← Ch.2147 | Ch.2149 → |
Rống.
Ngao.
Vào đêm, trên trời cao hiện lên những vì sao le lói, vầng trăng lên cao. Cả sơn mạch được ánh trăng nhàn nhạt bao phủ, giống như được phủ thêm một tầng lụa mỏng, ngẫu nhiên có thanh âm yêu thú truyền đến.
- Ah...
Trong một thạch thất, từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra, dường như đang nhận loại đau đớn kịch liệt gì đó.
Trong thạch thất lớn mấy thước này, trong một cái ao nước tràn ngập máu tươi, toàn thân Lam Linh bị ngâm trong ao nước, hai tay bị một cái khóa sắt ngăm đen xuyên qua lòng bàn tay buộc vào trong thạch thất.
Tí tách.
Khóa sắt xuyên qua lòng bàn tay, trên đôi tay mềm mại của Lam Linh lúc này tràn ngập máu tươi, trong lúc mơ hồ có vết sẹo, khóa sắt kia giống như đã dung nhập vào trong lòng bàn tay của nàng, như chứng minh thời gian nàng bị tra tấn đã lâu.
Trong cái ao tràn ngập máu tươi, lúc này Lam Linh vô cùng chật vật, tóc dính đầy máu tươi, hai mắt vô thần. Thân thể gầy gò như củi, sớm mất đi vẻ tao nhã, toàn thân trừ đầu với cánh tay đều ngâm ở trong cái ao kia.
- Ah...
Thỉnh thoảng Lam Linh kêu lên tiếng kêu thảm thiết, giống như đang chịu đựng thống khổ kinh người, trong cái ao tràn ngập máu tươi kia dường như có sự thống khổ kinh người.
- Nghịch đồ, sớm biết như vậy thì lúc trước sao ngươi lại làm vậy?
Trong thạch thất, một đại hán thân thể tục tằn trầm giọng nói, mái tóc dài màu đen tung bay, nhìn qua Lam Linh trong cái ao tràn ngập máu tươi, hai hàng lông mày nhíu lại.
- Sư phụ, con không hối hận.
Khuôn mặt gầy gò của Lam Linh ngẩng lên, mắt nhìn thân ảnh phía trước, hơi thở có chút mỏng manh.
- Nghịch đồ, ngươi có biết vì ngươi mà Vạn Thú Tông ta chịu bao nhiêu tổn thất hay không?
Ánh mắt Doãn Ngạc run run, trong mắt hiện lên sự tức giận. Vạn Thú Tông tổn thất tới mức cực kỳ lớn. Mà tất cả chuyện này đều vì Lục Thiếu Du, mà Lam Linh phản tông cũng khiến cho Vạn Thú Tông chịu tổn thất cực lớn.
- Đây đều là do Vạn Thú Tông tự mình tìm đến. Nếu không phải Vạn Thú Tông muốn gia nhập Thiên Địa minh tại sao lại có ngày hôm nay? Lúc trước con từng nói qua, Vạn Thú Tông tốt nhất không nên gia nhập Thiên Địa minh. Thế nhưng trong tông hết lần này tới lần khác lại vì những chỗ tốt kia của Thiên Địa minh, bằng không sao lại tới bước này. Con nghe nói Hóa Vũ tông bị diệt, chỗ tốt mà Hóa Vũ tông hứa hẹn cũng không có. Vì những hứa hẹn hư vô mờ mịt kia, Vạn Thú Tông trước sau đều chịu tổn thất. Tổn thất thảm trọng mà không thu được thứ gì. Ha ha...
Trong huyết trì, Lam Linh uể oải cười, tiếng cười yếu ớt rơi vào trong tai Doãn Ngạc lại cực kỳ chói tai.
- Hừ, chết cũng không hối cải. Lục Thiếu Du không phải đã chết rồi hay sao? Ngươi nhận được cái gì? Ngươi cứ ở trong Dung Cốt Hóa Hồn Trì này đi. Tu vi Vương cấp, tối đa chỉ chèo chống được bên trong mười năm. Ngươi còn năm năm sẽ bị hòa tan vào bên trong. Cho ngươi không còn xương cốt, bị tra tấn mà chết. Đây là trừng phạt đối với ngươi. Ta thật sự đã hối hận khi thu một đệ tử như ngươi.
Trường bào màu vàng trên người Doãn Ngạc tung bay, giận dữ ngập trời rời khỏi thạch thất.
Doãn Ngạc rời đi, Hồng Vân luôn đứng bên cạnh không nói gì lúc này mới tiến lên nhìn Lam Linh, ánh mắt chớp động, khẽ nói:
- Sư tỷ, xin lỗi tỷ, sư muội bất lực, không có cách nào giúp sư tỷ.
- Hồng Vân, muội còn có thể gọi ta một tiếng sư tỷ là ta đã cao hứng rồi.
Khí tức trên người Lam Linh yếu ớt, càng ngày càng yếu.
Hồng VÂn nói:
- Năm đó sư tỷ chiếu cố muội, Hồng Vân luôn nhớ rõ.
- Hồng Vân, có tin tức của hắn hay không?
Lam Linh dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hồng Vân rồi hỏi.
- Không có, nhiều năm trôi qua như vậy nhất định đã lành ít dữ nhiều. Sư tỷ, tỷ đừng tự lừa mình dối người nữa.
Hồng Vân ngẩng đầu nhìn Lam Linh nói:
- Nếu như sư tỷ không mốn chịu đựng sự tra tấn của Dung Cốt Hóa Hồn Trì này thì sư muội có thể lớn mật ra tay. Ít nhất có thể giảm bớt sự thống khổ của sư tỷ. Loại thống khổ này không phải thường nhân có thể chịu đựng được.
- Không, ta còn chưa muốn chết. Ta còn muốn chờ hắn, cho dù phải chết ta cũng muốn gặp mặt hắn một lần cuối cùng. Hắn nhất định sẽ không dễ dàng chết như vậy, ta tin ở hắn.
Máu tươi từ khóe miệng Lam Linh tràn ra, nàng khẽ mỉm cười, lập tức nói.
- Hồng Vân, Lam gia hiện tại như thế nào rồi?
Hồng Vân do dự một chút, không dấu diếm mà ngẩng đầu nói với Lam Linh:
- Người của Lam gia còn chưa kịp rời đi, đều bị đánh chết. Dòng chính Lam gia ở Phi Linh môn theo tin tức mà muội nhận được, năm năm trước đã bị trọng thương, nghe nói trong lúc hỗn loạn phụ mẫu tỷ cũng bị liên lụy.
- Phụ mẫu, Linh nhi bất hiếu.
Lam Linh nghe vậy, ánh mắt ngốc trệ, thật lâu sau trong mắt có máu tươi chảy ra, khiến cho lòng người rung động.
- Sư tỷ, muội bội phục dũng khí của muội. Tất cả chuyện này đều đáng giá hay sao?
Hồng Vân có chút bất đắc dĩ, sau khi nhìn thấy chung quanh không còn ai, tay móc ra một bình ngọc, thân ảnh xinh đẹp lóe lên, lập tức đi tới bên người Lam Linh trong huyết trì.
- Sư tỷ, tăng linh hồn dịch này có thể làm giảm bớt tác dụng của Dung Cốt Hóa Hồn Trì, còn có thể ngăn cản một ít thống khổ. Điều sư muội có thể làm lúc này cũng chỉ có như vậy, tỷ tự mình bảo trọng cho tốt.
Hồng Vân đem linh dịch trong bình ngọc rót vào trong miệng Lam Linh đang bi thương.
- Sư tỷ, nếu như thật sự có tin tức của hắn muội sẽ tới nói cho tỷ biết. Thế nhưng tỷ cũng không nên tự lừa mình dối người.
Thân ảnh Hồng Vân lóe lên, lập tức rời khỏi thạch thất.
Trong hậu sơn của Phi Linh môn, ở trong thạch thất ở hậu sơn đột nhiên truyền tới chấn động cực lớn. Năng lượng kinh người lập tức hội tụ tới, lập tức rót vào trong thạch thất.
Hậu sơn, không ít thân ảnh đáp xuống, trong đó đi đầu là hai thanh niên mặc trường bào tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Thân thể gầy gò rắn chắc, mày kiếm, đôi mắt to đen nhánh, tuấn lãng phi phàm. Sợ rằng sẽ khiến cho vô số nữ tử mê mẩm. Chính là người nổi bật trong đám thanh niên đồng lứa - Đoan Mộc Hồng Chí.
Bên người Đoan Mộc Hồng Chí đương nhiên chính là Niếp Phong, tuổi so với Đoan Mộc Hồng Chí nhỏ hơn một chút, thân thể rắn chắc tráng kiện, thế nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác chững chạc. Trên bờ vai hắn còn có Bảo Nhi đang xoay quanh, lưỡi nhỏ không ngừng phun ra nuốt vào, khí tức cực kỳ hung ác, bạo ngược.
Bên cạnh hai người lúc này còn có không ít thanh niên trẻ tuổi không kém, khí chất đều bất phàm. Trong đó bên người Niếp Phong là Hoàng Tĩnh Dao, hai mắt tĩnh lặng động lòng người khiến cho người khác nhìn vào không khỏi chấn động. Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, có vẻ tuyệt mỹ, bắt đầu trổ mã, vô cùng động lòng người.
Sưu...
Trong không gian, khí tức bắt đầu kéo lên, trong không trung bắt đầu nổi lên sóng to gió lớn. Phía trên không gian bắt đầu có một cỗ năng lượng thiên địa vô hình hội tụ. Từng đạo năng lượng vô hình cấp tốc ngưng tụ, tạo thành một vòng xoáy trên không gian, cuối cùng đều rót vào trong thạch thất.
*****
Trong thạch thất, một cỗ khí tức phóng lên trời, không gian run lên. Năng lượng thiên địa vô hình không ngừng rót vào trong thạch thất, cả không trung lần nữa rung chuyển. Lần nữa có không ít thân ảnh bị hấp dẫn tới. Trong đó có Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân, Khoái Kiếm Vương khi trước, hiện tại phải gọi là Khoái Kiếm Tôn giả.
Năng lượng vô hình trên không trung chấn động ngày càng kịch liệt, một cỗ khí tức kinh khủng phá tan bình chướng vô hình, năng lượng trên không trung lúc này mới bắt đầu từ từ tiêu tán, chung quanh bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Mà trong lúc mọi người cho rằng động tĩnh này biến mất thì đột nhiên năng lượng thiên địa vừa mới tản đi lại một lần nữa kéo tới. Năng lượng phô thiên cái địa rót vào trong thạch thất, cơ hồ khiến cho cả không trung phong vân biến sắc.
- Tiểu tử Kinh Vân này đột phá quả thực khủng bố. Động tĩnh đột phá Vũ Vương nhất trọng so với động tĩnh đột phá Vũ Vương tam trọng, tứ trọng còn lớn hơn không ít a.
Thanh Hỏa lão quỷ nhìn động tĩnh trên không trung, ánh mắt cực kỳ khiếp sợ.
- Đó là đương nhiên, ngươi đừng quên, một tháng trước Kinh Vân chỉ có tu vi Vũ Suất cửu trọng, là có thế đánh chết một đầu Bạch Vũ yêu điêu có thực lực ngang với Vũ Vương tam trọng đỉnh phong đến Vũ Vương tứ trọng.
Lộc Sơn lão nhân nói.
- Thiên phú của Kinh Vân so với chưởng môn lúc trước dường như còn khủng bố hơn. Mới mười ba tuổi a, đã bắt đầu đột phá tới Vũ Vương, ta nhớ Đại tiểu thư trời sinh độc thể, khi đạt tới Vũ Vương cũng đã mười lăm tuổi rồi.
Thanh Hỏa lão quỷ nheo mắt nói.
- Vũ Vương mười ba tuổi, lại là Linh Vũ song tu, vũ giả toàn hệ, lúc trước chưởng môn hơn hai mươi tuổi mới là Vũ Vương a. Xem ra đợi một đoạn thời gian nữa, tiểu tử Kinh Vân này đủ đạt tới tình trạng của chưởng môn lúc trước.
An Cát Tú Na nói.
Mọi người nghe vậy lập tức nhìn nhau, trong mắt hiện lên tinh quang.
Trong lòng mọi người đều rõ ràng, tuy rằng hiện tại Phi Linh môn vẫn là một trong mấy thế lực lớn trong Cổ Vực. Thế nhưng năm năm qua tuy rằng có hai Đế giả tọa trấn Phi Linh môn vẫn khó có thể khôi phục lại bộ dáng lúc trước. Nguyên nhân cũng là bởi vì Phi Linh môn không có nhân vật làm linh hồn của Phi Linh môn như Lục Thiếu Du khi trước, cho nên khó có thể khôi phục bộ dáng lúc trước.
Mà lúc này Lục Kinh Vân xuất hiện, khiến cho các lão nhân trong Phi Linh môn lần nữa nhìn thấy hy vọng. Mặc dù trong lòng mọi người đều chờ mong một ngày chưởng môn có thể đột nhiên xuất hiện. Lần nữa khiến cho tất cả mọi người kinh hỉ. Thế nhưng trước mắt Phi Linh môn cần một nhân vật làm linh hồn, ngay cả Đại tiểu thư Lục Tâm Đồng cũng không có cách nào chống đỡ được.
- Kinh Vân sư đệ lúc này đang cùng đột phá Linh Vũ a.
Niếp Phong nhìn về phía trước, năng lượng thiên địa rót vào, mang theo một cỗ linh hồn lực bàng bạc khuếch tán.
- Thiên phú của Kinh Vân sư đệ quả thực khó ai có thể so sánh được. Một tháng trước khi còn là Vũ Suất cửu trọng đã có thể chống lại Bạch Vũ Yêu Điêu thất giai sơ kỳ đỉnh phong, thực lực có thể so với Vũ Vương tam trọng đỉnh phong đến Vũ Vương tứ trọng. Muốn đồng thời đột phá Vũ Vương và Linh Vương, sợ rằng ngay cả chúng ta trong tay tiểu tử này cũng khó chiếm được chút tiện nghi nào.
Đoan Mộc Hồng chí nói.
- Hẳn là vậy, dùng thiên phú của Kinh Vân sư đệ, sau khi đột phá mấy người chúng ta quả thực khó có thể chiếm được một chút tiện nghi nào trong tay tiểu tử này.
Niếp Phong cười nói.
- Đúng vậy, ngươi và Đại sư huynh còn có thể chiến với Kinh Vân sư đệ một trận. Ngay cả ta lần trước giao thủ với Kinh Vân cũng khó có thể làm gì được hắn. Hiện tại Kinh Vân đã ngưng tụ hồn anh đột phá Vương cấp, ngay cả Vũ Vương tam trọng như ta cũng không có cách nào chống lại.
Hoàng Tĩnh Ngọc dịu dàng cười.
- Đợi một lát nữa phải luận bàn với Kinh Vân sư đệ một hồi. Để xem tiểu tử biến thái này sau khi đột phá sẽ khủng bố như thế nào.
Trong mắt Đoan Mộc Hồng Chí hiện lên chiến ý.
Trên không trung, động tĩnh kinh người kia rốt cuộc lần nữa yên tĩnh trở lại. Mãi một lúc lâu sau, một cỗ khí thế cường hãn trong thạch thất đột nhiên phô thiên cái địa tuôn ra khiến cho gợn sóng trong không gian lắc lư.
Mọi người nhìn vào cảm thấy hoa mắt, một đạo thân ảnh lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
Đây là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt như điêu khắc, ngũ quan góc cạnh, tuấn mỹ dị thường. Thế nhưng thoạt nhìn lại phóng đãng không câu nệ. Mái tóc dài màu đen, đôi lông mày kiếm cùng với đôi mắt to đen nhánh, thi thoảng toát ra tinh qunag khiến cho người ta không dám khinh thường.
- Kinh Vân, rốt cuộc ngươi cũng đột phá.
Trong đám người có một đạo thân ảnh xinh đẹp nhảy ra rồi lập tức đi tới bên người thiếu niên này. Đây là một thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc một bộ váy vàng. Khuôn mặt thanh tú, trắng nõn, cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười, hai mắt như hai ngôi sao sáng ngời, làn da trắng như tuyết. Mái tóc dài màu đen sau lưng giống như thác nước, cực kỳ đáng yêu.
- Ừm.
Thiếu niên khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên sự vui vẻ.
- Kinh Vân, đi tới hậu sơn xem một chút.
Nhìn thiếu niên xuất hiện, trường bào Đoan Mộc Hồng Chí tung bay, lăng không nhảy lên.
- Đoan Mộc sư huynh, vị trí Đại sư huynh này của ngươi ta cũng không muốn, bất quá ta đã từng nói qua. Chuyện đầu tiên sau khi ta đột phá vương cấp chính là muốn đánh bại Niếp Phong sư huynh và ngươi.
Thiếu niên này cười cười, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười tà dị, hai mắt đen nhánh khiến cho người khác nhìn vào không tự chủ được mà bị hãm sâu vào bên trong. Sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng dày vừa phải lúc này nở nụ cười, trong nụ cười hiện lên vẻ cuồng ngạo không thèm che giấu.
- Kinh Vân sư đệ, ngươi rất cuồng. Nếu như hôm nay ngươi thắng sư huynh ta, về sau ta sẽ gọi ngươi là sư huynh.
Niếp Phong đạp mạnh mặt đất, quang mang dưới chân tuôn ra, mặt đất thoáng run rẩy, thân ảnh lập tức phóng tới bên người Đoan Mộc Hồng Chí.
Lục Kinh Vân ngẩng đầu nhìn hai người trên không trung, ánh mắt biến ảo, cái lưỡi khẽ thè ra liếm bờ môi, khóe miệng mỉm cười, trong nụ cười tràn ngập vẻ tự tin và cuồng ngạo, miệng nói:
- Hai vị sư huynh, các ngươi cùng tiến lên đi.
Dứt lời, thân ảnh Lục Kinh Vân mang theo sợn sóng trong không gian rung động, hóa thành một đạo lưu quang phóng về phía hậu sơn.
- Ha ha, tiểu tử hung hăng càn quấy, hôm nay nhất định ta phải giáo huấn ngươi.
Đoan Mộc Hồng Chí lập tức cười ha hả, cùng với Niếp Phong biến mất tại chỗ.
Sưu.
Trên vai Niếp Phong, một đạo quang mang bắn xuống bên người nữ tử kia, hóa thành một thiếu niên mặc hoàng bào chừng mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng tuấn lãng, ánh mắt như sao, trong lúc mơ hồ mang theo khí chất vương giả, chính là Bảo Nhi.
- Ca ca, huynh nói xem Kinh Vân có thể chiến thắng hay không?
Thiếu nữ quay đầu hỏi thiếu niên mặc hoàng bào kia.
- Làm sao ta biết được? Tiểu tử Lục Kinh Vân kia chính là một tên biết thái, quỷ mới biết rõ kết quả.
← Ch. 2147 | Ch. 2149 → |