← Ch.1195 | Ch.1197 → |
"Theo các ngươi thì chuyện gì đã xảy raì, thời gian dài như vậy mà trên núi cũng không có chút tin tức gì, chẳng lẽ người kia lại là đời sau của Thủ hộ giả ư?"
Ở dưới chân thần sơn có rất nhiều học sinh đang đợi kết quả, với thân phận của bọn họ thì không có tư cách để tham gia cuộc nghị sự trong đại điện của các vị trưởng lão.
"Theo ta, hơn phân nửa là âm mưu của dị vực, nếu không thì đời nào lại thả một người như vậy trở về chứ!"
Đây là chuyện mà người nào cũng đều có thể thấy rõ, tu sĩ dị vực sẽ không thể thành toàn cho cửu Thiên thập Địa như vậy được, làm thế tất chắn có mục đích gì đó, mọi người đều đang suy đoán.
Trên đỉnh ngọn thần sơn, bên trong kiến trúc bằng đồng, bầu không khí nơi này rất nặng nề và ngột ngạt. Các trưởng lão nhiều lần khuyên can nhưng không có kết quả, Độc Cô Vân nhất quyết phải báo thù cho tổ tiên mình.
"Đã nhiều năm như vậy rồi, đừng nói những người lúc trước kia mà ngay cả gia tộc, đời con đời cháu của bọn họ phần lớn đều đã tiêu tán cả rồi, mặc kệ hắn thôi." Nhị trưởng lão mở miệng.
Bởi vì, thông qua cuộc đối thoại lúc nãy thì hắn cũng biết được một vài đặc thù của mấy tộc mà Độc Cô Vân nhắc tới, chắc hẳn không thuộc Trường Sinh gia tộc ở thời đại này.
Nếu không có đối tượng báo thù, các trưởng lão cũng không lo lắng gì nữa.
"Chỉ là, tại sao dòng máu của hắn lại biến thành màu đen?" Bọn họ nghi ngờ trong lòng, mấy vị trưởng lão đã thí nghiệm vài lần ở sau điện, và phát hiện quả nhiên giống như những gì Tam Đầu vương từng nói.
Bọn họ nhíu mày và không thể giải thích được vấn đề này, còn Độc Cô Vân thì lại không nói cũng như đáp lại bất cứ lời nói thừa thải nào.
"Xuống núi rồi, bọn họ đi ra rồi!" Dưới chân núi, những người này đều là cao thủ, trong đó cũng không thiếu người nắm giữ Thiên Nhãn thông.
Bọn họ nhìn thấy, người mặc chiến y bằng tiên kim Hắc ám kia đang bước ra từ trong kiến trúc bằng đồng cũ kỹ ấy. Hắn không đội mũ giáp, một mái tóc đen buông xoã phản chiếu ánh bình minh, cả người trông như được tắm trong một tầng ánh sáng thần thánh.
"Ồ, một vị giai nhân tuyệt đại!" Có người ngạc nhiên.
Bởi vì, Độc Cô Vân hoàn toàn rất xinh đẹp, vẻ đẹp của hắn là vẻ đẹp xuất trần, phong thái siêu nhiên, hơn xa rất nhiều cô gái được gọi là mỹ nhân thường ngày.
Điều này gợi nên sự xôn xao và hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Đồng thời ai nấy cũng nghi ngờ không thôi, tại sao hắn lại xuống núi một cách dễ dàng như vậy, không có bất kỳ ai hạn chế lại hành động của hắn cả.
"Không đúng, là thanh niên chứ không phải là thiếu nữ!" Có người nhìn ra đầu mối nên thất thanh la lên.
"Ừ, đúng là thanh niên, rất tuấn tú!" Một vài thiếu nữ kinh ngạc, người này khiến cho các nàng cảm thấy mặc cảm thua kém, cũng đầy ước ao và ghen tức.
Có vài người than thở: "Chính xác, nhất định là đời sau của Thủ Hộ giả rồi, nếu không thì sao lại để hắn tự do như vậy được chứ, người nắm giữ dòng máu vàng thì tương lai nhất định sẽ vô địch!"
Điều này khiến mọi người bàn tán sôi nổi, cặp mắt của rất nhiều người toả sáng tập trung vào Độc Cô Vân, nỗi lòng khó có thể bình tĩnh được.
Đương nhiên, cũng không thiếu người rất tỉnh táo hiểu rõ, trưởng lão trong thư viện chắc chắn sẽ không để mặc hắn hành động tự do được, nhất định sẽ âm thầm để ý, nếu không lỡ xảy ra vấn đề lớn thì ai cũng gánh không nổi.
"Trời mới biết hắn có phải là đời sau của Thủ Hộ giả hay không, nói không chừng chính là sinh linh dị vực đang mạo danh cũng nên!" Cũng có người thấp giọng nói, giọng điệu điêu ngoa.
"Có ai dám luận bàn với hắn một trận không, chiêm ngưỡm thử sự mạnh mẽ của cái gọi là dòng máu vàng vô địch kia!"
"Không sai, quả là ý kiến hay, ít nhất thì cũng có thể thông qua việc này để tìm hiểu xem thử sinh linh của bờ bên kia như thế nào và đáng sợ tới đâu."
Dưới chân núi, một đám người với ánh mắt sáng quắc trao đổi, có một số người không phục và rất muốn ra tay.
Nhưng mà, tình hình tiến triển nằm ngoài dự tính của bọn họ, sau khi Độc Cô Vân xuống núi thì lạnh nhạt lườm bọn hắn, chủ động phát ra lời khiêu chiến.
"Chỉ một đám ô hợp mà cũng muốn quyết chiến cùng sinh linh thế giới khác, mơ mộng hão huyền."
Tiếng nói của hắn không lớn thế nhưng lại rất rõ ràng, nó truyền khắp dưới chân núi và rất nhiều người đều nghe thấy.
Vẻ mặt của đám người đều biến đổi, mọi ánh mắt đều trở nên chẳng lành.
Và cũng có một vài người rất thẳng thắn, dùng hành động để bày tỏ thái độ, bọn họ bước ra cản lại đường đi của hắn, rõ ràng là muốn xuất thủ ngay tại đây.
Trên ngọn thần sơn, toà kiến trúc bằng đồng kia rất yên tĩnh, không có trưởng lão nào đi ra, chẳng có người nào ngăn lại, hiển nhiên là mặc kệ cho tình hình phát triển.
"Các ngươi không thích nghe và cũng không phục, có đúng không, nhưng đây chính là sự thực, chỉ một đám thực lực thấp kém! Con cháu Hoàng tộc cổ xưa của dị vực, chỉ cần tới một người là có thể bình định toàn bộ các ngươi!" Độc Cô Vân càng lúc càng chẳng nể nang gì, giọng nói mang theo sự khinh bỉ.
"Bớt chém gió đi, hãy để chúng ta xem thử bản lĩnh của ngươi tới mức nào!" Có người không nhịn được nên xông về phía trước.
"Quá yếu, cả đám các ngươi cùng lên đi!" Độc Cô Vân nói.
Trong lúc hắn lên tiếng thì chợt vung tay, động tác không phải rất nhanh, chỉ chậm rãi từ từ đẩy về phía trước, ấy vậy lại phát ra tiếng vang trầm nặng giống như tiếng sấm.
Nơi đó, tinh lực màu vàng cuồn cuộn, khí thế của toàn thân hắn tựa như một ngọn núi lớn nguy nga và mênh mông không thể nào lay động, và bàn tay của hắn lại càng như là một vùng trời có khuynh hướng ép sụp xuống dưới.
Ầm!
Tên vừa xông lên kia chợt phun ra đầy máu, hắn đã vận dụng toàn bộ sức lực thế mà vừa mới đối mặt liền bị nện bay ngược ra ngoài.
"Cẩn thận!"
Phía sau có mấy người hô lên đồng thời ra tay giúp đỡ, giúp hóa giải nguồn sức mạnh kia để tránh việc hắn bị thương nặng.
Nhưng mà, một chưởng này của Độc Cô Vân lại quá lợi hại, cũng không có ngừng mà vẫn đang chậm rãi đẩy ngang về phía trước, gió mạnh cuồn cuộn, huyết khí vàng óng bay nhảy như lũ quét trút xuống.
"A..."
Những người kia đều hét thảm, có tới mười hai cao thủ ra tay thế nhưng tất cả đều la hét cùng với rên rỉ dữ dội, trong miệng phun đầy máu tươi, thân thể như bị sét đánh.
Huyết khí vàng óng kia đè ép khiến người người như muốn nghẹt thở, sự mạnh mẽ của người trẻ tuổi này đến mức kỳ dị, hơn xa bọn họ, căn bản không một ai là đối thủ của hắn.
Chỉ một chưởng này của Độc Cô Vân đã phân ra cao thấp ngay lập tức, đã kích thương mười mấy người, nơi đây yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều rung động không thôi.
"Ta đã đánh giá cao các ngươi rồi, chỉ như vầy thì dù có nhiều người hơn nữa cũng đều vô dụng, chỉ cần một vị chí tôn trẻ tuổi của dị vực đến là đã đủ quét ngang tất cả rồi." Độc Cô Vân không chút lưu tình nói.
"Tiếp tục!"
Một đám người đứng phía sau không cam lòng, một vài người cùng nhau bày trận hòng bắt giữ lấy hắn.
Đáng tiếc, lần này thất bại lại càng nhanh hơn, Độc Cô Vân di chuyển vô cùng kỳ dị, tốc độ thực sự quá nhanh, chỉ để lại một bóng mờ màu vàng.
Phụt!
Toàn bộ đám người phun máu phè phè, bị thương vô cùng nghiêm trọng, bọn họ không ngừng kêu thảm và té ngửa khắp mặt đất.
"Đáng tiếc, không phát hiện ra gia tộc năm đó!" Độc Cô Vân lẩm bẩm, hắn đang tìm kiếm những kẻ thù của tổ tiên, muốn phát hiện ra đời sau của kẻ thù được truyền lại trong máu mình
"Quá đặc sắc, không hổ là đời sau của Thủ Hộ giả, dòng máu vàng vô địch, không có ai có thể chống lại!"
Vào giờ phút quan trọng này thì có vài thiếu nữ lên tiếng như thế, vẻ mặt vui mừng cùng với ánh mắt nóng bỏng làm cho người khác chẳng biết nói gì cả.
"Thủ Hộ giả gì chứ, bị người ta bắt làm tù binh và giam cầm trong nhiều năm, đã mất đi vinh quang của ngày xưa, hiện giờ hắn về phe nào cũng rất khó nói."
"Đúng thế! Một tên tù tội mà thôi, làm gì còn phong thái của Thủ Hộ giả nữa chứ!"
Vài người phản bác, ngôn từ xỉa xói.
Ánh mắt Độc Cô Vân lạnh lẽo, xoẹt một tiếng, hắn biến mất khỏi chỗ cũ đồng thời xuất thủ, thân thể của một vài người rạn nứt suýt nữa bị giết chết.
Kết quả này đã chấn nhiếp tất cả mọi người, những người không cam lòng kia cũng cố gắng nhịn xuống, nếu không nhất định sẽ bị trấn áp.
"Nhanh đi mời Lục Đà, Vương Hi, để bọn họ ra tay!" Có người nói nhỏ đầy uất ức, dễ dàng bị người trẻ tuổi này đánh thương, thật quá mất mặt.
"Ồ, Hoang xuống núi rồi kìa, hắn ở đây, có thể mời hắn ra tay." Có người nhìn thấy Thạch Hạo xuống núi.
"Thạch huynh, kính mong ra tay trấn áp cái tên lai lịch không rõ này!" Có người hô lên.
"Đừng vội nói bậy, đây chính là con cháu của Thủ Hộ giả, các trưởng lão đã chứng thực rồi đó." Thạch Hạo vừa mở miệng vừa đủng đỉnh xuống núi, dáng vẻ rất thoải mái, không hề có chút ý định ra tay nào.
Hắn rất đồng tình với nhất mạch này nên cũng không có nổi lên chiến ý với người trẻ tuổi này, những chuyện mà người này đã trải qua có chút đáng thương, chỉ có thể khiến người khác thở dài chứ khó có thể nhiều lời được.
"Hắn rất quá đáng, cực kỳ ngông cuồng, xem thường Thư viện Thiên Thần ta, ra tay rất nặng, kính mong Thạch huynh ra tay giữ gìn lẽ phải!" Có người la lên.
Chính vào lúc này, Độc Cô Vân cũng nhìn về phía Thạch Hạo giữa sườn núi, nói: "Ngươi rất mạnh à, tới đây đánh một trận đi!"
Thạch Hạo liếc hắn một cái, đương nhiên sẽ không sợ chiến đấu với người này, bây giờ hắn có ý chí vô địch, không sợ bất kỳ một đối thủ trẻ tuổi nào.
"Mạc Đạo, ngươi đi đánh với hắn một trận đi!" Thạch Hạo phân phó, hiện tại hắn đã đứng hàng Thiên Thần cảnh, mặc dù là đối mặt với chí cường giả tu ra ba luồng tiên khí thì cũng có tư cách tự cao tự đại.
Mạc Đạo xuống núi, trên đầu hiện lên ba Bông hoa đại đạo, khí thế toàn thân đột ngột tăng lên, hắn rất muốn ước lượng đôi chút về sự mạnh mẽ của người nắm giữ dòng máu vàng này.
"Ngươi vẫn chênh lệch một khoảng lớn tỷ tỷ của mình, nàng là nhân vật ngất trời, ngay cả Hoàng tộc cũng phải giật mình, nhưng mà ngươi... không phải là đối thủ của ta!" Độc Cô Vân nói.
Lúc này, Mạc Đạo chợt ngẩn ngơ, một nhà hai chí tôn, là vinh quang lớn nhất của bộ tộc bọn hắn, thiên cổ hiếm có.
Mà trên thực tế, tỷ tỷ của hắn lại càng mạnh hơn, được Bất Hủ giả tiếp dẫn mang tới vùng tịnh thổ thuộc về bên trong Bất hủ, cùng tu hành với người của Hoàng tộc cổ xưa nào đó.
"Ngươi đã gặp qua tỷ tỷ ta?" Mạc Đạo gặng hỏi, đã rất lâu rồi hắn chưa nhìn thấy chị mình.
"Đã gặp, sinh linh ngút trời chân chính, ta đều đã gặp qua!" Độc Cô Vân nói.
Đúng lúc này, đám người Lục Đà, Vương Hi, Huyền Côn xuất hiện, sau khi nhận được sự bẩm báo thì tự mình tới đây.
Trên thực tế, bọn họ vẫn đang một mực chờ đợi chờ tin tức, chỉ có điều xuất phát từ lòng tự cao nên không có chờ ở dưới chân núi mà thôi, hiện giờ toàn bộ đều đã tề tụ dưới chân núi cả.
Đám người Lục Đà, Yêu Nguyệt, Thập Quan vương mới là kỳ tài mạnh mẽ nhất Thư viện Thiên Thần, mạnh hơn rất nhiều những người ra tay lúc nãy, khí tức bên ngoài như vực sâu biển lớn.
"Rất tốt, đỡ tốn thời gian đi tìm, ai dám đánh với ta một trận?" Độc Cô Vân mở miệng, điều này làm cho mọi người hai mặt nhìn nhau, hắn điên thật rồi, muốn khiêu chiến tất cả chí tôn trẻ tuổi ư?
"Vậy bắt đầu từ ngươi đi!" Độc Cô Vân tập trung vào Huyền Côn.
Ầm!
Trận đại chiến này bùng phát quá đột ngột, không có quá nhiều lời qua lại, cũng không có chút trao đổi gì cả, ứ thế bắt đầu.
Độc Cô Vân vọt tới và kết pháp ấn màu vàng, đè ép nhật nguyệt, chấn động non sông, khí tức rất mạnh mẽ và kiên cường, tựa như làm điên đảo càn khôn, dùng tư thái vô địch để áp chế Huyền Côn.
"Được, vậy hãy để chúng ta nhìn một chút chí cường giả của dị vực sẽ ghê gớm tới cỡ nào, tỷ thí một trận cùng cái gọi là Hoàng tộc xem ra sao!"
Đám người Lục Đà đang xem chiến ở phía sau nói khẽ, bọn họ vững tin, Độc Cô Vân hẳn là sẽ không yêu hơn Hoàng tộc dị vực.
Nhưng mà sau đó không lâu, sắc mặt của bọn họ đều thay đổi, bởi vì cục diện chiến đấu đang nhanh chong thay đổi, Huyền Côn địch không lại và bị đánh trọng thương, miệng mũi chảy máu, thân thể co giật.
Huyền Côn bại lui!
Ở trước mặt tất cả mọi người, Độc Cô Vân thần dũng vô địch, huyết khí vàng óng lưu chuyển làm cho làn tóc cũng biến thành màu vàng theo, cả người toát lên vẻ khí thôn sơn hà.
Vốn là dung mạo tuyệt mỹ, bây giờ lại thêm vẻ tài hoa khiếp người, quả thật là một phong thái tuyệt thế.
"Phụt!"
Máu tươi trong miệng Huyền Côn phun ra, hắn bị đánh lui, đầu tiên là trúng phải một chưởng, sau lại bị một cước lên trên người, thân thể tả tơi bay ngược ra ngoài.
Trận chiến này kết thúc, khiến mọi người chấn động.
Đây chính là nhất mạch Thủ Hộ giả sao, người nắm giữ dòng máu vàng quả nhiên có khí phách vô địch, muốn lấy sức một người quét ngang Thư viện Thiên Thần ư?
← Ch. 1195 | Ch. 1197 → |