẹ đến mức làm cho Lâm Phong đại khai nhãn giới.
Xem ra cái lũ quý tộc này cũng không phải là không có bổn sự, biệt tài đón hướng gió của bọn họ đích xác là chuyên nghiệp phi thường.
Giải quyết xong lũ quý tộc, Lâm Phong quay về thư phòng của mình, để Ngải Lâm Uy Na trấn thủ tại cửa, nhắm mắt nhập định.
Màn đêm buông xuống, nhẹ nhàng phủ một tấm màn nhung lên tất cả vạn vật.
Đế quốc tử tước, tại phủ của Khắc Khố Sâm Đạt phó thành thủ đại nhân cao quý, Khải Lực Tây sắc diện xám xịt ngồi tại thư phòng, Khải Thụy Tư liên tục đi tới đi lui, mặt đầy nộ hỏa chửi: "Con tiện nhân này, không ngờ ngay cả anh ruột cũng dám bán đứng, đúng là thừa hưởng tính cách của mẹ mà, một con tiện nhân bạc tình bạc nghĩa!"
Khải Lực Tây nhướn mày, nghiêm giọng nói: "Nói nhiều quá đấy, Khải Lâm Na với chúng ta là huynh muội hơn 20 năm, làm sao phản bội chúng ta được, có ngươi đấy, nhìn lại xem bản thân có tí đức hạnh nào không, suốt ngày không lo làm, chỉ lo chạy tới thanh lâu với đám kĩ nữ ấy, rốt cuộc ta phải nói với ngươi bao nhiêu lần hả!"
Khải Thụy Tư hét lên: "Chẳng lẽ đệ nói oan cho tỷ ấy sao? Nếu không phải tỷ ấy nói cho Lâm Phong, làm sao thằng tiểu tử Lâm gia đó có thể dọn dẹp nổi đám quý tộc ấy, đây nhất định là đòn cảnh cáo chúng ta, đệ thật không nuốt nổi cục tức này, nếu từ đầu không phải là do cái tên chết bằm lẽ ra đã phải xuống địa ngục ấy, thì giờ này chúng ta cũng đang hưởng thụ nhàn nhã rồi còn gì!"
Khải Lực Tây trầm mặc một lúc, rồi nói: "Dù sao đi chăng nữa, sau này ngươi cũng phải kiềm chế cho ta, tốt nhất là tránh cái lũ cẩu bằng hữu ấy của ngươi càng xa càng tốt, quốc cừu phải báo, còn nếu như ngươi để hắn nắm thóp lần nữa, đừng trách ta không niệm tình huynh đệ!"
Khải Thụy Tư trong thâm tâm bỗng phát lạnh, mặc dù đang đè nén nộ hỏa trong lòng, nhưng lại ngậm tăm không dám nói gì thêm.
Trong lúc đó thì Khải Lâm Na đang ngây ngốc ngồi trong phòng của mình, thông qua chấn song của khung cửa sổ nhìn vào những ánh sáng huyền ảo trong đêm đến xuất thần.
Vào giờ ngọ ngày hôm nay, Lâm Phong đột nhiên đem cả lũ quý tộc đi xử chém, đương nhiên là nàng biết được lý do tại sao hắn ta lại không đem nội tình của chuyện này ra đề cập với nàng, mà lại đem treo đầu những kẻ quý tộc đó để thị chúng.
Con người lâu lâu cũng hay gặp những chuyện hoàn toàn không nguyện ý, hai huynh đệ của nàng là loại người nào, nàng đương nhiên biết rõ, mặc dù biết là không thể ngăn cản hai người vi phạm pháp lệnh, nhưng nàng cũng đã đề tỉnh không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc Khải Lực Tây nửa lời cũng không bỏ vào tai, nàng chỉ còn cách che đậy cho hai huynh đệ của nàng thôi.
Dù sao cũng có tình huynh muội hai mươi năm chứ không phải tầm thường, Khải Lâm Na làm sao có thể vô tình vô nghĩa, nhẫn tâm nhìn huynh đệ của mình bị đưa lên đoạn đầu đài chứ.
Dù biết giấy không gói được lửa, bữa tiệc nào cũng sớm tàn, nhưng khi cái ngày này đã đến, cũng khiến nàng cảm thấy đau lòng, đau lòng không phải vì Lâm Phong thi triển thủ đoạn "sát kê cảnh hầu - giết gà dọa khỉ" với Khải Lực Tây và Khải Thụy Tư, chiếu theo luật lệ của Khắc Khố Sâm Đạt, tội của Khải Lực Tây và Khải Thụy Tư tuyệt đối đủ để lên đoạn đầu đài.
Nàng chỉ đau buồn vì bị kẹp ở giữa, tại sao lại phải sanh trong gia đình đế vương, tại sao phải mang trên vai trách nhiệm báo thù cho phụ mẫu, như quả không có những gánh nặng đó, như quả không sanh từ gia đình đế vương, thì có thể bản thân cũng sẽ sống những ngày vô ưu vô lự giống như Toa Lị Na.
Nhưng hiện tại ...
Ngước đầu lên nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, Khải Lâm Na không kềm được phải khẽ thở dài. Lâm Phong đã không đến tìm bản thân nàng, có phải chăng vì nàng không hoàn thành công việc của mình?
Khải Lâm Na hồ tư loạn tưởng (nghĩ ngợi vẩn vơ) ...
*************
Khắc Khố Sâm Đạt khu bình dân lớn nhất là ở giữa khu tây bắc thành, ở đây trừ bình dân vô quyền vô thế, chắc chắn không có vị quý tộc với thân phận cao quý đang cơm no áo ấm nào lại chạy đến đây. Với địa vị cao quý của giới quý tộc mà nói, nơi này đối với họ cũng như cây kim trong mắt con mắt vốn cũng cao quý của họ vậy.
Phía trên hoa đăng, một bóng hắc ảnh nhanh chóng đi qua khu bình dân trên con đường lớn không một bóng người, không một ai có thể nhận ra thân ảnh đó đang lẫn khuất trong đêm đen, người mang bộ dạ hành hắc sắc đó có một thân thể yểu điệu, hiển nhiên là một nữ tử, điều đáng chú ý là tốc độ của nữ tử đó nhanh đến cực điểm, chỉ trong chớp mắt đã biến mất vào một trong hàng tá những ngỏ hẻm chằng chịt.
Đến lần thứ hai xuất hiện, thì thật bất ngờ là đã đến một con đường khác cách con đường cũ đến 3 - 4 con hẻm.
Khu tây bắc là khu bình dân nhất của Khố Khắc Sâm Đạt, ở đây đường và hẻm giao nhau, phòng ốc hàng ngàn căn, đạo lộ cực kì phức tạp khó mà phân biệt được, nhưng nữ tử đó đi đêm mà lại tỏ ra cực kì quen thuộc, xuyên nhai quá hạng [đi xuyên, băng qua con đường đó], nhanh chóng tiến đến một con hẻm tuyệt đối rất bình thường, lại cảnh giác nhìn khắp mọi hướng, xong rồi mới lẻn vào một gian nhà dân.
Ngôi nhà dân này có nét không bắt mắt cho lắm, nhưng kì thật bên trong có ba trọng viện, quy mô rất lớn.
Hắc ảnh quỷ mị lướt đến hậu viện, thân thể từ từ bay lên, khi đáp xuống mái ngói thì không ngừng xem xét mọi hướng xung quanh, sau khi xác định không có ai đi theo, liền đáp lại xuống đất, tiến đến một gian phòng nhỏ đang lấp lánh ánh đèn một cách mờ nhạt ở phía bắc, tiếp đó liền gõ nhẹ vào của ba lần một cách có thứ tự, một thanh âm trầm thấp truyền ra: "Tử dạ thì phân" [ đến nửa đêm thì phân ra! ]
Đạo hắc ảnh ứng tiếng: "Quỷ mị hoành hành!" Thanh âm đính thị là giọng của nữ nhân.
Giọng nói trầm thấp lại vang lên "Vào đi!"
Đạo hắc ảnh quay người nhìn lại vài lần nữa, rồi đẩy cánh cửa lớn mà tiến vào trong, rồi nhanh chóng đóng chặt cửa lại.
Bên trong gian phòng này bố trí rất có phong cách một thư phòng, mọi thứ được thiết kế một cách cực kì giản đơn, chỉ có một vài cái ghế và một cái bàn, trước cái bàn có một người toàn thân mặc trường bào cũng toàn đen đang ngồi, nhìn không rõ ràng diện mạo, nhưng theo tướng người thì là một người đàn ông.
Hắc y nữ tử vừa bước qua cửa liền đứng trước cái bàn, không một cử động nhìn vào người đàn ông.
Hắc y nam tử ngồi tại chiếc án (bàn) song nhãn phát xuất một đạo hàn quang chiếu vào hắc y nữ tử một hồi, rồi nói: "Y Lan, có biết vì sao tối nay ta gọi cô đến không?"
Hắc y nữ tử tên Y Lan không ngờ lại có giọng nói cực kì vui tai, trả lời: "Ba Luân, ta đã nói nhiều lần rồi, nguyện vọng của Tu La Vương bệ hạ căn bản là không có khả năng thực hiện, nếu ngài lập tức quay về, có lẽ còn có khả năng đào thoát mà giữ được mạng, chứ nếu bị hắn ta phát hiện, thì chỉ còn con đường chết!"
Ba Luân song nhãn xuất lưỡng đạo sâm quang hãi nhân, nhìn vào Y Lan cất giọng lạnh lùng nói: "Y Lan công chúa thân ái, cô phải biết rằng, phản bội Tu La vương bệ hạ thì phải gánh chịu hậu quả gì rồi đó!"
Y Lan nói:"Ta đương nhiên biết, nhưng nghĩ lại từ khi ngươi đưa ta đến đây, ta đã mất dần lòng tin với Tu La vương bệ hạ, dù cho ông ta đã cho ta sinh mệnh, bất quá ta phải nói với ngươi rằng, tính ra nếu Tu La vương bệ hạ có thể đến đây, thì liệu người có cần đến ta hay không!"
Ba Luân cười lạnh: "Thế à? Thế thì ta chắc chắn phải thử rồi! " Vừa nói vừa vận công, một trận khí quỷ dị cường đại đã khóa Y Lan lại trước án thư.
Y Lan hoàn toàn không có lấy nửa điểm ảnh hưởng, nói: "Ba Luân, ông hãy nhìn vào sự thật của bộ tộc ta đi, đây là lời khuyên cuối cùng của ta, nhân lúc còn sớm thì hãy trở về đi, ông không có hy vọng nào đâu, Tu La vương bệ hạ không có khả năng làm đối thủ của hắn!" Đơn thủ huy động, Ba Luân hồn thân kịch chấn, song nhãn lộ xuất ra vẻ ngạc nhiên.
Sau một lúc trầm mặc, Ba Luân trầm giọng hỏi: "Y Lan, có phải cô thật sự muốn phản bội Tu La vương bệ hạ, phản bội lại tộc nhân của minhg không?"
Y Lan thở dài bảo: "Ông đã đưa tôi đến đây đã mười năm, tôi đã coi ngôi thành trì này như là gia đình của mình rồi, tôi không muốn quay trở lại, không muốn tiếp tục bị ông ấy bài bố (sắp xếp). Bây giờ tôi rất vui vẻ, rất hạnh phúc, họ đều xem tôi là người trong gia đình, tôi thật không muốn từ bỏ cuộc sống bình yên này!"
Ba Luân cười lạnh: "Buồn cười thật, cô nghĩ lũ Văn Lai nhân giả trá ti bỉ ấy có thể tin được sao? Đừng có mơ mộng, công chúa Y Lan khả ái của ta, đừng quên rằng sinh mạng của cô là Tu La vương bệ hạ ban tặng cho cô!"
Y Lan mỉm cười bảo: "Đừng uổng phí tâm cơ nữa, mười năm trước ông có thể bài bố cho tôi, nhưng hiện tại tôi muốn tự điều khiển vận mệnh của mình, Văn Lai nhân tuy là giảo hoạt, nhưng Tu La vương bệ hạ tôn quý cũng chưa chắc đã chịu kém!"
Ba Luân cười âm u: "Sớm biết cô có thể sẽ phản bội Tu La vương bệ hạ, nhưng cả mẫu thân của mình cô cũng không quản sao?"
Y Lan toàn thân run lên, lạnh lùng nói: "Nếu ông dám đụng đến mẫu nương tôi, tôi sẽ đích thân giết ông để báo thù cho mẹ!"
Ba Luân cười nói: "Phải rồi, công chúa điện hạ thân ái của ta ơi, thủy chung cô luôn là con gái yêu thương nhất của Tu La vương bệ hạ, làm sao có thể phản bội Tu La vương bệ hạ tôn quý được chứ, miễn là cô vẫn làm theo chỉ điểm của Tu La vương bệ hạ, thì công lao của cô sẽ được ghi vào sử sách, mẹ của cô cũng có thể sống tốt sống khỏe!"
Y Lan lạnh lùng nhìn Ba Luân, mục quan lạnh tới mức đáng sợ ...
← Ch. 111 | Ch. 113 → |