← Ch.1443 | Ch.1445 → |
Thạch Hạo đi vào bên trong, khắp nơi quạnh hiu, ngoại trừ sinh cơ cùng với hương thơm nồng nặc ở nơi xa ra thì xung quanh không hề có cây cỏ gì cả, chung quanh héo úa và vắng lặng.
Rắc!
Hắn giẫm lên một đoạn xương, là một khúc thần cốt, tuy rằng tỏa ra đôi chút ánh sáng lộng lẫy thế nhưng sớm đã mục nát từ lâu, không cách nào chịu nổi sự va chạm này, chỉ cần thể trọng bình thường giẫm lên trên cũng đủ đạp nát nó rồi.
Thạch Hạo rất cẩn thận vì biết rõ nơi này hung hiểm ra làm sao.
Phía sau, con chim kia vẫn đang ngấp nghé ở bên ngoài vùng đất chết ấy, nó không ngừng đi tới đi lui, thân thể dài chừng một trượng tỏa ra ánh sáng ma quái, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
Con ma cầm vừa mong đợi và cũng vừa sợ hãi, tâm tình phức tạp, tựa hồ muốn Thạch Hạo chạm vào thứ gì đó.
Thạch Hạo quay đầu trừng nó một cái rồi dứt khoát tiến vào trong, nếu không còn lựa chọn nào nữa thì cứ tiến bước mà đi thôi!
Thần dược chất đống, quả thật rất hấp dẫn người nhìn, Thạch Hạo đi về mục tiêu ấy!
Gần đó, địa thế bằng phẳng tựa như là một đồng bằng nhỏ, không có ngọn cỏ, mặt đất khô ráp đỏ sậm như từng bị dòng máu đỏ nhuộm qua.
Mà nơi xa nhất, dãy núi ngang dọc, xanh tươi um tùm, những cây thần dược kia không ngừng tung tăng tựa như là những đứa nhỏ bướng bỉnh qua lại bên dưới dãy núi.
"Cây non kim tham, phi phượng thảo, bàn long hoa..."
Thạch Hạo chảy hết cả nước miếng, dù cho cách rất xa thế nhưng sau khi mở ra thiên nhãn thì cũng đã không còn chút bí mật nào cả, những thần dược kia đều là hàng thật giá thật, tuyệt đối không phải là những linh thảo gom góp cho đủ số lượng.
Hoàn toàn giống y chang với những gì được miêu tả trong sách cổ, đều là những thần dược trong truyền thuyết, giá trị kinh người...
"Một cây, hai cây, ba cây..."
Thạch Hạo tính toán sơ lượt thì đếm được tận chín cây, bọn chúng không ngừng chạy nhảy trên mặt đất lẫn trong lòng đất, rất khó để xác định có bao nhiêu cây.
Nhưng phát hiện như vậy cũng là quá kinh người rồi, ở nơi nào mà có thể một lúc thấy được chín cây thần dược chứ, dù cho một cây cũng rất khó tìm rồi!
Bởi vì, một cây thần dược thì sẽ tiêu hao sạch tinh hoa của một vùng thánh thổ, không cách nào một chỗ mà trồng được hai cây, thế nhưng nơi đây lại đánh vỡ toàn bộ lẽ thường.
"Cũng chỉ là một khu vực nơi đây thôi, vậy trong toàn bộ thần mạch Thần dược hùng vĩ này, đừng nói là có cả chục tới cả trăm cây thần dược đấy chứ?" Thạch Hạo hoài nghi, nếu không thì làm sao dãy núi này lại có tên như vậy.
Hắn bắt đầu im lặng tiến tới, bởi vì đám thần dược này sớm đã thành tinh nên đều có ý thức của riêng mình, vô cùng cảnh giác, chỉ cần gặp phải nguy hiểm thì sẽ bỏ chạy ngay.
Rốt cuộc cũng đã tới gần, rất nhanh sẽ rời đi khu vực trống không này và tới gần dãy núi xanh um tùm kia, những cây thần dược kia vẫn không hề phát hiện ra và vẫn đang đùa giỡn với nhau.
Thạch Hạo tựa như hoa mắt thậm chí không nỡ xuống tay, bởi vì những thần dược này tựa như là những đứa bé đang cười hì hì phía trước, vô cùng hoạt bát lanh lợi.
Một cây nhân sâm già vàng óng rất mập mạp và cũng rất già nua, chòm râu trên mặt, đầu đầy lá cây, đây là một gốc nhân sâm vàng không biết đã sống bao nhiêu năm tháng, đã trở thành thần dược từ lâu và đang chạy vèo vèo nơi ấy.
Hương thơm thấm gan thấm ruột, khiến người nghe thấy thư thái, tinh thần sảng khoái.
Một bên khác, một cây phi phượng thảo đỏ sậm như máu, tựa như là một con phượng hoàng đang giang cánh mang theo mưa ánh sáng thần thánh, lúc tung bay lúc nhảy múa đầy uyển chuyển, trông rất là xinh đẹp.
Đương nhiên, hương thuốc của nó cũng nồng nặc vô cùng!
"Làm người khác trông mà thèm!" Thạch Hạo lẩm bẩm rồi đột nhiên phát lực xông về trước, đồng thời vận dụng đại pháp lực chuẩn bị ra tay áp chế bọn chúng.
Tiến vào trong bảo sơn mà tay không trở về ư?
Hắn sẽ không hủy đi thần dược này, không tổn thương tới gốc rễ của chúng, dù cho có thèm khát thì cũng không làm chuyện mổ gà lấy trứng, còn không bằng "nuôi gà" đầy lời lãi kia!
Chỉ là, hắn có thể bắt được thần dược ư?
Thạch Hạo rất tự tin, với đại pháp lực của hắn áp chế về trước thì có thể sẽ giam cầm được chúng, cho nên ánh mắt của hắn trở nên sáng ngời, tựa như đã thấy được cảnh bắt được vài cây tới tay.
Nhưng mà, đúng lúc này chợt xảy ra kinh biến, bên trong khu vực này không biết vì sao lại đột nhiên phát sáng, một tràng vực kỳ dị xuất hiện khiến thời không uốn lượn, khiến thân thể của Thạch Hạo rung lên bần bật.
Tiếp đó, bên trong khu vực khô cằn chẳng chút ngọn cỏ cọng cây này chợt có một ngọn núi đá rạn nứt, tiếp đó là dung nham cuồn cuộn phun trào mãnh liệt ra ngoài.
"Ò..." Tiếng trâu gầm phát ra chấn động đất trời, hư không đổ nát, đây là một sinh linh hết sức đáng sợ.
Mạnh mẽ như Thạch Hạo mà thiếu chút nữa thân thể đã rạn nứt, sự xung kích của âm thanh này quá kịch liệt, không cách nào tưởng tượng được, chỉ một tiếng trâu gầm cũng đủ giết chết cường giả bình thường rồi!
Nó là một con trâu vàng lấp lánh toàn thân đâm nhói hai mắt người nhìn!
Chính là Kim Ngưu, cũng không phải là thân thể máu thịt mà là do tiên kim Hoàng đạo đúc thành, toàn thân óng ánh rực rỡ không thể nào tưởng tượng được, đồng thời nó cũng tỏa ra một uy nghiêm to lớn!
"Tiên kim Hoàng đạo?" Thạch Hạo thất thanh hét lên, đồng thời nhanh chóng thối lui, hắn cảm nhận được sự tê dại của da đầu, không ngờ lại gặp phải thứ này.
Trên thực tế, con trâu vàng này cũng không lớn, chỉ dài tầm một thước thế nhưng uy thế lại vô cùng bàng bạc, sẽ khiến người khác quên đi sự nhỏ bé của nó và lầm tưởng rằng nó là một ngọn thái sơn vàng óng nặng nề!
Thế nhưng có một vài tiên tài (tài liệu Tiên) vô thượng như tiên kim Hư không, tiên kim Hắc ám, tiên kim Bảy màu... Và tiên kim Hoàng đạo được đặt ngang hàng với những thứ này, thế nhưng ở đây lại có một khối!
Nên biết, một khối tiên kim to bằng nắm tay cũng đủ khiến người khác đánh nhau sứt đầu mẻ trán, liều mạng tranh giành, thế nhưng lúc này lại xuất hiện một khối lớn như vậy.
Trâu vàng dài hơn một thước, đây tựa như nói mớ giữa ban ngày, tướng tá to lớn, đủ để luyện chế binh khí Chân Tiên, không cần lo lắng việc thiếu thốn vật liệu!
Thạch Hạo nhanh chóng thối lui thế nhưng con trâu vàng kia lại bám theo sát nút, nó lộ ra sát ý.
"Sinh linh còn sống?" Thạch Hạo hoảng sợ, đây không phải là con rối người máy được đúc thành, mà lại là một sinh linh có tính mạng.
Tiên kim thông linh hóa thành sinh vật, đây là thứ chỉ xuất hiện ở trong truyền thuyết mà thôi, là chuyện được ghi chép ở trong sách cổ!
Nhưng hắn lại nhìn thấy ở ngay nơi này, tuyệt đối là một sinh vật đầy đáng sợ, sẽ khiến cao thủ tuyệt đỉnh phải biến sắc mặt và đau đầu.
Trên thực tế, đây cũng không phải là lần đầu tiên Thạch Hạo gặp phải sinh linh tiên kim, chỉ là lần trước hắn không có thấy rõ và lại chạy trốn ngay tức khắc.
Năm đó lúc ở Ba ngàn đạo châu cùng Tề Đạo Lâm tiến vào trong một hang động cổ, lúc ấy đã phát hiện ra một sinh linh tiên kim Bảy màu.
Nhưng lần đó hai người bỏ chạy rất nhanh, vả lại sinh linh tiên kim kia cũng không có truy sát ra bên ngoài, nếu không chắc chắn phải chết rồi.
Hiện giờ tình huống hoàn toàn khác, con sinh linh này rõ ràng mang theo địch ý, trâu vàng một thước nhìn chằm chằm vào hắn rồi phát ra tiếng gầm lớn như muốn giết chết hắn ngay tức khắc.
Thạch Hạo nhanh chóng lùi lại, mỗi một bước lùi đều sẽ trốn đi không biết bao nhiêu dặm thế nhưng tốc độ của con trâu vàng này lại cực kỳ nhanh, muốn đuổi tận giết tuyệt.
Ò!
Trâu vàng gầm lên một tiếng liền khiến đại địa sụp lún! Hơn nữa, các ngọn núi đá nơi xa xa đều nổ nát, đá vụn ngút trời.
Lúc này Thạch Hạo đã bay ra ngoài, đời nào còn tâm trạng để đi hái thần dược chứ, tính mạng là quan trọng nhất, có thể hắn đã gặp phải nguy cơ vô cùng to lớn.
Con trâu vàng này có thực lực cao thâm không tài nào suy đoán được, chỉ là ý thức của nó cũng không tính là rõ ràng, có đôi chút khờ khạo, chưa hoàn toàn tiến hóa thành một sinh vật trưởng thành.
Nếu không, Thạch Hạo chắc chắn phải chết.
Chính bởi vì như vậy nên ý thức chiến đấu của nó không cao, chỉ là một bản năng bẩm sinh muốn giết chết Thạch Hạo, để bảo vệ lãnh địa cùng với thần thảo của mình.
Nếu như nó có kỹ xảo chiến đấu cùng với thần thông nghịch thiên thì Thạch Hạo đời nào có đường sống chứ.
Nhưng dù là như vậy thì cũng rất là khủng khiếp, bởi vì con trâu vàng này đã sinh sống quá lâu năm, dựng dục ra lượng lớn thần lực, chỉ một đòn tùy ý dù cho không có chút kết cấu nào thế nhưng cũng có thể chém giết cả đám thần linh.
"Boong!" Thạch Hạo vội vàng thăm dò, bảo thuật mà hắn đánh ra rơi hết lên trên người trâu vàng này, thế nhưng nó vẫn chẳng hề nhúc nhích gì cả, cơ bản không chút hiệu quả nào.
Đây là thân thể bằng tiên kim, là thứ cứng rắn nhất thế gian, vạn kiếp bất hoại, dù cho thế giới có đổ nát thì nó cũng không cách nào hủ diệt được!
Thạch Hạo đau nhức cả đầu, thân thể của con trâu vàng này bất hủ, bất diệt bẩm sinh, dù cho có đứng im nơi đó thì cường giả cũng không tài nào đánh nổi.
"Những gốc thần dược này, tao sẽ quay trở lại, mày... cứ phách lối đi, tao sẽ tới báo thù!" Thạch Hạo lớn tiếng nói.
Hắn bỏ chạy, ra sức chạy trốn.
Thế nhưng, con trâu hoang do tiên kim Hoàng đạo hình thành quá lợi hại, thần lực tập hợp lại một nơi và hình thành nên một đại lộ kim quang dẫn thẳng tới nơi Thạch Hạo.
Như là một cây cầu liên kết tới chỗ cần đến, cứ thế vọt thẳng tới.
"Chạy trốn ở bên kia!" Có người chỉ đường trốn cho Thạch Hạo, việc này khiến hắn kinh ngạc đồng thời cũng kinh sợ, lại thêm sinh linh nào xuất hiện nữa vầy? Dãy núi Thần dược này quá quái dị.
Rất nhanh hắn liền yên tâm, đó là một gốc cổ thụ óng ánh vô biên, ánh sáng thần thánh mà nó phát ra đầy an lành, là một gốc Thiên Thần thụ đang cắm rễ trong dãy núi, chính nó đã âm thầm truyền âm cho hắn.
Thạch Hạo từng nghe gốc Trường Sinh dược "Bạch Quy Đà Tiên" kia nhắc qua, trên thế gian này có tổng cộng bốn cây Thiên Thần thụ, chúng vốn là một thể thế nhưng lại vì một vài nguyên nhân nào đó mà bị phân tách và trở thành bốn cây đơn độc.
Một khi bốn cây Thiên Thần hợp nhất, lần nữa giao hòa với nhau thì bọn chúng sẽ lột xác, khôi phục chân thân, tới lúc đó sẽ trở thành Trường Sinh dược!
Tới lúc ấy, dược hiệu của nó sẽ vượt xa với việc cộng bốn cây Thiên Thần lại với nhau, sẽ tăng vọt lên rất nhiều lần, hóa thành tiên dược vô thượng.
Hơn nữa, là một gốc cây Tiên dược!
Nên biết, Tiên dược trường sinh vốn cực ít, từ cổ chí kim gần như không thể nào phát hiện ra được, mà cây Tiên dược thì lại càng hiếm có hơn, mà bốn cây Thiên Thần sau khi dung hợp thì sẽ trơ thành một gốc cây mẹ!
Trước kia Thạch Hạo từng đạt được một gốc Thiên Thần thụ và vẫn luôn nuôi trồng ở trong Vạn Vật thổ, nó sớm đã kết trái thế nhưng Thạch Hạo vẫn chưa có ngắt lấy, chính là đang chờ ước mong một ngày có thể hợp nhất bốn cây làm một, tạo nên một cây Tiên dược trường sinh!
Tới lúc ấy thì trái cây mà nó kết thành sẽ lột xác, trở thành quả Tiên dược!
Có truyền thuyết nói rằng, loại trái cây ấy chỉ cần ăn vào thì sẽ khiến người khác trở thành Tiên ngay tức khắc!
Nghe đồn, cũng chính vì nó nghịch thiên như vậy, quỷ dị hơn xa Tiên dược trường sinh khác, cho nên mới bị người ta tách làm bốn cây.
Đương nhiên, lời đồn này cũng không hề có chút chứng cứ nào, chỉ là truyền thuyết qua các đời mà thôi.
Thạch Hạo bỏ chạy dựa theo chỉ điểm của Thiên Thần thụ ấy, hắn gấp gáp chạy về một phương hòng thoát khỏi con trâu vàng ấy, kết quả phát hiện ra được, khu vực mà cây cổ thụ ấy chỉ điểm cũng chỉ tạm thời giúp hắn thoát khỏi họa sát thân mà thôi.
Bởi vì, linh tính của con trâu to mọng kia cũng đủ lớn nên đuổi theo không ngừng, cứ thế đuổi sát đằng sau.
Trong ba ngày sau đó, Thạch Hạo không ngừng trốn chạy đầy gian khổ, mấy lần suýt chút nữa thì bỏ mạng, hiện tại đã trọng thương.
Cũng trong thời khắc đó, bên phía dị vực đã xảy ra một chuyện lớn!
"Có người của Đế quan tới giới của ta và nói chuyện với đại nhân vật?" Tin tức này được lưu truyền trong một ít Vương tộc, lập tức tạo nên náo động cực lớn.
Có người muốn quy hàng? Là muốn mở ra Đế quan hay là muốn làm gì khác?
Rất nhanh, một tin tức khác truyền tới khiến cho thế hệ trẻ tuổi hưng phấn, đặc biệt là đám cao thủ trẻ tuổi tuyệt đỉnh như Hạc Tử Minh đều lộ nụ cười tàn khốc.
"Hoang, hắn đang ở dãy núi Thần dược, bị nhốt ở trong đó!"
Chính là do sinh linh vượt qua Biên Hoang, tiến vào dị vực nói cho bọn họ biết.
"Xuất chinh, đây là cơ hội để thế hệ trẻ tuổi rửa nhục, gặp nhau ở dãy núi Thần dược, giết chết Hoang, từ đây sẽ không còn người này trên đời nữa!"
"Ha ha, có người truyền tin nói ra tung tích của Hoang, thật là quá tốt mà, chúng ta phải tới đó và giết chết hắn!"
← Ch. 1443 | Ch. 1445 → |