← Ch.1753 | Ch.1755 → |
"Tên khốn này, Hư Thần giới sắp bị hủy rồi, muốn tạo phản hả, phải trừng phải mới được, hết thảy khen thưởng của các hạng mục phá kỷ lục đều hủy bỏ!" Tinh Bích đại gia hù dọa.
"Trừng phạt gì chứ, ta tới đòi nợ nè, bảo thuật thiếu ta năm xưa vẫn còn chưa thực hiện nữa đó." Thạch Hạo đi về trước.
Tuy rằng hai lão này da mặt rất dày thế nhưng lúc này cũng giật giật, chính xác là như thế, nhiều năm trôi qua vẫn chưa thực hiện lời hứa này.
"Hai ông hẳn phải biết, lần trước chính ta từ Linh giới đánh thẳng xuống đây mà." Thạch Hạo nói thê.
"Rời khỏi đây cái đã, sau hẳn nói." Điểu gia nói.
Vèo, bọn họ biến mất ngay tại chỗ, bởi vì rất nhiều người đã chạy tới và phát hiện ra tung tích của Thạch Hạo.
"Đừng có gạt ta, mảnh vỡ đồng đã tập hợp đủ rồi, thế nhưng vẫn còn thiếu thiên thư mà các ông từng hứa đó." Thạch Hạo lườm hai người.
"Haizz, không phải là không cho ngươi, mà là có chút phiền phức." Điểu gia nói, ánh mắt dại ra vả lại con chim trên bả vai của hắn cũng mê man, dáng vẻ đầy thất thần.
Thạch Hạo xem đi xem lại thì trạng thái của hai người này không phải rất tốt, dù là con chim kia cũng xảy ra một vài vấn đề.
"Hai ông một niệm thành ma, một niệm thành phật, đừng nói sẽ không kiên trì được nữa nhen?" Thạch Hạo lo lắng hỏi.
Lần trở về trước kia hắn cũng phát hiện ra vấn đề, hai người này đã ký thác tinh thần ở Hư Thần giới này và đã xảy ra vấn đề lớn, đang có dấu hiệu của ma hóa.
"Hoàn thành, hiện tại vấn đề không lớn nữa." Tinh Bích đại gia vuốt vuốt chòm râu bạc của mình.
"Con rồng này đã bị ngươi hàng phục hả?" Điểu gia hỏi.
Xích Long không thích nghe cách xưng hô này nên trợn mắt trừng hai người, mặc dù biết bọn họ là người điều khiển của Hư Thần giới này thế nhưng cũng rất bất mãn.
"Đây là đệ tử của ta, ngày sau sẽ kế thừa một phần đạo thống của ta." Thạch Hạo đáp.
"Ngươi trẻ như vậy mà đã thu đồ đệ rồi à?" Tinh Bích đại gia cười híp mắt nói, hắn cảm thấy Xích Long làm đồ đệ của Thạch Hạo rất là xứng đôi.
"Hừ, trên người ta dính phải Chiết Tiên chú nên khả năng không còn nhiều thời gian nữa, cho nên phải lưu lại đệ tử chứ." Thạch Hạo làm ra vẻ thở dài.
"Cái gì?" Hai người giật nảy, bị kích thích tỉnh táo lại, ánh mắt không còn tán loạn nữa.
Chiết Tiên chú, đó là gì, dù cho là Chân Tiên trúng phải cũng sẽ bị phế bỏ, sẽ không có bất cứ bất ngờ gì, bá đạo vô cùng.
"Hai vị tiền bối có phương pháp để hóa giải không?" Thạch Hạo khiêm tốn thỉnh giáo.
Bởi vì, lúc ở Cấm khu sinh mệnh thì hắn từng hỏi qua người đàn ông áo trắng kia, chú này rất khó giải, ít nhất chủ Cấm khu này cũng chưa từng nghe qua cách để hóa giải chú này, chỉ có thể gắng gượng chịu đựng mà thôi.
Thế nhưng, nghe đâu ngoại trừ Tiên vương ra thì phàm những ai trúng chú này sau cùng đều phế bỏ, chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi.
Lúc đó Thạch Hạo mờ mịt, khó giải như vậy à?!
Chủ Cấm khu rất thẳng thắn nói cho hắn biết như thế, chính vì khó giải nên mới đáng để hắn thông qua chuyện này thử thách Thạch Hạo, chỉ khi nào hắn chịu đựng và sáng tạo ra kỳ tích vào phút cuối cùng không có bị phế bỏ, như vậy mới có thể trở thành tu sĩ Độn Nhất mạnh mẽ nhất trong lịch sử này.
Lúc đó Thạch Hạo chỉ biết cười khổ, tu sĩ cảnh giới Độn Nhất mạnh mẽ nhất thì có lợi ích gì chứ, dù là Chân Tiên cũng bị phế mà.
Đương nhiên, hắn hiểu rõ tâm trạng của chủ Cấm khu, bởi vì đối phương đã trải qua quá nhiều, gặp tai nạn cũng quá nhiều, nên cần một nhân vật vượt qua vô số cường giả quật khởi, ít nhất phải vượt qua bản thân của vị chủ Cấm khu này.
Nếu không, dù bồi dưỡng nên cũng chẳng có ý gì, cứ như tám vị Chân Tiên trước kia cũng đều vậy, đều chết cả.
Kẻ địch hoặc là một loại hoàn cảnh nào đó mà chủ Cấm khu phải đối mặt khả năng sẽ vô cùng khủng khiếp, nếu không, chính bản thân hắn cũng sẽ không chết.
Thạch Hạo biết, người đàn ông áo trắng đó muốn đi tới phía bên kia bờ đê kia, một đường tiến về trước thế nhưng năm đó hắn đã đẫm máu trở về và không lâu sau đã chết đi.
Người thừa kế cần thiết của đám nhân vật này đương nhiên phải vượt qua cổ nhân, đạt tới mức mạnh mẽ nhất mới được!
Chiết Tiên chú, chém sạch đạo hạnh của sinh linh Tiên đạo, chính vì thế mới được người đàn ông áo trắng xem là khối đá thử vàng, ước lượng thử Thạch Hạo có sức mạnh nghịch thiên hay không.
Thạch Hạo chỉ có thể thở dài, loại thử thách này quá nặng nề.
Chính vì lẽ đó, sau khi gặp được Điểu gia cũng như Tinh Bích đại gia thì hắn thỉnh giáo và hỏi dò, hoàn toàn là lấy ngựa chết làm ngựa sống.
"Thời đại mà chúng ta trải qua, hẳn ta... từng thấy qua Chiết Tiên chú, thế nhưng cũng không quá ấn tượng cho lắm, tựa như rất khó giải." Tinh Bích đại gia nói.
Thạch Hạo nghe qua từ lâu, hai người này đã xảy ra vấn đề, đã quên đi những chuyện trước kia.
"Chẳng phải Hư Thần giới là quốc gia tinh thần à, các ông sao lại như vậy, ta sợ sau này hai ông lại trở thành ma á." Thạch Hạo nói.
"Tới lúc này cũng không cần phải giấu ngươi làm gì nữa, chúng ta đã bị trọng thương, hơn nữa còn đang trấn áp một vài thứ, cho nên càng ngày càng xuất hiện dấu hiệu ma hóa." Tinh Bích đại gia nói.
Hắn nói thẳng, thường thường sẽ hay quên đi một vài chuyện, cũng chính vì có quan hệ tới thứ này.
"Hai ông trấn áp thứ gì thế ạ?" Thạch Hạo giật mình.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi lấy bảo thuật, dù cho ngươi không thể đắc thủ thì cũng sẽ để cho ngươi nhìn thử một chút thứ mà chúng ta đang trấn áp." Điểu gia nói.
Thạch Hạo nhảy trong lòng một cái, hắn biết, đây chính là chuyện bí mật của Hư Thần giới, khả năng sẽ là bí mật lớn nhất.
Xích Long gấp gáp, bởi vì mấy người đối thoại với nhau đều là đang bí mật truyền âm, cho nên nó không hề nghe được gì cả.
Một vài chuyện không quá quan trọng thì nó có thể nghe thấy.
Bọn họ dọc theo một con đường tiến lên trời cao, phá tan mây mù, đi qua cổ đạo và tới một dải đất hỗn độn mênh mông vô biên.
Con đường bằng đá nằm giữa hư không, nhóm Thạch Hạo cất bước đi tới phần cuối và đó là một tòa cổ điện cùng với nhà gia vô cùng to lớn.
Đây là nơi nào? Hắn rất hoài nghi.
Chính xác, đây chính là địa phương chưa từng mở ra cho mọi người biết tới ở trong Hư Thần giới này, ẩn giấu bí mật động trời!
"Cẩn thận, chớ có lại quá gần." Điểu gia nhắc nhở.
Sau khi tới gần cung điện cổ màu đen to lớn kia thì bọn họ đã ngăn cản lại Thạch Hạo.
Bên trong cung điện vô cùng đen tối thế nhưg vẫn có thể nhìn thấy được, bên trong có một ít tượng đá cổ xưa và thần bí, tất cả đều đã rạn nứt và phủ đầy bụi bặm.
Thế nhưng, bên trên tượng đá đó lại bị xích sắt quấn quanh, trói chặt nơi đó.
Thạch Hạo biết, tất cả những thứ này đều do tinh thần biến thành, bao gồm cả sợi xích sắt kia, là quy tắc vô thượng.
Chỉ vừa mới tới gần thì hắn đã cảm nhận được sức mạnh vượt qua cực cảnh, rất khủng khiếp, có tính uy hiếp với cả hắn.
Nên biết, hắn đã vượt qua cực cảnh ở Hư Thần giới này thế nhưng lúc ở đây vẫn sinh ra cảm giác như bị mãnh thú hồng hoang chú ý, thể hiện nguy cơ, nơi đây không hề tầm thường chút nào.
Bên trên mấy tượng đá cổ xưa nhất còn có khói đen nhàn nhạt bay ra, có luồng sức mạnh ma quái nào đó.
"Hai ông bị ma hóa là do bọn họ?" Thạch Hạo giật mình hỏi Điểu gia.
"Còn có thứ khác." Điểu gia nói.
Chẳng hề tầm thường chút nào, mấy tượng đá kia kinh khủng lắm ư?
Thạch Hạo nhìn về trước, xuyên qua cung điện này đó là một khu nhà giam, nơi đó có một tế đàn rất kỳ lạ, bên trên mỗi một tế đàn đều có một bình sứ bị phong ấn, và chúng đều loang lổ vết máu.
Đó là mượn nhờ tế đàn để phong ấn bình sứ này, không biết những giọt máu kia là cần thiết để thực hiện việc phong ấn hay là chảy ra từ bên trong bình sứ.
Phải có tới mấy chục tòa, mấy chục bình sứ!
Những bình sứ này đang không ngừng lan tỏa khói đen ra ngoài, mang theo sức mạnh ma quái.
Thạch Hạo nhíu mày, loại khói đen này có chút quen quen, đại diện cho kỳ lạ cùng không rõ, rất giống với làn khói đen kỳ lạ mà vào thời khắc sống còn Mạnh Thiên Chính phải đối mặt để thành Tiên.
"Nè, bảo thuật mà ngươi muốn được trấn áp ở nơi đó, ta chỉ sợ ngươi không có cách nào tiến vào đó để lấy mà thôi." Điểu gia nói.
Tổng cộng có hai bản cốt thư, một bản ở trong cung điện màu đen và một bản lại trong nhà giam kia.
← Ch. 1753 | Ch. 1755 → |