← Ch.1082 | Ch.1084 → |
Thạch Hạo tăng nhanh tốc độ.
Quả nhiên, trước mắt hắn là một khu vực đầy màu sắc, nơi đó có một chiếc ao cũng không phải là rất lớn đang lượn lờ khí lành, hương thơm lan tỏa!
Đồng thời, hắn thấp thoáng thấy được một cây thuốc đang ra sức trốn khỏi chiếc ao nước đó, linh tính của nó khó có thể dùng lời để miêu tả hết được.
Mặc dù rất mơ hồ và khí hỗn độn không ngừng lan tỏa thế nhưng hắn vẫn có thể thấy được đại khái, cây thực vật ấy lấp lánh rạng ngời, nó bật nhảy rồi hóa thành một con thú nhỏ nhanh chóng chạy trốn!
Thạch Hạo hét lớn một tiếng rồi vận dụng đại thần thông hòng ngăn cản đường rút của nó.
Đáng tiếc, con thú nhỏ này lại được tiên vụ bao quanh, tốc độ quá nhanh, tựa như là một vệt sáng lóe lên rồi nhằm về hướng sâu trong hầm cổ, trên đường trốn còn xé rách cả hư không.
Thạch Hạo thất vọng vô cùng, dù gì đó cũng là một cây Trường Sinh dược, tuy rằng may mắn được nhìn thấy thế nhưng lại để nó chạy thoát.
Hắn biết rõ, sau khi Trường Sinh dược bị hoảng sợ thì rất khó để bắt lấy, thứ này đã thông linh nên có thể phi thiên độn địa, rất khó tóm được.
Khắp thiên cổ có mấy cây Trường Sinh dược chứ?
Đừng nói là một đời, dù là cả trăm đời cũng khó lòng thấy được một cây, chứ đừng nói là ngắt hay bắt.
Thạch Hạo hiểu rõ, ba ngàn châu cũng chỉ có đúng một cây và được trồng dưới hạ dưới, sau đó thì bị người mang lên lại thượng giới.
Đương nhiên, nếu như tính cả Bạch Quy Đà Tiên trong di địa Tiên cổ thì số lượng là hai.
Có thể thấy được hiếm có cỡ nào, cả một cổ giới mà chỉ có một hai cây.
Thạch Hạo cũng không từ bỏ ý định mà ra sức đuổi theo, quả nhiên giống như suy đoán của hắn, chẳng hề có thu hoạch gì, loại Trường Sinh dược như vầy tuy rằng không có chiến lực thế nhưng nếu xét về bản lĩnh chạy trốn thì chính là cường giả hàng đầu thiên hạ.
"Đáng tiếc thật, mà sao lại biến thành thú chứ?" Thạch Hạo tiếc nuối, chân thân của con thú nhỏ kia hắn cũng không cách nào thấy rõ được, cứ thế để nó chạy mất.
Bên trong mỏ quặng cổ này cuối cùng thì hắn cũng bắt gặp được một sinh linh còn sống, hơn nữa lại là một cây tiên dược nên khiến nội tâm hắn sục sôi, tuy rằng vẫn chẳng hề đoạt được chỗ tốt nào.
"Haizzz!"
Thạch Hạo thở dài một hơi, chẳng hề cam tâm mà.
Trong Cổ quáng Thái sơ này lại có Trường Sinh dược, ấy vậy mà không tài nào tóm được.
"Ủa, sao hương thơm vẫn còn?" Khi trở về lại cái ao kia thì hắn chợt kinh ngạc.
Diện tích cái ao nhỏ này chỉ tầm năm thước vuông, chất lỏng bên trong lấp lánh óng ánh, kèm theo đó là những tia hỗn độn lan tràn. Ngoài ra, thi thoảng lại có từng làn ráng lành chiếu lên hóa thành từng cơn mưa ánh sáng, hương thơm lan tỏa sộc thẳng vào miệng mũi.
"Hả, ao nước này rất đặc biệt!" Thạch Hạo vừa mừng vừa sợ, lập tức hắn như nhớ tới điều gì đó.
Trước kia hắn nghe Cổ Thánh tử của Thần miếu từng gặp được cơ duyên vô cùng lớn, đã phát hiện ra một ao Hỗn Độn trong một di tích Tiên cổ, bên trong chứa đầy chất lỏng thần bí có thể giúp thân thể lột xác.
Lúc ấy từng có người suy đoán, cái gọi là ao bảo dịch ấy khả năng là do tiên dược hòa tan và lưu lại.
Lúc này, trong lòng Thạch Hạo chợt nghĩ tới tới vấn đề này.
Hắn múc lên một ít nước rồi đưa sát tới miệng nếm thật kỹ, là mùi vị của dược thảo, ngào ngạt hương thơm, ngay tức khắc những trọng thương trong cơ thể như khá hơn đôi chút.
Quan sát thật kỹ thì hắn phát hiện ở dưới đáy ao có một vài lá cây bị dập nát, thân cây bị bẻ gẫy, thậm chí có cả những cọng rể đang tan ra và hòa làm một thể với ao này.
"Là nó!"
Thạch Hạo kinh hãi, cuối cùng thì cũng hiểu được, thứ này có quan hệ với Trường Sinh dược.
"Đúng rồi, Trường Sinh dược niết bàn, toàn thân cây mới lột xác và để lại phần thân bên ngoài, sau đó mới chạy trốn khỏi nơi đây."
Trong chớp mắt hắn đã hiểu rõ, đây chính là chất lỏng của Trường Sinh dược đã hòa tan vào ao nước, có thần hiệu kinh thiên!
Thế gian này rất khó tìm được sinh linh bất hủ, thế nhưng Trường Sinh dược chắc chắn nằm trong hàng ngũ này, mỗi khi đại nạn tới thì chúng nó đều có thể niết bàn và tiếp tục phục sinh.
Rất rõ ràng, tiên dược có hình thù như thú nhỏ vừa nãy chính là như thế, sau khi nó bỏ đi những chiếc lá, lột ra những vỏ cây bên ngoài thì liền trở thành thánh phẩm đầy bổ dưỡng.
Những thứ này tan vào nguồn nước trong mỏ quặng cổ này và trở thành một hồ dược dịch chí bảo trời sinh!
Thạch Hạo nhanh chóng bố trí trận pháp ngăn cản tinh khí tiết ra ngoài, lập tức linh khí mịt mờ bốc hơi, hương thơm càng thêm nồng đậm hơn.
"Ực!"
Thạch Hạo hút lên một đoàn chất lỏng lấp lánh thật lớn rồi nuốt cái ực, những khúc xương gãy, phủ tạng dập nát trong cơ thể nhanh chóng gắn kết, hiệu quả thật kinh người.
Cả một ao bảo dịch lượn lờ mưa ánh sáng, khí hỗn độn ngập tràn, giá trị tuyệt đối kinh người.
Thạch Hạo cho rằng, thứ này còn hiếm hơn cả Đá sinh mệnh, chỉ cần đạt được một ao bảo dịch này thì giá trị đã có thể so sánh với bất kỳ thứ gì rồi.
Đáng tiếc, đây vẫn không tính là tiên dược hoàn toàn, dù sao cũng chỉ là lớp vỏ bên ngoài sau khi lột xác, tựa như là rắn lột da hay ve sầu lột vỏ mà thôi.
"Cũng không tệ, không ngờ nơi đây lại có cả một ao Trường Sinh dịch, đủ để ta tu hành rồi, cũng không cần vội rời đi làm gì!" Thạch Hạo khẽ nói, trong lòng tràn ngập thỏa mãn.
Cổ quáng Thái sơ mặc dù nguy hiểm thế nhưng lúc này lại là thánh địa tu hành đối với hắn.
Vô Lượng Thiên, thư viện Thiên Thần.
Khu vực này hừng hực khí tím, dãy núi chập trùng, chim thần giương cánh, thụy thú chạy nhảy, cảnh tượng xuất trần, xứng đáng là động phủ tiên gia.
Khu vực này vô cùng rộng lớn, không cách nào nhìn thấy phần cuối.
Nhìn từ bên ngoài thì nơi đây an lành tới lạ thường ấy vậy mà bên trong lại tràn ngập sự cạnh tranh, vô cùng khốc liệt, chẳng phải là một nơi an nhàn gì cả.
Hôm nay có một vài người trẻ tuổi viếng thăm Thư viện Thiên Thần, họ mang theo một tin tức khiến nơi đây chấn động không hề nhỏ.
"Hoang, còn sống, cũng chưa chết, hắn một thân một mình từ ba ngàn châu chạy tới Vô Lượng Thiên này!"
Tin tức nhanh chóng lan truyền, sóng lớn trào dâng, thu hút sự quan tâm của rất nhiều người.
Bởi vì, Thạch Hạo đã tu ra ba luồng tiên khí nên ai ai cũng biết, tuy rằng hắn chưa hề đặt chân tới nơi này thế nhưng sớm đã được vài người chú ý.
"Hắn không phải đã biến mất ở chiến trường Đế thành sâu trong Cấm khu ở Ba ngàn đạo châu à?"
Mấy người này không hiểu, bởi vì bọn họ từng trải qua những việc này.
Ngày đó, tam đại chí cường giả đã tìm kiếm hết mọi cách, đủ ba ngày ba đêm nhưng không thể tìm thấy tung tích, ai cũng cho rằng hắn gặp phải bất trắc gì đó và không còn tồn tại trên thế gian này nữa.
Nhưng không ai ngờ tới, hắn lại tự chạy tới Vô Lượng Thiên này, vẫn sống sót.
Rõ ràng, người thông báo tin tức này chính là những thiên tài từng được Thạch Hạo dẫn ra ngoài từ Đăng Tiên đài kia, bọn họ đều tới từ các gia tộc lớn và hiện giờ gấp rút chạy tới thư viện Thiên Thần để truyền tin tức về Thạch Hạo, nói cho mọi người biết rõ, Nguyên Thanh đã gây bất lợi và đẩy hắn vào Cổ quáng Thái sơ.
"Nguyên Thanh, là người của bên kia!" Có cao tầng thuộc Thư viện Thiên Thần thì thầm, ánh mắt lộ ra thần mang.
Thời gian cấp bách cho nên cao thủ của Thư viện Thiên Thần nhanh chóng lên đường tới Cổ quáng Thái sơ.
Đám người Tào Vũ Sinh, Thỏ nhỏ, Trường Cung Diễn... đều rất lo lắng, sợ Thạch Hạo sẽ xảy ra bất trắc gì đó, cầu mong hắn có thể bình an trở lại.
"Hè hè, đúng là trời ghét anh tài mà, người tu ra ba luồng tiên khí lại bị đày tới Cổ quáng Thái sơ!" Cũng có người lại hí hửng cười trên nổi đau của người khác.
"Tuy rằng tên này tới từ Ba ngàn đạo châu đã suy yếu rất lâu rồi, thế nhưng bản thân lại chẳng hề đơn giản, tiếc là hiện tại hắn đã không thể thay đổi được gì rồi, dù cho có may mắn trở lại thì có thể làm gì?" Có người lạnh nhạt nói.
Bởi vì, Thạch Hạo đã tới muộn mấy tháng trời, hiện giờ lại còn đi cứu viện nữa nên chắc chắn sẽ tốn rất nhiều thời gian, người gọi là Hoang kia rất khó có thể bộ lộ hết tài năng vào lúc này.
Không thể quật khởi ở Thư viện Thiên Thần ngay từ ban đầu thì về sau cũng chỉ là vô vọng, bởi vì những tài nguyên Tiên đạo tốt nhất đều đã bị người khác dùng hết cả.
Cách đó không xa có quý nữ hoàng tộc đi tới, cũng có thanh niên kiệt xuất long hành hổ bộ xuất hiện, ai cũng tài hoa xuất chúng, đều là chí tôn một đời, thành tựu không cách nào đoán trước được.
"Tiểu thư Vương tộc, ngươi là hậu duệ của Nhân Tiên nên thần giác sẽ rất nhạy cảm, ngươi xem thử, cái tên Hoang kia có thể toàn mạng trở về không?" Có người hỏi.
Tình hình nhanh chóng bị lãng quên, bởi vì quý nữ của gia tộc Trường Sinh vừa khéo lại xuất quan, cho nên dẫn tới sự chú ý của người người.
"Hắn đã mất tiên cơ rồi, quá đáng tiếc" Cô gái với dáng dấp cuốn hút khe khẽ lắc đầu.
Mọi người hiểu rõ cái gọi là bỏ mất tiên cơ mà nàng vừa nói, đó chính là mấy tháng chậm trễ của Thạch Hạo, hắn không cách nào tranh giành được bảo dược hi thế hay là Hoàng Huyết trì...
"Chính xác, đã bỏ lỡ thời gian, mất đi cơ duyên cho bản thân, Hoàng Huyết trì đã cạn khô nên không thể giúp hắn lột xác được nữa!"
Một vị chí tôn trẻ tuổi vừa tới nói thế.
"Hắn vẫn có thể từ từ đuổi theo sau, chỉ là cơ duyên của Thư viện Thiên Thần đã không cách nào có duyên với hắn nữa, bởi vì dù cho hắn có tới được đây đi nữa thì cũng không thể tranh đấu cùng những người đã tu ra ba luồng tiên khí khác được."
Tất cả mọi người không hề coi trọng Thạch Hạo, cảm thấy vận mệnh của hắn tựa như trò cười, đã bỏ lỡ cơ duyên lớn nhất của Thư viện Thiên Thần.
"Trừ khi hắn tìm thấy Trường Sinh dược thì mới có thể so được với Hoàng Huyết trì, động phủ tiên gia... Nếu không, không thể thay đổi được gì."
...
Hành tinh Thái sơ, một vài cao thủ giáng lâm.
Bọn họ là cường giả của Thư viện Thiên Thần, sau khi nhận được tin tức thì gấp rút chạy tới để cứu Thạch Hạo ra.
"Tên Nguyên Thanh này rất quá đáng, không sợ bị trấn áp à?"
"Hắn là người bên kia, hắn dám làm vậy thì chắc chắn có người nhờ cậy, cho nên sẽ không sợ trách cứ."
Bọn họ trao đổi với nhau, sau đó thì nhanh chóng đi tới gần khu mỏ quặng cổ.
Bọn họ vẫn không tiết lộ thân phận mà chỉ âm thầm tiến tới tìm kiếm tung tích của Thạch Hạo.
Tiếp đó không lâu thì bọn họ hiểu, Thạch Hạo bị tộc này mua làm nô lệ và đưa vào trong Cổ quáng Thái sơ.
"Trời ơi, sao lại như vậy chứ?!" Một cường giả của Thư viện Thiên Thần hét lớn, sắc mặt trắng bệch, lần này... đã tới chậm mất rồi.
"Dù gì cũng là một kỳ tài, ấy vậy mà lại chết như thế, quá đáng tiếc, vẫn không cách nào chờ tới giây phút hắn uy chấn thiên hạ!"
Sắc mặt của mấy vị cao thủ tới từ Thư viện Thiên Thần đều tái nhợt, vì tới chậm một bước nên vô cùng tức giận, ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn về nơi đó.
Tất cả đều tức giận vì không thể xuất thủ, không thế trấn áp toàn bộ sinh linh ở nơi này.
Thế nhưng bọn họ đều cố áp chế lại, nếu như tàn sát toàn bộ thì cũng không thể thay đổi vận mệnh của Thạch Hạo được.
Tiếp đó, bọn họ cũng không có rời đi mà lặng yên chờ ở bên ngoài Cổ quáng Thái sơ, hi vọng sẽ có kỳ tích diễn ra và thấy bóng dáng Thạch Hạo xuất hiện.
Nhưng, ngày lại qua ngày, đảo mắt đã nửa tháng mà chẳng hề thấy tung tích của Thạch Hạo đâu cả.
Việc đã tới nước này khiến lòng bọn họ đều nghiêm nghị, sắc mặt vô cùng khó coi, một hạt giống cấp thiên tài lại héo úa như vậy, không cách nào cứu lại được, đây là một tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
"Đi!"
Cuối cùng thì mấy người này cũng rời đi và trở về Thư viện Thiên Thần, muốn bẩm báo với cao tầng về những chuyện đã xảy ra và xin chỉ thị có nên xuất kích hay là không.
Sau khi tin tức được truyền ra thì không tính phản ứng của cao tầng, chỉ riêng thiên tài các tộc đều giật mình và bàn tán ầm ĩ khắp nơi.
"Một kỳ tài ngút trời lại bỏ mạng như vậy."
"Vốn tưởng rằng hắn sẽ có thể toàn mạng trở về, tuy rằng khó có thể quật khởi, sẽ bị người kia áp chế thế nhưng ai cũng không muốn hắn mất mạng nơi đó cả!"
"Truyền kỳ thuộc về Hoang đã kết thúc rồi sao?" Thời khắc này, ngay cả Nguyệt Thiền cũng cảm thấy phức tạp, chỉ khẽ lẩm bẩm như vậy.
← Ch. 1082 | Ch. 1084 → |