← Ch.1514 | Ch.1516 → |
Đại đa số mọi người đều đặt cược vào trên người thanh niên của Nhật Sát các, biểu hiện của Đoan Mộc Hồng Chí tuy rằng không tệ, nhưng một đường chật vật tấn cấp, không có quá nhiều điểm sáng.
Lục Thiếu Du không chút khách khí, trực tiếp đặt cược năm mươi bộ vũ kỹ Huyền cấp trên người Đoan Mộc Hồng Chí, chỉ có Đạm Đài Tuyết Vi cùng Âm Dương Vương, Khâu Mỹ Vi theo chân Lục Thiếu Du đặt cược mà thôi.
Lữ Chính Cường vốn muốn đặt vào thanh niên của Nhật Sát các thế nhưng lại bị Khâu Mỹ Vi ngăn cản. Khâu Mỹ Vi mỉm cười, sau đó đặt theo Lục Thiếu Du, không ngờ lần này Lữ Tiểu Linh lại liếc mắt nhìn nàng. Thực lực của Đoan Mộc Hồng Chí, Lữ Tiểu Linh ở trong Phi Linh môn cho nên cũng biết rõ.
Kết quả cuối cùng cũng có thể đoán được, thanh niên Nhật Sát các kia tuy rằng bất phàm, thế nhưng cũng không phải là đối thủ của Đoan Mộc Hồng Chí. Đoan Mộc Hồng Chí có tu vi Vũ Phách tứ trọng đỉnh phong, trong vòng mười chiêu đã giải quyết thanh niên của Nhật Sát các. Mà ngay cả thanh niên kia thúc dục Linh khí Hoàng cấp cũng không thể làm gì được Đoan Mộc Hồng Chí.
Kế tiếp, Hoàng Tĩnh Ngọc cũng thi triển thủ đoạn của bản thân tiến vào top năm. Đối thủ của nàng chính là một Vũ Phách nhị trọng của Kiền Hiên đảo, thực lực không dưới nàng, trên người cũng có một ít át chủ bài. Sau khi chiến đấu kịch liệt một phen, Hoàng Tĩnh Ngọc thi triển tuyệt chiêu, phối hợp với đan điền khổng lồ của vũ giả tứ hệ, còn có phối hợp với các loại thuộc tính, nguy hiểm tấn cấp ngũ cường.
Hoàng Tĩnh Ngọc tấn cấp khiến cho Lục Thiếu Du lần nữa thu được bốn mươi bộ vũ kỹ Huyền cấp.
Trong ngũ cường thì Phi Linh môn chiếm tới ba, chuyện này khiến cho mọi người kinh hãi, đặc biệt là Đoan Mộc Hồng Chí cùng với Niếp Phong ngay từ đầu đã ẩn dấu thực lực, khiến cho nhất môn chi chủ của các sơn môn lớn đều mất vũ kỹ, bọn họ vô cùng bất đắc dĩ, Đoan Mộc Hồng Chí này với Niếp Phong đều giống như Lục Thiếu Du năm đó, ẩn giấu thực lực giả heo ăn thịt hổ.
Từ ngũ cường chọn ra tam cường, năm người rút thăm chọn ra một người tiến vào top ba, bốn người còn lại phải đấu với nhau. Trong lúc rút thăm, vận khí của Niếp Phong không tồi, trực tiếp tiến vào top ba. Mà Đoan Mộc Hồng Chí cùng Hoàng Tĩnh Ngọc lại may mắn không rút trúng nhau, phân biệt thi đấu với đệ tử của Nhật Sát các và Tinh Ngục các.
Ngay sau đó thi đấu lập tức diễn ra, Hoàng Tĩnh Ngọc đối chiến với một thanh niên của Nhật Sát các, người này có tu vi hoàn toàn không dưới nàng, đã là Vũ Phách tam trọng.
Thế nhưng trên phương diện thực lực, Hoàng Tĩnh Ngọc là vũ giả tứ hệ cũng không kém người này bao nhiêu, khó phân thắng bại. Hoàng Tĩnh Ngọc lần nữa dựa vào bốn loại thuộc tính cùng với đan điền khổng lồ, thúc dục Vũ linh khí Huyền cấp cùng với vũ kỹ Hoàng cấp trung giai, đem đối thủ đánh bại. Mà bản thân nàng cũng tiêu hao hầu gần như cạn kiệt, khiến cho sắc mặt trắng bệch.
Đối thủ của Đoan Mộc Hồng Chí chính là một linh giả Linh Phách nhị trọng đỉnh. Dùng tu vi Linh Phách tứ trọng đỉnh phong của Đoan Mộc Hồng Chí, thắng bại đã định. Sau hơn ba mươi chiêu, Đoan Mộc Hồng Chí bố trí khải giáp hộ thân, ngạnh kháng chống lại một chưởng của đối phương, nắm lấy cơ hội liên tiếp tấn công mạnh đối thủ, đánh bại đối thủ dưới kiếm của mình.
Đoan Mộc Hồng Chí cùng với Hoàng Tĩnh Ngọc không giống nhau. Hoàng Tĩnh Ngọc trực tiếp tỏ vẻ không địch lại. Mấy ngày trước hai người đã đọ sức qua, Hoàng Tĩnh Ngọc tự biết bản thân yếu hơn Đoan Mộc Hồng Chí. Hiện tại bản thân nàng lại tiêu hao hầu như không còn, cũng không thể tái chiến.
Top ba đại hội Đế Đạo Minh lần đầu tiên lu mờ dưới ánh sáng của Phi Linh môn, chuyện này khiến cho tất cả các sơn môn lớn im lặng, trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du. Lục Thiếu Du cũng chỉ có thể cười hắc hắc, lần này xem như Phi Linh môn lần nữa nổi danh.
Tất cả mọi người trong Phi Linh môn sau khi biết được kết quả như vậy đều kích động không thôi. Đoan Mộc Hồng Chí, Hoàng Tĩnh Ngọc, Niếp Phong, ba người hiện tại đều có thanh danh cực cao trong đám đệ tử trẻ tuổi đồng lứa, trở thành nhân vật phong vân tuyệt đối. Đoan Mộc Hồng Chí thì không cần nói, mà người ngây ngốc như Niếp Phong cũng trở thành đối tượng ngưỡng mộ của không ít thiếu nữ trong Phi Linh môn.
Đương nhiên, Đoan Mộc Hồng Chí, Hoàng Tĩnh Ngọc, Niếp Phong, tên ba người nhanh chóng từ trong thành Hoa Môn truyền ra khắp đại lục.
Thi đấu chấm dứt, trưởng lão trong các sơn môn lớn lập tức mang theo đệ tử trong môn cùng với cường giả Phi Linh môn tiến vào không gian trong sơn mạch Vụ Đô. Mà thời điểm này, nhất môn chi chủ của các sơn môn lớn cũng có ý định rời đi. Đệ tử trong môn phải tu luyện trong không gian nửa năm, phái trưởng lão trong sơn môn ở lại Cổ Vực là được rồi. Dù sao tất cả các sơn môn lớn hiện tại đều có phân đà trong Cổ Vực.
Nhưng mà khi tất cả nhất môn chi chủ của các sơn môn lớn muốn rời đi đều nhận được hai cái thiệp cưới, một ám, một minh, sau khi mọi người nhìn thấy thiệp cưới lúc này mới hiểu ý, nhao nhao hợp tác.
Trong Phi Linh môn lúc này đã giăng đèn kết hoa, khắp nơi một màu đỏ hồng, không khí vui vẻ, bởi vì ngày mai chính là đại hôn của Lục đường chủ.
Trong Phi Linh môn, thân ảnh Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh xuất hiện, thi thoảng chỉ điểm đệ tử trang trí.
Không khí vui vẻ khắp nơi, sáng sớm hôm sau, tất cả các thế lực lớn nhỏ chung quanh đều phái người tới, mang theo lễ trọng. Những thế lực lớn nhỏ thu được thiệp mời cũng cảm thấy trên mặt có ánh sáng.
Nhật Sát các, Thiên Vân đảo, Vân Dương Tông cùng mọi người đều biết Lục Tiểu Bạch có quan hệ bất phàm với Lục Thiếu Du. Lục Thiếu Du tự mình đưa thiệp cưới, lại đưa ra hậu lễ bất phàm khiến cho Lục Tiểu Bạch cười không dứt miệng.
Sáng sớm Lục Tiểu Bạch đã ăn mặc chỉnh chu, mặc y phục chú rể màu đỏ, chào hỏi các thế lực lớn nhỏ tới Phi Linh môn, vẻ mặt cao hứng không thôi.
Tất cả mọi người trong Phi Linh môn đều sống trong cảm giác vui vẻ, kể cả các cường giả trong tất cả các sơn môn lớn cũng không quan tâm tới chuyện bên ngoài, thanh âm vui vẻ từ sáng sớm đã vang vọng trong Phi Linh môn. Thời gian trôi qua, thanh âm vui mừng kia càng thêm nồng đậm.
Trong một đình viện ở hậu sơn, trong phòng lúc này có Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, La Lan thị, Lục Tiểu Bạch, Tiểu Long, Dương Quá. Lục Thiếu Du vỗ vai Lục Tiểu Bạch, nhìn Lục Tiểu Bạch rồi mỉm cười nói:
- Lục Tiểu Bạch, rốt cuộc ngươi đã lập gia đình, về sau đã là người có gia đình, chúc mừng ngươi.
- Đa tạ công tử chăm sóc.
Lục Tiểu Bạch kích động hành lễ, hắn biết, tất cả những thứ mà mình có hôm nay đều là của công tử ban cho. Hắn có thể danh chấn một phương, có được địa vị như ngày hôm nay, đường chủ Kim đường Phi Linh môn, cường giả Vũ Vương, nếu không có công tử, sợ rằng cả đời này hắn chỉ là một người hầu trong Lục gia mà thôi.
- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không được hành lễ như vậy nữa. Nhìn thấy ngươi thành gia lập thất, công tử ta cũng vui mừng thay cho ngươi.
*****
Lục Thiếu Du nâng Lục Tiểu Bạch dậy, nhìn gia phó trước mặt, người này từ trước tới nay hắn đều coi như huynh đệ trong nhà.
- Tiểu Bạch, đã lập gia đình rồi, Uyển Nhi là một cô nương tốt, về sau phải đối xử với nó cho tốt, không nên bắt nạt nó, bằng không phu nhân cũng không tha cho ngươi.
La Lan thị nói với Lục Tiểu Bạch. Hôm nay La Lan thị cũng cười không dứt miệng, Lục Tiểu Bạch giống như là nhi tử của nàng vậy. Nhìn Lục Tiểu Bạch thành gia lập thất, trong lòng nàng cũng vô cùng cao hứng.
- Phu nhân cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ đối tốt với nàng, không để cho nàng chịu ủy khuất.
Lục Tiểu Bạch gật đầu đáp.
- Con thỏ con, hôm nay thành hôn sao?
Lúc này một thanh âm trầm thấp mang theo cảm giác già nua truyền đến. Thân ảnh Nam thúc vô thanh vô tức xuất hiện trong phòng nhỏ.
- Bái kiến Nam thúc.
Nhìn thấy Nam thúc xuất hiện, Lục Tiểu Bạch lập tức hành lễ, thế nhưng lại bị Nam thúc vung tay, dùng một cỗ lực lượng vô hình nâng hắn dậy, Nam thúc nói:
- Ta không có gì tặng ngươi, vật bình thường bằng vào thân phận hiện tại của ngươi cũng không thiếu. Ta có một khối ngọc bối, sau này nếu như gặp phải tình huống không ổn, chỉ cần bóp nát ngọc giản, trong thời gian ngắn nhất ta sẽ chạy tới ứng cứu.
Thanh âm vừa dứt, Nam thúc lập tức ném một khối ngọc giản cho Lục Tiểu Bạch, lời nói tuy rằng không quá ôn nhu, thế nhưng cho dù là ai cũng có thể nhìn thấy, ánh mắt Nam thúc nhìn Lục Tiểu Bạch vô cùng hiền từ. Lục Tiểu Bạch cũng là hắn dạy bảo qua, tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận, thế nhưng trong lòng hắn, tiểu tử này cũng là một nửa đệ tử.
- Đa tạ Nam thúc.
Bản thân lập gia đình, Nam thúc tự mình tới, Lục Tiểu Bạch kích động không nói nên lời.
- Tiểu tử, thứ này cho ngươi. Nếu như gặp phải nguy cơ thì nhanh chóng bóp nát.
Nam thúc cũng đem một khối ngọc ném cho Lục Thiếu Du, sau đó thân ảnh vô thanh vô tức biến mất không thấy đâu nữa.
- Dường như cường giả đều thích lên giọng kiểu như vậy nha.
Lục Thiếu Du bất đắc dĩ cười, lập tức nhìn khối ngọc giản trong tay. Trong lòng không khỏi có cảm giác ấm áp, lão gia hỏa này không nói một lời cảm động nào, thậm chí cũng không nói lời có ích với hắn, thế nhưng sự quan tâm trong nội tâm kia Lục Thiếu Du lại hiểu rõ. Hắn nắm ngọc giản trong tay, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
- Đông lão, hôm nay Tiểu Bạch thành hôn, Đông Lão cũng nên nói một câu dứt khoát, Oánh tỷ đã chờ người vài thập niên, rốt cuộc người có cưới hay không?
Thu hồi ngọc giản, Lục Thiếu Du nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh rồi nói.
- Đi đi... Ngươi quan tâm tới bản thân ngươi đi. Loại chuyện như thế này ngươi đừng có quan tâm.
- Đông lão, không phải là ta quan tâm, hôm qua ta vừa nhận được tin Lộc Sơn cung phụng cầu hôn Oánh tỷ.
Lục Thiếu Du nở nụ cười tà nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh rồi nói.
- Cái gì? Lão gia hỏa Lộc Sơn lão nhân kia dám? Ta liều mạng với hắn.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh lớn tiếng quát, lập tức ân cần nhìn Lục Thiếu Du hỏi:
- Tiểu tử, Bạch Oánh có đáp ứng không?
- Dù sao Đông lão cũng không cưới, Đông lão quan tâm làm cái gì? Lại nói, chuyện này cũng không liên quan tới người.
Lục Thiếu Du liếc mắt nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, xem ra Đông Vô Mệnh cùng với Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đều có tình cảm với nhau. Có lẽ hai người đều ngại mở miệng, hắn cũng nên xuất một ít lực.
- Tiểu tử ngươi định âm ta?
Mắt nhìn Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh lập tức hồi phục tinh thần lại, cẩn thận suy nghĩ, dường như bản thân hắn đang bị tiểu tử này che mắt.
- Đông lão, ta hỏi người một lần, rốt cuộc người có lấy Oánh tỷ hay không?
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đảo, lập tức nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói.
- Ta không nói cho ngươi.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cũng không phải là loại người lương thiện, liền trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du. Bảo hắn chém chém giết giết thì hắn chỉ nhăn mặt một chút mà thôi. Thế nhưng chuyện như thế này, cái mặt già này của hắn làm sao có thể trơ ra được. Huống chi lại nói ra những lời này trước mặt hậu bối.
- Ồ? Không nói cho ta vậy thì đừng trách ta.
Lục Thiếu Du cười hắc hắc.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh khinh bỉ nhìn Lục Thiếu Du, bộ dáng như lợn chết không sợ nước sôi nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn định trói ta sao?
- Ồ? Người cho rằng ta không dám sao?
Lục Thiếu Du phất tay, miệng quát lớn một tiếng. Lão gia hỏa này quả thực chết vì sĩ diện, không cứng rắn một chút thì không được.
- Ngươi dám...
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh còn chưa dứt lời, thân thể đột nhiên run lên, trên người bị cấm chế, toàn thân đập xuống mặt đất, linh lực không có cách nào vận chuyển, toàn thân bị cấm chế.
- Đông lão, đắc tội, hôm nay quả thực tiểu tử ta phải trói người lại.
Chân khí trên người Dương Quá thu lại, người vừa mới ra tay là hắn, mọi người đã sớm thương lượng qua chuyện này.
- Tiểu tử, các ngươi muốn làm cái gì?
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh bị bố trí cấm chế quá nhanh, hắn thật không ngờ mấy tiểu gia hỏa này lại dám trói hắn lại.
- Làm cái gì đợi một lát nữa người sẽ biết rõ.
Lục Thiếu Du cười hắc hắc, lập tức nói:
- Đến đây, lột hết y phục trên người lão gia hỏa này xuống.
- Tiểu tử, ta cầu xin ngươi, rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì?
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nghe thấy lời Lục Thiếu Du nói như vậy, lập tức cầu xin. Hắn hiểu rõ Lục Thiếu Du nhất, tiểu tử này không có chuyện gì không làm được.
- Hiện giờ có cầu xin cũng vô dụng.
Lục Thiếu Du mặc kệ Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cầu xin, cười hắc hắc nói:
- Đổi y phục tân lang cho người mà thôi.
- Dừng tay, các ngươi dám cởi y phục trên người ta? Cứu mạng.
- Đừng cởi y phục của ta, mấy tiểu gia hỏa không biết lớn nhỏ các ngươi.
Một lát sau, trong phòng Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Lục Thiếu Du nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh trần truồng, miệng nở nụ cười tà dị nói:
- Đông lão, làn da cũng không tệ a. Càng già càng dẻo dai, rất hồng hào, bảo dưỡng không tệ.
- Tiểu tử, không phải ngươi có sở thích biến thái như vậy đó chứ? Ta cho ngươi biết, ta là người bình thường.
Nhìn ánh mắt tà dị của Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh lập tức rùng mình, mở miệng nói.
- Người mới không bình thường, ta đang nghĩ xem hôm nay động phòng liệu có vấn đề gì hay không.
Lục Thiếu Du liếc nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, nói:
- Đến đây, đổi hỉ phục, trang trí lại căn phòng này.
Trong một đình viện tinh xảo lúc này cũng vô cùng náo nhiệt, đám người Lưu gia đã sớm tới phi Linh môn. Lúc này trong đình viện này trừ mấy phụ nhân của Lưu gia ra còn có Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Lục Tâm Đồng, Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi, DIệp Mỹ, Nhan Kỳ, Bạch Toa Toa, mà ngay cả Hoa Mãn Ngọc, An Cát Tú Na, Khấu Phi Yến cũng ở bên trong.
Nhân vật chính ngày hôm nay chính là tiểu thư Lưu Uyển của Lưu gia. Trên người mặc một bộ hỷ phục màu đỏ chót, thân thể linh lung, bay bổng. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, vô cùng động lòng người.
← Ch. 1514 | Ch. 1516 → |