← Ch.1455 | Ch.1457 → |
Thạch Hạo lui ra địa quật và bắt đầu tìm kiếm Kim Ngưu, nếu như nó ở ngay gần đây thì chắc chắn có thể tiễn tu sĩ cảnh giới Độn Nhất lên đường, khiến cho hắn vạn kiếp bất phục.
Dãy núi Thần dược không hề yên tĩnh, tu sĩ di vực kết bè kết lũ qua lại tìm kiếm tung tích Thạch Hạo.
Đương nhiên bọn họ rất cẩn thận, có nhiều chỗ bọn họ tuyệt đối sẽ không đặt chân đến, như địa phương Huyết Đằng lão tổ cắm rễ, hay các nơi khác kiểu như đầm lầy khói đen hừng hực.
Dãy núi Thần dược rất đặc biệt, có rất nhiều sinh vật mạnh mẽ trú ngụ, như là đã mất đi ý chí và ngủ đông ở bên trong tuyệt địa, thường ngày không xuất thế nhưng một khi tiếp cận, một khi tiến vào bên trong lãnh địa của chúng thì chúng sẽ lập tức gây khó khăn.
Thạch Hạo xuyên qua bên trong dãy núi nên nhìn thấy không ít người, tuy nhiên hắn lại không hề ra tay, bởi vì không muốn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, tránh kinh động đến tên đại tu sĩ trong lòng đất.
"Thần dược, mau đuổi theo!"
Có người kinh ngạc thốt lên, nhìn thấy một cây dây leo Bạch Hổ trắng như tuyết như ngọc, phiến lá hình dạng như con cọp, đang mọc trên một vách đá và tỏa ra ánh sáng lung linh.
Vèo!
Cây Thần dược này bỏ chạy với tốc độ cực kỳ nhanh, nó mượn nhờ độn thổ nên trong nháy mắt có thể chạy ra ngàn dặm.
Thạch Hạo cũng muốn đuổi theo, nhưng sau khi từ nơi ẩn nấp nhìn thấy tình cảnh này thì đột nhiên cảm giác thấy không đúng lắm, lúc mở ra thiên nhãn lại phát hiện cây Thần dược kia có chút kỳ lạ.
"Có một luồng tử khí quấn quanh ở trên thân?"
Hắn cách nó rất gần, vị trí quan sát thuận lợi hơn nhiều những tu sĩ kia, nếu hắn ra tay thì vừa nãy rất có thể đã bắt được cây thuốc này rồi.
Thế nhưng, hắn không nhúc nhích vì chợt nghĩ đến một vài ghi chép trên cốt thư, có một số Thần dược không biết bởi vì cớ gì đã bị nhiễm phải khí yêu tà, thần tính nghịch chuyển, ẩn chứa sức lực chốn U Minh.
Tương truyền, vật này rất đáng sợ, một khi ăn nhầm vào thì ngay cả Chí Tôn cũng sẽ phải mất mạng!
Thạch Hạo có chút không thể tin được, đường đường bên trong dãy núi Thần dược lại có loại thuốc kỳ dị như vậy, nếu như hơi không chú ý thì chắc chắn sẽ gặp phải vấn đề lớn ở chỗ này.
Một số Thần dược ở nơi này có gì đó quái lạ!
Sau đó, hắn liếc mắt nhìn về phía vách núi cheo leo kia thì phát hiện có vết nứt. Từ bên trong có một chút khói đen như có như không lan tràn ra ngoài.
Thạch Hạo quyết đoán rút lui, ở phía xa quan sát những tu sĩ dị vực này.
"Chạy đi đâu!"
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong chớp mắt. Có người lấy bảo cụ ra, là một cái lưới lớn được luyện chế từ các hạt cát trên những ngôi sao, kẻ này rung tay ném một cái, dường như thiên la địa võng bao phủ khắp cả bốn phương.
Lập tức, vách núi cheo leo kia sụp đổ, đất đá cuồn cuộn tứ tung. Khe lớn lan tràn khắp vùng núi, tấm lưới lớn này in dấu hằn rõ ràng bên dưới mặt đất đồng thời bùn đất văng tung toé đầy trời.
Tầng đất không ngăn cản được nó, tấm lưới này vô cùng cứng chắc thu nạp sinh vật trong thiên địa.
Phải biết, dãy núi Thần dược rất vững chắc, bảo cụ có thể có uy thế như vậy thì tuyệt đối là siêu phàm!
Nhưng mà việc không tốt xảy ra, khói đen cuồn cuộn tràn ngập hơi thở tử vong từ lòng đất nhanh chóng tràn ra ngoài, đó là một luồng sát khí không thể tưởng tượng được.
"Không tốt. Nhanh thu lưới lạ, không nên khống chế nó nữa!"
"Bỏ bảo cụ lại, không cần tấm lưới này nữa!"
Có người kêu to, sắc mặt trắng bệch đầy sợ hãi, dãy núi Thần dược này còn đáng sợ hơn tưởng tượng, bọn họ đụng nhầm tấm sắt.
Bùn đất cuồn cuộn, lưới lớn bị lôi ra khỏi mặt đất, tuy rằng chủ nhân của nó đã dừng tay nhưng vẫn là hơi chậm, từ lòng đất đã lôi ra cả đống xương khô.
Đáng sợ nhất chính là còn có một cái quan tài bằng đồng gỉ sét loang lỗ dính đầy bùn đất, bị ăn mòn đến mức không ra hình dạng gì, đã mục nát từ lâu, chỉ còn hơi chút hình dạng mà thôi.
Thạch Hạo kinh ngạc, dãy núi Thần dược chưa chắc đã thần thánh, trong lòng đất tại sao có thể có thứ này, hắn hơi khó hiểu, ẩn mình trong bóng tối tiếp tục quan sát.
Quan tài bằng đồng sứt mẻ nứt ra và một bộ thi thể rơi xuống, toàn thân đen kịt mang theo cánh chim mục nát, thi khí ngập trời, cực kỳ khủng khiếp.
"Đáng chết, tại sao có thể có thứ này chứ, vả lại chúng ta lại đụng phải, nơi này không phải dãy núi Thần dược sao, đâu phải là khu Mai táng cổ!" Âm thanh của sinh linh dị vực hơi run, bọn họ đang nhanh chóng rút lui.
"Ngươi quên rồi à, dãy núi Thần dược cùng rừng rậm Thiên thú và khu Mai táng cổ ở sát cạnh nhau, rất hiển nhiên, có địa mạch của khu Mai táng cổ lan tràn tiến vào trong dãy núi Thần dược và nằm ở sâu dưới lòng đất, thường ngày không nhìn thấy nhưng hôm nay đã bị khai quật ra!"
"Chỉ có một cái quan tài đồng rách nát mà thôi, chắc là cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng đâu, nhiều nhất là xác chết di động, không phải loại nhân vật như Táng sĩ!" Có người nói.
"Nó không nhúc nhích, quả nhiên là xác ướp cổ cấp thấp, không có ý thức gì cả." Có người sau khi cẩn thận quan sát thì thở phào một hơi.
Tất cả mọi người đều ngừng lại, không còn hoảng hốt như trước nữa.
"Nhưng là, vì sao lại có thi khí tràn ngập đáng sợ như vậy?" Có người nghi ngờ không thôi.
"Chắc là do một nhánh núi của khu Mai táng cổ tản mát ra, không quan hệ với bộ thi thể này." Có người khác giải thích.
Rất rõ ràng, bọn họ vô cùng kiêng kỵ khu Mai táng cổ, qua nhiều năm không ngừng đào móc như vậy nên họ phát hiện ra được, những khu vực kia đều từng là một nền văn minh vô cùng mạnh mẽ, nếu như hiểu rõ chúng nó thì sẽ cảm nhận được thần uy của chúng nó chấn động cổ kim.
Có người nhận định chúng nó đã tuyệt diệt từ lâu, truyền thừa không còn tồn tại nữa.
Nhưng vẫn còn một số ít người giữ vững một loại quan điểm vô cùng kỳ quái, cho rằng khu Mai táng cổ xưa nay đều chưa hề tuyệt diệt qua, mà còn ngược lại là đằng khắc, chúng nó thuộc loại trạng thái không phải người không phải ma kia.
Thậm chí, ngay cả một số cường giả Bất Hủ đều cho là như vậy.
Ngoài ra, cổ tổ Du Đà vô thượng từng nói một câu quái lạ, khu Mai táng cổ có quan hệ với khởi nguyên của thế giới bọn họ!
Tất cả mọi người đều biết, An Lan, Du Đà công tham tạo hóa, đã từng xuyên qua không chỉ một cái kỷ nguyên, vẫn còn ở vào trạng thái đỉnh cao như cũ, sừng sững với thế gian.
Rất nhiều người đều từng nghe nói, bắt đầu từ hơn kỷ nguyên trước, bọn họ cũng đã cẩn thận khai quật khu Mai táng cổ, đã nhiều năm như vậy chắc chắc sớm đã có phát hiện kinh người.
Những người này thì thầm bàn tán những bí ẩn này, Thạch Hạo ở phía xa nghe được sự thật khiến hắn chấn động không gì sánh nổi, cảm thấy hôm nay đã mở ra cho hắn một cánh cửa, ngày sau nhất định phải đối mặt 'chuyện trong cánh cửa'.
Đột nhiên, một luồng khói đen sôi trào mãnh liệt, sinh vật trong quan tài bằng đồng nát lập tức ngồi dậy, cánh chim rách bươm mở ra che kín bầu trời, một đôi mắt phút chốc mở lớn bắn ra hai luồng sáng bạc.
Nơi đó đen kịt như mực, chỉ có hình dáng đáng sợ của nó hiện lên và từ dưới đất đứng dậy, còn có thể nhìn thấy một đôi mắt màu bạc lạnh lẽo nhìn về hướng này.
"Chết rồi, nó có ý thức, đây là một tên Táng sĩ, không phải xác chết di động bình thường!"
"Chạy ngay đi!"
Đám người dị vực kia bình thường rất kiêu ngạo, nhưng khi đối mặt với tên xác ướp cổ kỳ lạ này thì vẫn bị doạ đến không dám đối mặt, lập tức chạy trốn.
Bởi vì, khu Mai táng cổ cũng rất ít khai quật ra 'Táng sĩ', đó là một sinh vật sống, nói đúng hơn là thi thể sống, có uy năng kinh thiên động địa, trừ phi Chí Tôn ra tay còn không thì không thể chống lại.
Ngoài ra, còn có Táng sĩ cấp bậc cao hơn, chỉ có nhân vật Bất Hủ vô thượng đích thân tới mới có hi vọng áp chế.
Có truyền thuyết, năm đó ở bên trong khu Mai táng cổ đã từng đào ra được một tên Táng sĩ thần bí, nó đánh chết toàn bộ những cường giả tham dự khai thác khu vực mai táng, thậm chí trong phạm vi mấy chục triệu dặm, một mình nó đi giết chết ba đại Vương tộc tham dự sự kiện kia.
Chuyện này làm khiếp sợ cao tầng các tộc, tuy sau đó bị giấu kín không lưu truyền trong phạm vi lớn, nhưng vẫn còn có chút tin tức lộ ra.
Nghe nói, cuối cùng Du Đà tự mình ra tay mới tiêu diệt được tên Táng sĩ kia, cũng nhờ vào chiến dịch kia mà Du Đà, An Lan mới càng thêm hiểu rõ khu Mai táng cổ.
Thế nhưng, từ sau chiến dịch kia thì việc khai quật khu Mai táng cổ ngừng lại, các tộc cũng không dám dễ dàng lộn xộn.
Bởi vì trong trận chiến đó, Du Đà cũng không dễ dàng áp chế tên Táng sĩ kia, mà là tiến hành chiến đấu trong một khoảng thời gian không ngắn!
"Ầm!"
Đôi cánh mục nát vỗ xuống, trời long đất lở, uy thế của tên Táng sĩ này quá mạnh mẽ không thể nào tưởng tượng được, lợi hại hơn nhiều đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất.
Đối với thế hệ tuổi trẻ mà nói thì đây là một đòn trí mạng, không thể chống lại.
Đám tu sĩ dị vực này xoay người bỏ chạy, không thể đánh lại Táng sĩ, một khi bị quấy nhiễu thoát ra liền nhất định phải vấy máu khắp nơi, chém hết toàn bộ sinh vật quấy nhiễu nơi nó say ngủ.
Sắc mặt từng người bọn họ trắng bệch bỏ trốn mất dạng. Bởi vì vào đúng lúc này, tất cả mọi người đều đã nghĩ đến những truyền thuyết liên quan đến Táng sĩ kia.
Ngày xưa, ba đại Vương tộc đều bởi vì một tên Táng sĩ mà diệt tộc, đó là chuyện đáng sợ đến nhường nào? Toàn bộ lão tổ của cả ba tộc đều bị giết sạch sành sanh, không còn ai tồn tại.
"Phụt!"
Lúc này chợt có người trẻ tuổi bỏ mạng, bị một cái bàn tay thối rửa to lớn bắt lấy và vê thành thịt nát, căn bản không có một chút sức phản kháng.
Tiếp theo, liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết, lập tức đã có bảy, tám cao thủ mất mạng, tất cả đều hoàn thành trong chớp mắt.
"Trốn nhanh!"
Những người khác kêu to, phân tán mà chạy về bốn phương tám hướng.
Người rất nhiều nhưng nhanh chóng tản đi, con mắt của tên Táng sĩ này trắng bạc lạnh lẽo đến đáng sợ, bước chân đuổi theo.
Trong bóng tối Thạch Hạo cũng đã rời đi, tuy nhiên trước khi bỏ chạy hắn bắt lấy một tên sinh linh dị vực, nhanh chóng chạy về phương xa.
"Nói, nói hết toàn bộ những bí mật ngươi biết về Táng sĩ cho ta!" Khi đến chốn không người, Thạch Hạo lạnh giọng nói.
Tên dị vực trẻ tuổi này xương cốt rất cứng, cho dù lúc nãy đang lẩn trốn, rất sợ sệt nhưng sau khi bị Thạch Hạo bắt giữ thì ngược lại rất bình tĩnh, không chịu mở miệng.
Có điều, sự kiên trì của hắn không có ý nghĩa, Thạch Hạo không tiếc đánh đổi, dù phải lục lọi thần hồn của hắn cũng phải biết bí mật.
"Ta nói!" Hắn đầu hàng.
"Cái gì, Du Đà từng đánh một trận với một tên Táng sĩ?" Thạch Hạo khiếp sợ.
Tiêu diệt ba đại Vương tộc, đánh với Du Đà, tên Táng sĩ kia đáng sợ đến cỡ nào?
Đây là lần đầu tiên Thạch Hạo nghe nói về truyền thuyết của Táng sĩ, trong lòng rung động, hắn biết sớm muộn cũng sẽ nhìn thấy, bên trong khu Mai táng cổ ấy có bí mật lớn.
Nếu không, Du Đà, An Lan vì sao phải cố ý khai quật ra, nhất định có thứ khiến bọn họ động lòng.
Thời gian không lâu, xa xa truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp nhau, những người trẻ tuổi kia bị đánh chết, hơn phân nửa đều không thể tránh được một kiếp.
Đột nhiên, lông tóc Thạch Hạo dựng đứng, lập tức xoay người nhìn về phía đó.
Khói đen tràn ngập, Táng sĩ mang theo cánh chim thối nát không một tiếng động xuất hiện ở đây, cứ thế đứng ở phía sau hắn cách đó không xa, hơi thở chết chóc tỏa ra, băng hàn mà lạnh lẽo.
"Nhanh như vậy, quỷ dị như thế!" Trong lòng Thạch Hạo thất kinh.
Về phần cái tên tu sĩ trẻ tuổi của dị vực bên cạnh hắn thì sắc mặt đã trắng bệch từ lâu, không nói được một câu, nhìn chằm chằm phía trước.
Thạch Hạo thở dài, lần này tiến vào dãy núi Thần dược xem ra thật là nhiều nguy cơ, tình huống nguy hiểm không ngừng xuất hiện, tuyệt địa quả nhiên không phải dễ tiến vào như vậy.
Hắn không có lựa chọn nào khác, rút ra kiếm thai Đại La ra để bảo vệ mình, đối mặt tên Táng sĩ này.
Nhưng mà, chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ngay lúc tên Táng sĩ này nhìn thấy kiếm thai thì con ngươi co lại thành hai khe hở trắng bạc, thân thể hơi run.
Sau đó, hắn vậy mà quỳ xuống, dập đầu về phía kiếm thai!
← Ch. 1455 | Ch. 1457 → |