← Ch.1690 | Ch.1692 → |
Bên trong có ẩn tình gì đó nên hắn nhìn về cường giả phía đối diện, chủ nhân của Ngũ Hành sơn - Tần Trường Sinh!
Tần Trường Sinh, môi hồng răng trắng, sức sống kinh người tựa như là một thiếu niên mới lớn, hoàn toàn khác với độ tuổi chân thực của hắn, thật khiến người khác chẳng biết nói gì nữa.
Nếu như bàn về bối phận, đánh giá quan hệ thì Thạch Hạo còn phải xem hắn như là trưởng bối, hai người có quan hệ máu mủ cho nên tâm trạng hiện giờ của hắn mới phức tạp như thế.
"Đó là một cường giả, chí ít cũng là Chí Tôn, tu vi hơn phân nửa không dưới Vương Trường Sinh." Tần Trường Sinh nói.
Nói tới đây thì hắn vung tay làm ra động tácc mời, dẫn Thạch Hạo lên một hòn đảo lơ lửng, đây là một tòa thần đạo với linh khí mịt mờ của Tần gia.
Hắn rất cẩn thận không có dẫn Thạch Hạo tiến sâu vào trong Tần gia, cách Ngũ Hành sơn rất xa, dùng hành động này để thể hiện mình không có ác ý gì.
Hiển nhiên hăncs cũng biết, người trẻ tuổi này không hề có cách nhìn nhận quá tốt với Tần gia, thậm chí còn mang theo địch ý cho nên mới làm nên cử động như vậy.
Trên đảo là la liệt kỳ thạch, cây cối um tùm, mây mù dày đặc ngập tràn, đó là tinh túy của thiên địa.
Ở phía trước một khu rừng trúc thì hai người dừng lại, nơi đây có bàn cùng ghế đá cùng với một con khỉ trắng lanh lợi đang nâng mâm ngọc, đưa tới những linh quả cùng thần tửu.
Giữa không trung có chim loan qua lại, hào quang chiếu sáng, khí lành lan tỏa.
Nơi đây tựa như là tiên cảnh, mờ ảo và linh động.
"Nơi đây tốt thật." Thạch Hạo than thở.
"Đây là nơi ta thường ngày tĩnh tâm, suy nghĩ và hối lỗi." Tần Trường Sinh nói.
"Ồ, với uy thế của giáo chủ Bất Lão sơn mà cũng cần phải như vậy nữa à, cẩn thận chi li, tựa như có việc khó nói gì ạ?" Thạch Hạo kinh ngạc.
"Trong thiên địa này có rất nhiều điều huyền bí, có rất nhiều điều kỳ lạ, có rất nhiều chuyện mà ngay chính chúng ta cũng không hiểu được." Tần Trường Sinh thở dài.
Chuyển đề tài, hắn nói lại chủ đề mối họa trường sinh.
Chính xác, hắn cho rằng đyâ là một tai họa khiến cho nội tâm hắn luôn bất an và luôn cảnh giác, dù cho đang hưởng thọ thì cũng phòng bị thứ gì đó.
Sau khi nghe được vấn đề này thì Thạch Hạo cảm thấy khó lòng tin được, hắn cũng chỉ là thuận tiện hỏi một câu mà thôi, hiếu kỳ vì sao bọn họ lại có tên giống nhau như thế, không nghĩ rằng lại kéo tới những thứ này.
Thời Thái cổ, Tần Trường Sinh anh tư bộc phát, chí hướng cao xa, xác thực là một kỳ tài, từ rất sớm đã chiến ra uy danh.
Hắn đi nhầm vào khu vực không người và bị lạc đường, cửu tử nhất sinh, và rồi tựa như kỳ tích đại nạn không chết, cuối cùng phát hiện mình đã tới gần Đế quan, tiến vào khu vực Biên hoang.
Chính lần đó vận mạng của hắn đã chuyển ngoặt!
Vẫn còn nhớ, hắn lảo đảo tiến vào một khu vực cổ xưa, nơi đó tiên khí mờ ảo thánh khiết không gì sánh được.
Nhưng, dõi mắt nhìn khắp thì tràn ngập vết máu trên mặt đất, khắp nơi là thịt nát, cảnh tượng dọa người.
Nơi đó có một khu đầm lầy nhỏ có màu đỏ sẫm, bên trong đầm nước đang chảy chính là những chất lỏng tựa như máu tươi đầy đáng sợ.
Sau khi Vương Trường Sinh tới đó thì liền hôn mê, khi tỉnh lại thì hắn không hiểu vì sao mình đã rời khỏi được khu vực không người ấy, thân thể đã trở trại Ba ngàn châu.
Nhưng, từ sau đó hắn phát hiện mình có điểm khác lạ, sau khi tra xét cẩn thận thì thể nội lại có thêm một khúc xương.
"Tiên cốt?" Ánh mắt của Thạch Hạo nhíu lại, trong lòng không cách nào bình tĩnh được.
Hắn nghĩ tới Tần Hạo, trong thể nội của nó cũng có một khối cốt.
Nghe đồn, Bất Lão sơn có một khối tiên cốt và đã đạt được từ trong khu vực không người, dù cho đã trôi qua vô số năm tháng thì khối cốt ấy vẫn có sinh cơ, mang theo tơ máu.
Sau đó rất nhiều người biết được, và khối cốt này sau khi được ôn dưỡng trong năn tháng dài đằng đẵng thì đã hoàn toàn sống lại, và được cấy vào thể nội của Tần Hạo.
"Chính xác!" Tần Trường Sinh gật đầu.
Trong lòng Thạch Hạo chợt thất kinh, lẽ nào hoàn toàn khác với lời đồn?
"Bên trên khúc xương này có hai chữ Trường Sinh." Tần Trường Sinh nói.
Đáng lẽ hắn cũng không phải có cái tên này, thế nhưng từ sau khi trải qua lần đó thì hắn cảm thấy mình đã nhận được sự quan tâm của trời cao nên mới có tạo hóa kia.
Đoạn thời kỳ đó, trong lòng hắn luôn có một ý nghĩa và muốn hắn phải thay đổi tên tuổi, phải gọi là Tần Trường Sinh.
"Nói ra cũng rất buồn cười hoặc cũng là rất đáng sợ, ta tựa như bị ma quỷ ám ảnh, không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại đổi sang cái tên này." Tần Trường Sinh tự giễu.
"Chỉ vì một khúc xương mà đổi tên." Thạch Hạo thở dài.
Nếu như nghĩ thật kỹ thì khiến người khác không rét mà run, bên trên một khối cốt có khắc hai chữ Trường Sinh, sau đó đã ảnh hưởng tới cái tên của vị cường giả Tần tộc năm đó.
Sắc mặt của Thạch Hạo chẳng hề tốt chút nào, lai lịch của khối cốt này hoàn toàn khác hẳn với lời đồn ở bên ngoài, thế nhưng hiện tại đã được cấy vào trong thể nội của đệ đệ mình, chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì cả.
"Sau đó thì thế nào ạ?" Hắn hỏi
"Tiếp đó, càng đáng sợ hơn." Tần Trường Sinh thở dài.
Tiếp đps, hắn tìm thấy một cái động cổ và tu dưỡng ở nơi đó, muốn tìm hiểu ngọn ngọn khối cốt trong thể nội mình, thế nhưng trong lúc vô tình lại rơi vào trong cảnh ngộ đạo cấp độ sâu.
"Đây là chuyện tốt mà." Thạch Hạo nói.
Tần Trường Sinh cay đắng nở nụ cười, nói: "Một lần ngộ đạo là mười vạn năm, lần nữa xuất thế thì đã thương hải tang điền."
"Cái gì?" Lần này, Thạch Hạo kinh ngạc tới ngây dại.
Đây mà là ngộ đạo ư? Làm sao lại lâu như thế, quá không chân thực mà!
Bởi vì, dù cho Chí Tôn có bế quan thì cũng không thể nào một lần tới tận mười vạn năm, nhiều nhất cũng mấy ngàn hoặc hơn vạn năm mà thôi, và trên con đường này cũng sẽ không ngừng thức tỉnh.
Mười van năm, thương hải tang điền, rất nhiều người cùng việc đều đã thay đổi.
Nhưng mà, Tần Trường Sinh phát hiện ra, bản thân mình vẫn trẻ tuổi như cũ, ngập tràn sức sống đồng thời tu vi tăng vọt, lập tức đã trở thành một trong vài cường giả ở Ba Ngàn châu này.
Nhưng mà, khi trở lại chốn cũ thì người mình quen biết hầu như đã chết cả, ngoại trừ một vài thiên kiêu cùng thời đại với mình đã trở thành bá chủ các tộc ra, có thể nói cảnh còn người mất.
"Một vị hồng nhan tri kỷ đã đợi ta rất nhiều năm, cuối cùng đã bị trưởng bối trong tộc ép buộc gả cho người khác, mười vạn năm qua đi, mộ của nàng cũng chẳng tìm thấy được nữa, ta chỉ có thể ở khu vực này yên lặng nghỉ chân mà thôi." Tần Trường Sinh rất thương cảm.
Rất rõ ràng, chuyện này đã đả kích hắn vô cùng lớn, nếu không với tu vi của hắn, những chuyện xưa trong hồng trần đã trôi qua nhiều năm như thế rồi thì làm sao có khả năng sẽ nhắc lại chứ.
Thậm chí, Thạch Hạo tựa như có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng lúc đó, một người trẻ tuổi mang theo nước mắt đứng yên lặng trong một chốn cũ, thất thọng và than thở.
Chỉ là, rất nhanh hắn cảm thấy rất hoang đường, đây chính là Tần Trường Sinh mà.
Trong nhận thưucs của Thạch Hạo, Tần Trường Sinh là một người hung ác, ít nhất mang lại ấn lượng không hề tốt đẹp gì cho hắn, vậy mà lại có một mặt rất tình cảm như vầy ư?
Bởi vì hắn phát hiện ra được, năm tháng dài đằng đẵng qua đi và trong con mắt của vị Tần Trường Sinh này vẫn còn tiếc nuối cùng thương cảm.
Hung ác, đa tình? Thạch Hạo chỉ có thể đánh giá như thế.
Mấy lời sau đó lại càng khiến Thạch Hạo chấn động hơn, bởi vì dính tới truyền thừa huyết thống của dòng dõi mẫu thân hắn.
"Ta không có hậu nhân, sau khi nhiều lần tìm hiểu thì tìm tới dòng dõi kia, và thu lấy một đứa con nuôi."
Thạch Hạo sau khi nghe được mấy lời này thì chợt mộng, nghĩa tử mà Tần Trường Sinh nhận nuôi lại là hậu nhân của vị hồng nhan tri kỷ kia, nói như vậy hắn Thạch Hạo chẳng hề có máu mủ gì với Tần Trường Sinh?
"Ta xem nó như là con ruột của mình, do đó cũng là dòng dõi của Bất Lão sơn." Tần Trường Sinh thở dài.
"Tiếp đó thì như thế nào ạ?" Thạch Hạo hỏi.
"Tu vi của ta tăng mạnh, không cần tu hành gì, chỉ cần có khúc xương này thì đạo hạnh sẽ tăng tiến, hơn nữa tinh thần ta thường xuyên hốt hoảng, thi thoảng sẽ nhìn thấy được một vài hình ảnh quái lạ."
Tần Trường Sinh nói, những hình ảnh ấy có tiên chiến, có huyết hải ngập trời, có vũ trụ hắc ám, rất là kỳ lạ.
Việc khiến hắn giật mình nhất chính là, sau đó có một người tới tìm hắn, người kia tên là Mục Trường Sinh, lúc đó đã là Chí Tôn cảnh rồi!
Hắn nói cho Tần Trường Sinh biết, năm xưa hắn cũng từng đi qua khu vực thụt nát ấy, đồng thời đã nhìn thấy Tần Trường Sinh hôn mê.
Ngoài ra, người kia cũng hôn mê, sau khi tỉnh lại thì thấy được một đứa bé trắng như tuyết, lần đó tính cả hắn thì tổng cộng có ba sinh linh.
Đứa nhỏ kia trắng sáng như tuyết, thế nhưng, ở xung quanh lại có lớp da bằng chất sừng cùng với móng tay đen thui rất đáng sợ.
Sau đó không lâu, đứa nhỏ ấy chạy và biến mất.
Cuối cùng, Mục Trường Sinh cũng rời khỏi khu vực đó.
Bên trong cơ thể Mục Trường Sinh không có thêm khối cốt nào cả, thế nhưng lại có một loại chân huyết nào đó, hoàn toàn không phải của hắn, cuối cùng thực lực tăng vọt và trở thành Chí Tôn.
Trong quá trình ấy, hắn đã đổi tên làm Mục Trường Sinh, vốn cũng chẳng phải là tên của hắn.
"Mục Trường Sinh nói cho ta biết, đứa trẻ con kia là Vương Trường Sinh ở cửu Thiên." Tần Trường Sinh nói.
Thạch Hạo khiếp sợ, lại còn có lai lịch như thế này, còn có chuyện ly kỳ như vậy ư, chỗ kia là một nơi ra làm sao, là một vùng đất cũ kỹ ra làm sao?
"Ta không đạt với Chí Tôn cảnh, bởi vì chính ta đã lựa chọn bỏ đi khúc xương này." Tần Trường Sinh nói, bởi vì hắn sợ những gì sẽ xảy ra sau đó.
"Vậy mà ông còn cấy vào trong thể nội của Tần Hạo?!" Thạch Hạo không vừa lòng.
"Ta không có ác ý, cứ từ từ nghe ta nói đã." Tần Trường Sinh than nhẹ.
Tiếp đó, hắn cấy khối cốt này vào trong thể nọi của một tên tôi tớ, muốn quan sát nghiêm cứu thấu triệt.
hắn phát hiện, thực lực của tên tôi tớ kia trở nên mạnh mẽ, thế nhưng ẫn không hề có cảm ngộ như hắn, cũng chẳng hề trải qua những gì như hắn.
Sau khi thử nghiệm nhiều lần thì hắn phát hiện, khối cốt này có thể tăng lên thực lực của những sinh linh khác, thế nhưng vẫn không có đầu độc người sở hữu thay đổi tên họ.
Việc này hiển nhiên là việc quá tuyệt, vì thế hắn đã thỏa mãn cho mấy tên hậu đại, để thực lực bọn họ tăng vọt bước lên cao thủ đỉnh cấp.
Nhưng mà, chính bản thân hắn lại không dám cấy lại vào cơ thể mình, một đời này cũng không hề tiến quân làm Chí Tôn.
Thạch Hạo kinh ngạc, không nghĩ tới Tần Trường Sinh lại có định lực như vậy, chống lại được sự cám dỗ, cuối cùng cũng không hề nghĩ trăm phương ngàn kế để tiến vào cảnh giới Chí Tôn.
Nếu là người khác thì e rằng sớm đã hợp nhất giữa thân với cốt, tăng nhanh như gió.
"Ba tên Trường Sinh, đều tới từ một nơi." Thạch Hạo lẩm bẩn, nói: "Thế nhưng cũng không đúng lắm, Vương gia không phải cũng là thế gia Trường Sinh ư? Chính mình cũng có lai lịch mà."
"Đây mới là chỗ đáng sợ đó, đứa trẻ con trắng như tuyết năm xưa lại có thể nắm giữa hàng loạt thần thông của thế gia Trường sinh Vương gia." Tần Trường Sinh thở dài.
Chuyện này, hắn không hề đi thăm dò, vì rất kiêng kỵ.
Thế nhưng, theo như những hiểu biết trong những năm qua, hắn lại biết tới một ít chuyện mật khác.
"Lại nói, ngươi ta cũng xem như là người thân, quan hệ cũng chẳng hề tầm thường, ta muốn khuyên ngươi một chuyện, có một vài đạo thống tốt nhất đừng nên chạm vào." Tần Trường Sinh nghiêm túc nói.
Hắn cảnh báo Thạch Hạo, dù cho muốn báo thù thì cũng phải cẩn thận, tốt nhất không phải là hiện tại, bởi vì, có vài cổ giáo cũng chẳng hiền lành gì.
"Hoặc là, còn có thể gọi là mối họa Trường Sinh." Tần Trường Sinh nói.
Dựa theo những gì hắn từng nói, lão Ma chủ của Ma Quỳ viên có lai lịch cực kỳ lớn, là một sợ rễ ở khu vực không người Biên hoang, sau khi bị người mang ra ngoài thì đã sống lại.
"Cái gì?" Thạch Hạo khiếp sợ.
"Có thể nó là một sợi rể của cây thực vực nào đó không thuộc về kỷ nguyên này, sớm đã không có ký ức của ngày xưa, đạo hạnh cũng chưa tiến vào cảnh giới Chí Tôn. Thế nhưng, cây sinh linh này lại có lai lịch, có kỳ lạ, tốt nhất không nên dụng."
Dựa theo Tần Trường Sinh nói, lão Ma chủ kia cũng không hề có ký ức của ngày xưa, chỉ là một sợi rể tu luyện lại từ đâu và hóa thành một Hướng Nhật Ma Quỳ hoàn chỉnh.
"Ngoài ra, sinh linh đã tu thành Trượng Lục kim thân của Tây Phương giáo kia, ngươi cũng phải chú ý, thế gian có lời đồn rằng, hắn tiến vào phế tích và đạt được một phần đạo thống của dòng dõi Cổ tăng, cho nên mới có Tây Phương giáo hiện tại. Trên thực tế, có chứng cứ xác thực qua, hắn khả năng là sinh linh được diễn biến từ một hạt xá lợi tử không trọn vẹn trong đống tro tàn mà thành."
Tần Trường Sinh có ý tốt nhắc nhở.
Thạch Hạo ngây dại, Ba ngàn châu chẳng hề đơn giản chút nào, những việc này cũng là mối họa Trường Sinh ư?
← Ch. 1690 | Ch. 1692 → |