Vay nóng Homecredit

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 0639

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 0639: Gặp tổ phụ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Lý Vân Thông ngờ vực, những ngày gần đây hắn luôn phóng tầm mắt về phần cuối thiên hà, có cảm giác như nơi đó phát sinh thứ gì, phù văn lấp lánh, ánh chớp xoèn xoẹt.

Đáng tiếc là, hắn chỉ còn cách Mộ tiên hơn trăm dặm thế nhưng không cách nào tiến lên được nữa, đã gặp nguyền rủa quá nghiêm trọng, chỉ biết than thở một tiếng rồi rút đi.

Hắn xuất quan chỉ mới gần đây mà thôi, lâu nay vẫn không ngừng tu luyện bảo thuật Toan nghê ở gần thiên hà này và cũng đã luyện hoá hoàn toàn Lôi Thần mộc lấy được ở giữa sông kia, thu hoạch rất lớn.

"Không biết Hoang huynh thế nào rồi, lẽ nào hắn đa tiến vào Mộ tiên?" Hắn xoay người dọc theo đường đi cũ mà rời đi.

Rất nhanh, hắn trở lại khu phế tích, nhìn thấy tấm bia đá cao ba ngàn trượng kia, tuy rằng thời gian đã cách rất lâu thế nhưng nơi đây vẫn rất đông người, đồng thời mỗi ngày đều có cường giả tới quan sát.

"Ồ... " Lý Vân THông nghe được mọi người nghị luận thì chợt giật mình, tự nhủ: "Có người sửa thứ tự ở bảng Sức chiến đấu?"

Hắn đi tới gần ngẩng đầu nhìn, trong nháy mắt cả người hoá đá, hắn nhìn thấy một khắc đồ đang ngồi xếp bằng trên đỉnh cao nhất thần bài kia, một chữ "Hoang" tuy mờ ảo thế nhưng lại rất chói mắt.

"Hoang huynh... Hoang!" Hắn lập tức hiểu rõ, thiếu niên mà hắn đã gặp trước kia đã khai sáng nên một sự nghiệp vĩ đại!

Chuyện này là một xung kích rất lớn cho hắn, hắn đã biết thiếu niên kia rất bất phàm thế nhưng lại không nghĩ tới đáng sợ như thế này, lại ngồi xếp bằng trên cả Tần Trường Sinh.

Cái được gọi là bảng Sức chiến đấu, là tổng hợp mọi điều kiện về tuổi tác, cảnh giới... Nó đại diện cho thứ hạng trong cùng cấp.

"Thật là lợi hại!" Tuy rằng hắn cũng là một sơ đại, hơn nữa từng vô địch một châu thế nhưng Lý Vân Thông cũng không cho rằng mình cái gì cũng có thể làm được, có thể ngoại thi mười châu.

Hắn cũng không hề kiểm tra bởi vì không muốn người khác biết hành tung của mình.

Lý Vân Thông biết, một vị Chí tôn trẻ tuổi rất mạnh mẽ đang quật khởi, sẽ chấn động thượng giới, mà rất may là hắn đã có cơ hội luận bàn và trao đổi qua bảo thuật Lôi đạo.

Thiếu niên kia cứ như là một vì sao sáng chói bay lên từ nơi xa, sẽ bễ nghễ ba ngàn châu!

"Hả, có một vài tên khả nghi tới đảo Ác Ma, chắc là đều vì Hoang, đã qua hơn ba tháng thế nhưng cũng chẳng thấy tung tích của hắn đâu. "

"Hoang, đi nơi nào, lẽ nào tới phần cuối của thiên hà. "

"Tốt nhất đừng nên xuất hiện, nếu không hắn sẽ gặp nguy hiểm. "

Mọi người bàn luận, họ đều tới từ các giáo.

Quãng thời gian gần đây, rất nhiều cao thủ của Bất Lão sơn chạy tới và tìm kiếm, muốn xem Hoang là kẻ như thế nào.

Ngoài ra, còn có rất nhiều người của các đại giao khác cũng tới đây, một cường giả ngạo thị mười châu bí mật xuất hiện đã tạo nên náo động vô cùng lớn, một vài đạo thống bất hủ muốn lôi kéo.

Lúc này, Thạch Hạo cũng đang trên đường trở về, khi đi ngang qua toà núi đá lơ lững trên không trung thì hắn liền dừng bước, nhìn về câu nói mà tổ phụ lưu lại, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Hạo nhi... con... còn sống không?"

Có thể tượng tượng được, lúc đó lão nhân này đau khổ tới cỡ nào, gặp nạn ở Bất Lão sơn, biết được sự việc ở hạ giới, trong lòng nhất định sẽ rất đau buồn.

"Gia gia... gia gia ở nơi nào, con nhất định sẽ tìm được người!"

Hắn không muốn tổ phụ đau buồn, muốn cho lão biết, mình còn sống, đồng thời có thể chiến với toàn bộ sơ đại, quật khởi ở thượng giới này.

Khoé mắt của Thạch Hạo ươn ướt đứng rất lâu, sau đó lấy đó làm trung tâm không ngừng tìm kiếm ra xung quanh.

Ngũ Thập gia nhất định không có đi tới phần cuối của Mộ tiên, Thạch Hạo đã tới phần cuối thế nhưng cũng không có phát hiện ra thứ gì, chẳng hề có chút tung tích.

"Gia gia chắc chắn sẽ không quay đầu lại, sợ bị đám người của Hắc ngục bắt. "

Như vậy, Thập Ngũ gia có khả năng đã đi dọc theo thiên hà một đoạn sau đó cảm thấy nguyền rủa quá đậm nên đã phá vòng vây rời đi.

Nghĩ tới đây, hắn giật nảy mình, rời xa khỏi thiên hà chính là khu vực sinh sống của rất nhiều sinh linh mạnh mẽ, tất cả đều hiểu Lôi pháp, không thiếu những cường giả đã đốt lên Thần hoả, cực kỳ nguy hiểm.

"Gia gia, chúng ta nhất định sẽ gặp lại!"

Thạch Hạo rời khỏi bờ sông, từ thiên khung hạ xuống rồi lao nhanh về phía đảo Ác Ma, bởi vì dòng sông này chảy lơ lững ở trên hư không.

Hắn lấy Đả Thần Thạch và Hoàng điệp ra, để chúng tìm kiếm chút manh mối.

Bản thân đảo Ác Ma lơ lững trên trời cao, đâu đâu cũng có sương mù điện từ, vô cùng tăm tối đồng thời cũng rộng lớn vô ngần, muốn tìm người ở đây thì vô cùng phiền phức và nguy hiểm.

Cách đó không xa, một cặp mắt vàng óng loé lên, sau đó là kêu to một tiếng, một luồng ánh điện sáng rực lao tới.

Đó là một con quái xà toàn thân màu vàng dài tới trăm trượng, trên đầu có sừng đen, lưng mọc cánh trong suốt, nó có cảnh giới Tôn giả đang đánh giết về phía Thạch Hạo.

Thạch Hạo cũng không biết gì loại rắn này thế nhưng biết được, độc tính của nó rất mạnh mà bảo thuật Lôi điện lại rất bất phàm.

Hắn cũng không có tránh né, muốn kiểm nghiệm thành quả trong mấy thành tu hành vừa qua ra sao, mặc cho luồng ánh điện kia nhập thể, hoà vào bên trong phù văn lôi điện của bản thân, cơ bản chẳng có chút tổn hại nào.

"Ngươi quá yếu. " Thạch Hạo nói, giơ tay, một chùm lửa bốc lên từ bàn tay, sau đó hắn ném ra ngoài, ầm một tiếng, con quái xà đó hoá thành than.

Khi lôi điện hoá thành hoả diểm, mở ra toàn bộ tính huỷ diệt, đây chính là thu hoạch lớn nhất mà Thạch Hạo đã đạt được trước Mộ tiên, nhìn thấy phương hướng để mình tu hành.

Hắn tiếp tục lên đường, kết quả không bao lâu lại gặp một con quái xà màu vàng, thực lực cũng không kém.

Trong đó có một con sau khi bị giết chết thì lưu lại một tinh thạch màu vàng kèm theo lôi điện, đây là bảo liệu quý giá.

Trên đảo Ác Ma này, trong cơ thể của một ít sinh linh có tinh thể như thế này, là bảo tìa của luyện khí, giá trị vô cùng đắt.

Khi giết chết con quái xà màu vàng thứ tám thì Thạch Hạo cảm thấy không đúng lắm, phía trước đột nhiên xuất hiện hai vầng mặt trời vô cùng sáng chói trong hư không.

"Trời ạ!"

Lông tóc của Thạch Hạo dựng đứng, một dãy núi chắn phía trước tự dưng toả ra sóng sinh mệnh, đó là một con cự xà đang ngủ đông nơi đó, lúc này chợt thức tỉnh và đang tập trung về phía hắn.

Quá to lớn, con rắn này uốn lượn trên mặt đất, cứ như mấy trăm năm rồi chưa hề di chuyển, trên người toàn là tro lụi, lúc này há miệng phun ra một tia chớp cực lớn.

Thần linh!

Thạch Hạo biến sắc, vận chuyển lôi điện xoay người rời đi, nhằm về phái thiên hà.

"Ầm!"

Mặt đất rạn nứt, sừng đen trên đầu của con quái xà này phát sáng, lôi đình chấn động khiến cho rất nhiều ngọn núi gần đó sụp lún, cặp cánh trong suốt sau lưng nó vỗ mạnh truy kích Thạch Hạo.

Cuối cùng, sau khi tới gần thiên hà thì nó chần chờ, cảm nhận được sức mạnh nguyền rủa cho nên bất đắc dĩ rời đi.

Trải qua tai nạn này, Thạch Hạo cẩm thận hơn rất nhiều, con quái xà lúc nãy rất mạnh, hơn nửa đã tiến vào lĩnh vực Chân thần, vô cùng kinh khủng.

"Gia gia, người nhất định đừng gặp chuyện gì nhen. " Lần nữa rời đi, nhìn thấy hiểm cảnh của đảo Ác Ma khiến Thạch Hạo vô cùng lo lắng.

Mấy ngày sau, Thạch Hạo tiến vào một khu vực khác, từ xa hắn đã nhìn thấy được một con rết màu bạc dài trăm trượng đang nằm nơi đó, không ngừng phun nhả sương mù điện từ, độc khí khuếch tán, thiếu đốt thần hoả, mạnh mẽ dị thường.

Không hổ là tuyệt địa, lại gặp một con cổ trùng cấp Thần ở đây.

Thạch Hạo lặng lẽ rời đi, không muốn làm kinh động tới con thần trùng đang tu hành này.

Tuyệt địa này càng thăm dò thì càng khiến người khác cảm thấy đáng sợ, sinh linh như thế không phải là ít, phun nhả ánh chớp, thu nạp sương mù điện từ, ngủ đông không động đậy, rất khó phòng bị.

Thạch Hạo không ngừng tìm kiếm, vượt qua rất nhiều dãy núi khô cằn gặp nạn tới mấy lần, tuy rằng không có cây cối, tất cả đều là núi đá thế nhưng ẩn giấu không ít cự thú, ác điểu.

"Vù... "

Hắn kinh ngạc, hào quang lánh lánh cứ như là đom đóm đang nhảy múa, đồng thời tiếng hét giận kinh thiên bùng nổ.

Đó là một đám ngân điệp, tới hàng ngàn hàng vạn con đồng thời vỗ cánh, đồng thời đang phát uy cắn nát một con mãnh thú màu vàng, con mãnh thú này nổ tung trong ánh chớp.

Thạch Hạo hít vào ngụm khí lạnh, hồ điệp tuy nhỏ yếu thế nhưng khi tập trung lại thì không ngờ đáng sợ như vậy.

"Nhiều hồ điệp như thế, nếu như có thể chỉ huy thì tốt rồi, để bọn nó hỗ trợ tìm kiếm gia gia. " Thạch Hạo khẽ nói.

Bỗng nhiên, Hoàng điệp trong sợi tóc của hắn phát sáng, triển khai thân để gật gật với hắn, sau đó là bay về phía đám ngân điệp kia.

"Cẩn thận!" Thạch Hạo thất kinh, hắn không nghĩ Hoàng điệp lại tự ý làm như vậy, thế nhưng lại ngoài dự liệu của hắn, Hoàng điệp vừa tới gần thì vô số ngân điệp rơi lả tả xuống đất, vô cùng run rẫy cứ như rất sợ hãi nó.

Thạch Hạo ngạc nhiên, Hoàng điệp cũng chỉ là ấu trùng, cơ bản chưa trưởng thành thế nhưng lại có uy thế như vậy!

"Chẳng trách có truyền thuyết như kia, thời Thái cổ có xuất hiện một con Hoàng điệp, chỉ hơi khẽ đập cánh thì sẽ khiến mấy con sinh linh cấp Thiên mạnh mẽ nhất trong thiên địa chia năm xẻ bảy, hoá thành tro tàn, chủng tộc này... uy thế quá mạnh mà. "

Cuối cùng, toàn bộ ngân điệp đều bay về bốn phương tám hướng để tìm manh mối.

Mặc dù như thế nhưng Thạch Hạo vẫn vội vàng triệu hồi Hoàng điệp lại, sợ vạn nhất xuất hiện mấy con ngân điệp cấp Thần, tới lúc đó nếu như đột nhiên thi triển sát thủ thì hậu quả khó lường được.

Sau đó không lâu, Thạch Hạo gặp phải một bộ tộc khác - Bọ cánh vàng, đây cũng là nhóm sinh linh quần cư lên tới hàng ngàn hàng vạn, cứ như những hạt tròn màu vàng chật ních cả bầu trời.

Kết quả, Hoàng điệp lại đập cánh, sau khi xuất hiện ở nơi đó thì đám sinh linh này biểu thị thần phục.

Không cần nói Thạch Hạo, ngay cả Đả Thần Thạch cũng giật nảy mình, cảm thấy không thể tin nổi, Hoàng điệp lại lợi hại như thế!

"Đáng tiếc mà, năm đó chỉ xuất hiện có một lần, là ở thời đại thái cổ, thế nhưng cũng chỉ biết có hạn về nó. " Đả Thần Thạch nói.

Chỉ xuất hiện một lần những đã được ghi chép lại, bởi vì chiến tích quá nghịch thiên của nó, vỗ cánh một cái mà đã giết chết mấy sinh linh vô cùng kinh khủng rồi.

Sau đó không lâu, những sinh linh quần cứ trên đảo Ác Ma đều bắt đầu chuyển động, tìm kiếm Thập ngũ gia.

Mấy ngày sau, một con ngân điệp bay tới truyền ra sóng tinh thần, báo cho Thạch Hạo biết rằng nó đã tìm thấy người cụt tay kia,

Có một vài ngân điệp lạc đàn, rời khỏi nơi trú ngụ của tộc nhân, con này hiển nhiên thuộc loại này, đã từng bị lạc rất lâu và mới trở về gần đây.

"Cái gì?!" Sau khi nhận được tin tức này thì Thạch Hạo kích động không thôi, không nghĩ rằng tìm thấy manh mối nhanh như thế, hắn gấp gáp và cấp bạch hỏi: "Ở nơi nào?"

Ngân điệp dẫn đường, cũng nói cho hắn biết đã nhìn thấy người cụt tay cách đây nửa tháng trước.

Thạch Hạo vừa sợ vừa lo, tổ phụ quả nhiên vẫn trên đảo Ác Ma này, hắn cùng ngân điệp phi hành rất xa thì mới tới chỗ cần tới.

"Tổ phụ, bảo trọng, con tới rồi!"

Sau khi tới nơi, nhiệt huyết của Thạch Hạo sôi trào, cố nén vẻ kích động, lần này chủ động nhờ Hoàng điệp giúp đỡ, triệu hoán những chủng tộc sống quần cư để tìm kiếm Thập ngũ gia.

Rất nhanh, có vài con bọ cánh vàng bay tới, dùng thần thức truyền âm nói cho Thạch Hạo biết, chúng nó thấy Thập ngũ gia ở phía trước, và đang có người đang tìm kiếm tung tích.

"Có người đang tìm kiếm tổ phụ ta!" Lông mày Thạch Hạo nhíu lại, hắn nhanh chóng truy đuổi.

Cứ như thế, hắn không ngừng tìm kiếm, hai ngày sau thì nhận được tin tức, quả thật có người đang gây bất lợi với Thập ngũ gia, đang đuổi giết hắn.

Đương nhiên, còn có một ít người khác cũng đang tìm kiếm thế nhưng không có ác ý.

"Đám người không có ác ý kia, hẳn có quan hệ với phụ thân ta. " Thạch Hạo khẽn nói.

Dù vậy, trong lòng hắn cũng rất bất an, không ngừng truy sát đám người muốn giết Thập ngũ gia, hắn vô cùng tức giận, hi vọng có thể ngăn cản kịp thời.

Rất nhanh, hắn lại nhận được một tin tức xấu, đám người mang theo thiện ý tìm kiếm Thập ngũ gia đã rời đi vì không tìm thấy tung tích gì.

"Vận dụng tất cả lực lượng, nhanh chóng tìm cho ra!" Âm thanh của Thạch Hạo hơi run run, hắn có chút hoảng sợ và sợ hãi, chỉ lo cho gia gia xảy ra bất trắc gì.

Cuộc truy lùng này, không thể không nói là Hoàng điệp đã phát huy ra hết tác dụng, vượt quá tưởng tượng của hắn, ven đường đi những chủng tộc không có Thần linh toạ trấn đều nghe theo lời triệu hoán, trợ giúp tìm kiếm.

"Tìm thấy rồi... gần tới rồi!"

Sau bốn ngày, lồng ngực của Thạch Hạo chập trùng, có một đám Hành thổ tằm cư trú ở nơi này và phát hiện ra mạnh mối, những Hành thổ tằm này có thể độn thổ đồng thời còn nắm giữ lôi điện.

Trước đó một ngày, chúng nó từng nhìn thấy vài người nam nữ đang truy sát một ông già.

"Nhanh!"

Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm, con mắt nhíu chặt, có kích động, có tức giận, thân thể của hắn không tự chủ mà khẽ run rẩy.

Mấy canh giờ sau, Thạch Hạo phát hiện tung tích của một cặp nam nữ trung niên, bọn họ không nhanh không chậm dọc theo những dấu vết lưu lại để truy tìm.

Lúc này, hai người đang thì thầm, trò chuyện với nhau.

"Hắn rất lợi hại, tuy tới từ hạ giới nhưng lại là một tên rất đáng gờm. "

"Quả thật không đơn giản, có thể thoát vòng vây tới mấy lần trong tay chúng ta. "

"Lần này nếu như lại phát hiện, mong rằng không phải là linh thân, tìm kiếm lâu như vậy rồi cũng nên kết thúc đi. "

Thạch Hạo vận chuyển thần lực cốt văn được ghi chép trong Vạn Linh đồ, để bản thân tiến vào trạng thái gần như tịch diệt, yên lặng không chút tiếng động, cứ như là u linh đuổi sát theo.

Nội tâm của hắn vô cùng gấp gáp, sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì đó.

Rốt cuộc cũng đã tới chỗ cần tới, phía trước là một vùng đất rộng bao la thế nhưng phù văn không ngừng dựng lên, có người đã bố trí đại trận niêm phong nơi này.

Nơi đó có sáu tên cường giả, có nam có nữ đang vây một một ông lão cụt tay bên trong, hơn nữa một cặp nam nữ đang chạy tới, vậy tổng cộng có tới tám người.

Mà trong đó lại có sinh linh đã đốt lên Thân hoả, thần diễm nhảy múa, vô cùng đáng sợ!

"Ta muốn biết, tại sao lại muốn giết ta?" Ông lão cụt tay nói, hắn dày dạn phong sương, vẻ mặt tang thương, ngoài ra trên người dính đầy máu.

"Bởi vì, ngươi có một tôn nhi rất giỏi, xuất hiện lần hai khối tiên cốt, có người không muốn ngươi và hắn quen biết nhau, miễn việc ngươi dùng tư tưởng của mình để dạy bảo hắn. " Một người lên tiếng.

"Tôn nhi của ta... " Ông lão cụt tay khẽ nói, ngửa đầu nhìn trời, trong cặp mắt hổ mang theo chút nước mắt, có chút bi thương, nói: "Ta còn có một tôn nhi khác. "

"Một tôn nhi khác, ngươi chỉ cái tên ở hạ giới sao, hắn đã chết rồi, đã chôn xương hơn cả năm nay rồi. " Có người lạnh lùng nói, vô cùng cay nghiệt và vô tình.

Hiển nhiên, lão cụt tay này đã sớm nghe được chuyện này thế nhưng vẫn lảo đảo một cái, vô cùng đau đớm, cứ như gặp phải tổn thương nghiêm trọng nhất vậy.

"Không cần bi ai, ngươi còn có một tôn nhi khác mà, nắm giữ lẫn hai khối cốt, tương lai nhất định sẽ uy chấn ba ngàn châu, vô địch thiên hạ. " Một bà lão đã đốt lên Thần hoả nói.

"Tần Hạo... Có Bất Lão sơn rồi, không cần ta phải lo lắng. " Lão nhân cụt tay đau buồn, hắn vốn là người mạnh mẽ, thế nhưng giờ lại vô lực mang theo sầu não, nói: "Tôn nhi của ta, con sao có thể chết chứ?"

Thạch Hạo đã tới, nhìn thấy lão nhân đau buồn, vẻ mặt già nua đầy phong sương, cặp mắt của hắn đỏ bừng, lệ nóng tràn ra.

"Gia gia... con còn sống nè!"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2015)