Vay nóng Homecredit

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1684

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1684: Tìm kiếm đường về
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Shopee


Đây là phần mộ chôn áo mũ của Mạnh Thiên Chính nằm tọa lạc ở bên ngoài Đế quan, tựa như là một vị thần bảo vệ đầy cô độc, dù cho trầm miên, dù cho chết đi cũng phải ở lại nơi từng chém giết qua.

Xung quanh vang lên tiếng khóc lớn vì có quá nhiều người tới, bất kể là thế hệ trẻ tuổi hay là nhân vật lão làng đều rất tôn kính Mạnh Thiên Chính.

Đại trưởng lão cũng có hậu nhân và ở ngay trong Đế quan, bọn họ vẫn luôn chiến đấu trường kỳ thế nhưng ngoại giới cực kỳ ít người biết tới mà thôi.

Tới ngày hôm nay thì bọn họ đã chọn Đế quan là nhà của mình, Chiến thần trong tộc bỏ mạng, đây là một đả kích cực kỳ lớn, là tin dữ đầy đáng sợ.

Tiếng khóc lớn dần rồi rung chuyển cả Biên hoang, bởi vì đã có Chí Tôn tới.

Ông lão của Tiên viện, lão bất tử của Thánh viện, tất cả đều là cường giả đỉnh cao Nhân đạo còn sót lại của của Thiên, có người trầm mặc cũng có người khóc lớn vài tiếng rồi thất vọng rời đi.

Quan sát nhân kiệt một đời như thế cứ vậy biến mất, ai nấy đều thở dài cả.

"Đi rồi!"

"Trở lại cố hương, không thể trở về được nữa rồi!"

Trước phần mộ có một ít người thì thầm, trân trọng người cùng đạo với mình, cứ thế rời đi thật xa.

Bọn họ có tâm trạng đầy phức tạp với vùng Biên hoang này, thử thách sinh tử, cuộc chiến đẫm máu, sau đó lại đối mặt với Chí Tôn, với sinh linh Bất hủ thì bọn họ ngập tràn vẻ vô lực.

Đế quan, Chí Tôn của cửu Thiên đã chết rất nhiều vị, cùng với cuộc đại quyết chiến của Mạnh Thiên Chính trên con đường thành Tiên, tổng hợp lại xem như mới bảo vệ được tòa thành này.

Trở lại Đế quan, Thạch Hạo tìm tới hậu nhân của Mạnh Thiên Chính và lưu lại Bất Diệt kinh, và cũng nói cho bọ họ biết, tương lai nếu như gặp phải chuyện gì thì chỉ cần nói một câu, bất luận hắn ở đâu cũng nhất định sẽ quay về!

Hắn cũng muốn rời khỏi nơi đây, nơi đây cũng chỉ còn máu, còn thương cùng với tiếc nuối cũng như cay đằng mà thôi.

Đại chiến kết thúc, tuy rằng đã chiến thắng thế nhưng Thạch Hạo lại khó lòng nở nụ cười được, chết quá nhiều người như vậy mà cũng chỉ miễn cưỡng bảo vệ nơi đây mà thôi.

Bảy Vương Biên hoang, vĩnh viễn đã từ trần, cả tòa thành trì ấy cùng với những sinh linh trong thành đều mai táng ở trong máu và lửa.

Có thể cái tên Tội huyết vẫn còn đó, tới giờ vẫn chưa được tẩy sạch.

Không ai nguyện nhắc tới mà cũng chẳng còn lòng dạ để nhắc lại, tất cả mọi người đều mong ngóng về nhà, ước ao có thể rời khỏi ngay tức khắc.

Dù cho một tí dân bản địa trong thành cũng đang rục rịch di chuyển, không muốn ở lại đây nữa.

Đế quan chỉ còn lại một ít tu sĩ cần phải ở lại, để tiếp tục bảo vệ, và ngày sau cũng sẽ có các tộc khác luân phiên tới trông giữ.

Đối với rất nhiều cường tộc thì đây là một vùng đất lạnh lẽo, cũng là một chốn đau đớn không muốn quay đầu về, nếu có sự lựa chọn thì không một ai muốn đặt chân lại lần nữa.

Thạch Hạo quan sát Đế quan đầy hùng dũng trước mắt, hắn không biết lúc nào sẽ lần nữa tới nơi đây.

"Tóm lại cũng sẽ có một ngày kèn lệnh nổi lên, nếu như có thời khắc đó thì ta sẽ không còn vô lực nữa, sẽ tung bước tiến qua dị vực!" Thạch Hạo lẩm bẩm.

Hắn dẫn theo một đám trẻ nhỏ, tất cả đều là huyết thống mà những tu sĩ trong tòa thành đã hủy diệt kia lưu lại, hắn từng đáp ứng qua, sẽ dẫn bọn chúng đi tới một khu tịnh thổ hoàn toàn yên tĩnh.

"Muốn rời đi rồi à?" Thác Cổ Ngự Long, Tề Hoành tiễn biệt.

Lần này, thế hệ trẻ tuổi tổn thất nặng nề, Vệ gia tứ hoàng cũng chỉ còn dư lại hai người, Thác Cổ Ngự Long thì bị đánh tới mức tàn phế, Tề Hoành hình thể cũng tàn phế...

Người chết trận thì lại càng nhiều hơn.

"Hẹn gặp lại!"

Thạch Hạo mang theo bọn nhỏ cáo biệt những người lưu giữ ở Đế quan.

Làm cách nào mới có thể trở lại tám vực dưới hạ giới? Đây chính là vấn đề mà Thạch Hạo đang suy nghĩ.

Bởi vì, để về lại quả thật rất khó, năm xưa lên đây đã không dễ rồi, giờ lại muốn tìm đường trở xuống thì lại càng khó khăn hơn.

Tám vực, đơn độc phiêu du bên ngoài cửu Thiên thập Địa, có giới bích bảo vệ, không cho phép sức mạnh quá mạnh mẽ nào giáng lâm xuống.

"Trước khi trở lại, ta muốn gặp mấy người." Thạch Hạo khẽ nói với bọn nhỏ.

Đồng thời, hắn cảm thấy cần phải đi muôn chuyến quanh cửu Thiên này để thỉnh giáo một vài ông lão cách để về tám vực dưới hạ giới.

Vừa rồi quá vội vàng cũng như thương cảm đầy lòng nên không có nghĩ tới những vấn đề này, đáng nhẽ phải thỉnh giáo ông lão của Tiên viện mới đúng.

"Đi thôi, đi cửu Thiên, đi thư viện Thiên Thần hoặc là Tiên viện, khả năng sẽ là lần tụ họp cuối cùng!"

Bất kể là Đại Tu Đà hay là Trích tiên, hoặc như Yêu Nguyệt công chúa, tất cả đều mới hắn tới, bởi vì sau trận chiến này có thể mỗi người sẽ rời đi một phương, kẻ nam người bắc.

Thập Quan vương, Trích tiên cũng đều đang tới cửu Thiên, bởi vì căn nguyên truyền thừa của bọn họ đều ở nơi đó.

Đế quan này có truyền tống trận cực kỳ lớn để tiến vào cửu Thiên, các tộc sớm đã rời đi cả rồi, rời khỏi tòa thành khổng lồ rộng rãi này.

"Ngươi muốn xuống lại hạ giới thật à? Đừng xuống đó, nơi đó không thích hợp cho việc tu hành, tốt nhất vẫn nên lưu lại đây thì tốt hơn!"

Trên đường đi, có rất nhiều níu kéo hắn ở lại.

Đặc biệt là đám người Tào Vũ Sinh, Trường Cung Diễn, Thái Âm ngọc thỏ lại càng không muốn hắn rời đi, từ biệt như thế cũng chẳng biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại.

Hoặc là, bởi vì Đế quan đã yên bình, dị vực không còn xâm lấn, rất nhiều người vĩnh viễn sẽ trời nam đất bắc, cũng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Truyền tống trận vô cùng to lớn, hiệu suất cũng rất là tốt.

Rất nhanh bọn họ đã tới được Vô Lượng Thiên, Thạch Hạo đưa đám nhỏ này vào thư viện Thiên Thần để bọn chúng an tâm chờ đợi.

Đám nhóc này tuy rằng ăn mặc áo quần rách rưới tựa như là đám ăn xin nhỏ, thế nhưng Thạch Hạo lại biết, đây là một nhóm hạt giống phi thường quý giá, tương lai nhất định sẽ hình thành nên một nguồn xung kích đầy mạnh mẽ.

"Ngươi muốn rời đi à?" Thanh Y hỏi, đôi mắt đẹp đầy phức tạp lộ ra chút không nỡ.

"Ừ, ta phải về đó chứ." Thạch Hạo gật đầu.

Thanh Y thở dài một hơi rồi gật gật đầu, nghĩ muốn giữ lại thế nhưng chỉ lắc đầu, nàng biết, sau khi Hoang đã đưa ra quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi.

"Nếu như, ngươi muốn xuống hạ giới thì ta ở Thạch thôn sẽ tiếp đãi ngươi một trận thật hoành tráng."

Tiếp đó, Thạch Hạo bái phỏng một ít trưởng lão của thư viện Thiên Thần, lai đi gặp ông già của Tiên viện, hắn phát hiện, muốn về hạ giới thì quả thật rất gian nan.

"Đây là vấn đề do lịch sử lưu lại, tám vực ở hạ giới có thể nói là một phần của cửu Thiên thập Địa hoặc cũng có thể là không phải, hơn một kỷ nguyên trước có vị đại năng cổ đại từng định ra quy tắc này, cho nên rất có tính bài xích."

Ông lão của Tiên viện giải thích cho hắn biết.

Không phải là không thể trở lại thế nhưng cần phải ở một thời kỳ đặc biệt nào đó, trong khoảng thời gian hiện tại thì thiên ý nơi đó khó có thể làm trái, rất khó có thể phá tan giới bích để xuống dưới.

"Hẳn là có một vài con đường cổ nào đó dẫn xuống hạ giới một cách an toàn."

Nhìn thấy sự thất vọng của hắn nên ông lão của Tiên viện nói thế, nhưng mà, lão lại không rõ con đường đó ra làm sao mà chỉ suy đoán, có vài gia tộc cổ lão khả năng có con đường bí mật nào đó.

Sau đó không lâu thì Thạch Hạo lại bái phỏng Thánh viện, khi gặp được lão bất tử đầy mạnh mẽ kia thì lại tiếp tục thỉnh giáo vấn đề này.

Kết quả, đáp án nhận được cũng tương tự như trước, mà lão Chí Tôn này cũng đã cho hắn một ít manh mối, lão cho hắn biết, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì hẳn là có thể xuống hạ giới.

Tuy rằng không quá chắc chắn thế nhưng cũng coi như có chút hi vọng, việc này làm cho Thạch Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Đáng lẽ thế hệ trẻ tuổi sẽ tụ tập lần cuối cùng thế nhưng vì một vài vấn đề nên không ngừng chậm trễ, bởi vì sau khi mỗi người trở về gia tộc của mình thì có quá nhiều chuyện phải bẩm báo, phải bàn giao.

Đồng thời, không ít người cũng phải chữa thương, dù cho đám người như Đại Tu Đà, Trích tiên cũng có ám thương đầy người chứ đừng nói là những người khác.

Mà thế hệ trẻ tuổi đã chết không ít ở Biên hoang, những người lưu lại đều là tinh anh, đại chiến qua đi thì đều trở thành báu vật trong gia tộc, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ trở thành những người dẫn đầu các tộc trong tương lai.

Thạch Hạo đang sắp sếp lại các manh mối ở thư viện Thiên Thần thì có người muốn gặp hắn.

Xuất hiện đầu tiên chính là Yêu Nguyệt công chúa, nàng cũng mang theo thương tích, thiếu chút nữa đã chết bên ngoài Đế quan rồi, nhưng sau khi được trưởng bối trị liệu xong xuôi thì vội vã tới đây.

"Trưởng bối trong gia tộc rất muốn lưu ngươi lại, nếu có thể bọn họ đồng ý san sẻ mọi lo lắng ở dưới hạ giới với ngươi, sẽ nghĩ biện pháp đưa người thân tộc nhân của ngươi lên cửu Thiên này."

Yêu Nguyệt công chúa với quần dài tung bay, mái tóc bóng loáng thước tha, con mắt đầy linh động, đây là một mỹ nhân tuyệt sắc, nàng rất thẳng thắn, đại biểu cho gia tộc vung mật ong lôi kéo Thạch Hạo.

Đồng thời nàng cũng nói rõ, tộc này sẽ dùng hết thảy bí điển thần dược để giúp Thạch Hạo phá quan, giúp hắn sớm đăng lâm lên đỉnh cao nhất Nhân đạo!

Đây là gia tộc Trường sinh, thành lập nên Hoàng triều khổng lồ trên cửu Thiên này, thủy tổ từng là một vị Chân Tiên, là một thế gia từng sốt sót qua trong cuộc đại kiếp nạn Tiên cổ.

Hoàn toàn chính xác, bọn họ có bí điển Tiên đạo, có gốc gác kinh người vô cùng.

Ví như tấm vải quấn Tiên vương được mệnh danh là lá cờ Tiên cổ đều xuất phát từ tộc này, từng hùng hồn nói lớn rằng cho đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính mượn dùng.

Thạch Hạo lắc đầu, hiện giờ lòng hắn rất mệt mỏi, chán ghét toàn bộ những thứ này, hắn chỉ muốn xuống hạ giới, trở lại Thạch thôn, tất cả những thứ nơi đây đều không quan hệ gì với hắn.

Rất nhanh, tộc nhân của Yêu Nguyệt công cúa tới, một ông lão lại tới tìm hắn và uyển chuyển biểu đạt rằng, bọn họ thành tâm thành ý muốn hắn lưu lịa, muốn để Yêu Nguyệt công chúa kết làm đạo lữu với hắn.

"Ngươi nhất định sẽ trở thành một vị Chiến thần hơn xa Mạnh Thiên Chính, dưới hạ giới có linh khí mỏng manh không thích hợp để tu đạo, cơ bản không phải là nơi để ngươi sinh hoạt."

Người của Hoàng triều Trường sinh cực lực mời chào, khuyên can Thạch Hạo, muốn hắn lưu lại nơi này.

"Ta không muốn lại đi sát phạt, vả lại cũng cảm thấy đôi chút chán ghét việc tu hành, nếu như đại chiến đã kết thúc thì cứ phong ngựa ngao du, ta muốn cởi giáp về quê, thậm chí, khả năng ta sẽ không bao giờ lên thượng giới nữa." Thạch Hạo lắc đầu mang theo thất vọng thế nhưng thái độ lại rất kiên quyết.

Hiển nhiên, người tới tìm hắn cũng không chỉ có mỗi Hoàng triều Trường sinh, còn có những thế lực khác đang lục tục kéo tới.

Tất cả mọi người đều thấy được tiềm lực của hắn, một trận chiến ở Biên hoang, ngay cả Đế tộc mà hắn cũng dám giết và đã giết, đồng thời còn trẻ như vậy đã tiến vào cảnh giới Độn Nhất, ngày sau tuyệt đối có thể hùng bá thiên hạ, nhìn xuống chúng cường.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2015)