← Ch.1920 | Ch.1922 → |
Xoẹt!
Trong khoảnh khắc này người Dương Quá khẽ run, Chấn Thiên chém ra. Một luồng kiếm quang màu vàng chém vào Hỏa Sát, dưới kiếm quang cắt rách không gian.
Trong chớp mắt này, Đông Hải Tam Sát nhìn Dương Quá lao tới, Hỏa Sát vội hét to cầu cứu:
- Sư phụ cứu ta!
Cùng lúc đó một tiếng hét như sấm vang vọng trong không trung:
- Tiểu tử, dám đụng vào đệ tử của lão phu thì lão phu sẽ nghiền ngươi ra tro!
Sóng âm thổi quét làm màng tai người đau rát.
Mọi người đột nhiên biến sắc mặt nhìn sang, trong trận thế đệ tử Hải Sa môn có một luồng sáng xẹt qua mang theo khí thế hùng hổ vô cùng biến thành hình người đáp xuống trước mặt Hỏa Sát.
Tốc độ cực nhanh, khi kiếm của Dương Quá chém xuống thì người đó vung trường bào, bàn tay gầy gò vươn ra trước mặt. Trảo ấn ngưng tụ trong bàn tay chớp mắt chộp kiếm quang bạo liệt ập đến, kiếm quang xé rách không gian chém vào trảo ấn thì không cách nào tiến thêm nửa phần.
Người đó quát to:
- Kiếm của tiểu tử không tệ!
Trảo ấn xoay phá hủy kiếm quang biến thành năng lượng kinh người ập đến.
Người đó vung trường bào, kình khí bay ra đánh văng kình khí trước mặt rồi hiện hình rõ ràng trước mắt mọi người. Hàng loạt hành động liền mạch không tốn hơi sức.
Cộp cộp cộp!
Dư âm kình khí làm Dương Quá lảo đảo thụt lùi mấy bước, ánh mắt ngạc nhiên.
Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm người đó:
- Mạnh quá!
Người thân hình gầy đét da bọc xương nhưng khung xương rất to, khuôn mặt lão nhân gầy guộc không miếng thịt, mặc trường bào màu xám trắng, thoạt trông như xương khô.
Khiến lòng Lục Thiếu Du thầm run là khí thế trên người lão nhân. Áo xám không gió tự bay, không gian quanh lão nhân lặng lẽ khuếch tán dao động nhẹ mắt thường khó thấy, như thể không gian lấy lão nhân làm trung tâm xoay tròn.
Tuy những dao động này rất mỏng manh nhưng vẫn bị tinh thần Lục Thiếu Du phát ra, con ngươi hắn co rút. Đã nhiều năm qua đây là lần đầu tiên Lục Thiếu Du có cảm giác này, hắn cảm nhận áp lực, áp lực vô cớ, như mình là miếng thịt nằm trên thớt.
Từ xưng hô vừa rồi của Hỏa Sát thì Lục Thiếu Du không khó biết đây là sư phụ của Đông Hải Tam Sát. Không ngờ Đông Hải Tam Sát có sư phụ đáng sợ đến thế, Phi Linh môn cũng không biết tin tức này.
Lục Thiếu Du cảm nhận khí thế của người này, lòng nặng trĩu. Khí thế đó không phải Tật Phong Tôn Giả, còn có trước kia Nguyên Nhược Lan dùng nguyên lực đế giả có thể so sánh. Khí thế này khiến Lục Thiếu Du cảm giác lão nhân ngang ngửa với Huyền Hạo phụ thân của Tiểu Long trước kia gặp.
Trong không trung, người này xuất hiện kéo theo áp lực từ trên trời giáng xuống bao trùm cả không gian. Một số đệ tử Thánh Linh cốc thực lực không tốt mặt trắng bệch, dù là cường giả thì vô hình trung vô cùng rung động.
đám người Cực Lạc Tam Quỷ, Huyết Mị, Tuyết Sư, Giải Linh Tôn Giả đang truy sát Vi Sinh gia tộc chợt cảm nhận khí thế đó xuất hiện, lòng run rẩy ngừng truy sát người trước mặt. Người Vi Sinh gia tộc bị đám Cực Lạc Tam Quỷ rượt đuổi vẫn lo cắm đầu chạy, lúc này bị áp lực vô hình đè ép, bọn họ ngơ ngẩn quên chạy trốn.
Ánh mắt mọi người liên tục thay đổi. Trong đám đông, mắt Kim Huyền hấp háy lóe tia ngạc nhiên âm thầm nhìn chằm chằm không trung.
Thấy lão nhân đến, trong mắt Đông Hải Tam Sát tuôn ra sợ hãi lẫn vui mừng, , chạy tới cạnh lão nhân áo xám.
- Sư phụ!
Lão nhân áo xám nạt:
- Thứ vô dụng, lui xuống đi!
Đông Hải Tam Sát cúi đầu không dám nói tiếng nào, ủ rũ lùi ra sau lưng lão nhân áo xám.
Lão nhân áo xám ngước lên, hốc mắt hõm sâu âm trầm lóe tia lạnh lẽo kỳ dị như đến từ cửu u, kỳ lạ mà âm u. Lão nhân áo xám đứng trong hư không quét mắt qua mọi người, cuối cùng nhìn chằm chằm Dương Quá phía trước mặt, sau cùng rơi vào người Lục Thiếu Du.
Lão nhân áo xám nhìn Lục Thiếu Du, cười giễu cợt:
- Khục khục, Lục Thiếu Du, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi ngươi cứ vào, làm ta đỡ tốn công sức. Ánh mắt Lục Thiếu Du nghiêm túc hỏi:
- Không biết danh hiệu của các hạ là gì?
Dương Quá nhảy người lùi ra sau một chút, ba huynh muội đứng bên nhau, đối mặt nhau, ánh mắt trầm trọng.
Lão nhân áo xám thản nhiên nói:
- Muốn biết danh hiệu của ta sao? Nhiều năm không đi ra sợ là không còn ai nhớ, ngươi không cần hỏi thăm làm gì. Lần này trong Tử Vong Thâm Uyên không ngờ có nhiều báu vật như thế, nếu biết sớm thì ta cũng đi, nhưng hiện tại không khác gì. Ngươi đã rơi vào tay ta thì báu vật đương nhiên cũng thuộc về ta.
Lão nhân áo xám không thèm để Lục Thiếu Du vào mắt.
Lục Thiếu Du nhíu mày nói:
- Các hạ muốn báu vật nhưng không biết có tư cách đó không.
Người này không dễ chọc, trong Tử Vong Thâm Uyên người Hải Sa môn không đi nhưng dường như lão nhân áo xám biết hết chuyện bên trong, Lục Thiếu Du rất là khó hiểu.
Lão nhân áo xám nhìn Lục Thiếu Du, sát ý mịt mờ lóe qua:
- Tiểu tử, tuy ngươi có chút bản lĩnh xứng là thiên phú tuyệt đại, chỉ tiếc dù sao quá non. Có lẽ vì thiên phú quá mạnh bị trời ghét, hôm nay rơi vào tay ta xem như trời muốn diệt ngươi.
Lục Thiếu Du nói:
- Không dám báo danh hiệu thi e rằng lão không có bản lĩnh đó.
- Tiểu tử, muốn biết danh hiệu của lão phu rồi tìm Linh Vũ Đại Đế gì đó của ngươi chứ gì? Khục khục.
Ánh mắt lão nhân áo xám âm trầm nói:
- Nếu Độc Cô Ngạo Nam tới thì lão phu còn e ngại đôi chút nhưng chỉ e ngại. Ha ha ha, dù hắn đến thì làm gì được ta?
Lão nhân áo xám cười dài, trong tiếng cười chất chứa âm u như vọng lên từ cửu u địa ngục.
Lục Thiếu Dugiật nảy mình:
- Người này rốt cuộc là ai?
Lão nhân áo xám biết thân phận thật của nghĩa phụ là Độc Cô Ngạo Nam. Theo Lục Thiếu Du biết thì người biết thân phận thật của Nam thúc không nhiều, sau khi nghĩa phụ trở thành Phi Linh môn liền phục hồi khuôn mặt trước kia.
Lão nhân áo xám nhìn chằm chằm Chấn Thiên trong tay Dương Quá, ánh mắt lóe tia tham lam như nhận ra kiếm này không phải vật bình thường:
- Tiểu tử, hôm nay ngươi phải chết, nhưng hiện tại ta có hứng thú với thanh kiếm này hơn.
Lão nhân áo xám âm trầm cười, nhìn chằm chằm Chấn Thiên trong tay Dương Quá:
- Đến đây đi!
Lão nhân áo xám lắc người, trảo ấn xé gió ập xuống Dương Quá, không gian dọc đường lặng lẽ bị xóa bỏ từng tấc.
Ánh mắt Dương Quá âm trầm, khí thế kinh người này, lực lượng vô hình bao phủ xung quanh khiến chân khí trong người gã đông lại.
Ánh mắt Lục Thiếu Du thay đổi, bây giờ hắn không có vẻ gì là quá lo âu.
Khi trảo ấn lặng lẽ đến cùng với tốc độ nhanh như tia chớp đến trước mặt Dương Quá, một thanh âm ung dung vang lên trong không gian:
- Thiếu chủ nhà ta không phải thứ như ngươi có thể chạm vào!
Thanh âm cuối cùng dứt, bóng người áo vàng xuyên thấu không gian làm nguyên không gian đông lại, trảo ấn xóa tan không gian đến trước người áo vàng thì không thể tiến thêm nửa phần.
- A?
Lão nhân áo xám vốn không quan tâm chợt biến sắc mặt.
- Là hắn!
← Ch. 1920 | Ch. 1922 → |