← Ch.1677 | Ch.1679 → |
Ngao.
Long Du gào thét, bản thể khổng lồ vặn vẹo, dưới bụng, long trảo xé rách không gian, trực tiếp đánh ra công kích. Bên trong mỗi một đạo công kích đều ẩn chưa linh hồn lực bàng bạc.
Trảo ấn lần nữa đánh xuống, Dương Quá ngẩng đầu, tinh quang trong mắt chợt hiện. Trên khuôn mặt lập tức xuất hiện một kiện khải giáp bằng chân khí. Khải giáp này giống như một tầng đất đá bao phủ. Khải giáp vừabao trùm thân thể, lập tức chống cự với kình khí mạnh mẽ trong long trảo.
– Hôm nay cho dù là ai cũng không có cách nào có thể ngăn cản được ta.
Dương Quá hét lớn một tiếng, cánh tay dưới khải giáp giống như tầng đất đá kia đánh ra một đạo quyền ấn. Quyền ấn va chạm với trảo ấn của Long Du. Gợn sóng không gian xuất hiện khe hở, giống như mạng nhện lan tràn ra chung quanh. Mặt đất ở sơn mạch phía dưới cũng nhanh chóng sụp xuống.
Ngao.
Long Du trưởng lão gào thét, cái đuôi khổng lồ cùng với long trảo vặn vẹo, từng đạo công kích đánh ra. Thân thể khổng lồ của hắn chính là công kích mạnh nhất. Long lân dày đặc chính là thứ phòng ngự mạnh nhất.
Phanh Phanh.
Ánh mắt Dương Quá ngày càng đỏ rực, quanh thân được khải giáp màu vàng đất bao phủ, giống như một thiên thần. Mỗi một đạo quyền ấn đánh xuống bản thể Thanh Long của Long Du, trực tiếp đánh cho không gian lắc lư, sóng gió nổi lên. Từng đạo quyền ấn được đánh ra, một quyền đều có lực chấn vỡ không gian.
Thực lực hung hãn như vậy, công kích mạnh mẽ như thế, một người chống lại một rồng khiến cho vô số ánh mắt trong không trung chấn động. Ngày đó Lục Thiếu Du đối đầu với Đại hộ pháp Long Trường tuy rằng là rung động, thế nhưng thứ mà nhân loại trước mặt tạo cho bọn họ chính là cảm giác kinh hãi. Thực lực của Long Du trưởng lão so với Đại hộ pháp Long Trường còn mạnh hơn không ít. Đều là bát giai hậu kỳ, thế nhưng thực lực lại cách xa nhau giống như một cái hào rộng.
– Người này không ngờ có thể chống lại Long Du trưởng lão tới mức này...
– Nhân loại này thật mạnh.
Trong Thanh Long Hoàng tộc, các trưởng lão hộ pháp lúc này đều không nhịn được mà cảm thán một câu. Thực lực của nhân loại trước mắt quả thực quá mạnh mẽ. Vũ Tôn thất trọng đã có thể chống lại Long Du trưởng lão một cách công bằng.
Bản thể Long Du gào thét, bản thể cực lớn dưới không gian thuộc tính của nhân loại trước mắt này lại bị áp chế không ít. Công kích của nhân loại này rõ ràng là Vũ Tôn thất trọng, thế nhưng lại không thua gì Vũ Tôn bát trọng. Tăng thêm trong không gian thuộc tính thổ, lực lượng bản thể mà hắn thúc dục đều không thể chiếm được một chút tiện nghi nào. Mỗi một đạo công kích của nhân loại này đều khiến cho hắn toàn thân đau đớn.
Ngao.
Long Du rốt cuộc cũng nhìn thấy cơ hội, một đạo long trảo sau khi bị Dương Quá ngăn cản, bản thể khổng lồ cuồn cuộn, cái đuôi lớn dùng xu thế như sấm sét hung hăng từ bên trên đánh xuống, đánh tan không trung thành từng mảnh vỡ.
Cái đuôi lớn xuyên thủng không gian, trong nháy mắt đã bắn tới trước người. Dương Quá muốn tránh đi cũng không còn kịp. vô số ánh mắt chung quanh nhìn vào có chút vui vẻ, nhân loại này cuối cùng vẫn không thể chống lại Long Du trưởng lão. Nếu cái đuôi này quật vào thân thể nhỏ bé kia, cho dù lực phòng ngự mạnh tới đâu cũng khó mà chống đỡ nổi.
– Tiểu....
Long Yên ở phía xa, đôi môi đột nhiên mở ra, giống như muốn nhắc nhở coi chừng, thế nhưng chỉ thốt lên được một chữ rồi lập tức nhịn xuống.
Mà trong sát na này, cái đuôi lớn kia đã như thiểm điện quật tới đầu Dương Quá. Sắc mặt Dương Quá không có bao nhiêu biến đổi, quanh thân có một cỗ khí tức quỷ dị lan tràn, đem gợn sóng trong không gian đồng hóa.
Phanh Phanh.
Cái đuôi lớn nện xuống, không gian lập tức bị chấn vỡ, giống như sấm sét đánh xuống không gian.
– Không tốt.
Thế nhưng lúc cái đuôi lớn của Long Du trưởng lão đánh xuống, thân ảnh Dương Quáđã xuất hiện ở trên cái đuôi lớn kia. Một đạo quyền ấn đột nhiên phá vỡ hư không, chung quanh quyền ấn, cả phiến không gian chung quanh lúc này như cứng lại.
Gợn sóng không gian thu liễm vào trong quyền ấn, giống như quyền ấn này có thể thôn phệ không gian. Một cỗ khí tức cường hãn vô cùng từ trong quyền ấn khuếch tán ra.
Ầm ầm.
Quyền ấn mang theo lực lượng ngập trời trút xuống cái đuôi lớn của Long Du trưởng lão.
Phanh.
Không gian run lên, không gian chung quanh cái đuôi lớn của Long Du trưởng lão tựa như sụp đổ.
Tiếp đó, bản thể Thanh Long khổng lồ của Long Du, cái đuôi lớn mang theo lực lượng chấn động, từ trên không trung rơi thẳng xuống mặt đất khiến cho một ngọn núi khổng lồ phía dưới bị vỡ nát.
Mà ngọn núi khổng lồ kia bị rạn nứt, tro bụi, đá vụn bắn tứ tung. Chung quanh đất trời rung chuyển, từng khe hở giống như mang nhện từ trên ngọn núi lan tràn ra bốn phía.
– Người này quá nhanh, thực lực quá mạnh mẽ.
– Vừa rồi dường như có chút dấu vết của Bạch Hổ nhất tộc, giống như lực lượng thời gian a.
– Có chút giống, thế nhưng cũng không phải.
Giờ phút này, một màn xuất hiện trước mắt mọi người khiến cho mọi người kinh ngạc và hoảng sợ. Chúng cường giả nghẹn họng, nhìn trân trối, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi. Long Du trưởng lão không ngờ lại chịu thiệt. Dưới tình huống Long Du trưởng lão hiện ra bản thể thì ngay cả Tôn cấp bát trọng đỉnh phong trong nhân loại gặp phải Long Du trưởng lão cũng phải đi đường vòng a.
Đôi mắt xinh đẹp của Long Yên biến hóa, dường như điều này cũng vượt quá dự đoán của nàng. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, sợi tóc mai phất phơ, há miệng muốn nói gì đó rồi lại trầm mặc im lặng.
Ngao.
Thân thể khổng lồ của Long Du trưởng lão lần nữa lăng không xoay quanh không trung, trên thân thể khổng lồ lúc này có không ít long lân bị nghiền nát, lõm xuống. Trên cái đuôi lớn có mấy khối long lân rơi xuống, vết máu loang lổ.
– Thanh Long hồn.
Trọng thương như vậy, Long Du trưởng lão rít gào. Thân thể khổng lồ lập tức dựng đứng, dùng xu thế kinh người. Con mắt thứ ba đột nhiên mở ra, một đạo quang trụ bàng bạc bẳn ra. Quang trụ lập tức phóng về phía Dương Quá.
Dưới đạo quang trụ này, ánh mắt Kim Huyền khẽ đổi, bắt đầu để ý hơnvềphía trước, chỉ là hắn cũng không có bất kỳ một động tác nào.
Quang trụ bao phủ Dương Quá, ẩn chứa linh hồn lực bắn tới. Không gian mơ hồ vặn vẹo, linh hồn lực cường hãn giống như thủy triều, từng đợt, từng đợt không ngừng ép xuống người Dương Quá. Công kích linh hồn cường hãn như vậy khiến cho vô số tộc nhân Thanh Long Hoàng tộc chung quanh chịu ảnh hưởng lớn.
Thế nhưng lúc này Dương Quá lại vung tay lên, một đạo quang mang tuôn ra.
Ông.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, quang mang thu liễm, một thanh trường kiếm màu vàng xuất hiện. Thanh trường kiếm này cực kỳ kỳ quái, rộng chừng bàn tay, thô ráp, cồng kềnh, chuôi kiếm màu ngăm đen. Càng thêm quỷ dị chính là thanh kiếmnày lại không có mũi kiếm sắc bén.
Lúc này trên thân kiếm rộng có tiếng sấm rền vang lên khôn ngừng. Năng lượng quanh thân cuồn cuộn, gợn sóng trong không gian chấn động giống như nước sôi. Một đạo hư ảnh kiếm quang đột nhiên bao phủ Dương Quá vào bên trong.
Dưới hư ảnh kiếm quang, công kích linh hồn thiên phú của Long Du trưởng lão không có cách nào lay động tới Dương Quá, chỉ có thể bị ngăn cản ở bên ngoài.
*****
Phá.
Hai tay Dương Quá cầm kiếm, giơ trọng kiếm lên. Thân thể từ trong quang trụ màu trắng của Long Du trưởng lão bắn ra, từ trên trường kiếm màu vàng có một đạo kiếm quang bắn ra.
ông.
Trường kiếm màu vàng ông một tiếng, âm thanh giống như sư tử gầm, phượng hót, lại giống như tiếng sấm. Tiếng kiếm minh bá đạo vô cùng.
Trong chớp mắt cả không gian phong vân biến sắc. Trên không, dưới tiếng kiếm minh, cả không gian lu mờ, không gian âm trầm. Chỉ có thanh trường kiếm màu vàng này không ngừng tràn ra kim quang chói mắt, giống như mặt trời.
Giữa không trung, tim vô số trưởng lão Thanh Long Hoàng tộc đập nhanh. Tiếng kiếm minh này khiến cho bọn họ kinh hãi, cảm thấy lạnh lẽo. Thanh trường kiếm quái dị này không ngờ có thể khiến cho năng lượng thiên địa biến hóa.
Trên thân trường kiếm màu vàng, kiếm quang trong nháy mắt bắn ra, cả không gian đột nhiên run rẩy. Một đạo kiếm quang hiện lên, cả không gian kịch liệt run rẩy, tiếng kiếm minh vang vọng. Kiếm khí bàng bạc lan tràn ra chung quanh. Chung quanh kiếm quang, không gian sụp đổ từng khúc, khí thế kinh người tràn ngập thiên địa.
Kiếm quang trực tiếp cắt đứt quang trụ của Long Du trưởng lão, kiếm quang trong nháy mắt bắn ra, giống như lưu quang bắn thẳng về phía con mắt thứ ba của Long Du trưởng lão.
Dưới đạo kiếm qunag này, ánh mắt Long Du trưởng lão hoảng hốt. Dưới công kích thiên phú của hắn, không ngờ nhân loại này lại không thèm để ý. Mà thanh kiếm kinh người kia, thiên địa động dung, linh hồn hắn run rẩy, giống như khó có thể phản kháng.
– Dừng tay.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh đột nhiên vang vọng trong thiên địa. Trước người Long Du, gợn sóng trong không gian nhoáng lên một cái. Một thân ảnh xinh đẹp xẹt qua không gian. Thân ảnh xinh đẹp xuất hiện, một cỗ uy áp cực lớn hàng lâm.
Thân ảnh xinh đẹp này xuất hiện, y phục trắng như tuyết chính là Long yên. Bàn tay trắng như ngọc phất tay một cái, một cỗ năng lượng vô hình lập tức khuếch tán, ngăn cản kiếm quang màu vàng kia.
Ông.
Kiếm quang được thu hồi, Dương Quá nhìn Long Yên, mắt nhìn nữ tử vũ mị, tựa như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian này.
Kiếm quang biến mất, áp lực trên người Long Du trưởng lão tiêu tán toàn bộ, thân thể lập tức lui lại. Dưới đạo kiếm quang vừa rồi khiến cho hắn cảm thấy run sợ.
– Ngươi quá mức làm càn, nếu như không nghe lời ta khuyên, đừng trách ta không khách khí với ngươi.
Long Yên nhìn Dương Quá, đôi mắt khẽ biến đổi, môi son mấp máy, ngữ khí lạnh nhạt, trong sự lạnh nhạt hiện lên sự cao quý.
– Tỷ tỷ, người thực sự nhẫn tâm như vậy sao? Những năm đó, chúng ta ở trong Cổ mộ...
Dương Quá thì thào nói...
– Im miệng, ta nói ngươi nhận lầm người rồi.
Long Yên trầm giọng nói, âm thanh lạnh lẽo, giống như châu ngọc rơi xuống đất, không mang theo bất kỳ cảm tình nào:
– Nếu ngươi không đi thì ta tuyệt sẽ không khách khí.
– Đệ không đi, không có tỷ, đệ sẽ không đi đâu. Đệ nói rồi, tỷ tỷ ở đâu thì Quá nhi sẽ ở đó, chẳng lẽ tỷ quên rồi sao ...?
Dương Quá nói.
– Miệng toàn hồ ngôn loạn ngữ.
Long Yên lạnh lẽo nói, trong mắt có một đạo hàn mang bắn ra. Ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo nhìn về phía nam tử áo xám. Thân thể bắn về phía trước, cánh tay ngọc vung lên, trực tiếp tạo thành một vết nứt không gian, một bàn tay trắng như ngọc xuyên thấu qua không gian lập tức đánh về phía Dương Quá.
Sưu...
Tay phải Dương Quá cầm kiếm, tay trái đánh ra quyền ấn. Cả không gian run lên, năng lượng thiên địa hội tụ. Nửa không trung phong vân biến sắc, uy áp cực lớn lan tràn ra. Trực tiếp ngạnh kháng với bàn tay ngọc của Long Yên. Không gian lập tức vặn vẹo, hai cỗ công kích trong nháy mắt va chạm vào một chỗ.
Phanh.
Hai đạo năng lượng va chạm, không gian khẽ run lên. Rồi bông nhiên một đạo quang mang chói mắt bắn ra. Dưới cỗ lực lượng mạnh mẽ này thân thể Dương Quá lập tức bị đẩy lui.
Khục khục.
Thân thể Dương Quá lảo đảo lui ra, bàn chân đạp mạnh hư không, thân thể lui lại, ánh mắt nhìn về phía nữ tử tuyệt mỹ mặc y phục màu trắng trên không trung.
– Ngươi có đi hay không?
Long Yên nhìn về phía trước, nhíu mày, hàm răng mơ hồ khẽ cắn môi, ánh mắt mang theo hàn ý.
– Không đi.
Thân thể Dương Quá dừng lại, miệng nhàn nhạt nói.
– Làm càn.
Long Yên lạnh nhạt nói, cánh tay phải mềm mại duỗi ra. Đột nhiên không gian run lên, một cỗ năng lượng phô thiên cái địa tuôn ra. Không trung biến sắc, một đạo chưởng ấn khổng lồ che đậy không gian lăng không đánh ra.
Ngao.
Dưới chưởng ấn khổng lồ, có một đầu Thanh Long ngũ trảo đánh ra, âm thanh giống như rồng ngâm vang vọng trên bầu trời. Long uy lan tràn, tựa như vật còn sống, ầm ầm bắn về phía Dương Quá.
– Chấn Thiên, Phá Linh Thức.
Mắt nhìn hư ảnh Thanh Long khổng lồ bắn tới. Ánh mắt Dương Quá khẽ đổi, nhâng thanh trường kiếm lên, dưới trường kiếm, không gian đột nhiên bắt đầu vặn vẹo.
Ông.
Tiếng kiếm minh vang lên, một đạo kiếm quang màu vàng lập tức bắn tới, chém thẳng về phía cự long màu xanh. Cự long bị ngăn cản, trong không trung vang lên tiếng răng rắc. Kiếm quang mang theo xu thế sấm sét phá vỡ hư ảnh Thanh Long, kiếm quang lập tức tiêu tán.
Năng lượng khủng bố giống như một cơn lốc khuếch tán. Sau khi khuếch tán tới một phạm vi nhất định rồi lập tức dừng lại, lặng lẽ biến mất trong thiên địa.
Sưu.
Lúc này Long Yên nhảy ra, một đạo linh nguyên thất luyện xuyên thấu qua không gian, trực tiếp bắn về phía Dương Quá.
Linh nguyên xuyên thủng không gian, Dương Quá không tránh, trong mắt hiện lên sự chua xót, khàn giọng nói:
– Nếu như tỷ đã quyết định quên đệ, đệ không quên được, chỉ có chết mới có thể làm được. Có thể chết trong tay tỷ tỷ, đệ cũng không có gì tiếc nuối.
Âm thanh vừa dứt, linh nguyên xuyên thủng không gian đã đánh tới mặt Dương Quá. Dương Quá đột nhiên nhắm hai mắt lại.
– Quá nhi, nhanh tránh đi.
Trong chớp mắt Long Yên biến sắc.
Dương Quá không chút tránh né, nghe thấy âm thanh này, đột nhiên hai mắt hắn mở ra, toàn thân ngây ngốc.
– Quá nhi, mau tránh ra.
Long Yên biến sắc, cánh tay biến ảo, thế nhưng đã không còn kịp. Linh nguyên tuy rằng không đánh vào mặt Dương Quá, thế nhưng lại đánh vào ngực Dương Quá.
Ánh mắt Kim Huyền khẽ đổi, do dự một lát rồi cũng không ra tay.
Phanh.
Linh nguyên thất luyện trút xuống, thân thể Dương Quá run lên, một ngụm máu tươi ngòn ngọt từ trong miệng phun ra. Thân thểliềntừ trên không trung rớt xuống.
– Quá nhi.
Long Yên kinh hãi hô lên một tiếng, thân thể phá không bắn tới. Thân ảnh lập tức xuất hiện trước người Dương Quá, hai tay ôm lấy Dương Quá, y phục phiêu động. Hai đạo thân ảnh giống như hồ điệp từ trên không trung xoay tròn rơi xuống dưới.
Ông.
Dương Quá rơi xuống đất, Chấn Thiên trong tay cắm thẳng xuống mặt đất, mặt đất rạn nứt. Khóe miệng lần nữa phun ra máu tươi. Khí tức hỗn loạn, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sự vui vẻ.
– Quá nhi, sao đệ lại ngốc như vậy?
Ánh mắt Long Yên run run, ống tay áo màu trắng nhẹ nhàng lau vết máu nơi khóe miệng của Dương Quá.
– Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ cũng nhận đệ sao?
Dương Quá nắm lây bàn tay trắng như ngọc của Long Yên, nhẹ nhàng đặt lên mặt mình. Ánh mắt tràn ngập sự kinh hỉ, giống như trẻ con.
← Ch. 1677 | Ch. 1679 → |