← Ch.2816 | Ch.2818 → |
- Hai tiện tỳ này các ngươi nhất định phải khiến cho bọn chúng sống không bằng chết.
Âm thanh Lục Thiếu Du lạnh lẽo như băng, khuôn mặt âm trầm tới mức tận cùng. Cho dù là ai cũng có thể cảm giác được lúc này Lục Thiếu Du phẫn nộ ra sao.
- Vâng, chưởng môn.
Bàn Sấu hòa thượng tiếp nhận nhị nữ An Thi Đình và Đoạn Linh Tuệ, nắm trong tay, tất cả đệ tử Phi Linh môn lúc này cũng biến sắc. Bọn họ chưa từng nhìn thấy chưởng môn mình tức giận như vậy bao giờ.
- Lục chưởng môn hạ thủ lưu tình, hai người bọn họ tuy rằng sai, nhưng mà...
An Thế Hả lập tức cầu tình với Lục Thiếu Du, trong nhị nữ một người là con gái lớn của hắn, một người là lão bà, hắn không thể bỏ qua.
Phanh.
An Thế Hải còn chưa nói xong, bỗng nhiên có một âm thanh thanh thúy vang vọng, trên mặt hắn có năm dấu tay sưng đỏ hiện lên, một ngụm máu tươi mang theo răng từ trong miệng phun ra. Thân hình trên không trung bị đánh bay xuống sơn mạch phía dưới, nặng nề nện vào trong vết nứt dưới mặt đất.
- An Thế Hải, một tát này ta đánh thay cho Thi Dao, nếu như không phải nể mặt An Thi Dao, ta sẽ giết ngươi. Nếu như Thi Dao có bất kỳ bất trắc nào, ta diệt cả Thải Vân thương hội.
Lục Thiếu Du nhìn xuống dưới, lập tức nhìn qua mấy vạn người vừa rồi đứng sau lưng An Thi Đình và Đoạn Linh Tuệ, lúc này Lục Thiếu Du đã thực sự phẫn nộ, âm thanh tràn ngập sát ý vang vọng:
- Dư nghiệt của An Thi Đình và Đoạn Linh Tuệ kia không được buông tha một ai. Người An gia nếu như có ai ngăn cản giết không tha.
- Giết.
Rống rống.
Ầm ầm.
Một lát sau, âm thanh sát phạt vang vọng không trung. Phi Hổ chiến hạm của Phi Linh môn hành động, cái đầu hổ dự tợn giống như vật còn sống, từng quả cầu bằng năng lượng bắt đầu bắn ra, quả cầu nổ tung. Tiếng nổ vang giống như sấm sét vang vọng không ngừng. Trong đám người kia lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, căn bản không có cách nào chống lại.
Sưu Sưu.
- Trốn, chạy mau.
Một ít người có tu vi cường hãn lập tức chạy trối chết, căn bản không dám đứng lại.
- Một người đào tẩu cũng không buông tha.
Âm thanh trầm thấp của Thái A vang lên, trong mắt cũng hiện lên sát ý.
- Vâng, thiếu chủ.
Hơn ba mươi cường giả Hộ Hoàng đội sau lưng Thái A nghe vậy lập tức phóng về phía trước, năm người có tu vi Niết Bàn cảnh cùng với ba mươi người có tu vi Đại Đạo cảnh nhanh chóng đánh về bốn phía.
- Các ngươi cũng đi đi, không được buông tha một ai.
Vô Tương nói với Vu Mãn tam giới, năm người có tu vi Niết Bàn cảnh cùng ba mươi người có tu vi Đại Đạo cảnh cũng theo Hộ Hoàng đội của Thái A đánh ra.
Ầm ầm.
Cả hai Hộ Hoàng đội lập tức tỏa ra, khí tức khủng bố bỗng nhiên khuếch tán, dưới khí thế khủng bố phô thiên cái địa này, rung động bực này khó có thể miêu tả thành lời.
Phanh Phanh.
Mà bốn phía lập tức truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết. Đám người còn chưa trốn đi xa lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, tiếng nổ trầm thấp vang vọng. Hai Hộ Hoàng đội ra tay, không có ai có thể chạy thoát.
- Giết.
Đám người Âm Quỷ, Bạch Kinh Đường, viêm Hỏa, Thất sát, Thất Kiếm khẽ quát một tiếng, mang theo đại quân Phi Linh môn gia nhập vào trong cuộc càn quét.
Mấy vạn dư nghiệt của An Thi Đình và Đoạn Linh Tuệ lúc này hoàn toàn chỉ có thể chịu tàn sát, trong khoảng thời gian ngắn máu chảy thành sông, thi thể khắp nơi. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, mùi máu tươi, sát khí dần dần tràn ngập hư không.
Trong hư không chung quanh, từ bốn phương tám hướng xuất hiện vô số khôi lỗi tọa giá và cường giả, Hoàng gia, Tử Diễm Huyền Xà, Tiết gia còn có không ít thế lực khác nhao nhao chạy tới. Nhìn thấy cảnh tượng giết chóc ngập trời, còn có không ít khí tức khủng bố của Niết Bàn cảnh phía trước, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Trong thạch thất u ám, một tỳ nữ đang không ngừng dùng trường tiên đánh vào thân hình vốn trắng nõn như ngọc của An Thi Dao, chỉ là lúc này thân hình vốn trắng nõn này đã tràn ngập vết thương.
- Cũng không chết sớm một chút, hại ta phải làm chuyện khổ sai như vậy.
Vẻ mặt tỳ nữ này vô cùng âm trầm, trường tiên trong tay lần nữa vung về phía An Thi Dao.
Ầm ầm.
Trong chớp mắt này, cửa thạch thất mở ra, một đạo thân ảnh lập tức xuất hiện trước người An Thi Dao, thân ảnh mặc áo bào xanh đáp xuống huyết trì, tay nắm trường tiên, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào người An Thi Dao. Nhìn qua bộ dáng của An Thi Dao lúc này, quả thực nhìn thấy mà giật mình, ánh mắt Lục Thiếu Du run lên, trong lòng chua xót.
- Tiểu tử kia, ngươi muốn chết phải không?
Tỳ nữ kia nhìn thấy trường tiên của mình bị bắt, dùng sức cũng không có một chút tác dụng nào, vẻ mặt lập tức trầm xuống, bắt đầu mắng to.
Phụt.
Chỉ là khi vừa mới nói xong, trên trường tiên đột nhiên có lực lượng mạnh mẽ tuôn ra, trong miệng tỳ nữ này đột nhiên phun ra máu tươi, thân hình bay ngược về phía sau. Hung hăng đập vào trên thạch bích.
Hất trường tiên trong tay lên, Lục Thiếu Du nhìn qua An Thi Dao trước người, nhìn thấy mà giật mình. Trong mắt hắn lúc này vì chua xót mà bắt đầu ướt át. Lục Thiếu Du bóp nát khóa sắt, cấm chế được mở ra, trong nhẫn trữ vật xuất hiện một kiện trường bào màu xanh bao phủ thân hình tràn ngập vết thương, máu tươi đầm đìa kia.
- Thi Dao, ta tới rồi.
Lục Thiếu Du ôm An Thi Dao vào trong ngực, sau khi kiểm tra thương thế của nàng, rót một đạo nguyên lực thuộc tính mộc từ từ rồi dũng mãnh tiến vào trong cơ thể An Thi Dao.
Dường như nghe thấy âm thanh của Lục Thiếu Du, hai mắt An Thi Dao gian nan mở ra, ánh mắt uể oải nhìn về phía khuôn mặt quen thuộc trước mắt. Trên khuôn mặt đầm đìa máu tươi hiện lên nụ cười vui vẻ. Nụ cười này lại khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du càng thêm chua xót.
- Thiếu Du, ta đang nằm mơ sao?
An Thi Dao thì thào nói, khuôn mặt quen thuộc này hiện lên trước mắt khiến cho nàng không dám tin.
- Là ta đây, có ta ở đây nàng sẽ không chịu bất kỳ sự tra tấn nào nữa.
Lục Thiếu Du nói, âm thanh của hắn lúc này cũng có chút nghẹn ngào.
- Ta mệt mỏi quá rồi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.
An Thi Dao thì thào, suy yếu nói. Hai con mắt lần nữa nhắm lại, trên khuôn mặt đầm đìa máu tươi lúc này khóe miệng nở nụ cười vui vẻ.
- Đội trưởng.
- Đội trưởng.
Ngoài thạch thất, Hoàng Sa, Tôn Tiểu Nhã, Tử Viêm, Tiết Mặc Kỳ, Quỷ Oa, Bạch Lang vội vàng chạy tới. Sau đó đám người Thái A, Kim Viên, Hoàng Thiên Tứ, Tiết HƯng Quốc, Tử Huyền cũng xuất hiện. Khi ánh mắt nhìn về phía thân hình tràn ngập máu tươi của An Thi Dao, khuôn mặt và thân hình tràn ngập máu tươi kia khiến cho mọi người nhìn thấy không khỏi giật mình.
- Mặc Kỳ, nàng tới đúng lúc lắm, Thi Dao giao cho nàng, ta cần nàng không có việc gì.
Lục Thiếu Du nhìn thấy mọi người tới, lập tức giao An Thi Dao trong ngực cho Tiết Mặc Kỳ.
- Ta sẽ dùng toàn lực.
Tiết Mặc Kỳ gật đầu, ánh mắt khẽ đổi, nhìn động tĩnh của Phi Linh môn và độ dáng khẩn trương của Lục Thiếu Du hiện tại,
*****
- Vào Thiên Trụ giới đi.
Lục Thiếu Du cũng không có cố kỵ mà xuất ra Thiên Trụ giới, đây cũng không phải là lần đầu tiên Tiết Mặc Kỳ tiến vào trong Thiên Trụ giới, nàng ôm An Thi Dao lập tức tiến vào bên trong.
- Sư phụ, tất cả mọi thứ bên ngoài đã giải quyết xong hết rồi.
Thái A nói.
- Phân phó xuống, kể tử bây giờ Phi Linh môn giám thị cả Thải Vân thương hội, có người không phục giết cho ta.
Lục Thiếu Du nói với THái A, lần này Lục Thiếu Du đã thực sự phẫn nộ.
- Đội trưởng, có gì cần chúng ta xử lý hay không? Người cứ phân phó là được.
Quỷ Oa nói, âm thanh vẫn khiến cho người ta sởn hết gai ốc, so với Âm Minh Dạ Xoa không khác là bao. Tuy rằng lúc này đã trở thành Chiến Tướng, thế nhưng trước mặt đạo thân ảnh mặc áo bào xanh này, ánh mắt Quỷ Oa tràn ngập vẻ tin tưởng, phục tùng, loại tin tưởng và phục tùng này tới từ linh hồn và suy nghĩ.
- Ta muốn tiện tỳ này sống không được, chết không xong. Giao cho ngươi.
Lục Thiếu Du nhìn tỳ nữ bị ngã dưới mặt đất mãi không đứng dậy được. Lần này Lục Thiếu Du đã tức giận, ngay cả một tỳ nữ Lục Thiếu Du cũng không muốn buông tha.
- Không thành vấn đề.
Quỷ Oa gật đầu, người sau lưng hắn nắm tỳ nữ kia vào trong tay, thứ chờ đợi tỳ nữ này sợ rằng chính là muốn chết không được, muốn sống cũng không xong chân chính.
Hôm nay người tham dự Vạn Thế đối quyết quay về, đám người Tiết Mặc Kỳ ra khỏi đường hầm không gian, lập tức khiến cho toàn bộ thành Vô Sắc chấn động, mà ba người Lục Thiếu Du, Thái A, Kim Viên xuất hiện lại đột nhiên phá không biến mất. Lục Thiếu Du cũng không muốn quá mức náo nhiệt, chỉ là hắn không ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy.
Vốn thời gian cũng không quá dài, trong Thải Vân thương hội, thế lực của An Thi Đình, Đoạn Linh Tuệ bị diệt sát hầu như không còn. Người An gia lùi về phía sau, như sợ bị liên lụy. Nhìn cảnh tượng máu chảy thành sông, thi thể khắp nơi kia, không có người nào biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lục Thiếu Du của Phi Linh môn chính là Chiến Thần trong Vạn Thế đối quyết, không ngờ lại ra tay với An Thi Đình và Đoạn Linh Tuệ, nghe nói dường như chuyện này có liên quan tới nhị tiểu thư An Thi Dao.
Nhưng mà đối với những người An gia này mà nói, trong lòng bọn họ cảm thấy thoái mái không thôi. Những năm gần đây Thải Vân thương hội chẳng khác gì là do Đoạn Linh Tuệ âm thầm khống chế đã sớm khiến cho không ít tộc nhân An gia bất mãn, thế nhưng vì ngại thế lực của nàng ta cho nên không ai dám nói gì.
Cũng không bao lâu sau, đám người Lục Thiếu Du nghênh ngang rời đi, mà ngay cả An Song Dương cũng không để ý tới, mấy chiếc Phi Hổ chiến hạm tứ cấp và mấy vạn đệ tử Phi Linh môn thì ở lại, vây chặt chung quanh Thải Vân thương hội, giám thị đại bản doanh của Thải Vân thương hội.
Vô số cửa hàng của Thải Vân thương hội cũng bắt đầu bị người Phi Linh môn giám thị, có dấu hiệu giống như chiếm đoạt. Thế nhưng lúc này không có ai dám phản kháng, trước mặt chấn nhiếp như vậy, cảnh tượng thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông còn đó, không có ai dám nói thêm gì. Chỉ có thể thầm mắng hai nữ nhân An Thi Đình và Đoạn Linh Tuệ, trêu phải người không nên trêu khiến cho cả Thải Vân thương hội bị liên lụy.
Trong phân đà Phi Linh môn, tất cả đều giống như trước kia, chỉ là lần này bởi vì Phi Linh môn tức giận làm ra hành động huyết tinh như vậy khiến cho người của không ít thế lực nhỏ không dám dừng lại bên ngoài Phi Linh môn, muốn tặng lễ Phi Linh môn cũng phải dùng các loại biện pháp.
Hoàng hôn, ánh chiều tà dần dần chiếu rọi, màn đêm bắt đầu xuất thiện.
Trong một đình viện yên tĩnh, Lục Thiếu Du từ trong Thiên Trụ giới đi ra.
Trong tầng thứ ba Thiên Trụ giới tương đương với thời gian mười ngày, có Tiết Mặc Kỳ ở đó, tốc độ An Thi Dao khôi phục cực kỳ nhanh chóng.
- Chưởng môn, có một chút chuyện phiền phức.
Phạm Thống tới đình viện rồi nói với Lục Thiếu Du.
- Sao vậy?
Lục Thiếu Du nhíu mày, chuyện bình thường đám người PHạm Thống cũng sẽ không tìm tới hắn.
Phạm Thống nói:
- Chưởng môn, ta phái người đi tới Kỳ Phong thương hội thu tiền đặt cược, lúc này mới phát hiện ra tất cả những thứ đáng giá của Kỳ Phong thương hội đều bị mang đi. Tổng bộ Kỳ Phong thương hội cũng chỉ để lại một ít lâu la tép riu mà thôi. Cơ hồ tất cả người chủ chốt đều lặng lẽ không một tiếng động biến mất, hẳn đã sớm có sự chuẩn bị.
- Hay cho Kỳ Phong thương hội.
Lục Thiếu Du nhíu mày, có lẽ người Kỳ Phong thương hội đã sớm có chuẩn bị, Hoài Linh Ngọc chết, khiến cho đám người này lo lắng sau khi trở về Lục Thiếu Du sẽ đối phó với Kỳ Phong thương hội, cho nên dứt khoát đi trước thì tốt hơn.
Kỳ Phong thương hội đi lần này lại buông tha tất cả địa bàn, nhưng muốn dứt bỏ như vậy sợ rằng cũng không dễ. Lục Thiếu Du không tin tưởng Kỳ Phong thương hội sẽ can tâm tình nguyện rời đi như vậy. Chuyện này tương đương với việc từ nay về sau, sau lưng Phi Linh môn lúc nào cũng có một đầu độc xà rình rập.
- Để cho Ám đường toàn lực tìm kiếm tung tích của Kỳ Phong thương hội, nhiều người như vậy rời đ chung quy cũng phải có dấu vết để lại.
Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, Kỳ Phong thương hội không diệt, Phi Linh thương hội sẽ có phiền toái.
- Địa bàn của Kỳ Phong thương hội thì sao?
Phạm Thống hỏi.
- Nhận lấy tất.
Lục Thiếu Du nói, Phạm Thống nghe vậy lập tức gật đầu rồi nói:
- Chưởng môn, An Song Dương và An Thế Hải đến, muốn gặp chưởng môn, nói là muốn gặp An tiểu thư một chút. Người xem thế nào.
- Bảo bọn chúng đi đi, ta không có hứng thú với bọn chúng. Thuận tiện nói cho bọn chúng biết, Thải Vân thương hội nếu như muốn tiếp tục tồn tại thì nhất định phải để An Thi Dao trở thành hội trưởng, nếu không Thải Vân thương hội cũng không cần tồn tại nữa.
- Chưởng môn, ta hiểu rồi.
Phạm Thống gật đầu, lập tức lui xuống sắp xếp.
Trong sơn mạch vô cùng vô tận, hoàng hôn buông xuống, cây cối chung quanh sum xuê, vách núi dựng đứng, từng dãy núi liên miên, tựa như một cánh rừng rậm nguyên thủy, lộ ra khí tức thê lương, cổ xưa.
Trong vách núi đá có một thiếu nữ áo xanh ngồi khoanh chân, bộ dáng chật vật. Trước người có mấy cỗ thây khô, nguyên lực trong cơ thể đều bị thôn phệ, thế cho nên trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ tử kia lúc này đã bắt đầu đỏ bừng.
Sưu Sưu.
Mấy tiến xé gió vang lên, toàn thân nữ tử áo xanh này lập tức nổi lên chấn động kỳ dị, khí tức thu liễm, khiến cho người ta căn bản khó có thể phát hiện ra, thân hình mềm mại lập tức biến mất trong rừng rậm.
Một lát sau, tại nơi nữ tử áo xanh vừa ngồi có mấy mười mấy đạo thân ảnh xuất hiện, nhìn thấy mấy cỗ thây khô trên mặt đất, sắc mặt cả đám vô cùng khó coi.
- Đáng chết, đã có tổng cộng bảy mươi chín người chết rồi. Đều bị cắn nuốt nguyên lực mà chết, nhất định phải tìm được nữ nhân này.
← Ch. 2816 | Ch. 2818 → |