← Ch.1732 | Ch.1734 → |
Tám vực hạ giới, vùng đất lạnh lẽo, được xem là nhà tù lại ẩn giấu mkột Cấm khu sinh mệnh?
Cơ thể của Thạch Hạo căng cứng, đây cũng chẳng phải là di tích mà là hoàn hảo không chút tổn hại nào, nhìn bộ dáng của nó tựa như đang có một tồn tại cổ xưa cấm kỵ nào đó sinh sống bên trong.
Người thuộc cấp bậc này vẫn có thể thong dong đối mặt với việc dị vực xâm lấn, trở thành một giới, không thèm để ý tới sự phân tranh trên đời, mạnh mẽ tới cực điểm.
Thạch Hạo đã đi qua Âm dương thập tự địa thế nhưng đó cũng chỉ là phế tích, hiện tại sớm đã không phải là Cấm khu sinh mệnh chân chính rồi.
Hiện giờ, hắn vừa mới trở lại hạ giới thì lại may mắn gặp phải ư? Hoặc là, không thể nói là may mắn mà phải là bất hạnh thì mới đủ hình dung.
Nghe đồn, một khi vào nơi đây thì chỉ có đi chứ không có về, thần nhân ngút trời cũng đều phải chết!
Thạch Hạo cười khổ rồi thở dài, thật vất vả lắm mới về lại hạ giới được mà giờ lại gặp phải chuyện như vầy, thật sự vận mệnh quá thăng trầm mà.
Cấm khu ngăn cản đường tiến, cắt đứt khu sa mạc lớn này.
Mà sau lưng hắn thì là bậc thang đá dẫn lên Ba ngàn châu.
Hiện giờ hắn chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đi tới hoặc là lần nữa dọc theo thang đá lên lại Ba ngàn châu, trở lại bên trên.
Nhưng, chớp mắt Thạch Hạo quay đầu lại thì sắc mặt chợt cương cứng, sao không còn nữa?
Phía sau trống rỗng, trong hư không không còn thang trời gì nữa, con đường dẫn lên thượng giới, thềm đá cổ kính dài vô tận không còn bóng dáng đâu nữa.
Thạch Hạo đau cả đầu, con đường kia tại sao lại biết mất rồi, ngày sau làm sao lên lại Ba ngàn châu?
Hắn liền gạt bay ý nghĩ này, ý thức được mình đang gặp phải nguy cơ thì làm sao còn có ngày sau chứ, hiện tại còn phiền phức hơn nữa, không còn lựa chọn chỉ có tiến tới mà thôi.
Sắc trời tối tăm không thấy mặt trời đâu cả, thế nhưng cũng không phải bóng tối bao trùm mà tựa như chiều tối chạng vạng mang theo màu đỏ máu vậy.
Thạch Hạo cất bước tiến về trước, nếu đã không còn lựa chọn nào khác thì chỉ có thể tiến lên thôi!
"Vèo!"
Bên trong ống tay áo của hắn lóe lên kim quang, khí tức của hung thú hung ác tràn ngập, Hoàng Kim sư tử bị phóng xuất và xuất hiện bên trên mặt đất đầy yên tĩnh này.
Vô Úy sư tử vô cùng mạnh mẽ, huyết thống hi hữu, nó ngỡ ngàng quan sát tất cả nơi đây, hơn nữa còn kinh ngạc nói: "Nơi này là hạ giới à?"
Nó khó mà tin được, bởi vì nó đã ngửi thấy ngào ngạt mùi thuốc trường sương, quá mê hoặc, ngay cả lỗ chân lông của nó không ngừng mở rộng như muốn vũ hóa đăng tiên.
Thạch Hạo nhảy lên lưng nó rồi thúc dục tiến về trước.
"Cấm khu sinh mệnh?" Hoàng Kim sư tử hét lên, nó nhìn thấy tấm bia đá kia và bên trên có viết vài chữ như thế, nó hiểu và rõ ràng hoàn cảnh nơi này, nơi đây tuyệt đối không được đặt chân vào, là cấm địa sinh mệnh.
Đáng tiếc, hai chữ cái đầu nó không nhận biết được, đó là tên của Cấm khu!
"Biết ngay mà, một khi gặp phải nguy cơ thì ta luôn luôn đi trước nhất." Hoàng Kim sư tử không vừa lòng.
Thạch Hạo đang suy ngẫm hàm nghĩa của hai chữ kia nên cũng không hề để ý tới nó, khi suy nghĩ thật kỹ thì hắn cảm thấy, đó tựa như là hai ký hiệu đặc thù chứ không phải là tiên văn thông thường.
Chủ Cấm khu rất là tự phụ nên đặt địa danh nơi mình sinh sống, rất có thể đã nghĩ ra những ký hiệu chứ không phải là các tên gọi mà trên thế gian thường hay nghe tới.
"Vãn bối Thạch Hạo, quấy rầy con đường của quý thổ." Thạch Hạo lên tiếng, dù nói gì đi nữa thì muốn đi ngang qua nơi đây bắt buộc phải chào hỏi chủ nhân một tiếng.
Ầm ầm!
Lời nói của hắn vừa dứt thì bên trong Cấm khu chợt xuất hiện biến hóa kinh người, vườn thuốc phát sáng, hương thơm ngào ngạt, có rất nhiều lão dược đang di chuyển và bỏ chạy.
Lẽ nào đều là thần dược?
Tuy rằng cách rất xa thế nhưng vẫn khiến lòng Thạch Hạo sốt sắng, rất nhiều cây Trường Sinh dược, nơi đây hấp dẫn người khác quá mà.
Xung quanh vọt lên từng trụ ánh sáng đâm thủng trời cao, tựa như là những cây cột chống trời chặn đứng bầu trời, thanh thế hùng vĩ, vô cùng kinh người.
Thế nhưng, nhiều trụ thần quang rực rỡ như vậy cũng không có khiến phụ cận trở nên óng ánh, ngược lại, xung quanh càng u tối hơn, chỉ có những nơi gần chỗ này thì mới có ánh sáng lưu chuyển.
Tựa như vào đêm khuya và đốt lên một cây nến vậy.
"Người phương nào lại dám tới quấy nhiễu an bình của Cấm khu?" Có âm thanh vang lên hỏi như thế.
Thạch Hạo mới tới thì đã có người đáp lại, đánh vữo sự tĩnh mịch vĩnh hằng, làm người kinh hãi run rẫy.
"Vãn bối Thạch Hạo vô ý mạo phạm và đi qua nơi này, mục đích cũng chỉ vì muốn về nhà..."
Thạch Hạo giải thích, hắn dù cho có tự phụ thì cũng không dám hò hét với Cấm khu sinh mệnh, cố gắng dùng lời nói nhã nhặn nhất để giải thích vì sao mình tới đây.
"Chúng ta từng lập ra bia thần, người tự tiện xông vào nơi trầm miên - chết, quy định chính là quy định, không cho phép khinh nhờn."
Nơi sâu trong Cấm khu truyền ra lời nói rất bình tĩnh như trước, không sướng không vui thế nhưng khi rơi vào tai Thạch Hạo thì lại như sấm nổ, sinh linh này cường thế dữ vậy?
Cứ vậy muốn giết người, vừa mới đặt chân vào và chưa từng mạo phạm qua, ấy vậy lại rước lấy họa sát thân?
Dưới con mắt của hắn, tồn tại trong Cấm khu này cũng quá bá đạo.
Da lông của Hoàng Kim sư tử đầu nổ vang, nó vô cùng sợ hãi, đắc tội với chủ Cấm khu thì làm sao có thể sống sót được chứ?
"Bia thần ở chỗ nào vậy ạ, ta chưa từng thấy qua." Thạch Hạo không hề hoảng loạn, trái lại còn hỏi như thế.
Người dám vặn hỏi sinh linh Cấm khu cực kỳ ít, lúc này làm cho Hoàng Kim sư tử chảy đầy mồ hôi lạnh, cho rằng chết chưa đủ nhanh à?
Trầm mặc trong giây lát thì nơi sâu trong Cấm khu phát ra tiếng thở dài, nói: "Thật sự vẫn không có, năm tháng mà, thật sự là vô tình mà."
Khi hắn nói xong thì đất đai phía trước Thạch Hạo rung lên ầm ầm rồi gây dựng hình thành một tấm bia đá.
Tấm bia đá này rất cổ, đã tồn tại vô cùng lâu đời, chắc chắn không thuộc kỷ nguyên này, bên trên có lưu lại những dấu vết thần thông đầy khủng khiếp và loang lổ những rảnh nứt sâu.
Sắc mặt của Thạch Hạo thay đổi, vừa nãy hắn cảm nhận được tựa như thời gian đang chảy ngược, tấm bia đá kia đang trồi lên từ bên trong dòng sông thời gian.
"Tuy nói rằng tấm bia này đã bị ngãn thế nhưng quy tắc vẫn là quy tắc, không cho sửa đổi." Sinh linh kia nói, hắn vẫn không từ bỏ tâm tư giết Thạch Hạo cùng Hoàng Kim sư tử.
"Nhưng mà, có thể đặc xá cho những người trong cơ thể của ngươi, bọn họ xem như là kẻ vô tội, là bị ngươi mang tới mà thôi." Chuyển đề tài, không ngờ hắn nói như thế.
Lần này Thạch Hạo cũng không có tranh luận nữa, có thể đưa ba mẹ cùng với những đám nhóc kia rời khỏi là tốt lắm rồi, hắn không thể để bọn họ mạo hiểm ở đây được!
Ầm ầm, thân thể của Thạch Hạo phát sáng, vị trí ngực bay ra một chiếc chiến thuyền rồi từ từ phóng lớn, khôi phục lại nguyên trạng.
Dù là cơ thể hắn hay là động thiên mà hắn sớm đã khai sáng nên đều có thể chứa đựng chiếc thuyền này, lúc đứng trước cánh cửa nơi Âm dương thập tự địa thì đương nhiên hắn phải thu vào thể nội, phải bảo vệ tốt thứ này!
Lúc này, Thạch Tử Lăng, Tần Di Ninh cùng với những đứa nhóc kia còn chưa biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
"Con trai, chúng ta đã trở lại hạ giới rồi à?" Tần Di Ninh hỏi.
"Dạ, đã về tới rồi." Thạch Hạo trả lời, sau đó nói: "Mọi người đi trước đi, con đang nói chuyện với một vị tiền bối, vả lại còn có chút chuyện nữa, cứ đi Thạch quốc ở Hoang vực chờ con là được."
Hắn cũng không dám nói ra sự thật, sợ ba mẹ sẽ lo lắng.
Đồng thời, bên trong Cấm khu có thần quang trải rộng và một thông đạo màu bạc xuất hiện tựa như là thác nước lại như là ngân hài, nó xuyên ngang trời cao và lan về nơi xa.
Đây là một con đường thông ra khỏi Cấm khu.
"NƠi này là..."
Thạch Tử Lăng cùng Tần Di Ninh cũng chẳng phải là phàm nhân nên bọn họ đã ngửi được mùi thuốc, cảm thấy khả năng là tiên dược nên đều thay đổi sắc mặt, vô cùng khiếp sợ.
"Đi nhanh đi, không cần chờ con đâu, cứ về Thạch quốc rồi tới Thạch thôn!" Thạch Hạo căn dặn đầy nghiêm túc.
Hai người lộ vẻ ưu sầu, muốn nói gì đó thế nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Thạch Hạo thì chỉ biết gật đầu đáp ứng, sau đó nhanh chóng điều khiển chiến thuyền khởi hành rời khỏi nơi này.
Chiếc chiến thuyền dọc theo con đường màu bạc nhanh chóng rời xa, chớp mắt đã biến mất rồi.
Trong lúc này, Hoàng Kim sư tử tha thiết nhìn nơi xa tiếp đó là căm phẫn tập trung về Thạch Hạo, nó cũng có thể rời đi chỉ là Thạch Hạo phóng thích nó ra ngoài quá sớm và cũng xem như cùng nhau xông vào Cấm khu.
"Người nào tới quấy nhiễu thế?"
Bỗng nhiên lại có âm thanh vang lên, rõ ràng cũng là một người đàn ông mang theo chút cuốn hút, ôn hòa hơn âm thanh trước kia không ít.
"Một người một thú, bọn họ đã phạm giới xông vào trong thiên địa của chúng ta, đáng ra nên giết từ sớm kia."
Âm thanh ban đầu lên tiếng, rất cung kính và thật lòng đáp trả.
"Đồng nhi, sát tính của ngươi vẫn nặng như trước, sẽ ảnh hưởng tới con đường đại đạo của mình đó." Giọng nói ôn hòa kia vang lên, tựa như là gió xuân ấm áp vậy.
Thạch Hạo giật mình, người ban đầu kia vô cùng mạnh mẽ, hiện giờ nghe được thì cũng chỉ là một tên thư đồng?
Hoàng Kim sư tử đau hết cả da đầu, rung động sâu sắc.
Bởi vì nó cảm thấy, người được gọi là thư đồng kia chắc chắn là tồn tại cấp Bất hủ, thực lực cao thâm khó dò.
"Ồ, tới từ Ba ngàn châu à, cũng khá đó chứ, xông qua được con đường kia luôn." Nhưng lúc này, âm thanh của người đàn ông mang theo cuốn hút lại vang lên.
"Đồng nhi, thu hồi trận pháp, dẫn bọn họ tới đây." Người đàn ông kia lên tiếng, vả lại còn muốn gặp Thạch Hạo!
----------------------------
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- momo: 0377078181
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc
← Ch. 1732 | Ch. 1734 → |