← Ch.1813 | Ch.1815 → |
Tình huống như vầy, là đã thành đạo rồi ư?
Thẳng tới lúc này mà Thạch Hạo vẫn còn nghi ngờ, vào thời khắc cuối cùng đại đạo hữu hình hiển hóa ra kia vì sao lại thu lại?
Đồng thời hắn không còn được sự chúc phúc của thiên đạo nữa, chưa từng đạt được sự gột rửa tường thụy, cứ thế nhẹ nhõm thành công sống qua đại kiếp nạn? Chẳng chút chân thực gì cả.
"Gào..."
Xa xa truyền tới tiếng gào, Hoàng Kim sư tử vọt lên tận trời cao, tốc độ cực nhanh, uy thế hùng hổ.
Một con sư tử khổng lồ như vầy khiến cho cả bầu trời phải run rẩy theo.
Hoàng Kim sư tử lệ rơi đầy mắt, lớn tiếng gào thét khiến Thạch Hạo vô cùng kinh ngạc, nó quan tâm mình tới vậy luôn à?
"Cảm ơn đất trời, cuối cùng ngươi cũng không có bỏ mạng, ta cũng không cần chôn cùng ngươi nữa."
Khi Thạch Hạo nghe được những lời này thì liền hiểu, vì có liên quan tới khế ước nên tên khốn này sợ sau khi hắn chết thì mình cũng diệt vong theo.
"Tình hình của ngươi thế nào rồi, thất bại à?" Hoàng Kim sư tử nghi vấn, nói: "Thất bại mà còn sống, thật sự là tên yêu nghiệt bất tử mà!"
Có tức giận.
"Mày có ý gì thế hả?" Thạch Hạo nhìn về nó.
Tiếp đó là hắn lộ ra một chút uy thế, trong giây lát đó thiên địa hoàn toàn khác hẳn, toàn bộ thế giới đều run rẩy theo.
Sơn hà chấn động, nhật nguyệt lu mờ như muốn rơi xuống.
Hoàng Kim sư tử hoảng sợ, toàn bộ bộ lông trên cơ thể dựng đứng, nó không cách nào chịu đựng nổi, sợ hãi rồi xụi lơ run rẩy nơi đó.
Nó không cách nào khống chế được bản thân, đây là uy thế bắt nguồn từ tận linh hồn khiến nó không thể nhấc đầu lên nổi, nằm xấp trên mặt đất.
Uy thế Chí Tôn làm nó sợ hãi, tên này thật sự đã trở thành Chí Tôn? Trong chớp mắt đã khiến cho một tu sĩ cảnh giới Độn Nhất như nó run lẩy bẩy, thần phục trên mặt đất, quá khủng khiếp.
Nhưng, có gì đó sai sai, tại sao lại tốn thời gian lâu như thế chứ? Nó nhớ được, những người khác thành đạo cơ bản không thể kéo dài tới mấy ngày được, chuyện này không bình thường!
Thạch Hạo thu hồi lại uy thế, hết thảy tinh khí thần nội liễm thì Hoàng Kim sư tử mới có thể khôi phục lại bình thường.
Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, hắn phải nên cẩn thận mới được, những sóng pháp lực cần phải chắc chắn không được tiết ra ngoài, toàn bộ khí tức đều phải nội liễm trong cơ thể, nếu không sẽ xảy ra vấn đề lớn ngay.
Sơ sót một cái, khí thể của hắn tuôn ra ngoài thì có thể khiến những sinh linh khác diệt vong.
Sau khi Hoàng Kim sư tử khôi phục lại bình thường thì nó cẩn thận hỏi: "Muòi mấy ngày vừa rồi ngươi đã làm những gì thế hả?"
"Thành đạo, chống lại sự tra hỏi của thiên địa." Thạch Hạo đáp.
"Cái gì?!" Hoàng Kim sư tử hoàn toàn không cách nào bình tĩnh được nữa, dáng vẻ chấn kinh cùng kỳ lạ, sao có thể có chuyện này chứ?
Không phải chỉ cần một hai ngày là đủ hay sao, cần phải đối kháng với sự tra hỏi của thiên địa tới tận mười mấy ngày luôn à?
Thành hoặc bại, một hai ngày hẳn phải có kết quả mới đúng chứ!
"Tình hình hiện tại của ngươi như thế nào rồi?" Hoàng Kim sư tử hoài nghi.
Thạch Hạo nhìn nó một chút rồi không có ẩn giấu gì, bởi vì hắn biết con sư tử này tới từ dị vực nên gặp nhiều biết nhiều, cao thủ dị vực như mây nên nó chắc chắn biết các loại bí ẩn trong quá trình thành đạo Chí Tôn.
Sau khi Hoàng Kim sư tử nghe xong thì chỉ biết trợn tròn xoe cặp mắt.
"Không được thiên địa chúc phúc, chưa từng nhận được sự gột rửa, tinh khí là do chính ngươi tự bổ sung lấy? Chuyện này..."
Hoàng Kim sư tử dù nghĩ thế nào cũng luôn cảm thấy kỳ quái, cuối cùng nhịn không được nói: "Ngươi như vầy mà cũng tính là thành đạo à, thật ra ngươi cố gắng sống chết chịu đựng, ngay cả đại đạo cũng chẳng thèm giày vò ngươi, nó ghét bỏ ngươi, cảm thấy ngươi quá phiền!"
Nó vừa nói móc và cũng vừa khiếp sợ, chuyện này khó mà tin được, trạng thái của Hoang hiện tại là gì? Không phải thành công viên mãn mà như là một tên tiểu cường bất tử gắng gượng chịu đượng qua?
Xem như đã thành đạo rồi ư? Nó đánh giá không được.
Nghe nó nói như thế thì Thạch Hạo cũng không nói gì nữa, nghĩ kỹ lại hắn cảm thấy quả thật mình đã cố gắng chịu đựng được, không thắng không bại, không biết có nên tính là đã thành công hay không.
"Đại đạo sẽ chúc phúc Chí Tôn, chuyện này rất quan trọng, ngươi lại không đạt được những thứ này, vậy có tính là đã thành Chí Tôn hay không đây?" Hoàng Kim sư tử nhgi hoặc nói.
Thạch Hạo cũng đang suy nghĩ, sức chiến đấu rõ ràng đã tăng vọt tới một hoàn cảnh vô cùng khủng khiếp, hắn tin chắc, nếu như gặp lại Kim thái quân, lão tổ của Phong tộc thì chắc chắn không cần phải chạy trốn nữa.
Nếu như hắn đã trở nên rất mạnh mẽ thì có thể sẽ giống như đại trưởng lão, sẽ cho Kim thái quân mười mấy cái bạt tai.
Thạch thôn đã ở trong tầm mắt, với Thạch Hạo thì chân trời cũng chỉ trong gang tất mà thôi.
Dưới chân hắn xuất hiện một đại lộ kim quang vượt ngang Hoang vực và nối liền tới trước thôn, hắn từ mấy vạn dặm bên ngoài cứ thế hạ xuống trước cửa thôn.
Người trong thôn hô hào ăn mừng.
Nhìn thấy được Thạch Hạo sống sót trở về, thấy hắn bình an không việc gì, đây là tin vui lớn nhất rồi.
"Con trai, con thế nào rồi?" Tần Di Ninh cùng Thạch Tử Lăng từ lo lắng chuyển sang mừng rõ, Tần Di Ninh lau đi nước mắt nơi khóe miệng, trên gương mặt nở nụ cười tươi rói.
Vân Hi cũng đi tới, dáng ngọc yêu kiều, nhẹ nhàng như hoa lan, áo tím phấp phới tựa như Quảng Hàn tiên tử giáng trần, mỹ lệ xuất trần, lúc này, trong mắt nàng lộ ra nét mừng rõ, là sự hài lòng xuất phát từ nội tâm.
"Thúc thúc trở về rồi, quá tốt mà, nhất định đã thành đạo, vô địch thiên hạ!" Một đám thiếu niên nhanh chóng lao tới.
"Cháu trai, trở về là tốt rồi, bình an là tốt rồi!" Lão tộc trưởng Thạch Vân Phong hoàn toàn yên lòng, những ngày qua lão vô cùng lo lắng sợ hãi Thạch Hạo sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào đó, trong đôi mắt già của của lão đều mang theo nước mắt.
Thời khắc này Thạch Hạo hiểu rõ, dù như thế nào hắn cũng không thể chết, toàn bộ Thạch thôn đều xem hắn như là trụ cột, nếu hắn ngã xuống thì hậu quả khó liệu.
"Sư phụ bỉ ổi, sư phụ mạng lớn thật đó chớ, như vậy mà cũng chịu nổi luôn à?" Xích Long lên tiếng, kết quả vừa mới nói xong liền bị Thạch Hạo một cước đá bay chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
Đương nhiên hắn cũng rất cẩn thận, thu lại toàn bộ khí tức cũng như gợn sóng, nếu không khả năng Xích Long sẽ thành tro tàn, dù cho là chân long cũng thoát không được.
"Ha ha, quá tốt, ngươi đã thành công rồi à?" Chu Yếm nhảy dựng lên.
"Hà hà, không nghĩ tới huynh đệ của ta lại trở thành Chí Tôn, từ đây kẻ nào dám hò hét với ta nữa chứ, ta cũng nên chăm chỉ tu luyện Đại vương bá thần quyền rồi!' Tam Hắc dáo dác ngó tới ngó lui với bộ dạng đầy hèn mọn.
"Cút, cút sang một bên, lo đi luyện Vương bát quyền của ngươi đi, chớ có làm loạn nhận thân thích!" Đại Hồng điểu một cách quét nó ra xa.
...
Thạch thôn náo nhiệt!
Mãi tới tận mấy ngày sau thì trong thôn mới yên tĩnh lại đôi chút.
"Thiên địa này đã xuất hiện biến hóa, tinh khí tựa hồ mỏng manh hơn nữa đang từ từ giảm bớt!' Chú Yếm tìm tới Thạch Hạo rồi nói thế.
Trên thực tế, mấy người lão tộc trưởng, Thạch Tử Lăng, Vân Hi cũng đều cảm nhận được, bọn họ đều nhìn về phía Thạch Hạo để xem hắn có ý kiến gì không.
Thạch Hạo càng nhạy cảm hơn, sau khi trở về thì hắn đã nhận ra rồi, trong mấy ngày nay hắn cũng đi khắp nơi ở tán vực, thế quả đều như vầy!
Hắn cũng đã tiến vào Hư Thần giới để hỏi Điểu gia cùng Tinh Bích đại gia, hai người này rất nghiêm túc nói rằng, thế đạo đã thay đổi, trong thiên địa sẽ xảy ra việc đầy khủng khiếp.
"Thiên địa có biến, ta đoán chừng đã xảy ra vấn đề lớn ở thượng giới rồi, để ta lên đó xem thử thế nào!" Thạch Hạo quyết định lên đường.
Trước khi rời đi hắn nhìn về phía Vân Hi, truyền âm nói: "Đạo lữ thời loạn lạc, ở cùng nhau thì ít mà cách xa thì nhiều, ta đi cửu Thiên một chuyến đã."
Hiện tại hắn cảm thấy hổ thẹn với Vân Hi, vì tu luyện, vì trong thời gian ngắn để trở thành Chí Tôn nên hắn đã đáp ứng ba mẹ thành đạo lữ với Vân Hi.
Nhưng, ngay trong đêm động phòng hắn lại ngộ đạo, lại bế quan.
"Muội chờ huynh!" Vân Hi chỉ nói ba chũ này.
Thạch Hạo rời đi, lúc trên đường đi qua Thiên vực thì đã khiến chủ Cấm khu kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới hắn thật sự đạt tới mức độ này rồi.
"Rất quái lạ, còn chưa hoàn toàn thành công, ta muốn ngươi phải hoàn thiện cho bằng được."
Thạch Hạo gật đầu, hắn theo đuổi là cực đạo, nhất định phải hoàn mỹ mới được, có thể đi tới một bước này thì xem như đã đánh vỡ thần thoại rồi.
Thạch Hạo lên thượng giợi rất thuận lợi, con đường cổ xưa kia căn bản không chút vấn đề gì với hắn, không cách nào ngăn cản được bước chân của hắn.
Rời khỏi Thập tự âm dương địa thì hắn chợt cau mày, bởi vì hắn cảm nhận rất rõ ràng, thiên địa này đã hoàn toàn khác, linh khí giảm mạnh, thậm chí có chút mỏng manh.
Nếu so sánh với trước kia, chênh lệch cả một đoạn dài!
"Thiên địa có biến!"
Thạch Hạo vọt lên rồi bay về nơi xa, tiếp đó không lâu thì thấy được mây đen cuồn cuộn, lửa ác ngập trời.
Đó là vật chấ hắc ám ư, Ba ngàn châu sao rồi? Tất cả đều bị sinh linh hắc ám chiếm cứ hết ư?
Hắn phóng mắt nhìn tới, đại quân hắc ám đang đẩy nhanh tới một châu này, khí thế quét sạch thiên hạ!
Sau đó, Thạch Hạo nhìn thấy được một vài sinh linh rồi tới thám thính, lúc này hắn giật mình nhận ra một chuyện.
Ba ngàn châu, một nửa đại châu đã rơi vào trong tay sinh linh hắc ám.
1500 châu đã đổi chủ!
Viện quân của Tiên giới không thể ngăn trở được?
Đồng thời, gần đây chợt bùng phát một chuyện khiến nội tâm người người hoảng sợ, đó chính là sinh linh hắc ám và Tiên vực đều ngừng chiến, tạm thời không khai chiến nữa.
"Thiên địa cắn trả, thời đại mạt phát tới rồi!"
Đó là lời nói đầy sợ hãi của một ông lão nói cho Thạch Hạo biết.
Trên thực tế, không biết người đều biết đó là do khách của Tiên vực nói ra, bọn họ đã cảm ứng được điểm dị thường đầu tiên và sau đó không lâu quả nhiên đã có kinh biến.
Cửu Thiên thập Địa, những cổ địa này đang trôi dạt và như muốn hợp lại với nhau, quay về cùng một giới.
Biến cố đáng sợ nhất chính là, đại đạo cao xa, linh khí sẽ từng bước khô cạn và sẽ tiến vào thời đại mạt pháp không thích hợp cho việc tu hành, thậm chí là còn là thời đại vô pháp!
Dù cho là sinh linh của Tiên vực cũng sợ hãi và nghĩ đối sách, sợ lan tràn vào trong Tiên vực.
Hơn nữa, hiện tại sinh linh hắc ám cũng đã dừng lại, cũng đang do dự và quan sát.
"Hỏng rồi!" Thạch Hạo cau mày, việc này không thích hợp cho sự quật khởi của hắn.
Thời đại tàn khốc nhất muốn tới, thế nhưng lại không thích hợp cho việc tu hành, sinh ở đời này chính là bi ai nhất của sinh linh đương đại.
Thạch Hạo muốn thấu hiểu tường tình, tới tột cùng là vì sao lại tạo nên sự kiện khủng khiếp này?
Hắn muốn tìm người quen, tìm cố nhân và cũng muốn biết tình trạng gần đây của bọn họ tới cùng là như thế nào.
Người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Tào Vũ Sinh, tên khốn này có sư phụ có thể xem cổ kim tương lai, hiện giờ không biết thế nào, sống hay chết?
Năm đó chia tay, Tào Vũ Sinh cũng không hề ẩn giấu mà nói cho hắn biết nơi ẩn cư của mình với sư tôn, nếu như có chuyện thì có thể tới đó tìm hắn.
Thạch Hạo không có trì hoãn nữa, hóa thành tia điện biến mất tại chỗ.
Đáng tiếc, đây là một sơn cốc vô cùng phổ thông, bên trong trống không chẳng thấy bóng người.
Đáng vui nhất chính là, vật chất hắc ám vẫn chưa có ăn mòn tới một châu này.
"Hắn đi cửu Thiên chưa về à, nhưng mà ngay cả sư tôn của hắn cũng không có ở đây?" Thạch Hạo nghi hoặc, bên trong sơn cốc có nhà tranh, có động cổ thế nhưng đều chẳng có ai.
Với thần niệm đầy mạnh mẽ của hắn thì hiện tại không một ai có thể giấu giếm được.
Sau đó không lâu thì Thạch Hạo tìm thấy được dấu vết do Tào Vũ Sinh lưu lại, nó rất bí ẩn nhưng vẫn bị Thạch Hạo phát hiện.
Dấu ấn hiện ra và Tào Vũ Sinh đang khóc lớn đầy bi thương, vô cùng thảm thiết.
"Thời đại hắc ám đã tới, sư phụ của ta đang đi nghênh tiếp, không thể trở về nữa rồi, hu hu hu..."
Thạch Hạo ngẩn người rồi thở dài.
"Thời đại mạt pháp đã tới, giống như những gì sư tôn đã dự đoán từ trước, ta sớm muộn gì cũng sẽ chôn sâu trong lòng đất, ta sẽ đi chọn mộ phần cho mình đây."
Hắn lưu lại một đoạn như thế.
Thạch Hạo ngây người sau đó cẩn thận quan sát dấu ấn anỳ, hắn đang phá giải để xem Tào Vũ Sinh đi đâu, thật sự là muốn tự chôn bản thân mình ư?
Dấu ấn bị phá giải, bởi vì bên trong có mật chú mà Tào Vũ Sinh cùng với bằng hữu năm xưa đã ước định, thành ra có thể chiếm được tin tức ẩn giấu bên trong.
"Ta muốn đi vùng đất Luân hồi, sư phụ nói, nơi đó rất thích hợp để dưỡng thi, chính là vị trí ta chôn thân, tạm biệt mọi người nhé!"
Nhìn thấy những lời này đáng lẽ sẽ phì cười, thế nhưng Thạch Hạo lại cười không nổi, cảm thấy chua xót, thời đại chết tiệt này lại tới như thế, quá đau buồn!
Vùng đất Luân hồi!
Thạch Hạo dựa theo tin tức chiếm được lên đường tìm kiếm.
Theo như sư phụ của Tào Vũ Sinh nói, nơi đó có động phủ của Luân Hồi Tiên vương, còn có lời đồn rằng, Vô Chung Tiên vương cũng từng mở phụ đệ bế quan nơi này.
Cũng có lời đồn khác, đây là vùng đất Luân hồi chân chính, không hề có quan hệ gì với Tiên vương cả!
Lại có mật địa như này!
Với Thạch Hạo thì khoảng cách có xa hơn nữa cũng không thành vấn đề, vùng đất cổ này ở Ba ngàn châu và cũng không thoát ly khỏi đại lục cổ này, thành ra tìm dễ hơn rất nhiều.
Một đường tìm kiếm, rốt cuộc hắn cũng đã tới!
Rừng rậm nguyên thủy, dãy núi rộng rãi, đi vào nơi sâu nhất có thể thấy được một vài gạch ngói vàng óng được giấu sâu trong tầng đất.
Sơn mạch này không cách nào ngăn cản được ánh mắt của Thạch Hạo, hiện tại hắn có thể nhìn thấu nhiều thứ hơn.
"Chính là nơi đây rồi!"
Hắn dừng lại phía trước một khu rừng núi, nơi đây có sương mù, có tinh khí đất trời tương đối nồng đậm, tiếp đó là hắn lướt người tiến vào trong sương mù.
Rất nhanh hắn đã xông qua các loại trận pháp, bước vào trong một vùng tịnh thổ bán phong ấn, cũng xem như là một thế giới nhỏ.
Thạch Hạo nghĩ tới hàng loạt khả năng thế nhưng không nghĩ tới sẽ thấy được một màn như trước mắt này, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, khiến bản thân kinh ngạc tới ngây người.
Hắn nhìn thấy được Tào Vũ Sinh cùng với một con chó, cả hai đang chơi đùa bên trong!
Tào Vũ Sinh kia cũng không phải Tào Vũ Sinh đã trưởng thành, mà... chỉ tầm bảy tám tuổi, mập ú, trắng nõn nà đang chạy trốn.
Xảy ra chuyện gì thế, Thạch Hạo ngạch nhiên vô cùng, Tào Vũ Sinh phản lão hoàn đồng à? Tại sao hắn lại biến nhỏ lại, quá non nớt mà!
Phía sau hắn chính là một con chó con to bằng bàn tay đang gào rú truy sát ở phía sau.
Thạch Hạo choáng váng, việc này quá mất mặt, một con chó chỉ to bằng bàn tay lại truy sát Tào Vũ Sinh, khiến hắn kêu la chạy mất dép!
"Ngươi trả lại bánh bao nhân thịt rồng cho ta, đó là thứ để đại gia ngươi sống lại dùng đó!" Con chó nỏ to bằng bàn tay kêu gào.
Thạch Hạo hoàn toàn ngất lịm, bánh bao nhân thịt rồng?
Quả nhiên hắn nhìn thấy được, nơi ta ycủa Tào Vũ Sinh đang cầm một chiếc bánh bao trắng mịn, dù cho đánh chết cũng không buông tay và không ngừng chạy trốn, hắn muốn nhét vào trong miệng thế nhưng con chó ở phía sau không ngừng há miệng công kích hắn.
"Chó chết, mày đang lừa ai đó hả, gì mà huynh đệ của Vô Chung đại đế, gì mà Tiên vương chuyển thế, mày nghĩ tao là đồ ngốc hả, chớ có chém gió, trả lại chẳng khác gì vứt bánh bao cho chó ăn à?" Tào Vũ Sinh la hét
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Thạch Hạo kinh ngạc.
"Ngươi đào mộ trộm mả, móc đại gia ta lên, ta sẽ thu ngươi làm nhân sủng, còn chống chế nữa hả, còn muốn lấy cắp bánh bao thịt rồng của ta, hôm nay ta đun sôi ngươi luôn!"
Chó con đưa chiếc chân dài tới đồng thời luôn miệng kêu gào, thực ra nó còn không dài hơn bàn chân của Tào Vũ Sinh thế nhưng lại đang đuổi giết hắn.
Thạch Hạo há hống miệng, tình huống gì thế này, như Tào Vũ Sinh đã nói, hắn đi chọn mộ, kết quả đã đào ra một con chó con?
"Sư phụ của ta đã để lại trường sinh dược ở đây, nhất định đã bị con chó chết nhà mày ăn vụng rồi, trước tiên mày cứ trả lại cái đã, nếu không bánh bao nhân thịt rồng sẽ không bao giờ trả lại!"
"Nhân sủng, ngươi chọc tức ta rồi đó, nhận lấy trừng phạt đi!"
Thạch Hạo cảm thấy xấu hổ thay cho Tào Vũ Sinh, bị một con chó con nhỏ chút xíu truy sát, vả lại còn không ngừng hu hu khóc lớn.
← Ch. 1813 | Ch. 1815 → |