← Ch.1472 | Ch.1474 → |
"Gào..." Con sư tử màu vàng bị Thạch Hạo áp chế gầm nhẹ mang theo sự tức giận, còn có một loại khuất nhục cùng với không cam lòng.
Nó là con cháu của Vô Úy sư tử, năm đó tổ tiên bọn chúng có thể ngang hàng cùng Tăng vương tiên đạo, uy danh lan xa, tộc này luôn luôn ngang ngược, chưa từng bị trở thành tù nhân, làm gì bị khuất nhục như vậy?
"Gào nữa là lột da ăn thịt ngay và luôn!" Thạch Hạo uy hiếp, hơn nữa ra tay không chút lưu tình, giáng bạt tai khiến cho xương sống của con sư tử màu vàng này đứt rời.
Nó tuy rằng mạnh mẽ, là cao thủ thần đạo, thế nhưng hiện giờ thân thể tả tơi không tự chủ được run lên cầm cập, bởi vì đã chịu phải thương thế quá nghiêm trọng rồi.
"Dừng tay, chúng ta nói!" Hai con sư tử khác không kiên trì được nữa, sợ huynh đệ của mình bị đánh chết.
Hô hấp của chúng dồn dập nhìn chằm chằm Thạch Hạo, bên trong con ngươi màu vàng kim tràn ngập cừu hận, thế nhưng đối mặt Hoang, chúng nó lại cũng rất bất đắc dĩ, trong lúc nhất thời không có biện pháp nào.
Thạch Hạo không nói lời nào, chờ chúng nó kể ra.
"Nơi này có một đồ vật thần bí, rất quan trọng!"
"Năm đó, khi cổ tổ Du Đà khai quật khu Mai táng cổ thì bất ngờ đạt được một cuốn sách cổ, tuy rằng đã rách bươm thế nhưng ở trong ghi lại một chỗ thần bí có chôn đồ cổ."
Hai con sư tử hoàng kim chẳng còn cách nào, ánh mắt đờ đẫn nói ra bí mật ở chỗ này.
Đồ vật mà Du Đà thèm khát? Ảnh hưởng kia quá lớn rồi, Thạch Hạo hoảng sợ!
Phải biết, An Lan Du Đà là những tồn tại từng đánh nhau với cả Tiên vương, đồng thời cũng là những nhân vật kinh khủng cuối cùng còn sống sót.
Thứ mà Du Đà hy vọng có được thì đến tột cùng là cái gì?
"Quá mơ hồ, những thứ các ngươi nói ra cũng không có ý nghĩa gì, ta đã sớm biết nơi này có vận may lớn." Tuy trong lòng Thạch Hạo không bình tĩnh, nhưng âm thanh lại rất lạnh lùng.
"Cổ tổ Du Đà không thể nói ra đó là cái gì!" Một con sư tử hoàng kim vội vàng nói.
Thế nhưng, tất cả mọi người đều biết, vật kia khẳng định ghê gớm.
Hiện nay, ở bên ngoài có vài lời truyền thuyết.
Có người nói, nơi này có một quyển kinh thư, Tiên Ma khó lường, kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, chứa đựng áo nghĩa chí cao, khiến đám nhân vật như Du Đà cũng phải khát khao.
Còn có lời đồn đại khác, nơi này có một món Táng khí chuyên khắc chế Táng sĩ! Đối với những vị Cổ tổ vẫn luôn muốn thăm dò khu Mai táng cổ mà nói, đây tuyệt đối là chí bảo.
Cũng có một loại đồn đại khác nói rằng, nơi này có một loại sức mạnh vô cùng thần bí có thể rút lấy được, một khi đạt được thì sẽ vô địch thiên hạ.
Ngoài ra, còn có những lời đồn đại khác, như: Nơi này có một sinh linh vẫn đang trong quá trình thai nghén, thân thể đại đạo của nó vô song, cổ kim không có, không gì sánh được. Nghe nói, nếu có người có thể đưa nguyên thần vào trong thân thể đó thì sẽ có được pháp thể vô địch!
...
Thạch Hạo nhíu mày, sau khi nghe chúng nó nói ra các loại đồn đại thì hắn yên lặng suy tư.
Bất kể nói gì, nơi này quả thực có vận may lớn!
"Các ngươi chẳng thành thật chút nào, có mấy lời còn không có nói hết phải không?" Thạch Hạo lạnh lùng nói rồi điểm ra một chỉ, tên tù binh trong tay hắn phát ra tiếng gào lên đau đớn, trên người nó có thêm một lỗ máu.
"Dừng lại!" Một con sư tử màu vàng quát lên.
"Nơi sâu trong chỗ này có nguy hiểm, tùy tiện tiến vào sẽ hóa thành xương khô!" Một con sư tử màu vàng khác hô lên, vội vàng kể ra những thứ này.
Đã nhiều năm như vậy, Du Đà An Lan hết lần này tới lần khác phái người tới đây, kết quả đều thất bại cả, nơi sâu trong khu vực này có sức mạnh kỳ lạ nào đó có thể giết chết kẻ xâm lấn.
Bất Hủ không cách nào vượt qua Thiên Uyên, không có cách nào tới nơi này!
Còn các tu sĩ cảnh giới khác tới đây thì đều đã thất bại, trong đó không chỉ có một vị Chí Tôn chết thảm, máu tươi tưới cả khu cổ địa, hóa thành hài cốt, không còn có thể đi ra ngoài.
"Chí Tôn đi vào đều phải chết?" Thạch Hạo cau mày.
Chỗ này thật sự nguy hiểm, chẳng phải có nghĩa là hắn không có một chút hi vọng nào hay sao?
"Đúng, từ xưa đến nay, một khi Chí Tôn đi vào thì không người nào còn sống sót trở lại, đều chết hết ở chỗ này." Một con sư tử hoàng kim gật đầu, rất không tình nguyện báo cho hắn biết.
Nếu như có lựa chọn, nó sẽ không nói ra chuyện này.
"Vậy sao các ngươi còn tới đây?" Thạch Hạo nhìn bọn hắn chằm chằm.
"Bởi vì, những tu sĩ cảnh giới khác tuy rằng cũng đã thất bại, nhưng lại có thể sống sót trở về." Một con sư tử khác nói.
Sao có thể có chuyện đó? Thạch Hạo không quá tin tưởng. Nhưng sau khi nghe bọn họ nói rõ thì hắn trở nên trầm tư.
"Rống!"
Đột nhiên, con sư tử đang ở trong lòng bàn tay Thạch Hạo kia phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa, chính là thần thông trấn giáo của tộc này - Vô Úy sư tử hống!
Nó vốn là đang bị áp chế, kết quả lại bất ngờ phá tan phong ấn, quay đầu về phía Thạch Hạo rồi phát ra Sư Tử hống!
Cũng trong lúc đó, hai con sư tử khác cũng xõa tung bộ lông vàng dài dày đặc, phát ra tiếng gào càng thêm đinh tai nhức óc công kích về Thạch Hạo.
Bọn chúng đột nhiên phản công, muốn trong thời gian ngắn đánh chết Hoang.
Đối với bộ tộc Vô Úy sư tử, việc trở thành tù binh là một sự sỉ nhục, sẽ không cam lòng, âm thầm nghĩ biện pháp loại bỏ phong ấn và chặn đánh giết chết kẻ địch.
Thân thể Thạch Hạo chấn động, ngón tay hơi tê tê buông lỏng, con sư tử hoàng kim bị thương kia đã nhân cơ hội thoát được ra ngoài, thế nhưng tiếp theo lại phun máu phè phè, thân thể rạn nứt.
Bởi vì, ở thời khắc cuối cùng, Thạch Hạo chấn động ngón tay đánh lên trên người nó, hầu như đã gõ nát một nửa xương cốt của nó!
Làm sao có khả năng? Nó chấn kinh, làm sao Hoang lại mạnh mẽ như vậy!
"Động thủ, giết hắn!"
"Rống!"
Hai con sư tử khác bảo vệ huynh đệ bị thương của mình, thân thể phát sáng, ngọn lửa hoàng kim hừng hực, bảo thuật phóng lên, đánh giết Thạch Hạo.
Thạch Hạo khoanh hai tay, một con Côn Bằng đi kèm một luồng tia chớp quấn vào nhau, chặn lại được thần thông của bọn chúng, tiến hành hóa giải.
Sắc mặt hắn rất khó coi, ba con sư tử này mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nó, suýt nữa khiến hắn phải chịu thiệt lớn.
"Ngươi..." Ba con sư tử kinh hãi đến biến sắc, bọn chúng đột nhiên tập kích, đó là một đòn chắc chắn phải chết, thế mà ngay cả làm cho Hoang bị thương cũng không được, tên này thật quá biến thái mà.
"Các ngươi đã muốn chết, ta giúp các ngươi như ý!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Ba con sư tử màu vàng, con nào con nấy đều hừng hực ngọn lửa, ánh sáng vàng tràn ngập bầu trời, tất cả đều kích hoạt huyết thống, vận dụng sức mạnh lớn nhất mà chúng có khả năng bày ra.
"Dùng cổ bảo!"
Ba con sư tử nói nhỏ, bí mật truyền âm.
Chúng nó biết, dựa vào thực lực chân chính thì không phải là đối thủ của Hoang, chỉ có gửi gắm hi vọng vào hai cổ bảo kia.
Dù như thế nào chúng nó đều khó có thể tin tưởng được, huyết thống Vô Úy sư tử cảnh giới Trảm Ngã lại đánh không lại một tên Nhân tộc cảnh giới Hư Đạo!
"Leng keng!"
Tiếng rung phát ra, một trong ba con sư tử hoàng kim đứng thẳng người lên, một cái móng vuốt to lớn của nó nâng một cái bình bát, tuy rằng cổ điển thế nhưng bên trong lại có khí tức hỗn độn.
Đây là một bảo cụ vô cùng mạnh mẽ!
"Từng là pháp khí của Cổ tăng, nhưng đáng tiếc đã rạn nứt rồi." Một con sư tử hoàng kim tiếc nuối.
Trên pháp khi này lít nha lít nhít những vết rách nhỏ bé, nếu không, lấy sự quỷ quái đáng sợ của nó thì có thể chứa đựng cả nhật nguyệt tinh đấu.
"Hoang, ngươi nạp mạng đi thôi!" Một con sư tử hoàng kim rống to, bình bát đang nâng lên phát sáng và nhằm về phía Thạch Hạo, không ngừng phóng to vả lại muốn thu hắn vào bên trong.
"Hả?" Thạch Hạo kinh ngạc, bình bát này cũng quá mạnh mẽ đi mà, hắn không thể tránh thoát, lại sắp bị thu vào.
"Ha ha... Quả nhiên hữu hiệu!" Một con sư tử hoàng kim vui mừng.
Thân thể Thạch Hạo thu nhỏ lại, một nửa thân thể đều đã đi vào trong bình bát, vùi vào bên trong hỗn độn!
"Đáng tiếc, không phải là bình bát năm đó của vị Tiên đạo Tăng vương kia, nếu không liền có thể tiêu diệt cả Tiên!" Một con sư tử hoàng kim thở dài.
"Hoang, ngươi cũng có này hôm nay, năm đó tổ tiên của tađã từng nuốt cả Chân Tiên, ngươi tính là gì mà dám nhằm vào bộ tộc ta!" Con sử tử hoàng kim bị thương kia rống to, cuối cùng cũng lấy lại thể diện của mình, nó gầm thét lên nhưng như thế vẫn chưa đủ, nó còn muốn xem Hoang bị luyện hóa thành máu mủ.
"Một đám cặn bã, nương nhờ vào dị vực, phải cong lưng mà sống, cũng không cảm thấy dị khi khoe khoang tổ tiên vô sỉ đến thế à?!" Thạch Hạo cười lạnh nói.
Lúc này, hắn tuy rằng bị bình bát ràng buộc, nhưng vẫn chẳng chút hoảng loạn.
"Ầm!"
Bên cạnh, một con sư tử hoàng kim khác cũng đứng thẳng lên, một móng vuốt to lớn của nó cũng đang cầm một thanh Hàng Ma xử, tỏa ra ánh kim loại màu vàng tím lạnh lẽo.
Cũng giống như bình bát, trên bề mặt của nó cũng có rất nhiều vết rách, là pháp bảo thuộc về Cổ tăng.
Sau khi hai cái pháp khí này được kích hoạt thì thần uy cuồn cuộn, lập tức khiến cho khu vực này run rẩy, thiên địa nứt ra, cảnh tượng doạ người.
"Ngươi muốn chết!" Con sư tử hoàng kim kia hét lớn, vung Hàng Ma xử lên ném về phía Thạch Hạo.
"Keeng!"
Thạch Hạo dùng tay không chặn lại Hàng Ma xử, đứng bên trong bình bát chống lại binh khí hình cái chày màu vàng tím từ trên trời giáng xuống này.
"Thắng làm vua thua làm giặc, rất nhiều đại tộc của cửu Thiên đều đã bị tiêu diệt trong chiến dịch năm đó, mà một mạch Vô Úy sư tử chúng ta lại trở thành Vương tộc của dị vực, càng ngày càng lớn mạnh, đây chính là hiện thực!"
"Ngươi phục cũng được, không phục cũng được, đều không liên quan, mạch Vô Úy sư tử chúng ta bây giờ sống rất thoải mái, mà rất nhiều thế gia năm đó đều đã trở thành bụi mù bên trong lịch sử. Vả lại còn có tổ tiên của vài thế gia lại càng bị luyện hóa thành con rối, bộ tộc ta cũng có vài tên tôi tớ như vậy!"
Một con sư tử hoàng kim kêu gào, muốn làm rối loạn tâm chí Thạch Hạo.
"Nói xong rồi thì tiễn đưa các ngươi đi thôi!" Thạch Hạo bỗng nhiên phát sáng, một cây kiếm thai vọt lên rồi đâm thủng bình bát, sau đó dưới sức mạnh thần kỳ ấy thì bảo cụ kia ầm ầm nổ tung.
Mà cùng lúc này, hắn cũng vung nắm đấm liên tục đập về phía thanh Hàng Ma xử giữa không trung, khiến cho vết rách trên bề mặt của nó nhanh chóng lan rộng, cuối cùng trong tiếng răng rắc cũng nổ tung tại chỗ.
"A..."
Ba con sư tử hoàng kim kêu la thảm thiết, bởi vì sau khi những mảnh vỡ kia nổ tung đã đâm vào thân thể của bọn nó, khiến chúng nó đầm đìa máu tươi, bị thương nặng.
"Trốn!"
Giờ phút này, ba con sư tử sợ tới tận linh hồn, chúng nó tin chắc mình không địch lại Hoang, hắn còn lợi hại hơn cả tưởng tượng của chúng nó.
"Chậm!" Thạch Hạo cười lạnh nói.
Ầm!
Con sư tử màu vàng trở thành tù binh trước kia là con đầu tiên bị tóm lấy, vèo, đầu lâu của nó bị ngắt xuống, nguyên thần bị đánh tan.
Tiếp theo, Thạch Hạo tiếp tục đại khai sát giới với hai con sư tử còn lại.
Dù cho có được huyết thông của Vô Úy sư tử, nhưng khi đối mặt với Hoang không bảo lưu gì cả thì vẫn không đủ, dù sao chúng nó không phải là tên phản tổ thật sự kia.
Đến cuối cùng, nơi này lóng lánh huyết quang, hai con sư tử còn lại cũng lần lượt mất mạng.
Sau nửa canh giờ thì Thạch Hạo sởn cả tóc gáy, bởi vì hắn đã tiến vào nơi sâu trong khu cổ địa này nên đã cảm giác được nguy cơ lớn lao, như là có tai ách sắp sửa giáng lâm.
Ầm!
Đột nhiên, nơi sâu xa nhất của ách thổ phát ra tiếng vang trầm nặng, đồng thời có một luồng sóng khí màu đen bao phủ ra phía ngoài.
Toàn thân Thạch Hạo lạnh lẽo rồi nhanh chóng xoay người bỏ chạy, bởi vì hắn cảm giác sắp có tai vạ ập đến, bên trong cổ địa có tai nạn xảy ra sao?
Đồng thời, hắn cũng nghe được một tiếng hét dài chấn động cả cổ địa, có người ở đây?
Đó là một cái khung xương hình người, từ sâu trong khu cấm địa điên cuồng bỏ chạy ra ngoài.
"Sao lại giống mình như thế, là một bộ xương khô?" Thạch Hạo giật mình.
"Rống!"
Tiếp đó, Thạch Hạo lại nghe được một tiếng sư tử gầm từ một bên khác truyền đến, hắn nhìn thấy sinh vật thứ hai, cũng đang chạy trốn.
Đó là một con sư tử, đồng dạng cũng không có huyết nhục, chỉ là một bộ khung xương màu vàng, đang cắm đầu lao nhanh hòng thoát khỏi làn sóng màu đen kia.
"Đây là..." Thạch Hạo lập tức nghĩ đến, bộ khung xương sư tử này mạnh mẽ khủng khiếp, hơn xa ba con sư tử vừa nãy kia, lẽ nào là kẻ phản tổ?
Rất nhanh, hắn lại nhìn thấy ở một khu vực khác cũng có một sinh vật đáng sợ đang gấp gáp bỏ chạy, một tay có mảnh vỡ thời gian bay lượn, một tay mang theo sức mạnh không gian cuồn cuộn xé rách cả thiên địa.
Mà sinh vật này, cũng là khung xương!
"Cô tộc!" Thạch Hạo híp mắt lại, lại nhìn thấy kẻ phản tổ của Vô Úy sư tử, còn có Cô tộc vô cùng mạnh mẽ, dám chém giết cùng Tiên vương.
"Khung xương hình người kia, lẽ nào là cái tên được gọi đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc kia?" Thạch Hạo hoài nghi.
Lần này, ba đại cao thủ mạnh nhất đều ở đây, giống Thạch Hạo vậy, đều là khung xương, tất cả đều đang liều mạng bay trốn, muốn thoát khỏi làn sóng năng lượng màu đen ở phía sau.
"Cũng không phải chỉ mình ta hóa thành khung xương, còn mấy tên nữa?" Thạch Hạo giật mình.
Thứ mà Du Đà thèm khát là gì? Thạch Hạo nhanh chóng bỏ chạy, nhưng đồng thời thỉnh thoảng cũng quay đầu quan sát đám sương mù màu đang cuồn cuộn xoắn về phía trước kia.
← Ch. 1472 | Ch. 1474 → |