← Ch.1093 | Ch.1095 → |
Thạch Hạo thân tùy tâm động, không ngừng kéo căng thân thể trong cung điện màu đen trống trải này, hắn tựa như một con khủng long đang di chuyển, trong nháy mắt kết ra sáu loại hình thái.
Sáu đại thức mở đầu, hắn nhanh chóng hoàn thành!
Giờ phút này, mưa bão sấm sét, sao lớn vực ngoại, tất cả tựa như giáng lâm xuống nơi này, ngoài ra còn có các loại sinh vật cổ cùng với núi sông vạn vật đồng loạt hiện lên, mơ mơ hồ hồ.
Đây chính là dị tượng sau khi thiên công vừa mới thi triển xong, là dáng vẻ do thức mở đầu thể hiện!
Thạch Hạo chợt cảm thấy, thiên công này vô cùng đáng gờm, vượt quá sự tưởng tượng của hắn, còn có những điều thần bí chờ hắn tìm hiểu, uy thế đầy bất ngờ sẽ từ từ bày ra trước mắt.
Thế nhưng, hiện tại như vậy đã quá đủ rồi, tại cảnh giới Thánh tế mà hắn đi đến một bước này, vận chuyển sáu đại thức mở đầu cũng coi như là quá giỏi!
Tất cả như nước chảy thành sông, tu đạo đã thành công, tiếp theo chỉ cần bản thân tăng lên một đại cảnh giới thì những đặc thù và uy thế tương ứng của môn thiên công uy thế sẽ nổi xuất hiện theo.
Đẩy ra cửa điện màu đen rồi Thạch Hạo quay đầu lại liếc mắt nhìn sáu đại cường giả lần cuối cùng, tiếp đó hắn đi ra ngoài.
Kinh văn đã ghi nhớ, tuy không biết có hoàn chỉnh hay không thế nhưng bộ kinh văn vang lên ở nơi đây đều được hắn khắc ghi trong lòng, hắn hi vọng đây là một bộ thiên công trọn vẹn.
Một con bò cạp đỏ thắm cao mười trượng với hơi thở chết chóc đang bò ở nơi xa, cái đuôi sáng lấp lóa chấn động tâm hồn.
Lúc chiếc đuôi này huơ huơ thì hư không xung quanh uốn éo và sụp đổ.
Cổ quáng Thái sơ, có quá nhiều bí ẩn khó hiểu.
Đây nhất định là một con Thiên Hạt cấp bậc chí cường giả, Thạch Hạo lặng yên chốc lát, nơi này quá nguy hiểm, tùy tiện nhìn thấy một con sinh vật đều siêu phàm như vậy.
Đến cùng là hắn đã tới một nơi như thế nào, chôn xuống bao nhiêu bí mật xưa nay?
Gào gừ...
Một tiếng thú hống khiến đất rung núi chuyển, khí tức trong mỏ quặng cổ chợt trở nên nặng nề, lòng đất suýt nữa nứt sụp ra!
Một con sư tử cổ xưa cao trăm trượng từ trong đường hầm trống trải lao ra rồi vọt về về một hướng khác, trên người nó vương đầy máu đen, cái bờm rậm rạp khiếp người.
Không biết con sư tử này đã tồn tại bao nhiêu năm, nếu không phải thuộc thời kỳ Thái Cổ thì cũng phải hơn một kỷ nguyên trước, ấy vậy thân thể vẫn mạnh mẽ như trước.
Thạch Hạo rùng mình, trước kia hắn từng thấy con cổ sư này, trên người nó cũng không hề có máu đen, rõ ràng, trước đây không lâu đã chiến đấu với sinh vật nào đó.
Hắn giật mình, Cổ quáng Thái sơ cũng chẳng hề yên bình chút nào, dưới lòng đất đều có tranh đấu, không phải hoàn toàn tĩnh mịch, điều này khiến Thạch Hạo cách nào bình tĩnh được, có cảm giác hơi nôn nóng.
Chỗ này không giống như tưởng tượng của hắn, đừng nói sẽ sản sinh ra một sinh vật không cách nào lường trước được?
Nhiều xác ướp cổ như vậy, mỗi một bộ khi còn sống đều là bá chủ, không thiếu cao thủ cái thế, vì sao lại chết đi? Hài cốt của bọn họ là được người mang vào hay là bản thân chết ngay ở nơi này?
Thạch Hạo yên lặng suy nghĩ, chẳng lẽ nói Cổ quáng Thái sơ này thật sự có Tiên vương ngủ say, nằm trong Vạn Vật thổ và chờ ngày thức tỉnh, hiện giờ đã có dấu hiệu?
Rất rõ ràng, nơi này rất quái lạ, ngay cả chí bảo như Cửu Hoàng lô cũng có thể khai quật ra, được chôn bừa bãi trong lòng đất, quả thật không cách nào tưởng tượng nổi.
"Ù ù..."
Đột nhiên, Thạch Hạo nghe được tiếng kèn lệnh đầy nặng nề, ngột ngạt, đau xót, khiến người ta chẳng chút thoải mái nào
Sau đó, hắn nhìn thấy một vài xác ướp cổ khoác trên người áo giáp kim loại màu đen, lạnh lẽo mà âm trầm, lặng yên đi về một nơi nào đó.
Hư không mơ hồ, sụp đổ, hiện ra một cái thông đạo kỳ lạ không biết xuyên về phương nào, những xác ướp cổ kia lần lượt bước lên trên.
"Là sự tái hiện của khung cảnh ngày xưa ư?"
Thạch Hạo có chút đờ ra, không tin đây là việc xảy ra trong hiện thực.
Hắn mở Thiên mục, kết quả hư không sinh ra lôi điện, ầm, bổ thẳng về phía hắn. Là không cho phép hắn nhúng tay vào việc này sao?
Cổ quáng Thái sơ, bên trên mặt đất thì yên ắng chẳng hề có chuyện gì, chỉ là trong một khoảng thời gian thì mỏ quặng này mới nuốt lấy tinh khí chư thiên. Ai có thể nghĩ tới, bên dưới lòng đất nơi này lại chẳng hề yên tĩnh chút nào, hàng loạt chuyện quái dị đang phát sinh.
Sau khi rời khỏi cung điện màu đen thì cảm giác ngột ngạt tựa như dao sắt kia biến mất, Thạch Hạo dạo quanh trong cổ quáng hòng tìm thêm cơ duyên cho riêng mình.
Chỉ là, nơi sâu nhất có khói xám tràn ngập, có Cổ nhân ngồi xếp bằng, nhìn không thấu, trông không ra, vô cùng thần bí!
Hắn cảm thấy, nơi đó tựa như có chí cao vô thượng đang ngồi xếp bằng, không ai có thể tới gần.
Loáng thoáng, hắn cảm thấy như đang đối mặt với chiếc đỉnh hai tai ba chân đến từ tương lai kia, có chút quen thuộc, có chút xa lạ.
"Lẽ nào là chủ nhân của đỉnh, hoặc là có quan hệ với người ngồi ở bên trong?" Thạch Hạo không biết gì cả, chẳng qua là cảm thấy quái lạ mà thôi.
Sau cùng, hắn không cách nào vào trong được, thực lực kém quá xa, cho dù có Vạn Linh đồ trong tay cũng không dám xông loạn, nếu không chắc chắn sẽ có đại họa chết người.
Từ lúc tiến vào Cổ quáng Thái sơ thì hắn đã phát hiện, sâu trong mỏ quặng cổ này có nguồn sức mạnh thần bí đủ để đánh bại Vạn Linh đồ.
"Không nên miễn cưỡng." Thạch Hạo nói, tìm một nơi u tĩnh bắt đầu tu hành, tiếp tục bế quan.
Bởi vì hắn biết, bên ngoài có rất nhiều người đang chú ý, ngoại trừ các thế lực lớn thì hai Đại trưởng lão của thư viện Thiên Thần cũng đã đến, hiện tại đi ra có chút không tiện.
Thà như vậy, không bằng ở đây ngộ đạo.
Đầu tiên, hắn củng cố lại Lục Đạo Luân Hồi thiên công, sáu đại thức mở đầu đã lô hỏa thuần thanh, sau khi phối hợp kinh văn thì càng được hắn diễn dịch đến mức tận cùng.
Sau đó, hắn tĩnh tâm suy nghĩ, dùng thiên công này để điều khiển rất nhiều bảo thuật khác.
Mấy ngày sau, Thạch Hạo bình tâm tĩnh khí, không luyện công nữa mà là lấy ra một ao bảo dịch, bên trong có xác Trường Sinh dược, như lá cây, cọng rễ các loại.
Một ao bảo dịch này có giá trị liên thành!
Ít nhất, gần như ở đời này cũng không thể thấy được, cũng không khác biệt nhiều so với máu Chân Long, máu Phượng Hoàng đã được pha loãng, tất cả đều là báu vật.
Thạch Hạo hiểu, sau khi các thiên tài mạnh nhất tới thư viện Thiên Thần và tiến vào ao máu Phượng hoàng thì từng thở dài, cho là bản thân đã bỏ mất một cơ duyên lớn, mà hiện tại đã có cơ hội bù đắp rồi.
Nơi này rất thanh tịnh, ánh sáng mờ mờ, hầm mỏ cổ sâu thẳm.
Thạch Hạo có thể nhìn thấy, vào vô số năm trước đây, từng có người đào mỏ ở đây và lưu lại các vết đào cuốc loang lỗ.
Chỉ là không biết vì sao, nơi này lại trở thành nơi đáng sợ nhất nhân gian.
"Ồ?!"
Bỗng nhiên, hắn phát hiện ra mấy hình ảnh được khắc trên đá đầy mơ hồ trong một góc, như là một nhóm hình ảnh ghi lại lịch sử cổ xưa.
Trong nhóm hình thứ nhất, có người chọn vị trí khai thác tiên kim.
Đây là một hầm mỏ cổ tuyệt thế nên rất nhanh đã có thu hoạch, phải biết tiên kim là vật liệu mà các Chân Tiên, Trường Sinh giả đều mê tít và mơ ước, thế gian khó tìm, có thể đúc được binh khí tối thượng.
Xuống phía dưới, nhóm hình thứ hai ghi lại một vài việc kỳ lạ, lần lượt có cường giả chết một cách khó hiểu trong hầm mỏ này.
Những người kia không bệnh tật không tổn thương thế nhưng lại cứ chết đầy ly kỳ như vậy, trước lúc chết tựa như từng có giãy giụa chống trả lại người nào đó, thế nhưng lại bỏ mạng trọng khi chẳng hề bị thương chút nào.
Nhóm hình ảnh thứ ba, mọi người vẫn lấy quặng như cũ, sau đó tựa như đào ra được thứ gì đó nên gây ra vẻ hoang mang vô cùng lớn, ngay cả những chí cường giả của bộ tộc kia đều đang lùi lại.
Đáng tiếc, hình ảnh bị cắt đứt, đào ra thứ gì, không biết được.
Hình khắc phía sau càng đáng sợ hơn, chí cường giả trong thiên địa, thậm chí có cả Trường Sinh giả chết một cách khó hiểu trong bầu không khí đầy khủng khiếp.
Hình khắc cuối cùng là tất cả mọi người cùng nhau lấp kín và phong ấn Cổ quáng Thái sơ này lại, không dám tới gần, vĩnh viễn bỏ đi.
Thạch Hạo ngạc nhiên!
"Đều này nói rõ, Cổ quáng Thái sơ có thể còn xa xưa hơn cả Tiên cổ, khả năng này là thật sự!" Thạch Hạo nhíu mày.
Dựa theo hình ảnh ghi lại trên vách đá, tòa tiên quáng này bị lấp kín ở hơn một kỷ nguyên trước, vào lúc ấy, thứ mà bọn họ đào được chắc chắn càn xa xưa hơn nhiều.
"Thực sự là đáng sợ mà!"
Thạch Hạo xoa xoa huyệt Thái dương, có chút đau đầu, nhìn hầm mỏ cổ tối tăm này hắn chợt cảm thấy có chút sợ hãi, ngay cả những đại nhân vật Tiên cổ kia đều tránh xa như gặp phải rắn rết thì đủ khiến người ta phải cảnh giác rồi.
Thạch Hạo cân nhắc rất lâu, cuối cùng dứt bỏ tất cả, toàn tâm toàn ý nghĩ làm sao tăng cường thực lực, làm sao cho bản thân lột xác.
Hắn đã ngâm bên trong tiên dịch, lĩnh hội quá trình từ từ lột xác của bản thân.
Dược dịch này có hiệu quả hết sức rõ ràng!
Sau khi Thạch Hạo tiến vào hầm mỏ cổ và lại tiến vào trong cung điện màu đen, hắn từng phun máu tới mấy lần, sớm sinh ra ám thương, đó là sức mạnh vô địch gây nên, các loại linh thảo bình thường căn bản không thể chữa trị, cần thời gian tĩnh dưỡng.
Nhưng là trước mắt, ám thương trong cơ thể nhanh chóng biến mất.
Hắn toàn lực vận chuyển cốt văn, vận dụng Nguyên Thủy Chân Giải, dựa vào dược trì này tu luyện thân thể, tu luyện nguyên thần.
Trong nháy mắt, sương trắng bốc hơi, đó là khí tức Tiên Đạo ẩn chức bên trong Trường Sinh dược, nó nhanh chóng bọc lấy Thạch Hạo và làm cho hắn trở nên mờ ảo.
Ầm!
Y phục trên người hắn nổ tung, hóa thành tro tàn.
Tiếp theo ráng màu bắn ra, ráng lành vạn sợi khiến da thịt của Thạch Hạo trở nên óng ánh sáng rực, ánh sáng thần thánh không ngừng lưu chuyển.
"Còn chưa đủ, cần khống chế tinh lực trở nên sục sôi, như vậy mới có thể chân chính lột xác!"
Thạch Hạo tự nói rồi vận dụng pháp lực, dùng hết đạo hạnh, khống chế huyết dịch toàn thân gần như là bốc cháy đẩy cơ thể mình tiến sát tới biên giới lột xác.
Ầm!
Mấy ngày sau, một ao Trường Sinh dịch đều bị bốc hơi, hóa thành sương mù tràn ngập nơi này.
Tiếp theo, nơi da thịt Thạch Hạo xuất hiện rất nhiều vòng xoáy màu vàng óng đếm không xuể, thứ này điên cuồng nuốt chửng khí tức Tiên Đạo xung quanh, nuốt hết những sương mù kia.
Tinh hoa một ao dược dịch này bị hấp thu hoàn toàn, luyện hóa sạch sành sanh.
Cùng lúc đó, quanh thân Thạch Hạo bắt đầu rạn nứt, xương cốt đứt đoạn, nội tạng bầy nhầy, hắn giống như rơi vào cảnh giải thể ngay tức khắc, cả người đều muốn tịch diệt, không còn tồn tại nữa.
Muốn tân sinh, trước hết phải diệt độ.
Muốn lột xác, là phải bắt đầu từ thứ bản nguyên nhất kia, như vậy mới có thể Niết bàn.
Ầm!
Tựa như một luồng sấm sét xẹt qua, một ánh ban mai xua tan đêm tối, cơ thể nứt nẻ của Thạch Hạo run rẩy, thông qua các khẻ hở vết nứt thì thần quang lan tràn ra ngoài.
Hắn biết, bản thân đang lột xác, thực hiện việc Niết bàn.
← Ch. 1093 | Ch. 1095 → |