Vay nóng Tinvay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1667

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1667: Chí tôn quyết đấu
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Shopee


"Giới ta cao thủ như mây, dựa vào đâu phải cùng ngươi quyết sinh tử chỉ trong một trận?" Vị Chí tôn Đế tộc thứ hai từ chối nói.

"Vậy thì quyết đấu từng người một, ai có thể từ ta giết tới thì ta sẽ tuyệt không ngăn cản, và cũng chẳng có sức lực đâu mà ngăn cản nữa!" Mạnh Thiên Chính bình tĩnh nói.

Hắn muốn một mình ngăn cản quần hùng, quyết đấu từng người một.

"Ta cho Đế quan ngươi một cơ hội, lúc hai người bọn ngươi đánh cờ thì Chí tôn hai giới lần lượt luận bàn, vì đảm bảo tính công bằng thì chúng ta sẽ không ỷ nhiều hiếp ít." Chí tôn Đế tộc thứ hai nói.

Địa thế còn mạnh hơn người, cao thủ của dị vực quá nhiều, cho nên khả năng Đế quan chỉ có thể dựa vào Tiên khí để chiếm ưu thế đôi chút.

Mạnh Thiên Chính nhìn về mấy người phía sau rồi nhẹ thở dài, nhân số bên mình quá ít, cơ bản chẳng có chút ưu thế gì cả.

"Có thể dùng Tiên khí chứ?" Hắn hỏi.

"Vì đảm bảo tính công bằng nên tuyệt không dùng tiên khí. Đương nhiên, nếu như hai người đều sở hữu và đều đồng ý với việc dùng tiên khí thì cũng chẳng sao cả." Chí tôn thứ hai lên tiếng.

Sắc mặt Kim thái quân đang đứng phía sau đầy khó coi, tới phiên Chí tôn giao phong rồi! Nhân số bên phía bọn họ quá ít cho nên bà nhất định sẽ ra sân.

Vương Trường Sinh gật đầu biểu thị tán thành.

Những Chí tôn khác bên Đế quan cũng đồng loạt gật đầu.

Cuối cùng, cứ thế đã được quyết định.

Mạnh Thiên Chính ngồi đối diện với Chí tôn của Đế tộc ở khoảng cách rất xa.

Cái được gọi là ngồi đánh cờ, chính là dùng cờ sinh tử trắng đen ở bên trên bàn cờ đại đạo, tranh thắng thua, luận sống chết.

Đơn giản mà nói, đây là một cuộc quyết đấu đại đạo thế nhưng không hề nắm binh khí đi sát phạt lẫn nhau, mà là diễn dịch pháp tắc, dùng đạo hành để tranh tài.

Nhìn thì như đang đấu Văn nhưng kỳ thực lại nguy hiểm hơn nhiều.

Mạnh Thiên Chính ngồi xếp bằng, trong giây lát đó xung quanh hắn đang có những đường nét trắng đen không ngừng kéo dài đan xen rồi hình thành nên những hoa văn tựa như là một bàn cờ đại đạo thông thường vậy.

Đó chính là hai khí Âm Dương, trong thiên địa này nó chính là khí bản nguyên nhất, có thể miêu tả lấy đại đạo, lại càng có thể diễn biến sinh tử, mộc mạc nhưng lại rất lạ thường.

Trong thiên điện không ngừng lưu chuyển âm dương, quấy phá sinh tử, là đang hiển hiện ra sức mạnh bản nguyên thiên địa ngay tại nơi đây.

Trắng đen xen kẽ, bàn cờ đại đạo hào hùng chìm nỗi ở đây!

Một bên khác, xung quanh vị Chí tôn Đế tộc kia cũng hiện lên hai làn khói trắng đen, âm dương lưu chuyển, hiển hiện ra quy tắc sức mạnh đại đạo.

Àm ầm, sức mạnh đại đạo giữa hai bên va chạm với nhau hình thành nên một bàn cờ hoàn chỉnh đầy to lớn, kỳ thức đó là quy tắc, là pháp lực, là sự thể hiện của đạo.

Chỉ có điều nó khiến ngừi khác cảm thấy như ảo giáo, tựa như hai người đang chơi cờ với nhau.

"Lúc trời đất chưa khai mở, đã tồn tại vô lượng kiếp..." Chí tôn Đế tộc đang tụng niệm, toàn thân được vêt jánh sáng bao phủ đầy mơ ảo và khiếp người.

Ầm ầm, trong nháy mắt ấy có một con cờ lao ra, đó là một loại pháp môn, là một loại thần thông đang tản ra trong hư không và hóa thành một đóa hoa đầy ướt át xinh đẹp.

"Kiếp hoa nở rộ, lượng kiếp bắt đầu." Chí tôn Đế tộc khẽ nói.

"Hóa thế gian tám vạn pháp, độ vô lượng kiếp." Mạnh Thiên Chính bình tĩnh nói rồi nhấn một ngón tay rồi diễn biến thành một quân cờ, trong lúc nó xoay tròn thì trấn áp về trước, vô số đại đạo phù văn hiện ra.

Chỉ là, đóa kiếp hoa kia rất thần kỳ, nhìn thì yếu ớt thế nhưng pháp tắc lại liên miên không ngừng lưu chuyển hào quang, xây dựng nên một vùng thế giới hồng trần.

Ầm!

Quân cờ mà Mạnh Thiên Chính lấy ra chợt phát sáng rồi rạn nứt, từ bên trong bước ra một sinh linh hình người, đó là một con thần viên đang tiến vào trong giới hồng trần kia, dùng kinh nghiệm bản thân để độ kiếp.

Hai đại Chí tôn như đang khai thiên tích địa, diễn dịch ra vận mệnh chúng sinh, xây dựng ra pháp vực đại đạo và có sinh linh hiện ra bên trong.

Chí tôn Đế tộc giơ tay diễn dịch ra pháp thứ hai, một ký hiệu cổ kính lưu chuyển hóa thành một con cờ bay về phía đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính.

Ầm ầm!

Chỉ là, trong lúc nó vẫn còn ở giữa không trung thì liền hóa thành một tòa đại ấn được đan dệt từ quy tắc Đế tộc.

Thực ra, đó là một ký hiệu cổ kính, là sự thể hiện của nội dung quan trọng trong truyền thừa chí cao của bộ tộc mình.

Đại trưởng lão giơ tay điểm ra một vệt hào quang rồi hóa thành ký hiệu va chạm với đại ấn của đối phương!

Ầm!

Một lát sau, chúng hóa thành quân cờ trắng đen chồng lên và không ngừng vật lộn với nhau.

Đại trưởng lão đang vận dụng phù văn của Bất Diệt kinh xây dựng nên quân cờ thứ hai, quyết đấu áo nghĩa truyền thừa vô thượng của Đế tộc.

"Chư vị, từng thương lượng qua, ai sẽ là người chiến tiếp theo đây?" Có Chí tôn khác của dị vực lên tiếng, hắn nhìn về đám người Vương Trường Sinh, Kim thái quân.

Là muốn triển khai cuộc đại quyết đấu cuối cùng!

"Tới, tới, tới, ai đánh với ta một trận nào?" Một vị Chí tôn dị vực muốn chiến lên tiếng, hắn mang theo khó đen, mang theo khí tức đại đạo mờ ảo đứng giữa chiến trường.

"Ai muốn là người tiếp theo?" Kim thái quân hỏi mấy người có tư cách tham chiến của Đế quan.

"Là sinh linh đầu tiên hạ tràng nên chắc chắn không phải là mạnh nhất, Kim đạo hữu hạ tràng nghênh chiến đi." Vương Trường Sinh nói.

Lời nói của hắn rất uyển chuyển thế nhưng ý tứ rất rõ ràng, thực lực của người hạ tràng đầu tiên hẳn phải là hơi yếu chút.

"Tốt, để ta!"

Kim thái quân cắn răng nói, bà phải xuất trận vì không thể nào tránh né được, nhân số bên này quá ít, nhất định mỗi một người đều phải hạ tràng.

"Ha ha, đạo hữu, hình như tâm ngươi không, thần ngươi không tĩnh, khả năng sẽ phải chết trận ở đây đó nhen." Chí tôn của dị vực mở lời.

"Rầm!" Kim thái quân chấn động chiếc gậy khiến hư không nổ vang, quát: "Bớt chém gió!"

Ầm ầm!

Một trận đại chiến được mở ra, Kim thái quân vận dụng bí pháp, triển khai bảo thuật chiến đấu với người này.

Không thể không nói, có thể trở thành Chí tôn giả đều có tư chất tuyệt thế, tài cao ngất trời, thực lực mạnh mẽ không tài nào tưởng tượng ra được.

Dù cho dị vực rất hiếu chiến, người người dũng cảm, tổng thể mà nói thì sức chiến đấu hoàn toàn vượt qua cửu Thiên, thế nhưng những sinh linh có thể đi tới bước này thì đều chẳng có ai yếu cả.

Kim thái quân rất mạnh, chém giết đầy gây cấn với người kia.

Trên thực tế, tu sĩ tới tầng thứ này thì đều là rồng phượng trong loài người, đều là sinh linh vô địch trong thời đại của mình.

Ở cảnh giới Hư Đạo Trảm Ngã thì, người tài ba bên trong sinh linh cùng cấp của dị vực tựa hồ đều áp chế những tu sĩ trẻ tuổi bên phía cửu Thiên, thế nhưng khi tiến vào Chí tôn - hàng ngũ tầng cao nhất trong nhân đạo thì cũng chưa chắc đã chiếm được ưu thế tuyệt đối.

Bởi vì, Chí tôn đại biểu cho cực hạn của nhân đạo.

Từ xưa tới nay, trong cửu Thiên thập Địa to lớn mênh mông này chỉ còn lại vài vị Chí tôn, trải qua sự đào thải đầy tán khốc thì mới sinh ra được vài người như vậy.

Đây chính là sự lựa chọn của đại đạo!

Phía dị vực, những sinh linh thuộc cấp số này nhiều hơn một chút, thế nhưng chưa chắc đã mạnh hơn.

Lựa chọn của đạo là đại biểu của một loại chính quả, đều là chí cường giả của lĩnh vực nhân đạo nên sự phân chia mạnh yếu không thể nào rõ ràng được.

Ầm ầm!

Đại đạo nổ vang, lôi âm điếc tai, pháp tướng to lớn ngập tràn trong thiên địa, hai người bọn họ chỉ cần giơ tay cũng có thể bắt được sao trời, tranh đấu đầy khốc liệt.

Nhưng mà, nhìn chung lại, Kim thái quân vẫn không thể nào địch lại.

Phụt!

Bà bị một chưởng của đối phương nện trúng lưng khiến cả người bay ngược lên trước va thẳng vực ngoại, miệng phun đầy máu tươi, rất nhiều thiên thể ảm đảm vì bị Chí tôn huyết hủy diệt.

Vù vù, vào thời khắc mấu chốt chợt đại đạo nổ vang.

Trên bàn sờ sinh tử trắng đen kia, Mạnh Thiên Chính thở dài khẽ gõ gõ ngón tay, một luồng thần quang chói mắt ngăn cản quân cờ của người đánh cờ.

Đồng thời, bàn cờ đại đạo biến lớn bao phủ cả thiên đại và lan ra ngoài vực ngoại, là Mạnh Thiên Chính cố ý tạo ra hòng che chở bảo vệ Kim thái quân, giúp bà ta đào mạng.

"Đạo hữu, người quá bất cẩn rồi, vậy mà lại dám phân tâm." Vị Chí tôn Đế tộc lạnh lùng nói.

Ầm!

Bên trờ bàn cờ sinh tử chợt lần lượt xuất hiện mấy quân cờ, tất cả đều là áo nghĩa bản nguyên đại đạo trấn áp hướng thẳng về Mạnh Thiên Chính.

Phụt!

Cuối cùng, Kim thái quân thoát khỏi bàn cờ và được đại trưởng lão đưa trở về, thoát khỏi tử địa.

"Một ván này, chúng ta chịu thua." Vương Trường Sinh ra mặt ngăn trở người đuổi giết, bảo vệ Kim thái quân.

Rất nguy hiểm, chỉ cần chậm một bước, nếu không có bàn cờ của Mạnh Thiên Chính, nếu không có sự ra mặt của Vương Trường Sinh thì chắc chắn Kim thái quân đã bị người giết chết rồi.

"Đạo hữu, hỏa hầu của đạo mà ngươi tu hình như có chút khiếm khuyết nhỉ." Vị Chí tôn dị vực kia cũng chẳng hề tức giận gì, chỉ cười nhạt rồi rút đi.

Bởi vì hắn biết, nếu không có chuyện ngoài ý muốn nào đó thì Chí tôn bên phía cửu Thiên thập Địa đều sẽ bị giết sạch, không cần phải vội vã gì.

"Ai dám chiến với ta một trận?" Vương Trường Sinh từng bước tiến tới, hắn trông rất trẻ trung tựa như thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, điển trai tới quá đáng.

"Để ta!" Đối diện chợt có một cô gái bước lên, rất xinh đẹp thế nhưng cũng rất lạnh, đôi mắt thâm thúy như tinh không.

Xoẹt!

Hai người bay vút lên trời cao, quyết chiến ở vực ngoại.

Trên mặt đất, tu sĩ của dị vực hò hét, đặt biệt là đám thế hệ trẻ đứng ngồi không yên, mắt nhìn chằm chằm phía đối diện.

"Chúng ta cũng nên luận bàn một phen chứ?" Có sinh linh trẻ tuổi của dị vực khiêu khích tiến về trước, đương nhiên là sẽ tránh né Thạch Hạo.

Nếu như Thạch Hạo ra tay thì chắc chắn Hạo Phong, đời sau của Vô Thường sẽ phụ trách đón đánh.

"Tốt, ta cũng có ý đó!" Thạch Nghị hiền hòa lên tiếng, trên thực tế hắn sớm đã muốn chiến một trận rồi.

"Ha ha ha ha..." Đối diện có người cười to, nói: "Ta rất bội phục ngươi, lại dám ứng chiến luôn à, các ngươi sẽ dựa vào đâu? Cho rằng đều là Hoang hết ư?"

Ầm ầm!

Hâu như trong giây lát đó liền có một ít sinh linh chen lấn vọt tới, hai mắt nhấp nháy thần quang tựa như nhìn thấy một con mồi béo bở và sợ sẽ thua kém đồng bạn.

Có một ít người không thể chờ đợi được nữa nên xuất thủ tới.

Đương nhiên, bọn họ cũng không phải là buồn bực tới phát ngốc được, đều tách khỏi Hoang, không thể đi tìm chết được.

Đồng thời, bọn họ cũng né tránh Thập Quan vương, bởi vì từng thấy hắn cầm bảo thủ trong tay trực tiếp đánh bay cổ tháp của Đế tộc Tác Cô.

Mấy người đánh về phía Thạch Nghị cùng Trích tiên, bởi vì bọn họ là người đứng phía trước nhất.

"Khà khà, nhóc con Nhân tộc, để ta giúp ngươi vãng sinh nhé, đúng là điếc không sợ súng!"

Có Vương tộc cười lớn vồ giết về phía Thạch Nghị, xem như như là con mồi, muốn đánh chết trong thời gian nhanh chết để khiến Đế quan phải kinh sợ.

"Trùng đồng khai thiên tích địa, từ xưa tới giờ chưa bao giờ bại trận trên nhân gian." Thạch Nghị khẽ nói đầy nhã nhặn không hề dữ dằn gì, thậm chí còn chút trầm ấm, thiếu đi sự hào hùng vạn trượng.

Bởi vì, hắn cảm thấy tiếc nuối, năm xưa từng nếm trải mùi vị bại trận và đồng thuật mạnh nhất này chưa hề được sử dụng tới, khi đó hắn bại trong tay của chính người em ruột của mình không ngờ lại vì do Chí Tôn cốt không phải của mình.

Ầm ầm, cùng với việc nói thầm thì trong mắt của hắn cũng thay đổi theo, trở thành Trùng đồng, hoàn toàn khác hẳn so với dáng vẻ của ngày bình thường.

Vù, ánh sáng hừng hực lan tỏa, tia sáng hỗn độn hiện ra khiến người khác sợ hãi.

Keeng!

Thời khắc này, từ trong con ngươi của Thạch Nghị lại lao ra hai thanh kiếm mang theo khí hỗn độn, tiếp đó chúng đan chéo với nhau hóa thành huyền quang chém về trước.

Phụt phụt phụt phụt!

Vài tiếng vang nhẹ truyền ra đồng thời là máu bắn tứ tung, đầu người lăn lốc, mấy người đang xông tới phía đối diện đều bị hai kiếm đan chéo này chém bay đầu, thi thể không đầu ngã ầm xuống đất.

Đồng thời, nguyên thần của bọn họ cũng tắt hẳn, chưa từng có cơ hội chạy ra ngoài.

Trùng đồng khai thiên tích địa lại có thể lao ra hai thanh kiếm, việc này khiến người người chấn kinh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2015)