← Ch.1543 | Ch.1545 → |
Kim Dật lần nữa hoa nở đầy mặt, máu tươi chảy dài, thê thảm không chịu nổi. Kim Hỗn xương mũi bị đạp gãy, thất khiếu chảy máu. La Hàn bay cả hàm răng, trộn lẫn cả máu. Thích Lâm thì đứt đôi xương sống, ngã nhào trên mặt đất.
Quả thực, bốn đại cao thủ người này thảm hại hơn người, người nào cũng vô cùng chật vật, uất ức muốn chết và cũng đã phát điên cả rồi.
Kết quả này, đừng nói là bọn họ không thể chấp nhận được mà ngay cả những sinh linh ở chung quanh ai nấy đều trợn mắt ngoác mồm, khó mà tin nổi. Dù gì cũng là bốn đại cao thủ cảnh giới Độn Nhất, cứ thế bị Hoang quật ngã rồi sao?
Quá kỳ lạ mà. Tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này rất hoang đường. Đây là những đại tu sĩ thành danh lâu năm, bên trong Đế quan có được uy danh cực cao, kết quả lại không đánh lại một tên nhóc vắt mũi chưa sạch tầm hai mươi mấy tuổi!
Rất nhiều người vẫn đang trong tình trạng hóa đá, từ đầu đến cuối đều cảm thấy hoang đường, thật sự rất không hiểu, tại sao việc 'xin đánh của bốn đại cao thủ lại trở thành sự thật?
"Thiệt là thê thảm. Nhìn coi, Kim Dật vốn là tiên phong đạo cốt, hiện tại tóc bạc bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn. Nhầm, phải nói là một cái mặt già nua tựa như một đóa hoa vậy."
Có thể nói loại lời châm biếm này tự nhiên chính là Tào Vũ Sinh, hắn là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần và đứng đó cười nhạo.
"Cái đóa hoa này hơi bị héo à nhen, không chút tươi tắn gì cả." Thái Âm thỏ ngọc hùa theo.
"Một nhóm đều đã lớn tuổi rồi, ngươi thật sự còn rằng bọn ổng có thể nặn ra nước sao, những đóa hoa tàn này chính là những đóa hoa lãng mạn màu máu." Tào Vũ Sinh cười ha ha.
Một đám người đều lộ ra thần sắc cổ quái, bao quát cả những người vốn có địch ý với bọn họ. Còn mấy người trẻ tuổi như Thanh Y, Đại Tu Đà, Thác Cổ Ngự Long thì từ lâu đã không nhịn được mà cười ồ cả lên.
Bốn đại cao thủ tức giận, lần này quá thê thảm, là một chuyện vô cùng nhục nhã, chắc chắn cả đời khó mà quên được, lại bị một tên trẻ tuổi đánh thành bộ dáng này.
"Tìm... chết!" La Hàn quát. Trông hắn còn đang trong độ tuổi trung niên, rất là oai phong mạnh mẽ, nhưng bộ dáng hiện tại thì lại quá thê thảm.
Bởi vì cả hàm răng của hắn đều đã rụng sạch, bị một tát đầy tàn nhẫn của Thạch Hạo đánh lên trên mặt khiến ngũ quan vặn vẹo, biến hình từ lâu, ngay cả cái đầu cũng suýt chút nứt ra.
"Ông chú, ông đã là trung niên, sắp bước sang lão niên rồi, hàm răng đều mất sạch lại vẫn còn tức giận lớn như thế, nên uống nhiều trà hoa cúc đau khổ để hạ nhiệt nhé!" Thỏ nhỏ đứng đó chế nhạo.
Sắc mặt La Hàn tái xanh, thò ra một bàn tay lớn chộp về phía Thái Âm thỏ ngọc, hắn thật sự tức điên lên rồi, lần này mặt mũi mất hết lại còn bị một đứa con gái cười nhạo khiến hắn thẹn quá hóa giận.
Thế nhưng chờ đợi hắn chính là Hoang, sớm đã bay lên khỏi người Hoàng Kim sư tử, đón lấy hắn và đấm xuống mấy quyền.
Thân thể La Hàn rung bần bật, máu phun phè phè, cả người bay ngang, bởi vì nắm đấm của Thạch Hạo đánh lên ngực khiến hắn khó thở, thần hồn không ổn định nên ăn phải thiệt thòi lớn.
"Ta đến đánh ngươi!" Kim Hỗn hét lớn. Hắn vọt tới, nãy giờ đã vô cùng phẫn nộ, lần này mất hết mặt mũi sao chịu giảng hòa?
Đáng tiếc hắn đã đánh giá cao chính mình, luôn cảm thấy không cam lòng vì lý do sơ sẩy chứ không hề đánh giá đầy đủ chênh lệch giữa hai bên.
Lần này, Thạch Hạo nắm Lôi đế ấn đánh lên người hắn mấy quyền, vài tia chớp liên tiếp bắn trúng trong đó có một tia càng là xuyên thủng thân thể hắn!
Kim Hỗn vô cũng thê thảm, cả người cháy đen, thân thể gần như chín rục phát ra mùi khét lẹt, từng làn khói xanh bay lên.
Điều này khiến cho người khác hít vào một ngụm khí lạnh, một vị đại tu sĩ lại bị Thạch Hạo đánh bại như thế. Nếu không phải hắn kiêng kỵ về việc giết người trong Đế quan sẽ bị trừng phạt thì Kim Hỗn đã không sống được nữa rồi.
Đặc biệt là Thạch Hạo quá tự nhiên, giữa sự tấn công của bốn đại cao thủ thế nhưng loại thân pháp thoắt ẩn thoắt hiện cùng với sức chiến đấu mạnh mẽ đến đáng sợ kia đã làm cho người khác phải kinh hãi.
Đây chính là thực lực của hắn sao?
Trẻ tuổi như vậy mà đã có thể đánh bại đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất rồi, chuyện này thực sự quá mức yêu nghiệt, tới cùng hắn là một tên quái thai như thế nào.
Lúc này, đừng nói là một đám người trẻ tuổi, chính như một đám người già, những tu sĩ cảnh giới Độn Nhất hậu kỳ đều kinh sợ cả, tên nhóc con vắt mũi chưa sạch này quá đáng sợ.
Hắn vẫn chưa tiến vào lĩnh vực kia mà đã có thể giết tu sĩ Độn Nhất, chuyện này kinh khủng đến cỡ nào chứ?
Đến giờ phút này rồi thì đám người Thích Lâm, Kim Dật hoàn toàn trầm mặc, trước mặt mọi người, Hoang áp chế bọn hắn không phải do may mắn mà thực sự có thực lực như vậy!
Điều này làm cho trong lòng bọn họ rung động đồng thời cũng sinh một sự sợ hãi, xưa nay chưa từng thấy một đại cao thủ còn trẻ tuổi nào mà đã có thể quyết chiến cùng nhân vật thế hệ trước như vậy.
Nên biết, bọn họ có thể không phải là những người bình thường mà là những tu sĩ cảnh giới Độn Nhất, được coi là một cảnh giới lớn chỉ dưới Chí Tôn.
Tất cả mọi người đều ý thức được, Hoang còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của bọn họ, đã vượt qua lẽ thường, trở thành một nhân vật mang tiêu chí biểu tượng có một không hai.
Quái thai này tu luyện như thế nào?
Sắc mặt đám người Kim Dật, La Hàn, Kim Hỗn, Thích Lâm trắng bệch, suy nghĩ một chút biểu hiện của mình trước đó không lâu, lúc này quả thật không biết trốn vào đâu.
Bọn họ đến chính là để gây khó dễ cho Thạch Hạo, kết quả lại rơi vào mức độ này, cẩn thận nghĩ lại thì mấy người cảm thấy mình như những tên hề.
Cũng vì bọn họ nhảy nhót như thế nên kết quả càng làm cho uy danh của Thạch Hạo càng cao hơn.
Trăm nghìn năm sau, khi người đời sau nhắc lại chuyện cũ thì mấy người bọn họ chắc chắn sẽ trở thanh những nhân vật làm nền đáng buồn nhất, trở thành bọt sóng nhỏ trên con đường trưởng thành của Hoang.
Cùng lúc đó, rất nhiều người đều đang hành động, truyền tin tức ra ngoài báo cáo cho cao tầng trong các tộc.
Một người trẻ tuổi như vậy đáng giá cho các tộc quan tâm. Không nói mạnh nhất trong lịch sử nhưng cũng gần như vậy chứ? Biểu hiện của Hoang tuyệt đối là khó mà tin nổi, phải được khắp nơi coi trọng.
Bởi vì trong mắt rất nhiều người, từ trước tới nay, ở kỷ nguyên này chưa bao giờ có một người trẻ tuổi mạnh mẽ như vậy!
Không ai sẽ nghi ngờ về thành tựu của Hoang trong tương lai, cho hắn thời gian thì nhất định sẽ uy hiếp cả thiên hạ!
Giờ phút này Đế quan chấn động, so với sự náo động khi Thạch Hạo sống sót trở về thì lần phong ba này không chút yếu hơn, vẫn gợi ra sóng lớn mênh mông.
"Ngươi chắc chắn hắn lấy cảnh giới Trảm Ngã trung kỳ, tự tay đánh bại bốn vị đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất chứ?"
"Không thể nào, cảnh giới càng cao thì càng khó quyết đấu vượt cấp, hắn làm thế nào mà làm được?"
Chỉ một trận đánh mà Thạch Hạo đã gây ra náo động, khiến cho các tộc phải chú ý, muốn không trở thành tiêu điểm cũng không thể, không biết có bao nhiêu người phải đích thân chạy đến đây để tự kiểm chứng.
Nếu như không phải đang ở trong Đế quan thì với tính khí của mình, Thạch Hạo chắc chắn đã phế bỏ đám người Kim Hỗn, La Hàn.
Dù gì, Đế quan vẫn có quy củ của nó.
Hắn xoay người, chẳng thèm nhìn bốn người kia một chút nào nữa, nhanh chóng tiến về một khu kiến trúc rất rộng rãi. Khi ngang sân diễn võ thì sinh linh ở nơi này đều mang theo vẻ kính sợ, vô ý thức nhường đường.
"Làm hại chúng ta lo lắng vô ích, tên này mạnh đến kỳ cục, lát nữa phải thẩm vấn hắn thật kỹ, làm thế nào được vậy!" Thỏ nhỏ quái dị kêu lên.
Thanh Y, Trường Cung Diễn, Tào Vũ Sinh cũng thở phào một hơi, trong lòng thoải mái, trước đó quả thật vì Thạch Hạo mà lau một vệt mồ hôi.
"Nhanh đi xem một chút, đến cùng là Hoang lập được chiến công đến cỡ nào."
Sau khi mấy người phục hồi lại tinh thần thì đều rất chờ mong, chen chúc tiến về phía trước, muốn xem rõ đầu đuôi.
Trước đó thì chẳng nói làm gì, nhưng hiện tại khi Hoang hiển lộ thực lực chân chính, ngay cả tu sĩ cảnh giới Độn Nhất cũng bị hắn đánh bại, thì chiến công của hắn sao lại bình thường?
Tất cả mọi người đều cảm thấy, hắn chắc chắn đã từng giết đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất ở bên ngoài biên quan, nếu không tuyệt đối sẽ không tự tin đến vậy.
Cả những sinh linh các tộc đi tới nơi này kiểm chứng kết quả chiến đấu giữa Thạch Hạo với đám người Kim Hỗn cũng lập tức vọt tới trước tiên, cấp bách muốn nhìn chiến công của hắn một chút.
Vốn đây là một chuyện rất bình thường, thế nhưng cuối cùng lại khiến khắp nơi chú ý, rất nhiều thế lực lớn đều đặc biệt để bụng, muốn biết chiến tích của hắn.
Cung điện hào hùng, rất cao lớn, tọa lạc bên cạnh sân diễn võ, trang trọng và uy nghiêm.
Thạch Hạo tiến vào bên trong cung điện, vài ông lão mở mắt ra nhìn về phía hắn, ai nấy đều lộ ra vẻ kỳ dị, bởi vì chưa có người nào đến lĩnh chiến công mà lại gợi ra náo động lớn như Thạch Hạo.
"Lấy ra đi, chúng ta sẽ kiểm tra cẩn thận." Một ông lão duỗi ra một cánh tay.
Thạch Hạo rất bình tĩnh đưa quân bài tới trước, chẳng chút dao động nào.
Bên ngoài cung điện cũng không biết bao nhiêu người đang nhìn, tất cả đều đang suy đoán hắn được bao nhiêu chiến công, có thể nói ai nấy cũng quan tâm.
"Ta đoán, ít nhất Hoang đã giết được hai tên đại tu sĩ trở lên!"
"Ồ, ta nghĩ chính là đánh chết năm tên đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất cũng là không quá đáng."
"Các ngươi sai rồi, bên ngoài biên quan có nhiều đại quân như vậy, lẽ nào cho Hoang có cơ hội ra tay sao? Lại nói, lúc đó đối thủ chủ yếu của hắn đều là thế hệ trẻ tuổi." Có người phản bác, nhưng cũng rất có đạo lý.
Bởi vì mọi người đều biết, khi Hoang ở bên ngoài xông xáo thì từng bị sự vây quét của thế hệ trẻ tuổi, đó là chủ lực mà hắn phải đối đầu.
"Ha ha, mặc kệ thế nào, với thực lực của Hoang thì việc giết vài tên đại tu sĩ chắc chắn là làm được!"
"Đừng nói mạnh miệng, lỡ như hắn chẳng những giết được vài người mà ngay cả một tên đại tu sĩ cũng chưa từng giết được thì sao?" Có người tôn sùng Thạch Hạo thì đương nhiên cũng có người muốn hạ lấy hắn.
Bên ngoài cũng điện ồn ào như vỡ chợ.
Rất nhanh mọi người đều câm như hến, bởi vì vài ông lão đã liên thủ kiểm nghiệm, bắt đầu thôi thúc quân bài, cũng chính là vật mà bọn họ tự mình ghi chép chiến công.
"Mau nhìn, sáng lên rồi!"
"A, điều này chứng minh hắn đã từng giết tu sĩ cảnh giới Trảm Ngã, nhân số còn không ít, thật sự rất là mạnh." Có người gật đầu.
"Tu sĩ cảnh giới Độn Nhất đâu, đừng nói với ta là không có giết được tên nào." Có người cá biệt nở nụ cười lạnh.
Ầm!
Đúng lúc này, quân bài phát ra ánh sáng cực kỳ rực rỡ, từng chùm ra bắn ra xuyên qua cung điện cổ, xông tận mây xanh, cảnh tượng thật quá kinh người.
"Đây là, cảnh tưởng kỳ dị khi chiến công đạt đỉnh, công lao tuyệt thế đấy!" Có người kêu to.
Cuối cùng thì bọn họ cũng ý thức được Thạch Hạo đáng sợ đến cỡ nào, đến cùng là giết được bao nhiên sinh linh dị vực?
"Một cái, hai cái..."
Có người đang tính, bởi vì muốn đếm rõ đến cùng là có mấy luồng sáng ngút trời, mỗi một cái liền đại biểu cho tính mạng của một tên đại tu sĩ bị thu gặt.
Rất nhanh mọi người há hốc cả mồm, đây không phải là hàng đơn vị, cũng không phải hàng chục mà những luồng sáng kia có hàng trăm, mang ý nghĩa ít nhất có cả trăm sinh mệnh đại tu sĩ đã bị thu gặt.
"Không thể nào, lúc ở cảnh giới Trảm Ngã trung kỳ thì dù là Tiên vương chuyển thế cũng không thể lập tức đánh chết nhiều cao thủ như vậy. Chuyện này không thực tế!" Có người kêu to.
Nhưng sự thật thắng chém gió, chiến công bài còn ở đó, chiến tích không thể nào xóa bỏ, đó mới thật sự là bằng chứng hữu hiệu nhất.
Rất nhiều người cảm thấy tê cả da đầu, Hoang quá ghê gớm rồi. Làm thế nào mà được vậy, không ai hiểu được.
Ầm!
Quân bài tiếp tục phát sáng, hơn nữa càng thêm rực rỡ, càng thêm kịch liệt.
"Trời ơi, làm sao lại xuất hiện tận mấy ngàn vệt sáng, quá đáng sợ mà. Từ cảnh giới Thiên Thần đến cảnh giới Hư Đạo, lại tới cảnh giới Trảm Ngã cùng cảnh giới Độn Nhất, không thiếu gì cả."
"Mấy ngày này Hoang đi ra mà đã giết được hàng ngàn tên dị vực, chuyện này thật không thế tin được, quá biến thái mà!"
Một đám người không để ý hình tượng kêu to.
Đám người Kim Hỗn, Thích Lâm, Kim Dật, La Hàn cũng bu lại, chính là muốn nhìn xem Hoang lợi hại cỡ nào, có thể lĩnh được mấy phần chiến công.
Hiện tại, bọn họ cũng há hốc mồm, Hoang quả thật là một vị Ma vương cái thế, vượt cảnh giới chém giết không nói còn chém được số lượng lớn lao kẻ địch, công lao tuyệt thế.
Cũng lúc đó, ngoài Đế quan, nơi sâu trong sa mạc rộng lớn truyền đến sóng năng lượng mênh mông, chấn động cả trên trời lẫn dưới đất.
Đúng lúc này, Thiên Uyên rung động, giống như là sắp sụp đổ vậy.
Tiếp theo, Đế quan lại xảy ra chấn động chưa từng thấy xưa nay, ít nhất trước đây ở kỷ nguyên này không có chuyện như vậy.
"Không xong, Vương Bất hủ của dị vực xuất thế, đây là muốn cưỡng ép xông qua Thiên Uyên, sắp đánh vào cửa quan sao?!" Có người cho ra phán đoán.
"Thật sự sắp đến ngày tận thế rồi, Vương Bất hủ có thế sẽ phá giải Thiên Uyên sao, nếu là như vậy thì chắc chắn Đế quan cũng sẽ bị phá!" Mấy người kêu to.
Bên trong cái sa mạc vô ngần kia, Thiên Uyên xoay tròn tựa như một cái mắt biển, lại tựa như một cái phễu to lớn, chỉ có đều là đang đổ tới, rung động kịch liệt.
Tất cả mọi người đều cùng một cảm giác, ở cuối chân trời có một vài sinh linh đang ngồi xếp bằng, phảng phất ngồi ở thời đại tiền sử.
Không nghi ngờ chút nào. Bất hủ của dị vực muốn phá ta ngăn trở, giết về phía Đế quan.
← Ch. 1543 | Ch. 1545 → |