← Ch.1175 | Ch.1177 → |
Lời giải thích nghi hoặc của Tứ trưởng lão đã làm cho Thạch Hạo rõ ràng hơn rất nhiều, tựa như trút bớt được gánh nặng, mà hiện giờ trong tay hắn còn có hai mảnh vỡ tiên đan nên chắc chắn không thể lãng phí được.
Lúc này, tất cả mọi người đều đang bế quan giống như hắn, bao gồm khách tới từ dị vực là Mạc Đạo, hắn đang dùng đan dược đoạt được để gột rửa thân thể.
Sau khi thở hắt ra một hơi, Thạch Hạo lại yên lặng tu luyện, cả người tiến vào trạng thái không linh và tiếp tục chuẩn bị cốt đỉnh cùng thần tuyền để hòa tan mảnh vỡ đan dược trắng như tuyết thứ hai kia.
Tinh khí mịt mờ bốc hơi, mùi thơm nức mũi khiến người ta muốn uống sạch toàn bộ.
Thạch Hạo để trần thân thể, lần nữa cất bước tiến vào bên trong chiếc đỉnh lớn này, bắt đầu rèn luyện thể phách, rèn luyện gân cốt, giúp bản thân phát sinh thêm biến hóa cang huyền diệu hơn.
Hắn nghe theo đề xuất của Tứ trưởng lão nên cũng không có nuốt thẳng đan dược, bởi vì dù sao năm tháng dài đằng đẵng đã qua đi, lỡ như phát sinh độc đan gì thì sẽ không dễ xử lý.
Hắn ngâm trực tiếp vào bên trong nước thuốc, vật chất Tiên Đạo có ích cũng có thể thông qua việc vận chuyển huyền công hết hấp thu lấy, không cần phải lo lắng lỡ như có đan độc tiến hết vào trong cơ thể.
Nước thuốc bên trong đỉnh sôi trào, da thịt Thạch Hạo trong suốt, thương thế trước đó đã khỏi hẳn, phải thừa nhận sự xung kích của dược tính làm cho thân thể của hắn càng thêm rực rỡ hơn.
Nếu nhìn từ xa lại thì giống như là một bộ thân thể bạch kim được gọt từ dao sắc, ngoài ra còn có hào quang rực rỡ hàm chứa sức mạnh mang tính bùng nổ.
Thạch Hạo nhắm mắt ra sức hít thở, mùi thuốc thơm ngát từ trong hơi nước bay lên nhưng lại không khuếch tán ra ngoài xa, cuối cùng toàn bộ tinh khí mịt mờ ấy đều đã đi vào trong cơ thể hắn.
Đồng thời, bên trong thân thể hắn còn có từng làn sương mù xám trắng tràn ra, tiến hành trao đổi với tinh hoa trong nước thuốc.
"Thực sự là kỳ quái, ta tu luyện kim thế pháp, thân thể gần như đã hoàn mỹ, căn bản cũng không còn chút ô uế nào nữa, mà sao một khi vận dụng trăm vạn phù văn Tiên cổ thì lại có thể đẩy ra một ít tạp chất vầy."
Thạch Hạo không rõ, lẽ nào Tiên cổ pháp thật sự hơn xa kim thế pháp sao?
Hắn lắc đầu, chắc là cũng không đúng. Vừa nãy Tứ trưởng lão đã giải thích rất rõ ràng, khả năng là lần đầu tiên ăn cổ đan và đồng thời phối hợp với Tiên cổ pháp nên mới tạo thành hiệu quả kỳ diệu như vầy.
Yên lặng suy nghĩ, tỉ mỉ tìm hiểu, tuy rằng Thạch Hạo không hoàn toàn tu hành Tiên cổ pháp, chỉ là bước đầu tiếp xúc với áo nghĩa ẩn chứa bên trong văn tự, nhưng cũng đã hiểu rõ ràng, hệ thống tu luyện không giống thì phương thức mở ra bảo tàng thân thể cũng không giống, những điểm quan trọng tất nhiên cũng sẽ có điểm khác nhau.
Vì vậy, tu kim thế pháp đến mức tận cùng, thể phách nhìn như hoàn mỹ nhưng từ góc độ Tiên cổ thì bảo tàng thân thể có nhiều chỗ chưa chắc đã hoàn toàn mở ra.
Mà đạo lý này tương tự với Tiên cổ pháp, mặc dù huyền công trên một kỷ nguyên đã luyện đến phần cuối, nhìn như hoàn mỹ nhưng nếu dùng tầm nhìn của bây giờ, tiềm năng bản thân cũng chưa chắc đã phóng thích hoàn toàn.
Chính cũng bởi vì như vậy, khi đổi một loại pháp môn tu hành mới thì sẽ có một ít tạp chất bị đẩy ra ngoài, bởi vì đối với loại pháp môn này bản thân vẫn còn không gian để tiến hóa.
Khi mảnh vỡ thứ hai của tiên đan trắng như tuyết bị hấp thu hơn phân nửa, thân thể Thạch Hạo trở nên nhẹ nhàng không ít. Hơn nữa linh giác cũng trở nên nhạy cảm hơn, đây là một loại tiến hóa rất rõ ràng.
Tuy nhiên, cũng không hề thể hiện ở trên phương diện tăng cường thần lực, mà chỉ là bản thân càng linh động hơn, mang đâu đấy là vẻ xuất trần tựa như một vị Tiên nhân lạc lối xuống chốn nhân gian.
Sau đó không lâu, dược tính của mảnh vỡ tiên đan thứ hai đã bị hấp thu hết.
Thạch Hạo cũng không dừng lại mà tiếp tục đặt mảnh vỡ tiên đan trắng như tuyết cuối cùng vào trong đỉnh, bắt đầu rèn luyện bản thân thêm một lần nữa.
Bản thân vẫn còn có biến hóa thế nhưng cũng không rõ rệt nữa, chỉ hơi có chút lột xác, thậm chí sau khi hấp thu hơn nửa dược tính thì loại biến hóa này ngừng lại, tựa như đã mất hiệu lực rồi.
"Liên quan đến loại thuốc này, nó đã không còn tác dụng lớn với ta nữa rồi, khả năng chỉ còn cách lợi dụng nó để tiến hoá tới phần của ở lĩnh vực này thôi." Thạch Hạo nhận định như vậy.
Thật đáng tiếc, mảnh vỡ tiên đan này bị chôn ở dưới tro tàn quá lâu, tinh hoa dược tính trôi qua quá nhiều, nếu không dược lực phải mạnh mẽ hơn hiện tại rất nhiều lần.
Thạch Hạo lắc lắc đầu, đó là đại dược vô thượng do cường giả Tiên Đạo luyện chế, nếu không tổn hại thì hắn cũng chẳng thể nào sử dụng được, bởi vì dược lực ấy chắc chắn sẽ làm cho cơ thể hắn căng nứt, dù sao hắn cũng mới ở cảnh giới Thánh tế.
Thạch Hạo không hề lãng phí, vận chuyển đạo tắc ẩn chứa trong những tiên văn cổ xưa đã học được kia, hít thở và tu hành, rút lấy dược lực cuối cùng.
"Ồ?!" Hắn thất kinh, thân thể cùng thần giác đã không còn cảm nhận được biến hóa nữa, mà ba luồng tiên khí lại đang được tẩm bổ, đặc biệt là một luồng trong đó còn có xu thế kết thành đóa hoa.
Phải biết, Thạch Hạo đã kết thành hai Đóa hoa đại đạo rồi, còn kém một đóa cuối cùng.
"Tiếp tục bế quan!" Thạch Hạo tâm chí như sắt.
Bởi vì, trên người hắn còn có một ít dược liệu, nói thí dụ như một loại dược liệu phối hợp của tiên đan nào đó có màu vàng sậm, bên trên có các loại hoa văn hình ngôi sao, có thể sẽ không kém hơn mảnh vỡ đan dược trắng như tuyết kia.
Quả nhiên, lần rèn luyện này vô cùng kinh người, chất lỏng màu vàng sậm dâng trào trong đỉnh và nhấn chìm Thạch Hạo.
Luồng tiên khí thứ ba của Thạch Hạo không ngừng ngưng tụ, xoay tròn, một lúc hóa thành rồng, một lúc hóa thành chim thần chìm nổi trên đầu của hắn, huyền bí khó lường.
Sau cùng, luồng tiên khí ấy càng vững chắc, sắp sửa kết thành một đóa hoa!
Quả nhiên, khi được bảo dược kỷ nguyên Tiên cổ tẩm bổ, đồng thời khống chế áo nghĩa ẩn chứa bên trong Tiên văn thời cổ đại, tiên khí của hắn đã phát sinh biến hóa.
"Muốn tu tiên khí thì nhất định phải có Tiên cổ pháp, như vậy mới thích hợp nhất!"
Thạch Hạo than thở, hắn nghĩ tới kinh thư Tiên cổ tương ứng kia, lập tức trong lòng trở nên hồi hộp, chỉ có hiểu rõ trăm vạn văn tự kia thì mới có thể bắt đầu nghiên cứu và tiến hoá.
Cuối cùng, Thạch Hạo sử dụng hết tất cả những đan dược cổ đã đạt được kia, trên đầu hắn phát ra tiếng rồng gầm phượng hót, cảnh tượng kinh người.
"Ai đang bế quan nơi thế thế, sao lại có động tĩnh lớn như vậy chứ?"
"Trời ơi, một dải ngân hà đang đang xen và hiện lên ở đó!"
Xa xa, rất nhiều người bị đã kinh động, bởi vì động tĩnh đang phát ra ở nơi Thạch Hạo bế quan quá lớn, hàng loạt dị tượng không ngừng hiện lên.
Lúc thì ngân hà đầy trời, lúc thì sen vàng khắp chốn, lúc thì Chân Long bay lượn, lúc lại Phượng Hoàng giương cánh...
Bất kỳ một dị tượng nào xuất hiện thì đều mang ý nghĩa, đã có một vị cao thủ tuyệt thế xuất hiện và muốn đột phá lên lĩnh vực Thiên Thần, mà nơi đó lại dồn nén rất nhiều dị tượng khiến người ta hoa mắt khát khao.
"Cảnh tượng thần dị quá nhiều, người này mạnh đến mức không còn gì để nói!"
"Hắn là ai, sao lại kinh người như vậy chứ!?"
"Hoang, đó là nơi hắn đang bế quan!"
Từng giọng nói kinh hãi vang lên, sau khi mọi người ý thức được là ai thì tất cả đều thay đổi hẳn sắc mặt, hiểu rõ thiếu niên đã mạnh mẽ hơn trước kia nữa rồi.
Vương Hi xuất quan, tóc đen phấp phới, trong con ngươi linh động xuất hiện hào quang phức tạp, vầng trán của nàng chợt xuất hiện một thanh kiếm nhỏ màu đen, đó là kiếm thai vô địch mà Bình Loạn quyết thể hiện ra!
Nàng rất muốn đến đó đánh một trận nhưng cuối cùng chỉ biết trầm mặc, trước đây không lâu, cuộc đại bại lần đầu tiên trong đời đã khiến cho nàng khó có thể bỏ qua, nàng biết, chỉ trong thời gian ngắn thì không thể nào đi khiêu chiến vì độ chiến thắng quá khó, trừ phi có thể làm cho nguyên thần hoàn toàn hóa thành kiếm thai hoàn mỹ, khi đó mới là giờ phút nàng vô địch thiên hạ.
Nàng có lòng tin, một khi kiếm thai tu luyện thành công thì có thể chém giết tất cả địch thủ, dù cho đối phương là Hoang cũng không thể ngăn cản, bởi vì đây là một trong tam đại kiếm quyết mạnh nhất xưa nay.
Chuyện này ý nghĩa là, một trong những bảo thuật có tính công kích mạnh nhất là Bình Loạn quyết một khi đại thành, kiếm thai mạnh về sát phạt, có thể diệt tất cả địch thủ!
Lục Đà cũng đã xuất quan và đang ngóng nhìn, trong con ngươi là hào quang mờ ảo tiêu tán, cả người hiện lên một luồng khí xanh bao trùm lấy cơ thể khiến hắn trở nên mơ hồ.
Thập Quan vương nhìn rất chăm chú, hắn đứng trên một ngọn núi nhìn về nơi đó rồi gật đầu tự nhủ, thừa nhận người kia là một kình địch mạnh mẽ!
"Tên khốn này càng ngày càng mạnh hơn, thực sự là biến thái mà!" Yêu Nguyệt công chúa lẩm bẩm, nàng được một luồng ánh trăng bao phủ, trong sáng và xuất trần, hàm răng cắn vào đôi môi đỏ tươi như đang suy nghĩ, có cách hữu hiệu nào có thể kéo Hoang vào trong gia tộc của nàng, trở thành một trợ giúp mạnh mẽ của Hoàng triều.
Ngân hà rơi rụng, Chân Long biến mất, Phượng Hoàng niết bàn... toàn bộ những cảnh tượng kì dị đều biến mất!
Mà trong vùng núi ấy, xung quanh Thạch Hạo lượn lờ hỗn độn, trên đỉnh đầu phát ra kịch biến kinh người, luồng tiên khí thứ ba đã ngưng tụ thành một búp hoa vào đúng lúc này chợt nở ra!
Trong chốc lát, ánh sáng an lành chiếu rọi khắp nơi, tiên hà cuồn cuộn bao phủ trên trời dưới đất.
Đóa hoa vừa nở ra thì lập tức khiến cả đất trời đều sáng ngời cả lên.
Chờ đợi bấy lâu rốt cục cũng đã tu thành đạo quả này, luồng tiên khí thứ ba của Thạch Hạo đã thành hình, đã kết thành Bông hoa đại đạo, vào lúc này tỏa ra.
Ầm ầm!
Thạch Hạo được một luồng khí màu trắng sữa bao lấy, vô cùng đột ngột, hắn bị nhẫn chìm toàn bộ vào bên trong, sau đó thì lại cảm thấy cực kỳ nhẹ nhàng, giống như là muốn mọc cánh bay lên.
Thành công rồi, vào đúng lúc này Thạch Hạo đã kết thành ba Bông hoa đại đạo, đã viên mãn.
Vốn đây là phải ở lĩnh vực Thiên Thần mới có thể hoàn thành, thế nhưng hắn chỉ cần ở cảnh giới Thánh tế thì đã có thể thành công.
Hoàn toàn chính xác, hắn đã không thể dừng lại ở cảnh giới Thánh tế nữa, giờ này phút này, thân thể hắn phát sáng, mỗi một tấc da thịt đều đang dâng lên làn khí lành, chớp mắt thăng cấp tới lĩnh vực Thiên Thần!
Thạch Hạo đã trở thành một vị Thiên Thần đúng nghĩa, ngạo thị tất cả mọi người cùng thế hệ.
Bởi vì, hiện tại hắn còn chưa đủ hai mươi tuổi, trẻ đến quá đáng!
"Xem cốt linh của hắn kìa, thật sự quá trẻ tuổi, ở cảnh giới này mà đã bước vào lĩnh vực Thiên Thần, không phải trước giờ chưa từng có ai thế nhưng cũng tương tự như thế!"
"Thiên Thần trẻ tuổi nhất trong lịch sử đã xuất hiện rồi ư!?"
"Hoang, quả nhiên bất phàm, đã trở thành Thiên Thần trẻ nhất vả mạnh mẽ nhất!"
Bên trong Thư viện Thiên Thần, một vài trưởng lão cùng với đối thủ của Thạch Hạo cũng không thể không thán phục..
← Ch. 1175 | Ch. 1177 → |