← Ch.1834 | Ch.1836 → |
- Không tốt.
Hạc Linh Tả Sứ kinh hãi, dưới cỗ uy áp khủng bố này hắn có thể cảm giác được một cỗ khí tức khiến cho tim hắn đập nhanh. Linh lực trong cơ thể bị áp chế tuyệt đố. Hắn thật không ngờ Lục Thiếu Du này lại tu luyện thành công vũ kỹ Thiên cấp.
Sưu Sưu...
Trong Thời Không Lao Ngục thuộc tính kim mười sáu lần uy năng, kim quang ngập trời lan tràn, từng đạo hư ảnh của Hạc Linh Tả Sứ dưới khí tức sát phạt, sắc bén của Thời Không Lao Ngục thuộc tính kim lập tức biến mất, chỉ còn lại bản thể lúc này đã sợ hãi, khuôn mặt dữ tợn.
- Ngươi trốn không thoát đâu.
Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, hướng về phía xa vỗ một cái. Trong Thời Không Lao Ngục thuộc tính kim này đột nhiên có một bàn tay bằng kim quang rực rỡ phá không mà ra. đánh về phía Hạc Linh Tả Sứ. Chung quanh thủ ấn, khong gian xuất hiện vết nứt đen kịt cực lớn.
Giờ phút này không biết là vì chấn động hay là bị giam cầm, hoặc là cả hai mà Hạc Linh Tả Sứ không có cách nào ngăn cản, trơ mắt nhìn thủ ấn màu vàng này đánh xuống, bao phủ hắn.
Phốc phốc.
Không có chút chống cự nào, dưới cỗ lực lượng mạnh mẽ này trong miệng Hạc Linh Tả Sứ phun ra một ngụm máu tươi. Thân hình bắn ngược ra, từ trên không trung trùng trùng điệp điệp rơi xuống.
Phanh.
Thủ ấn màu vàng cũng ầm ầm đánh xuống. Trong phạm vi vài dặm đều bị thủ ấn màu vàng ảnh hưởng. Cả không gian tựa như sơn băng địa liệt. Sương mù dày đặc vài dặm chung quanh bị đánh tan. Năng lượng cuồng bạo tạo thành rung động giống như thực chất, điên cuồng nhộn nhạo.
Sưu.
Lúc này Hạc Linh Tả Sứ bị thương nặng, thân hình rơi xuống đất. Đạo thủ ấn màu vàng này đánh xuống đánh bay hắn xuống mặt đất tạo thành một cái hố sâu. Máu tươi điên cuồng phun ra, thân hình giãy dụa, muốn trốn.
- Trốn đi đâu?
Cùng một lúc đột nhiên cả không trung bị lôi vân màu tím bao phủ, khí tức giống như hủy diệt lan tràn. Một đạo lưu quang màu tím đánh xuống Hạc Linh Tả Sứ.
- Tử Lôi Huyền Đỉnh, đáng chết.
Hạc Linh Tả Sứ mang theo thân hình chồng chất vết thương liều chết chạy trốn, thế nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị đạo lưu quang màu tím kia thôn phệ. Hắn chưa từng nghĩ tới, thực lực của bản thân như vậy mà lại thảm tới mức này.
- Thu.
Lục Thiếu Du đạp không đứng thẳng, tâm thần khẽ động, Tử Lôi Huyền Đỉnh trở lại trong tay. Vì sợ Hạc Linh Tả Sứ này tự bạo hồn anh cho nên Lục Thiếu Du cũng chỉ có thể ra tay như sấm sét, một kích đánh hắn trọng thương sau đó thu vào trong Tử Lôi Huyền Đỉnh.
Hạc Linh Tả Sứ tự bạo hồn anh, Lục Thiếu Du rất cố kỵ. Linh Tôn cửu trọng tự bạo hồn anh, hắn có thể chống lại hay không cũng là một câu hỏi khó. Đương nhiên Lục Thiếu Du cũng đoán Hạc Linh Tả Sứ này mới đột phá Linh Tôn cửu trọng không lâu, hồn anh tự bạo, muốn bảo vệ bản thân có lẽ cũng không phải là chuyện không thể làm được.
Điều Lục Thiếu Du chính thức lo lắng chính là một Linh Tôn cửu trọng nếu cứ như vậy tự bạo hồn anh thì quá đáng tiếc. Bây giờ là lúc hắn cần Linh Tôn để thôn phệ, Linh Tôn cửu trọng như người này không dễ tìm một chút nào.
Lúc này trong Tử Lôi Huyền Đỉnh đã có hai Linh Tôn, Hạc Linh Tả Sứ này lại là Linh Tôn cửu trọng, chuyện này khiến cho Lục Thiếu Du không khỏi mỉm cười. Đợi chuyến đi Tử Vong thâm uyên này kết thúc hắn cũng nên đột phá tu vi. Có hai Linh Tôn này ở trên phương diện linh giả hắn muốn đột phá cũng dễ dàng hơn.
Thu hồi Tử Lôi Huyền Đỉnh cùng với Huyễn Ảnh Thanh Vũ và chín đầu hung khôi, thân ảnh Lục Thiếu Du đáp xuống địa phương bừa bộn này, đồng thời sắc mặt cũng cực kỳ tái nhợt. Một lần thúc dục Thời Không Lao Ngục mười sáu lần uy năng, dùng tu vi hiện tại của Lục Thiếu Du mà nói cũng cực kỳ cố gắng.
Nhét một khỏa đan dược vào trong miệng, thời điểm này Lục Thiếu Du không đau lòng vì đan dược một chút nào, bởi vì bản thân nên cố gắng khôi phục thực lực sớm thì tốt hơn.
Nhìn cảnh tượng bừa bộn chung quanh, sương mù dày đặc vừa mới đánh tan lần nữa kéo tới. Lục Thiếu Du cau mày, Lăng Thanh Tuyệt và Lăng Thanh Tuyền kia trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, Tử Yên cũng biến mất trong đám sương mù dày đặc này, trong này rốt cuộc có thứ gì?
Bây giờ hắn nên nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này thì tốt hơn, cũng không thể bị vây khốn tới chết ở nơi đây. Huống chi cũng không biết bên Tạ Thiên lão xảy ra chuyện gì.
Trong đầu Lục Thiếu Du còn đang nghĩ tới lời nói của Lăng Thanh Tuyền. Mà bây giờ trong lòng Lục Thiếu Du quyết định, sau này gặp lại Lăng Thanh Tuyền nhất định phải bắt nàng hỏi cho rõ mới được.
- Chẳng lẽ thực sự là con của ta sao?
Lục Thiếu Du thì thào nói, khóe miệng nở nụ cười khổ. Đây là chuyện mấy năm trước a, nếu như thực sự Lăng Thanh Tuyền sinh con cho hắn, sợ rằng đứa nhỏ kia cũng đã mấy tuổi rồi.
Càng nghĩ càng thấy bất đắc dĩ, cũng không dám tin tưởng. Lời nói của Lăng Thanh Tuyền Lục Thiếu Du không dám tin, thế nhưng nói tới việc này lại cực kỳ bất đắc dĩ.
Sưu Sưu.
Ngay khi Lục Thiếu Du đang suy tư, trên không trung xuất hiện từng tiếng xé gió, từng đạo thân ảnh từ trong sương mù nồng đậm đi ra.
- Dường như là bên này, uy áp vừa rồi quá mạnh mẽ, nhất định có siêu cấp cường giả giao thủ.
Mười mấy đạo thân ảnh đi tới, từ trên không trung đáp xuống, vừa vặn rơi xuống vị trí cách Lục Thiếu Du không xa. Dường như bởi vì động tĩnh cực lớn vừa rồi cho nên đám người này bị hấp dẫn tới.
Ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn vào thế lực trước mắt, đi đầu chính là một nữ tử tuổi chừng mười sáu, ánh mắt tựa như minh châu, da thịt như ngọc, đôi mắt xinh đẹp toát ra sự thùy mị không nói nên lời. Bên người nữ tử này là một nữ tử mặc cung trang, khí chất lộ ra kiều mỵ, ánh mắt câu hồn đoạt phách, da thịt như tuyết. Thân hình mềm mại mà uyển chuyển thu hút không ít ánh mắt. Quanh thân có một cỗ khí thế bất phàm.
- Đạm Đài Tuyết Vi, Mộ Dung Lan Lan.
Mắt nhìn nhị nữ, khóe miệng Lục Thiếu Du nhếch lên, người đến chính là mấy người của Thiên Vân đảo, trừ Mộ Dung Lan Lan và Đạm Đài Tuyết vi ra còn có mấy người Lục Thiếu Du cũng đã gặp.
Mà người đầu lĩnh lúc này Lục Thiếu Du cũng không khỏi chú ý nhiều hơn một chút. Đầu lĩnh chính là một nữ tử mặc váy dài, thoạt nhìn tuổi chừng bốn mươi, mái tóc đen nhánh, ngũ quan tinh xảo, không có chút già nua nào, ngược lại còn có chút vũ mị, cặp mắt như nước khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
- Thanh Quán Tôn giả.
Lục Thiếu Du cũng đã biết rõ tên của người này, Thanh Quán Tôn giả của Thiên Vân đảo, sư phụ Mộ Dung Lan Lan, sư tổ Đạm Đài Tuyết Vi, cũng là đảo chủ Thiên Vân đảo hai đời trước.
Lục Thiếu Du cũng nghe Thiên Dương Tôn giả, sư phụ của sư tổ Vân Phi Hồng vụng trộm nói tới. Thanh Quán Tôn giả này bất phàm, năm đó ở trong đám người đồng lứa cũng là người có thanh danh hiển hách, thanh niên tài tuấn quỳ gối dưới váy nàng không ít. Nhưng mà dường như bởi vì đảo quy của Thiên Vân đảo mà cuối cùng không lựa chọn ai khiến cho vô số thanh niên tài tuấn khi ấy buồn bực không thôi. Còn có người thề cả đời không thành gia lập thất vì nàng.
← Ch. 1834 | Ch. 1836 → |