← Ch.1137 | Ch.1139 → |
Giữa chiến trường, cả đám người đều nhìn chằm chằm hắn, kẻ này thật là kỳ quái, lẽ nào là một cao thủ đẳng cấp?
Dù thế nào đi nữa thì mọi người cũng không tin hắn có thể giết chết Hư Không thú, điều này không phù hợp với lẽ thường, càng chẳng chút thực tế chút nào.
Hư Không thú dung hợp cùng thiên địa, mặc dù có thua thảm đi chăng nữa cũng có thể bỏ chạy, không thể nào bị đánh giết được.
"Thể tu!" Nhưng vào lúc này lại có người mở miệng, nói ra chỗ dựa của Thạch Hạo.
Tất cả mọi người đều sững sờ, có người mở ra thiên nhãn quan sát thật kỹ hắn, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy hai luồng tiên khí chứ không tài nào phát hiện được 'luồng thứ ba' ẩn giấu kia.
Đồng thời những người này cũng chú ý tới, cơ thể Thạch Hạo có một tầng ánh sáng rất là lộng lẫy, đó là huyết nhục đã đạt đến mức chí cường, là sự thể hiện từ phàm tiến vào thánh!
"Là Thể tu có thành tựu cao nhất dưới cảnh giới Thiên Thần!" Có người hít vào hơi lạnh, đã nhìn ra được trạng thái lúc này của hắn.
Tầng tấc máu thịt của Thạch Hạo đầy óng ánh giống như là ngọc thạch, không hề có một chút tỳ vết nào, nói theo một ý nghĩa nào đó thì da thịt của hắn còn xinh đẹp hoàn mỹ hơn hẳn những vị tiên tử trên chiến trường nơi này.
Máu thịt tu đến tầng thứ này như hắn thì khả năng đã đạt đến cực hạn, thậm chí là vượt qua cực hạn, cái gọi là Kim Cương bất hoại của Cổ tăng, Trượng Lục kim thân cũng không thể mạnh hơn được.
Đây là một loại pháp môn cổ xưa - Thể thuật!
Có người tu pháp môn và cũng có người luyện thể, thế nhưng nhóm người sau thì lại cực kỳ vất vả, rất khó đi đến phần cuối nên càng khó thành đại Đạo vô thượng hơn.
Bảo thuật có rất nhiều loại, đều là thể hiện của việc tu luyện pháp môn, có thể nói là rất phồn vinh hưng thịnh, nhiều đại nhân vật xưa nay đều có thể dựa vào cái này để thành Đạo, hướng về vị trí cao nhất của nhân sinh.
Nhưng là, người luyện thể lại ít ai có thành tựu lớn, con đường này quá chông gai, có thể xem là vô cùng kén chọn, có mấy người có thể đi tới điểm cuối?
Tu luyện Thể thuật thì thân thể cần phải đạt đến mức mạnh nhất, sự gian khổ để đánh đổi thì không thể tưởng tượng nổi, từng bước từng bước tiến về phía trước, mỗi bước tiến này đều cần phải trả giá rất là nhiều.
Chẳng hạn như cần phải lấy Thần dược để rèn luyện gân cốt, dùng Trường Sinh dược để rèn luyện huyết thống, lấy huyết dịch của chân linh Bất Hủ để tẩy tủy phạt mạch... !
Những thứ này thì người thường làm sao sẽ đạt được?
Chỉ riêng việc tu luyện Thể thuật cũng đã rất khó khăn rồi, giờ lại cần những thứ như vậy thì chẳng khác nào phá bỏ luôn cả con đường này.
Huống hồ, dù cho cố gắng tập hợp các loại bảo tài vô thượng cùng với thiên tư cao tuyệt, thì tỉ lệ thất bại hơn xa tỉ lệ thành công, chín phần mười kỳ tài về sau đều muốn rút lui cả.
Vì vậy, dù có Trường Sinh gia tộc tập hợp đầy đủ vật liệu thì cũng có rất ít đệ tử đồng ý bước lên con đường này.
"Quả đúng là Thể tu, hắn đã luyện thành rồi!" Có người than thở.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Thạch Hạo không rời mắt. Lúc này, trong khi hắn đang đề phòng cả thân thể đều trở nên căng cứng, sự thể hiện đầy dũng mãnh của thể xác vô cùng nhuần nhuyễn.
Ở xung quanh, tinh khí đất trời tự mình chuyển động tẩm bổ cho thân thể hắn, đây là thân thể thành tiên, là con đường tất yếu để bước về Bất Hủ, chẳng lẽ đó là dấu hiệu ư?
Mọi người chỉ có thể thán phục, Thể tu này một khi có thành tựu thì sẽ đáng sợ đến quá đáng!
Đôi mắt của Yêu Nguyệt công chúa lóe ra ánh sáng kỳ lạ nhìn chằm chằm Thạch Hạo, không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới, cuối cùng cười nói đầy quyến rũ: "Chẳng trách Vương Hi muội muội lại coi là trân bảo, Thể tu nha, vóc người rất là săn chắc, nhìn thì như một thiếu niên đầy nho nhã nhưng kỳ thực lại rất cường tráng, là một người đàn ông chuẩn đó."
Rõ ràng là đang đùa giỡn, cố ý chế nhạo đối thủ cạnh tranh của mình.
Vương Hi nghe vậy lập tức trừng nàng một cái, nói: "Ngươi muốn cục trân bảo này không, ta cho mượn đó." Nói tới chỗ này thì chợt cảm thấy sai sai, sắc mặt ửng đỏ, nói: "Cho ngươi luôn, ta cũng chẳng thèm!"
"Hì hì, lịch thiệp nho nhã là thế nhưng kỳ thực là Thể tu vô cùng cường tráng, rất là hiếm thấy nha, ngươi không muốn à?" Yêu Nguyệt công chúa trêu chọc.
Mọi người nghe được cuộc đối thoại của hai người bọn họ thì chẳng biết nói gì nữa, hai vị tiên tử có quan hệ đối đầu này lại có thể nói ra được những lời này.
"Thể thuật của người này đã tu luyện đến cực điểm, chẳng trách lại có thể mạnh mẽ như vậy, vừa nãy dùng sở trường của mình áp sát tới gần và đánh chết sinh linh ba đầu sáu tay kia, ghê gớm thật!"
"Đánh nhau với người như thế thì không thể để hắn tới gần được, nếu không, vừa đối mặt sẽ bị kéo lìa thân thể cho coi!"
Mấy người đang bàn tán đa số đều là sinh linh dị vực.
Thạch Hạo khẽ nhếch môi, muốn nói gì đó nhưng lại ngậm miệng, mặc cho bọn họ hiểu sao thì hiểu.
Bản thân mình sao tự dưng lại thành Thể tu thế này?
Bất quá, ngẫm lại thì điều này cũng không tính là sai, bởi vì cơ thể hắn quả thực phù hợp với những đặc điểm riêng của thể tu, hắn đã tu luyện thân thể đến cực cảnh, khác xa bình thường.
Với thành tựu Thể thuật như hiện giờ thì hắn chính là một trong những người mạnh nhất ở phương diện này, là nhóm người luyện thể đầu tiên đi tới cảnh giới Thiên Thần.
"Thể tu thì sao chứ, các ngươi không phục thì cứ việc lại đây, chặt hết tất cả!" Thạch Hạo bĩu môi, rốt cục lại mở miệng với bộ dáng đầy đắc ý.
Tất cả mọi người đều quan sát thật kỹ hắn nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, có gì đó không được tự nhiên trôi chảy.
"Ai cũng đều nói, giai nhân đôi tám là xinh đẹp duyên dáng nhất, cái tên khốn này đã là thanh niên hai mươi ba đầy bồng bột sôi nổi mà ta!"
Có người chửi bới, nói nhỏ như vậy.
Rất nhiều người nghe vậy đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tên khốn này có chút ngây ngô cùng với bồng bột quá mức, có vẻ như nghé con mới sinh không sợ cọp.
Hắn đang khiêu chiến ai? Những người đến đây đều là tu sĩ của dị vực, là một nhóm sinh linh đầy mạnh mẽ, bên trong không thiếu những mãnh nhân nắm giữ ba luồng tiên khí!
"Cháu bé áo bào trắng kia, cháu trừng trừng cái gì, coi chừng ta đá nát mông cho bây chừ!"
Thạch Hạo lần thứ hai nã pháo nhắm ngay người trẻ tuổi đang chiến đấu cùng Vương Hi kia, bởi vì vừa nãy hai người này lên tiếng đầu tiên.
Thiếu niên áo bào trắng là một thiên tài tuyệt thế, hiện tại hắn rất buồn bực, tại sao lại bị thể loại này chú ý chứ, không phải chỉ xem thường cùng với cười nhạo hắn vài tiếng thôi sao?
Hắn cảm thấy, đấu khẩu với người như vậy thì quá hạ thấp giá trị của bản thân, đặc biệt dưới góc nhìn của hắn, đây là một thanh niên hai mươi ba tuổi đầu, chẳng lẽ đối phương đang giả bộ?
"Cái tên thúi giày kia, mau tới đây cho ta!" Thạch Hạo tiếp tục chỉ.
Thiếu niên áo bào trắng tuy rằng khinh thường và coi rẻ Thạch Hạo, nhưng trước kia vẫn còn có thể kìm chế được bản thân, nhưng lúc này sau khi bị chỉ thẳng mặt thì không cách nào kìm nén được nữa.
"Ngu xuẩn, đã sớm muốn giết ngươi rồi, chính mình tìm chết thì ông trời cũng cứu không được!" Thiếu niên áo bào trắng lên tiếng rồi lách qua Vương Hi, thoát khỏi chiến trường của đôi bên rồi lao về phía Thạch Hạo.
"Muốn tới để bị ta đánh vào mông hả? Một cước đá chết!" Thạch Hạo nói năng đầy tàn nhẫn.
Một đám người sững sờ, hắn lỗ mãng thật hay là thực lực rất mạnh mẽ đây.
Mấy người nhíu mày, âm thầm ước lượng sức chiến đấu của cường giả Thể thuật mạnh nhất, sau đó thì rút ra kết luận, thực lực của hắn có lẽ sẽ rất kinh người nhưng hẳn là không bằng người đã tu ra ba luồng tiên khí.
"Ta muốn giết ngươi!" Thiếu niên áo bào trắng lạnh giọng nói, sau khi đi tới khoảng cách nhất định thì không tiến thêm nữa mà bắt đầu kết ấn, chuẩn bị ra tay.
"Sợ rồi sao, dùng ba luồng tiên khí để ức hiếp hai luồng tiên khí, chẳng chút anh hùng gì, có dám giống như hắn, dùng hai luồng tiên khí để quyết đấu." Vương Hi mở miệng.
Nàng nhằm vào thiếu niên áo bào trắng, mục đích là trợ giúp Thạch Hạo.
"Đúng thế, những sinh linh dị vực các ngươi không phải có tiếng là mạnh nhất sao, vậy hãy để cho chúng ta nhìn thử, dưới điều kiện cân bằng thì sẽ lợi hại bao nhiêu." Thư viện Thiên Thần có người hùa theo.
Mấy người thế giới bên kia nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tự trói tay chân mới là bất công lớn nhất, dựa vào đâu lại phải sử dụng hai luồng tiên khí chứ?"
Thiếu niên áo bào trắng khoát tay áo một cái, nói: "Dù ta có dùng hai luồng tiên khí thì vẫn có thể áp chế hắn như thường, cái gọi là Thể thuật bất quá cũng chỉ là một phương thức tu luyện mà thôi, thật sự có thể mạnh hơn người tu luyện pháp môn ư?"
Hắn lắc đầu, cười lạnh nói: "Hôm nay, ta sẽ trấn áp cái gọi là Luyện Thể giả, để cho các ngươi chiêm ngưỡng phong thái của chúng ta là như thế nào."
Rất rõ ràng, thiếu niên này là một nhân vật không tầm thường, dù ở trong dị vực cũng có lai lịch rất lớn, tuổi tác của hắn thật sự không cao, xấp xỉ Thạch Hạo hoặc lớn hơn vài tháng mà thôi.
Nhưng hiện tại hắn đã tu ra ba luồng tiên khí cho nên rất tự phụ, khinh thường quần hùng, ví như lúc này, hắn muốn dùng hai luồng tiên khí nghênh chiến Luyện Thể giả.
"Chị em nhà họ Mạc có tiếng là tuyệt đại song kiêu, kinh tài tuyệt diễm, trong vực của bọn họ thì không ai địch nổi, được coi là những người có thiên tư cao nhất từ trước tới nay, không phải chỉ là nói suông."
Dị vực có người đang bàn luận, họ đánh giá cực cao về thiếu niên áo bào trắng này.
Hắn tên là Mạc Đạo, tuấn tú như ngọc, có tiếng tăm lừng lẫy ở nơi phía sau Biên hoang, ngay cả những sinh linh thuộc Cổ giới nối thông với Bất hủ sơn cũng từng nghe tới danh tiếng của hắn.
Mà hắn còn có một người chị tên là Mạc Tiên, cũng tuyệt diễm như thế, cũng đã tu ra ba luồng tiên khí, ở vùng đất ấy tổng cộng có mấy người như vậy? Bộ tộc của hắn liền chiếm hai người. Đừng nói là ở vùng đất sau Biên hoang mà là ở trong Cổ giới nối thông với Bất hủ sơn kia cũng sẽ gây ra xôn xao không nhỏ.
Tuy nhiên, lần này tỷ tỷ của hắn không đến.
"Xưa nay, rất ít Luyện Thể giả có thể đi đến một bước này, ta cũng không muốn giết chết ngươi, giữ lại mạng cho một tên da dày thịt béo như ngươi để làm đầy tớ, như thế cũng không tính là bôi nhọ thân phận của ta." Thiếu niên áo bào trắng rất ngông cuồng, bên ngoài cơ thể có hai luồng tiên khí vờn quanh, hắn đứng trên một tảng đá mắt nhìn xuống Thạch Hạo.
Thạch Hạo nghe vậy thì cười ha ha, nói: "Ta cũng cảm thấy, có một gã sai vặt mi thanh mục tú như ngươi đi theo bên người, cũng được đó chứ, dù sao cũng đã tu liễu ra ba luồng tiên khí mà. Nếu không, chúng ta đánh cược một trận, kẻ thất bại sẽ phải cam tâm tình nguyện làm kẻ sai vặt cho người thắng."
Mọi người nghe vậy thì ngây người, không biết nói cái gì cho phải, hai kẻ ngông cuồng cứ thế chạm trán với nhau!
← Ch. 1137 | Ch. 1139 → |