← Ch.1498 | Ch.1500 → |
Chương 2119: Thập đại đệ tử. (1)
- Tạ Thiên, Tạ Địa, chẳng lẽ là hai người kia?
- Thiên Địa nhị tôn, Thiên Tôn Tạ Thiên, Địa Tôn Tạ Địa. Tạ Thiên, Tạ Địa không phải là bọn họ thì còn có thể là ai?
- Không ngờ hai người này cũng xuất hiện, nghe nói hai người này đã hơn trăm năm chưa từng hiện thân qua.
Khi thân ảnh ba người Nam thúc biến mất, trong đám người chung quanh có không ít người sợ hãi than thở, còn có người đổ mồ hôi lạnh, dường như bọn họ cũng biết tới tên tuổi của hai người kia?
Một lát sau, trong phòng nhỏ ở đình viện phía hậu sơn, Lục Thiếu Du hỏi Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh:
- Oánh tỷ, hai vị tiền bối Tạ Thiên, Tạ Địa kia tỷ đã nghe qua rồi sao?
- Đương nhiên đã từng nghe nói qua, hai người này là hai người vô cùng khủng bố hai trăm năm trước không ai mà không nghe nói qua. Thế nhưng hiện tại dường như thực lực hai người này đã mạnh hơn rất nhiều.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói, trong lòng nói khó có thể che dấu được sự rung động.
- Hai người Tạ Thiên, Tạ Địa này chính là thân huynh đệ. Hai trăm năm trước đã sớm danh chấn đại lục. Lúc ấy trên đại lục cũng có mấy người trẻ tuổi danh chấn đại lục, danh tiếng tuy rằng không vang dội như ngươi bây giờ, thế nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh khẽ mỉm cười nói.
- Phải chăng Nam thúc cũng là một người trong đó?
Lục Thiếu Du có chút tò mò, đồng lứa với sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn có ba cường giả rung động đại lục. Ngoài sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn ra còn có Huyền Thiên Yên Tôn, nghe nói lúc trước Huyền Thiên Yêu Tôn kia đánh một trận cùng Huyền Vũ tộc mà danh chấn đại lục. Về phần người khác thì Lục Thiếu Du cũng không biết.
- Đương nhiên, Thiên Linh Đan Tôn thành danh ba trăm năm trước, đương nhiên khi đó thực lực còn chưa mạnh mẽ như hiện tại. Người lúc trước nổi danh cùng với Thiên Linh Đan Tôn còn có vài người, Hàn Băng Tôn giả Lãnh Thiên Thu, Thiên Địa nhị tôn Tạ Thiên - Tạ Địa, còn có Thiên Dương Tôn giả Vân Phi Hồng của Vân Dương Tông cũng thành danh ba trăm năm trước. Sau mấy trăm tuổi mới thành gia lập thất, sau đó mới có nhạc phụ Vân Khiếu Thiên của ngươi bây giờ.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói, trên mặt mang theo một chút rung động. Những người này đều là đối tượng mà hắn sùng bái khi trước, hiện tại cả đám đều là siêu cấp cường giả. Hắn muốn đuổi kịp bọn họ cũng khó.
- Hàn Băng Tôn giả Lãnh Thiên Thu, Thiên Dương Tôn giả Vân Phi Hồng.
Mí mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, Thiên Dương Tôn giả Vân Phi Hồng hắn đã từng gặp, hắn còn phải gọi một tiếng gia gia. Hàn Băng Tôn giả Lãnh Thiên Thu có lẽ chính là sư phụ của sư huynh Băng Mộc Tôn giả Sát Phá Quân, cũng chính là hảo hữu của Nam thúc.
- Lão gia hỏa, dường như ngươi còn quên một người.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói với Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh xong quay sang nói với Lục Thiếu Du:
- Mặt khác còn có một Diễm Quan Quần Phương Đông Cung Huyên, đương nhiên còn một ít người cũng có tên tuổi không nhỏ, chẳng qua khi đó tên tuổi không lớn bằng mấy người kia mà thôi.
- Diễm Quan Quần Phương Đông Cung Huyên sao?
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đảo, đây là một nữ nhân mà có thể cùng nổi danh với đám người Nam thúc, sợ rằng không phải là người bình thường.
- Chương môn, mấy ngày nữa sẽ diễn ra thi đấu của các đệ tử thân truyền trong môn, Niếp Phong có phải cũng nên đi ra để chuẩn bị hay không?
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh hỏi Lục Thiếu Du, thi đấu với tất cả đệ tử các sơn môn lớn cũng sắp bắt đầu. Trước tiên Phi Linh môn cũng nên chọn lựa đệ tử thân truyền.
- Đông lão, Oánh tỷ, ta cũng có chuyện muốn thương nghị với hai người.
Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười nói:
- Lần này thi đấu trong đám đệ tử thân truyền ta còn có một chuyện cần phải suy nghĩ một chút. Lần này tỷ thí trong đám đệ tử thân truyền, có lẽ cũng nên lựa chọn ra thập đại đệ tử.
- Thập đại đệ tử?
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cùng Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đều có chút nghi hoặc, không biết Lục Thiếu Du lại có chủ ý gì.
- Về sau tính toán đồng lứa trong Phi Linh môn sẽ không theo niên kỷ, không tuân theo thời gian nhập môn, sẽ dùng thực lực vi tôn. Đệ tử nằm trong thập đại đệ tử sẽ được coi là đại sư huynh, đại sư tỷ của Phi Linh môn. Đãi ngộ của thập đại đệ tử vô cùng cao. Về sau người kế nhiệm chưởng môn Phi Linh môn cũng phải là người nằm trong thập đại đệ tử. Mỗi hai năm thập đại đệ tử sẽ phải thi đấu bài danh một lần. Những đệ tử khác nếu như muốn tiến vào thập đại đệ tử thì cũng có thể thông qua sư phụ mình mà xin khiêu chiến với trưởng lão đoàn. Chỉ cần trưởng lão đoàn đồng ý là được. Về phần khiêu chiến ra sao, để cho bọn chúng tự mình quyết định là được.
Lục Thiếu Du nói, việc này Lục Thiếu Du cũng đã cân nhắc trong thời gian không ngắn.
- Vậy thì tốt, về sau đám tiểu tử kia sẽ càng thêm cố gắng, xem ai còn dám lười biếng hay không.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh suy nghĩ một lát rồi lập tức mỉm cười.
- Chưởng môn, thế nhưng nếu làm như vậy cũng khiến cho bầu không khí trong Phi Linh môn không tốt. Đến lúc đó phân tranh nhất định cũng không ít.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.
- Không khí trong Phi Linh môn không tốt cũng không sao, ít nhất bọn chúng cũng không chết. Nếu như thực lực không đủ mà đi ra ngoài, vậy thì chính là tự mình tìm chết.
Lục Thiếu Du nói.
- Cũng coi như có lý.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh lại nói:
- Không biết thập đại đệ tử đầu tiên của Phi Linh môn sẽ là mười người nào.
- Mấy người Hoàng Tĩnh Ngọc, Trịnh Thánh Kiệt, Dương Linh Hạo có lẽ sẽ không có một chút bất ngờ nào. Về phần những người khác, Đoan Mộc Hồng Chí chính là một đầu hắc mã, thực lực của hắn so với Hoàng Tĩnh Ngọc, Trịnh Thánh Kiệt còn lớn hơn không ít.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói. Đoan Mộc Hồng Chí tới Phi Linh môn cũng khiến cho không ít cường giả Phi Linh môn kinh ngạc không thôi. Không tới mười sáu tuổi đã là Vũ Phách, lại là vũ giả tam hệ. Thiên phú như vậy khiến cho không ít đệ tử, trưởng lão cũng động tâm. Nhưng mà bọn họ biết rõ Đoan Mộc Hồng Chí chính là hậu nhân của Thánh Thủ Linh Tôn, hiện tại lại được Thánh Thủ Linh Tôn tự mình chỉ đạo, cho nên tất cả mọi người đều xấu hổ không dám mở miệng.
- Thực lực của Đoan Mộc Hồng Chí trước mắt mà nói cũng là tồn tại số một số hai trong đám người trẻ tuổi, có thể làm cho đám đệ tử trẻ tuổi biết được trong mạnh có người mạnh hơn cũng tốt. Để cho bọn họ biết bằng vào thiên phú hiện tại của bọn họ cũng không phải là tốt nhất.
Lục Thiếu Du nói.
- Chưởng môn, Đoan Mộc Hồng Chí kia bây giờ tính là người của Phi Linh môn hay là Thánh Linh giáo. Chuyện này phải tính cho rõ a.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cười hắc hắc nói, Đoan Mộc Hồng Chí chính là hậu nhân của Thánh Thủ Linh Tôn, nếu tính toán ra thì chính là người của Thánh Linh giáo.
Vốn Thánh Linh giáo hay là Phi Linh môn đều được coi là người một nhà, thế nhưng trong lòng Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh lại không nghĩ vậy.
*****
Chương 2120: Thập đại đệ tử. (2)
Thiên phú của Đoan Mộc Hồng Chí như vậy, trong đám người trẻ tuổi trong đại lục sợ rằng tuyệt đối cũng có chỗ đứng. Hắn thân là người Phi Linh môn đương nhiên phải nghĩ cho Phi Linh môn một chút. Về sau, nếu nói ra Đoan Mộc Hồng Chí này là đệ tử của Phi Linh môn, thì sơn môn cũng coi như vẻ vang một chút a. Ai bảo hắn là cung phụng của Phi Linh môn cơ chứ.
Lục Thiếu Du mỉm cười, ánh mắt khẽ đảo, hắn biết rõ trong lòng Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh hiện tại đang suy nghĩ cái gì. Đương nhiên chuyện này hắn cũng nghĩ như vậy, về phần tình cảm cá nhân thì hắn muốn sơn môn mình lớn mạnh hơn một chút. Thế nhưng hiện tại hắn đều là người đứng đầu của hai sơn môn, nhất môn chi chủ, đều là cánh tay khó có thể dứt bỏ được. Thế nhưng trước tiên không nói tới chuyện này, Lục Thiếu Du có chút nghiêng về phía Phi Linh môn hơn, dù sao Phi Linh môn cũng là sơn môn do chính hắn xây dựng lớn mạnh, chỉ vì Đoan Mộc Hồng Chí lại là hậu nhân của sư phụ. Sư phụ lại là lão giáo chủ Thánh Linh giáo, việc này hiện tại Lục Thiếu Du cũng không nên tính toán.
- Việc này tính sau, khác biệt cũng không lớn.
Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười nói.
- Đối với ngươi đương nhiên khác biệt không lớn. Thế nhưng đối với Phi Linh môn thì lại không giống vậy, về sau nói tới cũng tốt hơn một chút.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói, Lục Thiếu Du đều là chưởng môn, giáo chủ của Phi Linh môn và Thánh Linh giáo, đương nhiên khác biệt không lớn.
- Lão gia hỏa nhà ngươi, chưởng môn để cho Đoan Mộc Hồng Chí tham gia thi đấu trong Phi Linh môn, ý tứ đã rất rõ ràng, chẳng lẽ đến chuyện này ngươi cũng không nhìn ra sao?
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh lườm Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói.
- Ồ, ta đã quên chuyện này.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh như bừng tỉnh, lập tức khẽ mỉm cười nói:
- Vậy thì xem ra, đại sư huynh của Phi Linh môn chính là Đoan Mộc Hồng Chí rồi.
- Đông lão, Oánh tỷ, hai người các ngươi cũng đã có tuổi rồi, có một ít chuyện cũng nên làm đi a.
Lục Thiếu Du nhìn qua hai người rồi nói. Hai người này chiếu cố tới hắn như vậy, Lục Thiếu Du một mực nhớ kỹ trong lòng, mặc kệ là lúc nào thì hai người này chính là người giống như thân nhân của hắn vậy.
- Hỗn tiểu tử, ai cần ngươi lo.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nhìn Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh lập tức trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du rồi rời khỏi căn phòng nhỏ.
- Chưởng môn, hai nha đầu Hồng Lăng, Tiểu Linh đã ở bên ngoài chờ ngươi rất lâu rồi. Ngươi tốt hơn nên đi tâm sự cùng hai nàng đi.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du rồi dịu dàng rời đi.
- Người càng già, da mặt càng mỏng a.
Lục Thiếu Du cười hắc hắc, sờ mũi của mình rồi nói:
- Xem ra phải làm chút gì đó mới được.
Lại nở cười hắc hắc, dường như trong lòng đã có chủ ý, Lục Thiếu Du lập tức rời khỏi phòng sau đó cùng mẫu thân, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh, còn có tiểu gia hỏa, Lục Tâm Đồng dạo chơi ở hậu sơn.
La Lan thị luôn mỉm cười, nhìn qua người nhà bên cạnh. Lúc này nàng không còn cầu gì hơn nữa, người một nhà ở cùng một chỗ là được rồi. Tuy rằng ở trên Vân Dương Tông cũng cực kỳ thoải mái, dễ chịu, thế nhưng so ra vẫn kém lúc này.
- Mẫu thân, người cười gì vậy?
Vân Hồng Lăng kéo tay La Lan thị rồi nhẹ giọng hỏi.
- Cùng các con ở một chỗ, mẫu thân cảm thấy vô cùng vui vẻ.
La Lan thị mỉm cười, lại nói:
- Hiện tại mẫu thân lại nghĩ tới hai chuyện.
- Mẫu thân, người nghĩ tới chuyện gì vậy?
Lục Thiếu Du đang đi cùng Lục Kinh Vân nghe vậy lập tức dừng lại hỏi.
- Thứ nhất chính là Lục gia mau chóng trùng kiến cho tốt.
La Lan thị nói, sau đó lại nhìn Lục Thiếu Du cùng Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh nói:
- Thứ hai là Vô Song sớm trở về một chút, còn các con mau sớm sinh cho ta mấy tôn tử. Ta cũng không thể giúp các con được cái gì cho nên chỉ cần các con sinh tôn tử cho ta là được. Khi đó các con cứ làm chuyện của các con, không cần quan tâm tới ta.
- Chuyện này...
Nghe vậy, gò má Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh lập tức ửng đỏ, ánh mắt hung hăng nhìn về phía Lục Thiếu Du.
- Nãi nãi, con không phải là tôn tử của người sao? Có phải người sẽ không quan tâm tới con nữa đúng không?
Lục Kinh Vân lập tức lo lắng, đôi mắt to tròn nhìn về phía La Lan thị.
- Hài tử ngốc, con vĩnh viễn là tôn tử của nãi nãi, nãi nãi sao có thể không quan tâm tới con được cơ chứ.
La Lan thị ôm Lục Kinh Vân, tiểu tử này từ nhỏ đã ở bên cạnh nàng, từ khi lần đầu tiên nhìn thấy nó cho tới khi nó gọi nàng là nãi nãi, nàng đã không nỡ rời xa nó rồi.
- Mẫu thân, sinh mấy đứa vậy? Chuyện này không phải con muốn là được, sau này con sẽ sinh cho người một đống, người chậm rãi chăm sóc a.
Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười nói.
- Sinh một đống? Chàng coi chúng ta là heo mẹ sao?
Vân Hồng Lăng cùng Lữ Tiểu Linh lập tức trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du.
- Gấp cái gì? Không phải tất cả đều do các nàng sinh a.
Lục Thiếu Du liếc mắt nhìn hai người.
- Vậy chàng thử nói xem, là ai cũng sinh?
Lữ Tiểu Linh chống nạnh, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, rất có tư thế thuần phu, Vân Hồng Lăng cũng không cam lòng yếu thế, bắt đầu bày ra tư thế tùy thời chuẩn bị động thủ.
- Chuyện này.... ta có việc nên đi trước một lát.
Lục Thiếu Du thấy tình thế không ổn, sau khi nói sai một câu, thân ảnh tức thì lóe lên rồi biến mất tại chỗ, không dám lưu lại.
- Hóa ra sư phụ sợ sư mẫu a.
Lục Kinh Vân giống như đã phát hiện ra một chuyện mới, cái mắt nhỏ khẽ chớp một cái, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi Lục Thiếu Du rời đi lập tức đi tới Ám đường tìm hai tỷ muội Diệp Phi cùng Diệp Mỹ, nói chuyện một ít lập tức khiến cho hai tỷ muội vui vẻ.
Sau đó Lục Thiếu Du lại đi tới Kim đường, tìm Lục Tiểu Bạch cùng với Lưu Nhất Thủ và Hoàng Đan.
- Chưởng môn yên tâm đi, cam đoan tất cả tiếng gió sẽ biến mất, chuyện này cứ tính lên đầu ta.
Lưu Nhất Thủ cười hắc hắc nói.
- Công tử, thế nhưng chuyện của ta còn chưa quyết định được a, cũng khó mà xử lý được.
Lục Tiểu Bạch có chút khó xử nói.
- Ngươi khó xử cái gì? Chẳng lẽ Lưu gia còn không đồng ý sao?
Lục Thiếu Du hỏi Lục Tiểu Bạch.
- Cũng không phải, chỉ là đột nhiên thành gia lập thất, ta còn chưa nên thân, dựa theo tập tục, ta cũng không thể tự mình tới hỏi mà còn cần trưởng bối tới hỏi, tuy rằng Lưu gia không phản đối thế nhưng ta không muốn Uyển Nhi phải chịu ủy khuất.
Lục Tiểu Bạch nói.
- Hóa ra chính là việc này sao?
Lục Thiếu Du nhướng mày, lúc này hắn mới nhớ ra, Lục Tiểu Bạch vốn là người thân cô thế cô, cũng không có trưởng bối, chuyện thành gia lập thất là chuyện có rất nhiều nghi lễ phiền phức, Lục Thiếu Du nói:
- Ngươi là người Lục gia, ta vốn định tự mình tới Lưu gia một chuyến, nhưng mà gần đây ta có chút việc bận, như vậy đi, ta sẽ mời mẫu thân đi cùng ngươi tới Lưu gia. Mẫu thân luôn coi ngươi là một nửa nhi tử của người, cũng coi như không thất lễ, ngươi thấy thế nào?
← Ch. 1498 | Ch. 1500 → |